Thấy tình hình này, Tả Quân Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảm khái lên tiếng:
- Cô ấy cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.
Lâm Vân Phong và Trần Ngọc Loan không nói gì cả, hai người chỉ nhìn Hải Mộng Dao, vẻ mặt khổ sở, ánh mắt kỳ dị.
Cười thanh nhã một tiếng, Hải Mộng Dao lập tức đến trước ba người, cười nhẹ nói:
- Sư thúc, dì Ngọc Loan, Tả thúc thúc, các vị tìm con có chuyện?
Tả Quân Vũ cười khổ trả lời:
- Chúng ta chờ đợi con đã hai ngày một đêm, nóng nảy muốn chết. Con nếu không xuất hiện, chúng ta dự tính sẽ xông thẳng vào Tử Hải.
Hải Mộng Dao vẻ mặt hơi biến, nụ cười từ từ mất đi, khẽ cất tiếng hỏi:
- Chuyện thế nào mà khiến mọi người nóng nảy như vậy?
Tả Quân Vũ cười khổ không đáp, ánh mắt liếc qua Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong, ý tứ rất rõ ràng.
Hải Mộng Dao thấy vậy tâm thần bất an, nhìn khuôn mặt trầm buồn nặng nề của Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong, một dự cảm bất an tràn lên trong lòng.
- Sư thúc, dì Ngọc Loan, mọi người thật ra thế nào vậy, chuyện gì khiến mọi người phải chú ý đến vậy.
Lâm Vân Phong thở dài thườn thượt, ánh mắt nhìn Trần Ngọc Loan, khẽ thở dài:
- Hay là để minh chủ nói cho Hải Nữ biết.
Trần Ngọc Loan bật cười khổ, u oán nói:
- Ta không biết phải mở miệng như thế nào.
Lâm Vân Phong chấn động thân thể, khẽ lẩm bẩm:
- Kết cục phải đến cũng đã đến, ai cũng không thể nào né tránh được.
Trần Ngọc Loan chần chừ một lúc, ánh mắt nhìn lại Hải Mộng Dao, vẻ phức tạp nói:
- Mộng Dao, chúng ta đến đây là có một tin tức phải nói cho con biết.
Hải Mộng Dao ánh mắt khẽ nghi hoặc, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Trông vẻ mặt của dì Ngọc Loan, chắc chắn đây là một tin tức xấu.
Trần Ngọc Loan khổ sở bật cười, khẽ lẩm bẩm:
- Vốn dĩ đây là một tin tức tốt lành. Nhưng hiện nay lại trở thành một tin tức xấu rồi.
Hải Mộng Dao hơi kinh ngạc, hỏi lại:
- Chuyện như thế nào, trong đó thật ra có bí ẩn gì?
Trần Ngọc Loan nghe vậy, bình tâm lại một chút rồi từ từ nói:
- Nói đến chuyện này, phải kể lại bắt đầu tư Băng Nguyên mười năm về trước, liên quan đến tình hình phương diện này, sư thúc con biết rõ hơn ta một chút.
Lâm Vân Phong khẽ cau mày, đỡ lời nói tiếp:
- Mười năm trước Băng Nguyên cử hành Băng Tuyết đại hội, khi đó ta phái Giang Thanh Tuyết đi chúc mừng. Theo chúng ta biết được, Băng Nguyên rất ít dấu vết con người, nhưng lại có ba đại môn phái chính là Đằng Long cốc, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông. Trong đó, Đằng Long cốc được liệt vào hàng đầu, đã có vài ngàn năm lịch sử, cao thủ trong đó nhiều như mây, thực lực hùng hậu.
Hải Mộng Dao xen ngang vào:
- Thiên Tà tông mà sư thúc nói có phải là sư môn của Thiên Mục Phong không?
Lâm Vân Phong gật đầu đáp:
- Đúng là như thế.
Hải Mộng Dao khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Sư thúc xin mời tiếp tục.
Lâm Vân Phong nói:
- Băng Tuyết đại hội lần đó, ba phái Băng Nguyên môn hạ kiệt xuất đệ tử tập trung đông đảo, trong đó có năm nhân vật khiến cho Giang Thanh Tuyết chú ý, đó là Tuyết Sơn thánh tăng và truyền nhân Thiện Từ của ông ấy, sư muội của Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh là Phương Mộng Như cùng với đồ tôn Vũ Điệp, cuối cùng có một người tên là Thiên Lân.
Nghe đến chỗ này, Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:
- Tuyết Sơn thánh tăng chính là vị tiền bối năm xưa đã phong ấn Hoàng Thiên trong sơn cốc phải không?
Lâm Vân Phong nghe vậy sửng người, hồi tưởng một lúc thấy đúng là có chuyện này, gật đầu nói:
- Chắc là vị Tuyết Sơn thánh tăng này.
Hải Mộng Dao khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm:
- Sau đó thế nào.
Lâm Vân Phong chỉnh lý lại suy nghĩ một lúc, tiếp tục kể:
- Đại hội lần đó khiến mọi người chăm chú không phải là cao thủ ba phái, mà là năm đứa trẻ tuổi nhỏ nhất trong đó, chính là Thiên Lân, Thiện Từ, Vũ Điệp, Tân Nguyệt và Lâm Phàm. Trong đó Tân Nguyệt mười bốn tuổi, nghe nói xinh đẹp vô cùng. Thiên Lân chín tuổi, ba người còn lại mười tuổi. Lâm Phàm và Tân Nguyệt xuất thân từ Đằng Long cốc, đều là hạng có tu vi phi thường. Nhưng điều khiến mọi người phải chăm chú nhiều nhất lại chính là Thiên Lân tuổi nhỏ nhất.
Hải Mộng Dao hiếu kỳ nói:
- Thiên Lân lúc đó mới có chín tuổi, có đặc tính thế nào mà khiến cho mọi người phải nhìn kỹ vậy?
Lâm Vân Phong vẻ mặt kỳ dị, ánh mắt nhìn ra xa xăm, khẽ lẩm bẩm:
- Nghe nói trong năm đứa nhỏ lúc đó, Thiên Lân là thông minh tuấn tú nhất, có quan hệ cực tốt với bốn người còn lại, quanh mình bao trùm một tầng sắc thái thần bí, khiến rất nhiều người không nhìn thấu suốt được hắn.
Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:
- Không biết sư môn Thiên Lân từ đâu?
Lâm Vân Phong đáp:
- Thiên Lân từ nhỏ sống cùng với thân mẫu Điệp Mộng ở trên ngọn Thiên Nữ phong cách Đằng Long cốc chừng tám mươi dặm. Thỉnh thoảng hắn lại đến chơi Đằng Long cốc, được trên dưới Đằng Long cốc đều thích thú. Từ nhỏ đến lớn, Thiên Lân chưa từng bái bất kỳ người nào làm sư phụ, một thân sở học đều từ mẹ mà ra.
Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:
- Như vậy, mẫu thân Thiên Lân chắc có tu vi bất phàm, sao cái tên Điệp Mộng này lại chưa từng nghe thấy người nào nhắc đến?
Lâm Vân Phong bật cười cô độc, không trả lời vấn đề này của Hải Mộng Dao, tiếp tục nói:
- Lần Băng Tuyết đại hội đó, Tân Nguyệt và Lâm Phàm đã từng tham dự tỉ thí, Tân Nguyệt thu được danh hiệu thân pháp đệ nhất, còn Lâm Phàm tuổi mới chừng mười, nhỏ nhất trong những người tham dự mà thu được thành tích cũng không tồi. Chớp mắt, chín năm đã trôi qua, đứa trẻ tuổi nhỏ năm nào đều đã trưởng thành người lớn. Trong đó, Thiên Lân lớn lên phong thái ngọc ngà, đẹp đẽ tuyệt luân, có thể nói là thiên hạ khó tìm. Tân Nguyệt xinh đẹp động lòng người, thanh lạnh cô độc, hệt như vầng trăng sáng trong đêm đen, có thể nhìn mà không đụng đến được. Lâm Phàm tính cách cương nghị, mười năm như một, siêu việt hẳn vô số đồng môn sư huynh đệ.
Hải Mộng Dao bị những lời kể của Lâm Vân Phong gợi lên lòng hiếu kỳ, nhẹ giọng nói:
- Xinh đẹp tuyệt luân, thiên hạ khó tìm, quả thật có người xuất chúng như vậy sao.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt quái dị, u oán thở dài đáp:
- Có, hơn nữa danh còn phù hợp với thực tế.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Như vậy rất đáng để được gặp.
Lâm Vân Phong thở dài, tiếp tục nói:
- Thiên Lân mười tám tuổi đẹp đẽ tuyệt luân, tu vi kinh người, dùng Băng Thần quyết dương danh Băng Nguyên, được xưng tụng là thần của Băng Nguyên.
Hải Mộng Dao khẽ ồ một tiếng nói:
- Thần của Băng Nguyên. Cái tên này nghe qua có phần vang dội, xem ra hắn quả thật có vài phần bản lĩnh hơn người.
Trần Ngọc Loan khẽ lẩm bẩm:
- Một năm trước, khi Thiên Lân mười tám tuổi, sư đệ Thần Phong thúc thúc của con Sở Văn Tân vô tình bước chân vào Băng Nguyên, đã từng ra tay cứu được Thiên Lân một lần. Khi đó, Băng Nguyên vài lần xuất hiện hỗn loạn, không ít thế lực ở vùng Biên Hoang bắt đầu nhúng chân vào Băng Nguyên. Một năm sau, Thiên Lân mười chín tuổi, cứ mỗi mười năm trôi qua thì Băng Tuyết đại hội lại tiến hành đúng hạn, không ngờ lần này lại khơi dậy tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên.
Hải Mộng Dao cau mày nói:
- Hai người tìm con chính bởi vì trận tai kiếp khủng khiếp này của Băng Nguyên?
Trần Ngọc Loan chầm chậm lắc đầu, giọng đau thương đáp:
- Băng Tuyết đại hội lần này, ba phái Băng Nguyên cao thủ tụ tập, môn hạ đệ tử ai nấy thi triển sở học chỉ vì muốn tranh đoạt danh đệ nhất. Trong đó, Tân Nguyệt không tham dự, Thiên Lân, Thiện Từ, Vũ Điệp sau mười năm gặp lại, cùng nhau chứng kiến đại hội náo nhiệt lần này. Khi đó, trên Băng Nguyên hỗn loạn vô cùng, có Ngũ Sắc Thiên Vực thần bí, phái Cửu U quỷ bí cùng với phái Cửu Hư. Lại thêm Vực ngoại Phong Thần phái, Ma Ưng môn, Xà Thần địa, cao thủ các phe rất nhiều, áp lực lên tu chân giới trung thổ.