Diệp Tâm Nghi không hiểu hỏi lại:
- Nếu như vậy, vì sao mây đen có thể xuyên qua được cửa giới hạn?
Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:
- Tương truyền cổ xưa, thế giới này vốn không có Song Cực Thiên, cũng không có bốn đại tuyệt địa lẫn bảy cửa giới hạn. Sự xuất hiện của chúng đều vì ham muốn của một cá nhân, chính là để tiêu diệt một số thế lực đối địch. Trong đó, bảy cánh cửa giới hạn ngăn cách bóng đêm của Song Cực Thiên, khiến nó không thể nào tràn ra bảy khu vực chung quanh. Nhưng một khi có hơn nửa số cửa giới hạn bị phá vỡ, bóng đêm của Song Cực Thiên sẽ bao trùm cả thế giới. Hiện nay, trong bảy cửa giới hạn đã có bốn cửa bị phá vỡ, cho nên bóng đêm liền tràn xuống không sao ngăn được.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Trước đây ta gặp được Huyền Sơn Hồn Ma Quân, hắn có nói là chỉ khi toàn bộ bảy cửa giới hạn bị mở ra mới xuất hiện tình cảnh như vậy.
Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:
- Hồn Ma Quân nói không sai, nhưng một khi có bốn cửa giới hạn mở ra, sức phòng ngự của ba cửa giới hạn còn lại sẽ giảm hẳn, cuối cùng sẽ bị bóng tối ăn mòn, dần dần mất đi sức phòng ngự. Bảy cửa giới hạn vốn là một tổng thể hoàn chỉnh, chỉ cần có bốn cửa giới hạn không bị phá vỡ thì thực lực tổng hợp của nó đủ để chống lại sự xâm thực của bóng đêm.
Hiểu được nguyên do bên trong rồi, mấy người Lục Vân không khỏi than thở, không ngờ được hành động vô tâm lại khiến cho tai nạn giáng xuống, có lẽ đây chính là số mạng.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt bình thản, hỏi lại:
- Bóng đêm rất nhanh chóng bao trùm thế giới, như vậy truyền thuyết sắp sửa đi vào luân hồi, thật ra là ám chỉ điều gì?
Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn lên đỉnh đầu, vẻ mặt quái dị đáp:
- Vấn đề này để ta trả lời hoàn toàn không thích hợp, sau khi những người khác đã tập trung đến rồi, hỏi lại cũng không muộn.
- Những người khác? Là ai.
Quay đầu nhìn quanh, Hải Nữ vẻ mặt hiếu kỳ vô cùng.
Lục Vân nhìn người khổng lồ Thiên Thạch, trầm giọng nói:
- Ngươi dường như đã sớm dự liệu được tất cả mọi việc.
Người khổng lồ Thiên Thạch không muốn phủ nhận đáp:
- Trong dự liệu của ta vốn có hai loại kết cục. Thứ nhất là các ngươi quay lại thuận lợi, không mang tai nạn đến nơi này. Thứ hai, các ngươi quay lại cũng đem theo tai nạn đến nơi này.
Lục Vân nói:
- Trong hai điều này thì ngươi hy vọng loại kết cục nào nhất?
Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:
- Cái trước chính là kết quả ta chờ đợi, cái sau chính là kết cục định mệnh sắp sẵn.
Lục Vân ánh mắt hơi lay động, chất vấn:
- Nếu sớm biết được kết cục rồi, vì sao khi trước không hề nói rõ với ta?
Người khổng lồ Thiên Thạch nghe vậy chần chừ một lúc, giọng trầm thấp đáp:
- Không nói cho ngươi chính là vì bản thân ta cũng rất mâu thuẫn, do dự bất định giữa hai loại kết cục này.
Lục Vân hơi kinh ngạc, hỏi lại:
- Nguyên nhân?
Người khổng lồ Thiên Thạch cười cười, có phần khổ sở đáp lại:
- Nguyên nhân rất đơn giản, do dự chọn lựa giữa nhân tính và dục vọng riêng tư.
Lục Vân không nói, chàng hiểu rõ ý nghĩa bên trong vì thế không hề nhắc thêm.
Các nàng bên cạnh nghe không hiểu rõ lắm đang muốn mở miệng hỏi rõ, trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một luồng khí bàng bạc, cùng với sức mạnh rung chuyển, dùng phương thức trùm khắp trời đất để tràn ra cả thế giới.
Thời khắc đó, bảy người Lục Vân thân thể chấn động, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện này là như thế nào.
Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu thở dài, trong đáy mắt hiện lên một chút phức tạp, có chờ đợi, có lo lắng.
Luồng sức mạnh rung động này kéo dài giây lát, trong lúc đó, thân thể năm nàng ở đó xuất hiện những biến hóa rõ ràng, thực lực vốn dĩ bị áp chế dần dần khôi phục, đợi đến khi luồng sức mạnh rung động đó biến mất rồi, năm nàng đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất, không hề thua kém chút nào thực lực ở nhân gian.
Cười duyên một tiếng, Hải Nữ nhìn người khổng lồ Thiên Thạch, hỏi lại:
- Chuyện này là thế nào?
Người khổng lồ Thiên Thạch khẽ than đáp:
- Sự xâm nhập của bóng đêm đã phá vỡ tất cả mọi cấm kỵ, không những các ngươi khôi phục lại thực lực vốn có, tất cả mọi sinh linh trong thế giới này cũng đều khôi phục lại thực lực mạnh mẽ nhất.
Trương Ngạo Tuyết cau mày nói:
- Nói như vậy, ông chủ Hắc Ám và Ảo Ảnh của Kính Ảo thời không cũng bị hạn chế giống vậy trước đây, gần như chỉ phát huy được một phần thực lực?
Người khổng lồ Thiên Thạch gật đầu trả lời:
- Không chỉ bọn họ, tất cả mọi sinh linh trong Song Cực Thiên đều có chuyện giống như vậy, chỉ có Lục Vân là ngoại lệ, điểm này ta cũng không hiểu rõ vì sao.
Diệp Tâm Nghi hơi kinh hãi, lo lắng nói:
- Nếu là như vậy, trước đây Lục Vân có thể giết chết Cửu Anh cũng bởi vì thực lực của Cửu Anh bị hạn chế?
Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:
- Không hoàn toàn như vậy nhưng ít nhiều có quan hệ.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Người khổng lồ Thiên Thạch, ngươi trước đây có phải cũng bị hạn chế nhất định, thực lực cũng chỉ có thể phát huy một phần mà thôi phải không?
Người khổng lồ Thiên Thạch chần chừ đáp:
- Không kém đi bao nhiêu, nhưng thể chất của ta và các ngươi khác nhau, vì thế bị hạn chế hơi ít, trước đây chỉ có thể phát huy được tám thành thực lực, vì thế trấn thủ ở nơi này.
Ồ lên một tiếng, Thương Nguyệt đổi sang chuyện khác hỏi:
- Bóng đêm bây giờ đã bao trùm cả thế giới, ngươi dự tính khi nào mới đi vào chính đề?
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều quay lại nhìn người khổng lồ Thiên Thạch, chờ đợi y trả lời.
Quét mắt qua mọi người, người khổng lồ Thiên Thạch trầm giọng đáp:
- Chuyện này hoàn toàn không do ta quyết định.
Thương Nguyệt cau mày hỏi:
- Câu này của ngươi có ý thế nào đây?
Người khổng lồ Thiên Thạch điềm nhiên đáp:
- Chuyện này ngươi phải hỏi Lục Vân.
Thương Nguyệt sửng mình, liếc những người chung quanh sau đó đưa mắt nhìn lại Lục Vân, chờ đợi chàng trả lời.
Cười cười, Lục Vân nói:
- Ý của người khổng lồ Thiên Thạch rất đơn giản, khi bóng đêm phủ xuống rồi, người có thể ảnh hưởng đến đại cục không chỉ có một mình hắn.
Bách Linh lên tiếng:
- Nói như vậy, chúng ta cần phải chờ đợi những người khác đến đây?
Diệp Tâm Nghi trả lời:
- Ta thấy không cần phải chờ đợi, chúng ta trước tiên phải đưa Lục bá phụ quay lại nhân gian rồi mới cùng những người nơi này kết thúc tất cả.
Trương Ngạo Tuyết gật đầu đáp:
- Ta đồng ý với cách làm của Tâm Nghi, trước hết hãy đưa cha quay về đã để tránh phát sinh bất ngờ.
Thương Nguyệt nhìn Lục Vân, sau khi hỏi han vài câu, liền nói với người khổng lồ Thiên Thạch:
- Ý tứ của chúng ta ngươi đã nghe thấy rồi, có thể khởi động Cửu Long Khốn Nhật đại trận trước không?
Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu trả lời:
- Không được. Trận này một khi đã khai mở, các ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi đã bỏ qua rồi, thì vĩnh viễn đều bị giam cầm ở nơi này.
Thương Nguyệt nghi hoặc nói:
- Câu này thật không?
Người khổng lồ Thiên Thạch hừ khẽ một tiếng như không được vui.
Bách Linh khuyên can:
- Được rồi, nếu là như vậy, chúng ta trước tiên giải quyết những chuyện nơi này, sau đó mới quay lại nhân gian.
Thương Nguyệt không nói, kéo tay Trương Ngạo Tuyết và Diệp Tâm Nghi thì thầm bàn tán riêng.
Lục Vân kêu Hải Nữ đến bên cạnh, dặn dò nàng bảo hộ cho Lục Văn Vũ, sau đó nói với Bách Linh:
- Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt.
Bách Linh nghi hoặc trả lời:
- Chuẩn bị? Huynh là ám chỉ …
Lục Vân bật cười thần bí, gật đầu đáp:
- Hoàn cảnh xa lạ người cũng xa lạ, chúng ta tự nhiên không thể xem nhẹ được.
Bách Linh nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, gật đầu đáp:
- Yên tâm, muội hiểu rồi.
Nói rồi, chung quanh trở nên yên lặng, mọi người đều chìm vào trầm tư.
Giây lát sau, người khổng lồ Thiên Thạch ngửng đầu nhìn bầu trời, cau mày nói:
- Cuộc gặp gỡ định mệnh không thể nào né tránh, chờ đợi đã vạn năm rồi, ai mới là người giành được thắng lợi cuối cùng đây?
Nghi vấn nhàn nhạt vang vọng trong gió, khi âm thanh biến mất, vài luồng khí tức từ xa mà đến xông thẳng đến Cửu Long Khốn Nhật đại trận.
Lục Vân nhìn lên bầu trời, khóe miệng hiện lên nụ cười thần bí, thời khắc này chàng thật ra đang nghĩ đến chuyện nào đây?
Năm nàng Trương Ngạo Tuyết và Lục Văn Vũ đều nhìn lên đỉnh đầu, trong lòng mỗi người có suy nghĩ khác nhau, chờ đợi khởi đầu của mọi thứ.