Rời khỏi đại thảo nguyên, Lục Vân sáu người nhanh chóng quay về Ngũ Phượng Triêu Dương cốc. Khi đi qua tấm bia đá ở lối vào, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên ngừng lại, cất tiếng nói:

- Té ra, từ ban đầu đã định sẵn kết quả như vậy.

Thương Nguyệt, Bách Linh, Diệp Tâm Nghi nghe vậy chợt tỉnh ngộ, nhìn vào tấm bia đá kia, thời khắc đó mọi người mới hiểu được ý nghĩa của nó. Ban đầu, bốn nàng đều có từng nghi hoặc. Nơi này rõ ràng chỉ có bốn nàng ở, vì sao lại là năm phượng được? Hiện nay, mọi nghi hoặc đều đã được khai mở, nhưng còn lại một người kia đó là ai đây?

Quay trở về trong cốc, Lục Vân bảo Hải Mộng Dao đi mời cha mẹ, tám người ngồi quanh bàn. Đối với việc Hải Mộng Dao quay về, Lục Văn Vũ và Trương Hoa Phượng vô cùng cao hứng, nhưng đối với lần tụ hội này, hai ông bà lại mặt đầy mơ hồ.

Nhìn quanh một vòng, Lục Vân ánh mắt dừng lại ở cha mẹ, khẽ lên tiếng:

- Hôm nay Mộng Dao mang về một tin tức tốt lành, đáng để mọi người ăn mừng, lại cũng làm cho con thêm phần áy náy nhiều hơn.

Lục Văn Vũ hiếu kỳ nói:

- Tin tức nào vậy, nếu như đáng ăn mừng, vì sao con lại cảm thấy áy náy?

Lục Vân không hề trả lời thẳng vào vấn đề, mà cứ tiếp tục nói:

- Năm xưa cha đã từng đặt tên cho nơi này là Ngũ Phượng Triêu Dương, hiện nay cũng tính là ứng nghiệm rồi.

Lục Văn Vũ có phần ngạc nhiên, nghi hoặc nói:

- Thật vậy sao?

Lục mẫu Trương Hoa Phượng càng nghe càng mơ hồ, kéo tay Hải Mộng Dao hỏi lại:

- Sư phụ con nói gì vậy, sao ta nghe chẳng hiểu gì cả.

Hải Mộng Dao cười nói:

- Sư phụ nói, con còn có một vị sư nương, chẳng qua là không ở nơi này.

Trương Hoa Phượng kinh ngạc nói:

- Có chuyện này sao? Sao chúng ta chẳng biết gì cả?

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Không chỉ như vậy, vị sư nương đó còn có một đứa con với sư phụ, năm nay đã được mười chín tuổi rồi.

- Thật không? Ở đâu?

Đột ngột đứng lên, Lục Văn Vũ và Trương Hoa Phượng kích động vô cùng, rõ ràng sự xuất hiện của một đứa cháu khiến hai ông bà rất bất ngờ, mà cũng cảm thấy vui mừng.

Lục Vân có phần áy náy, liếc bốn nàng Trương Ngạo Tuyết, gật đầu nói:

- Mộng Dao không hề nói sai, con hôm nay chính là muốn nói chuyện này cho mọi người biết.

Nhìn con trai, Lục Văn Vũ đột nhiên ý thức chuyện gì, an ủi:

- Không cần phải tự trách mình, con trước tiên hãy đem chuyện này kể lại đầu đuôi rõ ràng đi.

Lục Vân gật đầu, nhớ lại kể:

- Con vẫn luôn cất giấu chuyện hai mươi năm trước này trong lòng, chuyện này sở dĩ không muốn cho mọi người biết, không phải sợ mọi người trách mắng, mà không muốn tạo nên thương tổn cho nàng, bởi vì thân phận của con và nàng cách biệt. Khi đó, con và nàng vì bất đắc dĩ mà kết hợp, qua rồi cũng coi như là xong, ai cũng không muốn nói nhiều. Ai ngờ sau khi chung đụng với nhau, nàng lại sinh cho con một đứa con, định sẵn con và nàng định mệnh vướng bận còn chưa cắt đứt được.

Bách Linh hiếu kỳ nói:

- Năm xưa mỗi một chuyện huynh trải qua đều làm chấn động thiên hạ, người đời đều biết, không biết chuyện này vì sao lại không cho người nào biết cả?

Lục Vân cười khổ đáp:

- Nói đến chuyện này, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Tâm Nghi đều có liên quan. Năm xưa, Ngạo Tuyết vì ở Hoa Sơn, Kiếm Vô Trần phát tin tức muốn cưới nàng, ta vì cưới Ngạo Tuyết, một mình đi đến Chính Đạo liên minh giao tranh với Kiếm Vô Trần. Lúc đó, Tâm Nghi giả làm Ngạo Tuyết đánh lén ta. Sau đó Thiên Mục Phong xuất hiện mang theo tin tức của Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần thừa cơ thi triển Hậu Nghệ thần cung, Thương Nguyệt vì cứu ta mà tung mình đón lấy, trọng thương rơi vào trong động thần bí kia.

Bách Linh gật đầu trả lời:

- Đúng là có cảnh này thật, nhưng rồi thì như thế nào?

Lục Vân cảm xúc nói:

- Mọi người chưa từng tiến vào trong động sâu thần bí đó, không biết hai khí Âm Dương nơi đó đủ sức hủy diệt mọi sinh linh, bất kỳ người nào rơi vào trong đó đều chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.

Diệp Tâm Nghi hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao vậy?

Lục Vân đáp:

- Bởi vì hai khí Âm Dương nơi đó rất là mạnh mẽ, cho dù là ai đi nữa, nam hay nữ, chỉ cần ở trong đó sẽ bị hai khí Âm Dương xâm thực, mãi cho đến khi âm dương trong cơ thể mất đi cân bằng, kinh mạch rối loạn mà chết.

Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:

- Nếu như lợi hại như vậy, sư phụ vì sao vẫn bình an vô sự?

Lục Vân than thở:

- Ta khi đó trên người có Càn Khôn Ngọc Bích, có thể tạm thời chế ngự được hai khí Âm Dương, vốn có cơ hội rời đi nhưng sau đó ta lại bỏ qua mất.

Hải Mộng Dao không hiểu nói:

- Vì sao lại như vậy?

Bật cười phức tạp, Lục Vân đáp:

- Bởi vì nơi đó còn có một người, nếu ta bỏ đi thì chắc chắn người đó phải chết không nghi ngờ gì.

Bách Linh nghe vậy, kinh hãi la lên:

- Thì ra là người đó!

Lục Vân gật đầu nói:

- Đúng thế, bởi vì người đó chính là sư phụ của Thương Nguyệt, ta không đành lòng thấy người đó chết nơi ấy, đến cuối cùng bị ép đến bất đắc dĩ, ta chỉ có thể hợp thể với người đó để hóa giải nguy cơ trước mắt. Sau đó, ta và người đó liền tăng mạnh tu vi, nàng luyện thành Phượng Minh Cửu Thiên của Phượng Hoàng thư viện, còn từ trên người ta biết được rất nhiều pháp quyết, nhưng lại ghi hận trong lòng đối với việc ta làm rất nhiều, vì thế giữa chúng ta tồn tại khoảng cách quá lớn. Vì không để thương tổn đến nàng, ta đành cất giấu chuyện này mãi trong lòng, hy vọng có một ngày nào đó quên đi được. Nhưng ai ngờ, nàng lại vì vậy mà thụ thai, còn sinh cho ta một đứa con, đây là chuyện mà ta không ngờ đến. Hiện nay, Thiên Lân đã mười chín tuổi, chuyện này ta không thể né tránh nữa, ta muốn nghe ý kiến của mọi người.

Biết được thân phận của người đó rồi, mọi người đều khiếp hãi vô cùng, ai cũng không ngờ được, mẹ của Thiên Lân không ngờ chính là chưởng giáo Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện năm xưa, chẳng trách Lục Vân phải giữ kín bí mật này.

Thở dài u oán, Trương Ngạo Tuyết nói:

- Chuyện này cũng vì ta mà ra, ta tự nhiên không thể thoát khỏi liên quan. Hôm nay chuyện đến thế này rồi, ý kiến của ta chính là máu mủ tình thâm, huynh chắc chắn phải tìm người ấy về đây.

Diệp Tâm Nghi nói:

- Chuyện năm xưa ta đã không còn nhớ gì nhiều lắm, nếu như ta có liên quan, ta cũng không có ý kiến nào cả, đồng ý với ý kiến của Ngạo Tuyết, đây chính là trách nhiệm của huynh.

Bách Linh lên tiếng:

- Đây chính là duyên phận của huynh, định sẵn như vậy, huynh phải trân trọng.

Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, ánh mắt có phần xin lỗi, khẽ giọng hỏi:

- Thương Nguyệt …

Ngẫng đầu lên, Thương Nguyệt nhìn Lục Vân, điềm nhiên trả lời:

- Huynh làm như vậy cũng vì ý tốt, không cần phải tự trách. Năm xưa, đó đều là duyên phận của chúng ta, nếu như không phải như vậy, chúng ta cũng không cách nào đi cùng với nhau được. Hiện nay, nếu như ý trời muốn huynh phải mang nặng quá khứ, thế thì huynh phải nắm cho vững vàng, tận sức bồi bổ lại nhưng oan uổng mà sư phụ phải chịu hai mươi năm nay.

Thấy bốn nàng hoàn toàn không có ý trách mình, Lục Vân áy náy vô cùng lại còn đầy cảm kích, nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm mẹ con nàng ấy trở về, chúng ta một nhà sống cùng nhau khoái khoái lạc lạc.

Lục Văn Vũ và Trương Hoa Phượng thấy vậy rất mừng, kích động nói:

- Được, cả nhà đoàn tụ, sớm tìm cháu về.

Hải Mộng Dao cười nói:

- Đây là chuyện mừng vĩ đại, chúng ta phải ăn mừng thật lớn mới được.

Trương Hoa Phượng vội vàng nói:

- Ta phải đi nấu cơm đây, mọi người phải uống vài chén.

Dứt lời liền đứng lên vội vã rời đi.

Lục Văn Vũ kích động vô cùng, kéo tay Hải Mộng Dao hỏi lại:

- Cháu của ta tên là gì, bây giờ đang ở đâu?

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Con trai của sư phụ tên là Thiên Lân, nghe nói lớn lên giống hệt sư phụ, tuấn tú vô cùng. Hiện nay, đệ ấy chắc đang ở Băng Nguyên, tình trạng cụ thể còn chưa rõ ràng.

Trương Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, hỏi:

- Huynh tính khi nào thì đi?

Lục Vân trầm ngâm đáp:

- Vận mệnh Thiên Lân có một số vướng mắc, định sẵn sẽ không quá thuận lợi. Ta tạm thời không dự tính đi gặp nó, để nó tự mình đi ấn chứng duyên phận của bản thân. Còn về đi tìm Vô Song, chúng ta không nên ra mặt toàn bộ, làm như vậy có thể khiến nàng sinh lòng bài xích. Ta dự tính mang Tâm Nghi đi đến đó, các muội ở lại trong cốc, nếu có gì cần thì ta lại thông báo cho mọi người.

Trương Ngạo Tuyết khẽ thở dài nói:

- Ta và Thương Nguyệt thân phận đặc biệt, đúng là không nên gặp gỡ người đó vào lúc này.

Hải Mộng Dao nói:

- Sư phụ, thế còn con thì sao?

Lục Vân liếc Hải Nữ, cười hỏi lại:

- Con muốn theo sư phụ đi tìm sư nương hay muốn đi tìm Thiên Lân?

Hải Mộng Dao đỏ mặt, cúi đầu đáp:

- Sư nương đã có sư phụ ra mặt rồi, tự nhiên con đi tìm sư đệ, phải bảo vệ an nguy của đệ ấy cho tốt để tránh lại xảy ra sự cố.

Bách Linh cười nói:

- Còn nhỏ mà đã quỷ quái nhiều rồi, ta thấy con còn có dụng ý khác.

Hải Mộng Dao nói:

- Không hề có mà, sư nương lại bẻ cong ý tốt của người ta rồi.

Thương Nguyệt điềm nhiên nói:

- Chỉ cần con thích, chúng ta sao lại không hoàn tất cho con?

Diệp Tâm Nghi cười nói:

- Dù sao cũng là người nhà, đã thân càng thêm thân, đây chính là chuyện tốt.

Hải Mộng Dao đỏ mặt nói:

- Các sư nương coi thường con rồi, con đi tìm sư bà để kiện các sư nương đây.

Dứt lời liền đứng lên, lóe cái đã đi mất, khiến mọi người lớn giọng cười vang.

Buổi chiều, trong Ngũ Phượng Triêu Dương cốc, Lục Vân và cha mẹ, vợ đẹp, đồ đệ yêu tập trung với nhau, chúc mừng việc Thiên Lân tái sinh. Hai mươi năm trôi qua, sơn cốc yên lặng nghênh đón chuyện vui lần đầu, đây chính là một chuyện mừng vĩ đại đối với mọi người. Đương nhiên, mừng vui hớn hở nhất phải tính đến cha mẹ Lục Vân và Hải Mộng Dao, còn về Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, Diệp Tâm Nghi, bọn họ khó tránh khỏi có chút để ý.

Sáng hôm sau, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, Hải Mộng Dao liền rời khỏi sơn cốc đi tìm Ngọc Vô Song và Thiên Lân. Chuyến đi này có thuận lợi, tâm nguyện có hoàn thành hay không, trước mắt ai cũng không thể nào nói rõ được. Có lẽ, vào thời điểm tai ách khủng khiếp xảy đến, sự xuất hiện của Lục Vân có thể tạo nên một truyền kỳ. Nhưng lần này, cha con hợp nhau, định mệnh đan xen, trong đó ngầm ẩn chứa nhiều ít huyền bí?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play