Giây lát sau, vài luồng khí tức đến gần, khí thế mạnh mẽ hệt như núi Thái áp xuống đỉnh đầu, khiến cho mọi người có cảm giác hít thở khó khăn.
Thời khắc đó, toàn thân Hải Nữ khí thế tăng vọt mạnh mẽ, ánh sáng chói mắt ngưng kết thành một kết giới rực rỡ bao phủ lấy Lục Văn Vũ ở bên trong.
Bốn nàng Trương Ngạo Tuyết cảm ứng được sự xâm nhập của ngoại lực, chân nguyên trong cơ thể tự động vận chuyển phát ra lưới sáng phòng ngự ngăn cách khí thế của người mới đến ra ngoài vài trượng.
Lục Vân bình tĩnh thản nhiên, không thấy có chút dấu vết phòng ngự nào cả, cứ yên yên lặng lặng như vậy chờ đợi người đến từ phương xa.
Người khổng lồ Thiên Thạch vẻ mặt lạnh lùng, khuông mặt uy nghi không giận, mắt mở tròn to, cây búa đá trong tay giơ cao, rõ ràng vô cùng không vui.
Giữa không trung, hào quang lóe lên, bóng người ập đến. Chỉ thấy bốn bóng người đột ngột bắn xuống xuất hiện trước mắt của mọi người. Nhìn cẩn thận, trong bốn người có hai người quen thuộc, chính là thành chủ Huyền Minh của thành Hắc Ám và vua Hắc Vực. Hai người còn lại tướng mạo kỳ lạ, nhưng tu vi có yếu hơn, toàn thân lấp lánh ánh sáng màu đỏ như máu theo sát sau lưng Huyền Minh, chính là hai người còn lại trong bốn đại thần tướng của thành Hắc Ám.
- Ha ha ha … Lục Vân, chúng ta lại gặp mặt rồi, ngươi không ngờ phải không.
Ánh mắt âm hiểm nhìn Lục Vân, Huyền Minh giọng nói có phần quỷ dị.
Bật cười bình thản, Lục Vân nói:
- Việc gặp mặt đối với ngươi hoàn toàn không cho thấy chút nào tốt đẹp cả.
Huyền Minh cười lớn nói:
- Lục Vân thật cuồng vọng, ngươi cho là đối với các ngươi đây là chuyện tốt sao?
Lục Vân cười không nói, người khổng lồ Thiên Thạch bên cạnh lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Huyền Minh, nơi này không hoan nghênh ngươi, hãy nhanh chóng dẫn người của ngươi cút khỏi nơi này.
Bật cười khinh bỉ, Huyền Minh đáp:
- Thiên Thạch, bóng đêm đã bao trùm cả thế giới rồi, bây giờ không phải tới phiên ngươi ra hiệu lệnh, ta mới chính là người chủ của cả thế giới này.
Người khổng lồ Thiên Thạch hừ giọng đáp:
- Nếu như ngươi có thể làm chủ tất cả, hà tất phải chạy đến nơi này làm gì?
Câu này có ẩn chứa bí mật, nhưng Huyền Minh không hề trả lời, mà lại chuyển sang chuyện khác:
- Không cần phải gấp, ngươi sẽ nhanh chóng thấy rõ mọi thứ.
Trên mặt đất, Thương Nguyệt nhìn vua Hắc Vực hỏi:
- Ngươi đến nơi này vì hiếu kỳ hay là còn có mục đích khác?
Vua Hắc Vực lạnh lẽo đáp:
- Ta đến chỉ vì muốn đánh cuộc với vận mạng.
Thương Nguyệt bật cười thanh nhã, khẽ bảo:
- Nếu ta nói cho ngươi biết, định mệnh cuối cùng là do chúng ta khống chế, ngươi có tin hay là không?
Vua Hắc Vực hừ lạnh đáp:
- Ngươi thấy câu này có thể khiến cho ta tin tưởng hay không?
Thương Nguyệt cười kỳ dị đáp:
- Tin hay không tin cũng là định mệnh mà thôi.
Bách Linh nhìn hai người phía sau lưng Huyền Minh hỏi:
- Huyền Minh, hai vị thần tướng này xưng hô thế nào đây?
Huyền Minh bật cười âm hiểm lạnh lùng đáp:
- Đông Phương thần tướng Niếp Thiết, Bắc Phương thần tướng Hiên Viên Cát.
Bách Linh gật khẽ, hỏi tiếp:
- Với quan hệ giữa chúng ta, ba người các ngươi đến đây không sợ mất cả đường về sao?
Huyền Minh cười lớn đáp:
- Quay về? Ha ha ha … Chúng ta chính là vì quay về nên mới đến nơi này.
Bách Linh sửng mình, trong lời của Huyền Minh thật ra có ẩn chứa bí mật nào đây?
Trương Ngạo Tuyết đôi môi mấp máy lên tiếng thanh nhã:
- Quay về lại như thế nào?
Huyền Minh tiếng cười chợt dừng, nghi hoặc nhìn Trương Ngạo Tuyết, không hiểu được đằng sau lời nói này của nàng ẩn chứa ý nghĩa như thế nào. Thời khắc này, Huyền Minh không nắm chắc được Trương Ngạo Tuyết biết được nhiều ít chuyện, vì thế ngậm miệng không đáp để tránh tiết lộ thiên cơ.
Diệp Tâm Nghi nhìn người khổng lồ Thiên Thạch cất tiếng hỏi:
- Bây giờ người chờ đợi đã đến rồi, có cần phải nói rõ tất cả mọi chuyện trước mặt mọi người không.
Người khổng lồ Thiên Thạch vẫn luôn trừng mắt giận dữ Huyền Minh, thấy Diệp Tâm Nghi mở miệng hỏi, lập tức trầm giọng đáp:
- Đừng gấp, đây chỉ là mới vừa bắt đầu, các ngươi cần phải chờ đợi, thời cơ còn chưa đến.
Diệp Tâm Nghi chất vấn:
- Vừa mới bắt đầu? Thế thì khi nào mới là thời cơ chờ đợi đây?
Người khổng lồ Thiên Thạch chần chừ một lúc, lắc đầu không trả lời.
Vua Hắc Vực tiếp lời, cười âm lạnh nói:
- Phải chờ đợi thời cơ không chỉ là các ngươi, hắn (người khổng lồ Thiên Thạch) cũng đang chờ đợi thời cơ.
Diệp Tâm Nghi thất kinh, hỏi tới:
- Vua Hắc Vực, câu này của ngươi có ý như thế nào?
Bật cười lạnh nhạt, vua Hắc Vực đáp:
- Với ý này, có thể hiểu hay không còn phải trông vào sự thông minh của các ngươi.
Diệp Tâm Nghi quay đầu nhìn những người bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Mọi người có suy nghĩ thế nào?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Hoàn cảnh xa lạ cần phải vô cùng cảnh giác.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Mọi thứ chỉ có thể trông cậy vào bản thân mà thôi.
Sau khi trao đổi ngắn ngủi, chung quanh lại chìm vào trầm lặng. Thời khắc này, những người ở đó ai cũng không nói gì cả, một không khí nặng nề bao trùm trong lòng của từng người.
Đối với bảy người Lục Vân, bọn họ có quá nhiều điều không hiểu. Nhưng thành chủ Hắc Ám Huyền Minh, vua Hắc Vực và thậm chí cả người khổng lồ Thiên Thạch, bọn họ đều có e ngại riêng, ai cũng không muốn nói rõ tất cả mọi chuyện.
Thật ra bên sau ẩn chứa bí ẩn nào đây?