- Một hoa một thế giới, một cây một bồ đề, đôi bờ trần cỏ duyên, tràn ngập với cây cối.
Thanh âm du dương phá vỡ không trung, phá vỡ đêm yên tĩnh, thức tỉnh gió đang say ngủ.
Khẽ mở hai mắt, ánh sáng mặt trời rọi vào. Điệp Mộng nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, nhịn không được phải sợ hãi than:
- Quá thần kỳ!
Ngôi tiểu viện hoang phế vốn đầy cỏ dại cây bụi um tùm khắp nơi, hiện nay lại đang có trăm hoa đua nở tỏa hương thơm, thể hiện một trạng thái khác hẳn hoàn toàn, khiến cho người ta trong nhất thời khó mà có thể chấp nhận được.
- Hoa cỏ là vật hư ảo, chớp mắt đã thành không. Đây bất quá chỉ là chuyển biến trong lòng của thí chủ thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Giọng nói bình thản, thanh âm của bóng xám phía sau lưng Điệp Mộng.
Nghe vậy giật mình, Điệp Mộng thôi kinh ngạc, khẽ hỏi:
- Sư thái, người nói tất cả những cái này đều là giả tượng hư ảo mà thôi?
Bóng xám đáp:
- Hoàn toàn không phải giả tượng, đây chính là kết quả của Phật Tố Kim Thân rọi chiếu vạn vật, bao gồm cả thí chủ và ta trong đó.
Điệp Mộng ngạc nhiên nói:
- Ta và sư thái? Lẽ nào … Ồ! Sao lại như vậy?
Cúi đầu nhìn xuống, Điệp Mộng bất ngờ phát hiện ra bản thân đã có biến hóa rất to lớn, không những tu vi tăng mạnh hẳn, mà ngay cả dung mạo cố ý ẩn giấu cũng đã khôi phục lại như cũ, đương nhiên chính là Ngọc Vô Song chưởng giáo của Phượng Hoàng thư viện năm xưa. Rút cái gương đồng từ trong lòng ra, Điệp Mộng nhìn lại gương mặt hai mươi năm xa cách, trong lòng cảm xúc rất nhiều. Năm xưa, Ngọc Vô Song phát hiện bản thân đã có thai rồi, vì tránh không cho người ta nhận ra liền tìm cách che dấu dung mạo thật sự, dùng thân phận Điệp Mộng tiến vào Băng Nguyên. Hiện nay, sau hai mươi năm, dung mạo hồi phục lại, bà vẫn rạng ngời, xinh đẹp như xưa, không một chút già đi, ngược lại còn có vẻ xinh tươi hơn hẳn dĩ vãng, nhìn qua thấy trẻ lại rất nhiều.
Thở dài u oán, Điệp Mộng có phần ai oán tự nói với mình:
- Xinh đẹp thì thế nào, chỉ thêm phần cô độc mà thôi.
Phía sau, bóng xám nói:
- Có lúc thay đổi dễ dàng, sau hai mươi năm nhân duyên lại tụ họp, thí chủ sẽ phát hiện được phần tình yêu này còn đẹp đẽ hơn năm xưa.
Điệp Mộng chấn động thân thể, u oán nói:
- Phải vậy sao?
Bóng xám đáp:
- Phải hay không thì tương lai thí chủ sẽ tự biết. Bây giờ, duyên ta và thí chủ đã hết, con của thí chủ cũng đã sống lại, ta phải đi rồi.
Điệp Mộng nghe vậy nhanh chóng xoay lại, vội vàng nói:
- Sư thái, người đây là … Ồ?
Bật cười điềm nhiên, bóng xám nói:
- Không cần phải kinh ngạc, đây chính là công đức của ta, cũng chính là duyên phận của cả hai bên.
Lúc này đây, bóng xám vốn gầy yếu già nua không ngờ lại trở thành một thiếu nữa tuổi đôi mươi, xinh đẹp yêu kiều, điều này làm sao không khiến cho Điệp Mộng cảm thấy khiếp sợ được.
Chần chừ một lúc, Điệp Mộng có phần không được tự nhiên nói:
- Sư thái rời đi rồi, ngôi miếu này …
Bóng xám cười đáp:
- Trăm hoa đua nở, nhân duyên lặp lại. Sau khi ta đi rồi, còn có thí chủ ở nơi này.
Điệp Mộng ngạc nhiên nói:
- Ta? Ta cũng phải rời đi.
Bóng xám giọng nói đầy thâm ý đáp:
- Lúc này không phải bình thường, duyên lành ở lại, hoa cỏ héo tàn, đến lúc đó rời đi.
Nhẹ nhàng bay lên, bóng xám không nói nhiều nữa, biến mất vào trong tầng mây.
Điệp Mộng sửng sờ đứng ở đó, nhìn theo bóng xám xa xa, dường như muốn nói gì đó nhưng lời đến cửa miệng lại ngừng. Có lẽ, lưu lại ở nơi này cũng không tồi, Điệp Mộng có thể hiểu rõ ràng, thưởng thức cẩn thận mùi vị chua xót và đau khổ của hai mươi năm đã qua, toát ra nụ cười mỉm. Gió, nhè nhẹ thổi lên, hương hoa như mộng. Trong miếu Nguyệt Lão yên tĩnh, một hình bóng xinh đẹp cất bước đi chầm chậm, chờ đợi nhân duyên định mệnh, tiếp tục truyền thuyết của Nguyệt Lão …
Khe núi yên tĩnh gió lạnh thấu xương, những tảng đá quái lạ san sát phân bố chằng chịt. Trên một tảng đá quái lạ, một người đàn ông áo xanh đang ngồi yên bất động, cúi đầu nhìn chăm chú về lối vào phía đầu khe núi, dường như đang trầm tư chuyện gì. Khe núi này ba mặt đều được núi vây phủ, gần như chỉ có một lối vào. Ở chính giữa là một khu đất bằng phẳng, dựng đứng một tảng đá cao chừng sáu thước, dài rộng ước chừng ba thước màu xám trắng, nhìn qua vô cùng bắt mắt. Ở lối vào của khe núi, có một tấm bia đá bên trên viết bốn chữ lớn “Linh Thạch Thiên Duyên”, cứ thế nằm yên yên lặng lặng chờ đợi nhân duyên định mệnh.
Giữa giờ trưa, ánh mặt trời ôn hòa, gió lạnh đi xa mất. Khe núi yên lặng có thêm một phần sức sống, bớt đi một phần lạnh lùng. Lúc này, trong gió nhẹ truyền đến những tiếng chuông thánh thót, đánh thức người đàn ông áo xanh đang trầm tư. Hắn từ từ ngửng đầu nhìn lên, để lộ một khuôn mặt tuấn tú, thần sắc có phần hơi lạnh lùng. Nhìn ra lối vào khe núi, người đàn ông áo xanh ánh mắt toát ra sự phức tạp, hắn dường như biết được lai lịch của tiếng chuông, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự hoang mang…
Thanh âm đến từ lối vào khe núi, nhanh chóng xuất hiện ở ngoài khe núi. Dưới ánh mặt trời, một thiếu nữ áo vải cười tươi tắn đang đứng ở lối vào khe núi, khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã lộ ra nụ cười kiều diễm hấp dẫn, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông áo xanh ở trên tảng đá lạ giữa khe núi, cười duyên lên tiếng:
- Quý sư huynh, ăn cơm thôi.
Trên tảng đá quái lạ, Quý Hoa Kiệt nhìn Ngô Viện Viện xinh đẹp cười duyên dáng ở lối vào, thần sắc có phần quái dị, khẽ gật đầu sau đó lóe lên liền đến bên cạnh Ngô Viện Viện.
Hô nhẹ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Viện Viện hiện lên một chút ngượng nghịu, dịu dàng nói:
- Quý sư huynh thật lợi hại, sư phụ nói muội ít ra còn cần nửa tháng nữa mới có khả năng ngự khí phi hành (điều khiển không khí bay lượn trong không trung).
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt bình thản, điềm nhiên đáp:
- Người thường cần đến mười năm, muội lại chỉ cần một tháng, điều này chắc chắn là hết sức may mắn rồi.
Ngô Viện Viện cười nói:
- Đúng thế, sư phụ cũng nói y như vậy. Nhưng muội lại muốn nhanh hơn một chút để phụng bồi sư huynh thật tốt đi hành tẩu giang hồ.
Quý Hoa Kiệt chầm chậm cất bước, giọng có phần thương cảm trả lời:
- Bình thường chính là phúc phận, muội không nên bỏ đi mà xin chuyện khác.
Ngô Viện Viện đi theo sau Quý Hoa Kiệt, nghi hoặc nói:
- Nếu như bình thường là phúc, vì sao rất nhiều người đều bỏ qua loại hạnh phúc này?
Quý Hoa Kiệt nhìn về phía xa xăm, đám mây ở chân trời đang nhẹ nhàng trôi qua, những chuyện xưa cũ lướt qua trong lòng.
- Hạnh phúc, hoàn toàn không phải mỗi cá nhân đều có thể có được.
Ngô Viện Viện gật đầu nói:
- Đúng thế, sư phụ cũng thường nói như vậy. Nếu như mỗi cá nhân đều hạnh phúc, trên thế gian chắc sẽ không có quá nhiều người cả ngày phải bôn ba.
Bật cười cô độc một tiếng, Quý Hoa Kiệt thôi không nhìn nữa, đưa mắt về phía căn nhà lá ba gian mới xây dựng cách chừng nửa dặm, không khỏi cất bước nhanh hơn.
Ngô Viện Viện cảm nhận được hắn đang tăng tốc độ, không khỏi dịu dàng nhắc nhở:
- Quý sư huynh, chờ muội với.
Thanh âm thánh thót nghe động lòng người, hệt như một loại ma lực nào đó lập tức kéo Quý Hoa Kiệt giảm bước chân. Quay đầu nhìn lại, Quý Hoa Kiệt nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ kia, hai môi khẽ hơi động đậy vài lần, cuối cùng câu nói trong lòng vẫn chưa hề thoát ra khỏi miệng.
Để ý đến vẻ mặt biến hóa của Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười mỉm, nhẹ nhàng đưa tay kéo ống tay áo của Quý Hoa Kiệt, làm nũng nói:
- Quý sư huynh, mang muội bay lên không trung đi.
Chạm vào cặp mắt đầy tình cảm êm ái đó, Quý Hoa Kiệt run rẩy trong lòng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cự tuyệt, nhưng lời đến khóe miệng lại ngừng mất. Nắm chặt tay Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện cười tươi hớn hở, thân thể đón gió lắc lư hệt như một con bướm đang bay lượn, tự do tự tại.
- Quý sư huynh, chờ sau khi muội học được việc bay lượn rồi, huynh sẽ dẫn muội đi ngao du trên trời có được không?
Né tránh đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Ngô Viện Viện, Quý Hoa Kiệt khẽ bảo:
- Cuộc đời của chúng ta đi trên những con đường khác nhau.
Ngô Viện Viện thân thể run lên, u oán than thở:
- Muội biết rồi, huynh để ý đến truyền thuyết của U Mộng Lan, có ý né tránh muội.
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Ta không phải vậy.
Ngô Viện Viện có phần đau lòng nói:
- Huynh có đó.
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt cô độc, hoàn toàn không phản bác quá nhiều, chuyển sang chuyện khác:
- Đến rồi, chúng ta xuống thôi.
Ngô Viện Viện tâm tình thất vọng nặng nề, nhìn xuống căn nhà lá dưới chân, khẽ nói:
- Quý sư huynh, nếu như có một ngày muội mất rồi, huynh có còn nhớ kỹ đến muội không?
Quý Hoa Kiệt tâm thần run lên, cố nén lại nghiêng đầu nhìn xuống, khổ sở nói:
- Lúc đó, muội có khả năng đã không để ý đến chuyện này.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Quý Hoa Kiệt âm thầm buông tay của Ngô Viện Viện, đi thẳng về phía ngôi nhà tranh.
Ngây người tại chỗ, Ngô Viện Viện nhìn theo hình bóng cao ngạo lạnh lùng của Quý Hoa Kiệt, trong lòng đầy những chua xót, lớn giọng nói:
- Muội vĩnh viễn ghi nhớ huynh ở trong lòng.
Lúc này, Quý Hoa Kiệt đang cất bước tiến vào trong phòng, thân thể không khỏi run rẩy một chốc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Ngô Viện Viện để ý thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lập tức có mấy phần vui sướng, bớt đi mấy phần thất vọng.