Mấy người Bác Phụ thấy tình hình như vậy, ai cũng không dám hỏi nhiều, tuân theo an bài trước đây của Xích Viêm để chạy thẳng đến địch nhân của mình. Như vậy, một trận đại chiến sắp sửa khai mở, sát khí nồng đậm phá không tràn ra khắp nơi, trên vùng đất băng lạnh này tạo ra một luồng khí tức tử vong.
Phát hiện thấy hành động của tộc Bác Phụ, bảy con quái thú vòng quanh vẻ mặt khác lạ.
Bọn chúng đều là tinh anh của trận đại chiến trăm tộc năm xưa còn lại, chưa nói đến những gút mắc bên trong, chỉ nói về sức mạnh, không con nào không phải là kẻ mạnh hiện nay. Khi sinh mạng bị uy hiếp, có lẽ mỗi con đều vì mục đích của mình. Đây là những con quái thú thần thoại năm xưa đã biến mất theo gió bụi trần gian, chúng nó bắt đầu thể hiện bản tính không cho người ta biết của mình.
Gầm nhẹ một tiếng, Kim Sí Long phát xuất một loại tin tức, thống lĩnh sáu con thú còn lại nghênh đón, bắt đầu triển khai một trận tỉ thí với người khổng lồ Bác Phụ. Do thân phận hai bên tương đối đặc biệt, giao chiến khởi đầu càng tỏ ra kịch liệt, giữa người và thú hoa dạng rất nhiều, hung hiểm vô cùng. Băng Nguyên mênh mông khí lạnh thấu xương, đây là một vùng đất tử vong, lúc này đang diễn ra giao tranh sinh tử.
Trong tám tổ giao chiến, Xích Thạch và Ngưu Đầu Hổ là cuộc chiến thảm liệt nhất, Xích Thủy và Diễm Xích mã là cuộc chiến thuận lợi nhất, Xích Hà và Phá Băng Lang là cuộc chiến hung hiểm nhất, Xích Địa và Tam Đầu Phong là cuộc chiến quỷ dị nhất. Còn lại Xích Viêm nghênh chiến Kim Sí Long, Xích Vân đấu với Phong Ngâm Hạc, Xích Kim đối sức với Hắc Huyền Báo, Xích Quang đối phó với Khiếu Thiên Lang thì tình hình tương đối ổn định.
Lúc này đây, cuộc chiến giữa Xích Thạch và Ngưu Đầu Hổ tình thế quỷ dị, hai phe tận hết sở trường của mình, đã đến lúc quan trọng.
Trước đây, Xích Thạch vẫn luôn chiếm được ưu thế. Nhưng sau đó Ngưu Đầu Hổ tấn công bất ngờ, đánh vào chỗ Xích Thạch không phòng bị, dùng đặc điểm quỷ bí của bản thân nhanh chóng đánh Xích Thạch trọng thương, vãn hồi thế yếu.
Hiện nay, tình hình Xích Thạch vô cùng bất lợi, dưới tình thế công kích thực hư kết hợp của Ngưu Đầu Hổ, trên người nhiều chỗ bị thương dẫn đến ảnh hưởng nghiêm trọng việc phát huy thực lực.
Lúc này, Ngưu Đầu Hổ lại tiếp tục phát động công kích mạnh mẽ, vài chục bóng phân thân hư thực khó phân từ những góc độ khác nhau điên cuồng phát động tấn công, khiến cho Xích Thạch ứng phó không kịp, vết thương trên người đang nhanh chóng tăng lên.
Lắc mình lùi về, Xích Thạch cố gắng né tránh, cây búa đá trong tay múa lên càng lúc càng nhanh, tạo nên một tầng bình phong ánh sáng màu đỏ máu quanh người. Thấy vậy, Ngưu Đầu Hổ không thèm để ý, nó cứ mạnh mẽ húc vào, lợi dụng quán tính nguyên thủ để tạo nên đả kích hủy diệt Xích Thạch. Giao chiến vốn là một quá trình có kỹ xảo.
Nhưng hiện nay, Xích Thạch vì mất đi tiên cơ, thân thể nằm trong thế bị động vây phủ, lại không cách nào né tránh, chỉ có thể phòng ngự mà thôi, hết lần này đến lần khác chịu đựng những cú va chạm nặng nề như núi đè của Ngưu Đầu Hổ.
Ban đầu, Xích Thạch nhờ vào thể trạng mạnh mẽ còn có thể duy trì được. Nhưng theo sự gia tăng va chạm hết lần này đến lần khác, sức mạnh tích lũy từ từ, cuối cùng Xích Thạch chịu không nỗi những sức mạnh va chạm liên miên không ngừng, bị Ngưu Đầu Hổ hất bắn đi chịu trọng thương, miệng phun máu tươi như suối.
Bật cười ha hả, Ngưu Đầu Hổ hệt như bóng ma. Thân thể vừa mới còn cách ngoài mười trượng, chớp mắt đã đến gần Xích Thạch, hệt như vắt bám lấy người, khiến người ta khó có thể phòng bị được.
- Thế nào rồi, mùi vị tử vong có phải rất khó chịu đựng không?
Ánh mắt đắc ý, Ngưu Đầu Hổ nhìn vào hai mắt của Xích Thạch, nói thẳng ra sự châm chọc trong lòng.
Tung mình đứng lên, Xích Thạch thân thể loạng choạng, ánh mắt băng lạnh nhìn Ngưu Đầu Hổ, giọng lạnh lẽo trả lời:
- Có phải khó chịu hay không, ngươi sẽ lập tức biết được.
Ngưu Đầu Hổ cười lớn nói:
- Chỉ bằng vào ngươi? Nói điều này còn quá sớm đó.
Dứt lời, Ngưu Đầu Hổ lóe xông đến, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Xích Thạch, miệng trâu đột nhiên há ra phun một luồng hào quang màu vàng kim hệt như một thanh kiếm bén đâm xuyên qua thân thể Xích Thạch.
Đột nhiên run lên, Xích Thạch không né không tránh, cứ để cho máu tươi rưới lên người Ngưu Đầu Hổ, cả người tựa như không biết vậy. Tay phải quay ngược lại, búa đá tung bay, tiếng sét gào thét như quỷ dữ gầm gừ cùng với vô số lửa đỏ hóa thành những lưỡi đao máu chớp mắt đã nuốt chửng lấy thân thể của Ngưu Đầu Hổ.
Gầm giận một tiếng, Ngưu Đầu Hổ lóe lên né biến mất né tránh một chiêu của Xích Thạch, rồi lại xuất hiện trước mặt Xích Thạch, trong mắt bộc phát một chùm hào quang màu xanh lam thẫm.
Thời khắc đó, Xích Thạch thần trí sửng sờ, hệt như mất đi tri giác, cả người không một phản ứng, chỉ có khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ quái.
Ngưu Đầu Hổ khống chế được tâm thần của Xích Thạch, đắc ý nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ khiến ngươi hối hận. Bây giờ trước tiên ta ăn người để bổ sung nguyên khí ta đã bị hao tổn.
Miệng há to, Ngưu Đầu Hổ ngoạm cánh tay phải của Xích Thạch, rõ ràng trước tiên muốn lấy đi sức chiến đấu của ông ta.
Rắc một tiếng, hàm răng sắc bén của Ngưu Đầu Hổ đã cắm ngập vào trong cơ thịt vai phải của Xích Thạch, một dòng máu nóng bỏng tràn vào trong miệng nó, thuận theo yết hầu chảy xuống dưới tiến vào trong cơ thể nó.
Đau đớn khiến Xích Thạch cau chặt mày, suy nghĩ trống rỗng đột nhiên khôi phục lại ký ức, nụ cười khóe miệng đó lập tức trở nên quỷ dị. Dường như phát hiện được chuyện gì đó, Ngưu Đầu Hổ nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Xích Thạch, ánh mắt kinh ngạc nhìn ông ta, phát hiện Xích Thạch lúc này không ngờ lại nở nụ cười.
Bất an dâng lên trong lòng của Ngưu Đầu Hổ, nó trở nên nóng nảy dị thường, gằn giọng nói:
- Ngươi cười gì vậy? Có gì đáng để ngươi cười không?
Xích Thạch nụ cười lạnh lùng, trong mắt toát ra vẻ tàn khốc, âm hiểm đáp:
- Ta cười ngươi chết đến nơi còn dương dương đắc ý.
Ngưu Đầu Hổ hừ giọng nói:
- Chớ có nói chuyện giật gân, ta sẽ không mắc kế của ngươi đâu.
Xích Thạch cười lạnh đáp:
- Phải vậy không? Thế thì ngươi có cảm giác được thân thể mình đang nóng lên, trong bụng như có một ngọn lửa thiêu đốt không?
Ngưu Đầu Hổ nghe vậy không đáp, cảm nhận cẩn thận tình trạng thân thể, giận dữ nói:
- Vì sao lại xuất hiện chuyện như thế này?
Xích Thạch lạnh lẽo đáp:
- Bởi vì máu của ta cực dương vô cùng, ẩn chứa linh hồn chân thật của lửa đỏ, sau khi rời khỏi thân thể của ta rồi thì nó sẽ tự động thiêu đốt mọi thứ quanh mình.
Ngưu Đầu Hổ kinh hãi tức giận vô cùng, rống lên tức tối:
- Nói bậy, ta sẽ không tin tưởng ngươi.
Xích Thạch hờ hững đáp:
- Tin hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là ngươi chắc chắn phải chết. Bây giờ, để ta tiễn ngươi đi một đoạn đường, xem thử tộc loại dung hợp thể của ngươi thật ra dung hợp được bao nhiêu sinh mạng.
Ngưu Đầu Hổ phẫn nộ vô cùng, rống lên điên cuồng:
- Ta sẽ không để ngươi được như ý, ta phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Phẫn nộ đầy lòng khiến Ngưu Đầu Hổ mất đi lý trí, nó liều lĩnh hướng thẳng đến Xích Thạch với tư thế cùng chết chung. Đối mặt với công kích điên cuồng của Ngưu Đầu Hổ, Xích Thạch lý trí chọn lực né tránh, dự tính tìm thời cơ thích hợp.
Nhưng Ngưu Đầu Hổ trong tình thế bắt buộc, tuy có phần lỗ mãng nhưng cũng không mất đi bản tính xảo trá, chớp mắt đã hóa thành trăm phân thân, dùng tốc độ nhanh kinh người, không ngại hy sinh quyết tâm vây khốn lấy Xích Thạch vào trong.
Tình hình bất ngờ khiến Xích Thạch cảm giác khiếp sợ, ông ta tuy biết Ngưu Đầu Hổ có đặc tính của tộc loại dung hợp thể, lại không ngờ được Ngưu Đầu Hổ bình tĩnh đến như vậy.
Để thoát khỏi tình cảnh khốn khổ, Xích Thạch thúc động Liệt Hỏa linh nguyên, trước hết bố trí kết giới phòng ngự quanh mình, sau đó mới múa búa đá phát xuất một vòng sáng xoay tròn để nghiền nát địch nhân chung quanh.
Thấy vậy, Ngưu Đầu Hổ không thèm để ý, trăm ngàn bóng hình kết liền với nhau, vào thời điểm Xích Thạch múa búa đá, đột nhiên gia tăng chân nguyên trong cơ thể đến cực hạn.
Như vậy, ánh đỏ lóe lên, lưỡi đao sáng phá không bay ra. Sức mạnh to lớn va chạm vào thân hình Ngưu Đầu Hổ, lập tức tạo nên sức mạnh đáng sợ, từ đó tạo ra cơn cuồng phong hủy diệt lập tức nuốt chửng Xích Thạch.
Thời khắc đó, một bóng ma bao trùm trong lòng Xích Thạch, đợi đến khi ông ta tỉnh lại thì mọi thứ đã quá trễ rồi.
Vì cừu hận, Ngưu Đầu Hổ không tiếc mạng sống, dùng phương thức hủy diệt của cả trăm sinh mạng, gây nên một vụ nổ kinh khủng dùng để trừng phạt địch nhân.
Xích Thạch không biết rõ ý tưởng, ra tay phản kích, kết quả giết chết Ngưu Đầu Hổ cũng đồng thời tự mình bước lên con đường diệt vong.
Vốn dĩ, Xích Thạch muốn đánh bại Ngưu Đầu Hổ không phải là chuyện quá khó, muốn tiêu diệt nó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng khi thực tế giao chiến, Xích Thạch do không biết được chi tiết, liền bị Ngưu Đầu Hổ đánh trọng thương, tuy còn chưa ảnh hưởng đến căn bản nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến sự phát huy sức mạnh của ông ta.
Khi Ngưu Đầu Hổ ôm lòng quyết tử, muốn đẩy Xích Thạch vào chỗ chết chung, Xích Thạch do không phát hiện cũng không có chuẩn bị đầy đủ lại ra tay phản kích, từ đó tạo nên một vụ nổ hủy diệt, khiến cho bản thân Xích Thạch đã trọng thương cũng vỡ nát trong vụ nổ, nguyên thần hóa thành một viên Hỏa Linh châu rơi rụng trong cơn cuồng phong.
Thời khắc đó, vụ nổ vang lên, Xích Viêm đang giao chiến đột nhiên chấn động, một sự đau thương nồng đậm hiện lên trong mắt của ông ta. Gầm lên giận dữ một tiếng, Xích Viêm ngửa mặt nhìn trời, lưỡi búa đá trong tay chém xuống, lập tức ngưng đọng không gian chung quanh, khiến cho Kim Sí Long khí thế mạnh mẽ không thể nhúc nhích, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Khi một chiêu hủy diệt ép đến, Kim Sí Long gầm thét giận dữ, thân hình khổng lồ cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi sức trói buộc không gian đó để né tránh một chiêu của Xích Viêm.
Nhưng mãi đến thời khắc đó, Kim Sí Long mới đột nhiên hiểu được một đạo lý, giữa nó và Xích Viêm còn có một khoảng cách không thể vượt qua được, kết cục bi thảm của nó đã được định sẵn.
Vài năm trước, Kim Sí Long trong trăm tộc là một kẻ mạnh có thể nói là hiếm thấy, người trong tộc của nó không nhiều nhưng sức mạnh to lớn vẫn luôn chém giết đến cùng, chính là nhân vật số một số hai còn tồn lại. Vài ngàn năm sau xuất hiện lại ở nhân thế, lần đầu tiên đã gặp phải Xích Viêm, điều này không phải là một sự trào phúng sao?
Một âm thanh to lớn vang lên, trời nghiêng đất sụp, sức mạnh một búa đó của Xích Viêm chấn động trời đất, không những hủy diệt Kim Sí Long mà còn lưu lại trên mặt đất một hố sâu to lớn đến vài trăm trượng, cứ kéo dài mãi đến vài chục dặm.
Sức mạnh khủng khiếp như vậy nếu không phải tự mình trông thấy, ai có thể dám tin tưởng lại xuất phát từ Xích Viêm?
Quanh đó, hai bên giao chiến bị vụ nổ thức tỉnh, ào ào tra xét tình hình, khi phát hiện được tình trạng của Xích Viêm và Xích Thạch rồi, các thành viên tộc Bác Phụ lập tức gào thét giận dữ, âm thanh gào thét điếc tai hệt như tiếng sét đánh từ chín tầng trời vang dội khắp cả vùng đất rộng lớn Băng Nguyên.
Thời khắc đó, sự ngã xuống của Xích Thạch chọc giận người khổng lồ Bác Phụ, ngoại trừ Xích Thủy hô to chạy thẳng đến viên Hỏa Linh châu đang rơi xuống, các thành viên khác của Bác Phụ đều đem cơn giận phát tiết lên người địch nhân.
Nhất thời, ngọn lửa mạnh mẽ trùm cả mặt đất, theo sự gia tăng lửa giận của người khổng lồ Bác Phụ, sóng khí nóng bỏng bắt đầu làm tan chảy băng tuyết, trong phương viên hơn mười dặm hình thành một khu vực lửa đỏ, với ý chí thiêu đốt hừng hực.
Phát hiện tình thế bất lợi, các con quái thú trong lòng khiếp sợ, trước tiên bỏ chạy chính là Phong Ngâm Hạc, đáng tiếc nó quá coi thường Xích Vân rồi, lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng. Nhưng nói ra cũng kỳ quái, Phong Ngâm Hạc không ngờ cũng là tộc loại dung hợp thể, tuy bị hủy đi một tấm thân huyết nhục, bị tiêu diệt mất một nguyên thần nhưng nó vẫn thoát đi khỏi khu vực tử vong được.
Đã có hành động bỏ chạy của Phong Ngâm Hạc, Hắc Huyền Báo, Khiếu Thiên Lang trước sau đột vậy bỏ chạy thành công.
Chỉ còn Diễm Xích Mã, Tam Đầu Phong lại không được may mắn, con trước bị Xích Vân bắt giữ, con sau chết trong tay của Xích Kim.
Nắm lấy viên Hỏa Linh châu lấp lánh, Xích Thủy mặt đầy nước mắt, thân thể không khỏi run rẩy, thanh âm nghẹn ngào nói:
- Xích Thạch, ngươi sao có thể cứ vậy mà ra đi, để lại chúng ta sống cô độc trên nhân thế?
Xích Viêm âm thầm đến gần, nhìn Xích Thủy đau lòng muốn chết, giọng đau thương nói:
- Xích Thạch không hề bỏ chúng ta đi, hắn chỉ đổi sang một phương thức khác yên lặng theo cùng chúng ta.
Xích Thủy mắt đầy lệ đau lòng nói:
- Tộc trưởng, ta không thể bỏ qua được.
Xích Viêm bật cười cay đắng, đau thương đáp:
- Định mệnh như vậy, phải bỏ qua thôi.
Bất đắc dĩ vô cùng ẩn chứa đau thương vô tận mô tả được những khó khăn trong lòng của Xích Viêm.
Thân là tộc trưởng, Xích Viêm biết rất nhiều chuyện mà những người trong tộc không biết được. Điều này đối với ông ta chính là một sự đau thương không nghi ngờ được, bởi vì ông ta phải một mình gánh chịu, không thể tiết lộ một chút nhỏ nhoi nào cho người trong tộc. Tâm tình như vậy khiến người biết thì chua xót, người không biết thì mơ hồ.
Xích Thủy trong lòng không cam, cất tiếng hỏi:
- Vì sao sự định sẵn bất hạnh như vậy mà chúng ta phải đến chấp nhận?
Xích Viêm bật cười thê lương, chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nói:
- Định mệnh vốn xảy ra trong nháy mắt, người biết phải gánh chịu lấy.
Xích Thủy không phục nói:
- Chúng ta vốn sống rất là gian nan, ông trời vì sao còn muốn khiến chúng ta phải trải qua nhiều trắc trở hơn vậy?
Xích Viêm khuôn mặt cơ thịt run rẩy, khó khăn trả lời:
- Đây chính là sự đau thương của tộc Bác Phụ chúng ta, sứ mạng của chúng ta định sẵn chúng ta phải chua xót cả đời.
Đi đến bên cạnh Xích Viêm, Xích Kim, Xích Hà, Xích Địa, Xích Vân, Xích Quang năm người vẻ mặt buồn bã, cảm thấy đau khổ vô cùng với những biến cố của Xích Thạch, lại bất an vô cùng.