Trải qua ba ngày, Hải Mộng Dao cuối cùng cũng kể hết những chuyện ngày xưa, khiến cho Thiên Địa môn chủ và Vạn Tượng Huyền Tôn kinh ngạc, thật sự cảm khái cho những chuyện Hải Mộng Dao và mấy người Lục Vân gặp phải.
Bật cười điềm đạm thanh nhã, Hải Mộng Dao lên tiếng:
- Vừa đúng ba ngày, không sớm không muộn.
Thiên Địa môn chủ vẻ mặt kỳ dị, khẽ nói:
- Mộng Dao à, sư phụ con có từng đề cập đến cái tên cấm kỵ kia với con không?
Hải Mộng Dao lắc đầu trả lời:
- Sư phụ sư nương hoàn toàn không biết người đó là ai, chỉ nói điều phải đến thì không cách gì né tránh, bảo con phải cẩn thận là được rồi.
Thiên Địa môn chủ gật đầu nói:
- Định mệnh đã sắp không cách gì né tránh, người đó cuối cùng sẽ gặp con, đây chính là ý trời.
Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:
- Môn chủ tiền bối biết người đó là ai phải không?
Thiên Địa môn chủ không khẳng định gì cả, trả lời:
- Không cần hỏi nhiều, thời điểm đến thì mọi thứ sẽ tự biết. Hiện nay ba ngày đã qua rồi, con sắp sửa phải rời đi, ta muốn hỏi con một vấn đề.
Hải Mộng Dao cung kính đáp:
- Xin mời tiền bối hỏi.
Thiên Địa môn chủ trầm ngâm một lúc, khẽ hỏi lại:
- Sau khi rời khỏi nơi này, con còn muốn đi đâu chào từ biệt cố nhân không?
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Tự nhiên là muốn đi rồi, nếu không dì Lục Doanh sẽ tức giận.
Thiên Địa môn chủ nói:
- Chỉ sợ sau khi con rời khỏi Tử Hải rồi sẽ không đi Đông Hải nữa.
Hải Mộng Dao không hiểu hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Thiên Địa môn chủ đáp:
- Hiện nay ở ngoài Tử Hải đã có cố nhân nóng lòng đợi chờ con đã một đêm hai ngày rồi.
Hải Mộng Dao ánh mắt khẽ biến, cất tiếng hỏi:
- Môn chủ tiền bối, không biết người gọi cố nhân là ám chỉ ai đây?
Thiên Địa môn chủ lạnh nhạt nói:
- Cảnh tượng ba ngày trước con có còn nhớ không?
Hải Mộng Dao gật đầu trả lời:
- Còn nhớ, lúc đó có một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt truyền vào đáy lòng của con, mang theo tin tức chào tạm biệt, lúc đó môn chủ tiền bối từng nói, khi con rời đi sẽ nói cho con biết nguyên nhân, con vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.
Thiên Địa môn chủ cảm xúc nói:
- Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời của con, tác động lên cả thiên hạ. Trước mắt, cố nhân ở ngoài Tử hải đến từ trung thổ, khi con gặp bọn họ sẽ biết rõ tất cả mọi thứ.
Hải Mộng Dao có phần bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Trung thổ? Lẽ nào là người của Trừ Ma liên minh và Dịch viên?
Vạn Tượng Huyền Tôn khẽ nói:
- Chính là minh chủ Trần Ngọc Loan và chưởng giáo Dịch viên Lâm Vân Phong, bọn họ chuyến này đặc biệt đi tìm con mà đến đây.
Hải Mộng Dao nghe vậy cất tiếng hỏi tiếp:
- Trung thổ xảy ra chuyện rồi sao?
Vạn Tượng Huyền Tôn khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:
- Không phải là trung thổ, nhưng lại có liên quan đến thiên hạ, liên quan đến con.
Hải Mộng Dao hơi cảm thấy kỳ quái, trầm ngâm nói:
- Trước khi con đến Hải Vực, trên đường hoàn toàn không nghe nói có bất kỳ chuyện lớn nào phát sinh, làm sao con vừa mới đến đây lại phát sinh bất ngờ được.
Thiên Địa môn chủ trả lời:
- Rời khỏi nơi này thì mọi thứ sẽ tự biết. Bây giờ ta cũng không lưu con lại thêm nữa, từ nay về sau thì hoàn toàn chỉ trông vào bản thân con, đi đi.
Hải Mộng Dao nghe vậy đứng lên, điềm nhiên đáp:
- Như vậy, Mộng Dao cũng xin cáo lui đi trước, lần sau sẽ lại đến thăm hai vị tiền bối.
Thiên Địa môn chủ gật đầu trả lời, dặn Vạn Tượng Huyền Tôn đưa tiễn Hải Mộng Dao đi.
Ra khỏi Thiên Thần đại điện, Hải Mộng Dao đi theo Vạn Tượng Huyền Tôn chầm chậm tiến bước, hai người không ai nói với ai câu nào.
Giây lát sau, khi đến chỗ chia tay, Vạn Tượng Huyền Tôn ánh mắt kỳ lạ nhìn Hải Mộng Dao, nhẹ nhàng nói:
- Duyên định mệnh, con phải quý trọng cho tốt.
Hải Mộng Dao không hiểu ý gì, nhưng lại gật đầu trả lời:
- Con sẽ làm vậy, tiền bối yên tâm.
Vạn Tượng Huyền Tôn nghe vậy cười cười, phất tay tiễn biệt Hải Nữ.
Rời khỏi Thiên Địa huyền môn, Hải Mộng Dao nhanh chóng quay lại trung tâm của Tử Hải. Lúc này, Hải Thiên đã đợi khá lâu, vẻ mặt có mấy phần lo lắng nóng nảy.
Khi gặp mặt, Hải Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói:
- Cuối cùng thì con cũng đi ra rồi, chậm thêm chút nữa ta lo rằng có người sẽ nhịn không được xông thẳng vào Tử Hải.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Chuyện của Mộng Dao khiến tiền bối lo lắng, quả thật có lỗi.
Hải Thiên trả lời:
- Đừng nói những chuyện đó, con đi ra là được rồi. Bây giờ con nghỉ ngơi một chút hay là trực tiếp đi gặp bọn họ.
Hải Mộng Dao đáp:
- Bọn họ chờ con đã lâu rồi, phỏng chừng có chuyện trọng yếu, con không muốn ở đây nhiều hơn, chờ lần tới có cơ hội, con mới lại đây thăm tiền bối.
Hải Thiên gật đầu nói:
- Cũng được, chuyện chính quan trọng hơn. Khi nào con rảnh rỗi, hoan nghênh con đến đây bất cứ lúc nào.
Hải Mộng Dao cười trả lời:
- Tiền bối quá ưu ái, Mộng Dao nhớ kỹ trong lòng, bây giờ con cáo từ trước đây.
Phất tay chào từ biệt, Hải Mộng Dao được Hải Thiên đưa tiễn, rời khỏi trung tâm của Tử Hải.
Ở vùng ngoài Tử Hải, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Tả Quân Vũ ba người đã chờ đợi nóng nảy suốt ba ngày, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía trước, vẻ mặt vô cùng lo âu. Hai ngày đêm chớp mắt đã qua, ba người khổ sở chờ đợi không kết quả, tâm tình như thế nào không nói cũng biết được.
Tả Quân Vũ khó lòng nhịn sự cô độc, không ngừng đi tới đi lui, giọng nói nóng nảy lên tiếng:
- Quả thật là khiến cho người ta gấp đến chết, Hải Nữ sao còn chưa đi ra đây?
Trần Ngọc Loan khổ sở đáp lại:
- Chờ đợi đã hai ngày rồi, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Lâm Vân Phong vẻ mặt nóng nảy, khẽ than:
- Chờ đợi tiếp chỉ sợ không còn kịp nữa.
Trần Ngọc Loan nghe vậy chấn động, u oán nói:
- Đến hôm nay, Thiên Lân đã chết suốt ba ngày, cũng không biết tình hình sôi nổi ở Băng Nguyên như thế nào, bọn họ có bảo vệ Thiên Lân tốt đẹp không.
Tả Quân Vũ nghe những câu này, ý thức lập tức tỉnh lại, vọt miệng nói:
- Chúng ta chẳng phải bỏ qua thời cơ có lợi nhất rồi sao?
Lâm Vân Phong khổ sở nói:
- Có lẽ đây chính là ý trời.
Tả Quân Vũ nóng nảy nói:
- Chuyện đến như hiện nay, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa, dứt khoát đi thẳng vào Tử Hải, đến lúc đó cho dù phát sinh xung đột, với thân phận của Thiên Lân thì chắc Tử Hải cũng không có ý trách móc gì nhiều.
Lâm Vân Phong không nói gì, liếc Trần Ngọc Loan, có ý hỏi nàng xem thế nào. Trần Ngọc Loan trầm ngâm một lúc, có chút khó khăn nói:
- Tả đại hiệp nói có vài phần đạo lý, nhưng chẳng qua làm cứng quá sẽ phá hủy quan hệ giữa Tử Hải và trung thổ.
Tả Quân Vũ đáp:
- Vì Thiên Lân, làm sao mà chuyện gì cũng lo lo lắng lắng.
Lâm Vân Phong trầm giọng nói:
- Thực ra muốn xông thẳng và Tử hải hoàn toàn không phải không làm được, nhưng thân phận của chúng ta không thích hợp lắm.
Tả Quân Vũ sửng mình, sau đó hiểu rõ, tự xung phong nhận việc:
- Ý của Lâm chưởng giáo ta hiểu rõ, chi bằng để một mình ta tiến vào, cũng tránh gây nên hiểu lầm giữa Tử Hải và trung thổ.
Lâm Vân Phong cười khổ nói:
- Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, để Quân Vũ phải gánh trên lưng cái tiếng xông thẳng vào như vậy quả thật là không tốt.
Tả Quân Vũ nói:
- Không quan hệ gì, ta tiến vào chỉ vì niềm tin, nghĩ chắc là Tử Hải cũng sẽ không làm khó gì ta.
Trần Ngọc Loan cảm kích đáp:
- Thế thì phải làm phiền Tả đại hiệp.
Tả Quân Vũ lắc đầu trả lời:
- Điều này cũng là vì Thiên Lân, vì thiên hạ, mọi người không cần phải cảm ơn. Ta sẽ tiến vào đây, mọi người chờ tin …
Chữ tức còn chưa nói ra, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn theo hướng Tử Hải, vẻ mặt toát ra sự kích động. Ánh nhạt lóe lên, bóng người đột nhiên ập đến, ngay vào lúc Tả Quân Vũ chuẩn bị xông vào, Hải Mộng Dao xuất hiện ở đường vào Tử Hải.