Ngưu Đầu Hổ không kịp né tránh, miệng rống to một tiếng, thân hình khổng lồ có luồng ánh sáng lóe lên, ngưng tụ thành một kết giới ánh sáng màu lưu ly đón lấy một chiêu của Xích Thạch.
Sóng ánh sáng chấn động, kết giới thu nhỏ lại. Lưỡi đao sáng sắc bén ào ào ập đến, dùng sức mạnh cực cương cực lớn phối hợp với khí cực nóng cực rắn, sau vài ngàn lần va chạm đã nhanh chóng chém nát kết giới phòng ngự của Ngưu Đầu Hổ, khiến cho lưỡi đao bén tác dụng trực tiếp lên thân thể của nó. Rống lên một tiếng điên cuồng, máu tươi đầm đìa, Ngưu Đầu Hổ tự phụ bất phàm ngay lần đầu giao đấy đã bị thương không nhẹ, một chiêu của Xích Thạch đã đánh nó bay đi vài chục trượng, sau khi rơi xuống đất còn phải tiếp tục lùi lại vài chục trượng nữa mới có thể ổn định được thân thể lắc lư.
Một chiêu thành công, Xích Thạch trở về tư thế ban đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Ngưu Đầu Hổ, hoàn toàn không thừa thắng truy kích.
Bên ngoài, những con quái thú lúc này đang từng bước đến gần, sau khi kinh ngạc trước kết cuộc của Ngưu Đầu Hổ, con nào cũng tự dừng bước, trong mắt toát ra mấy phần kinh hãi, dường như có một nhận thức hoàn toàn mới đối với tộc Bác Phụ.
Rống nhỏ một tiếng, Ngưu Đầu Hổ tức giận không thôi, trong mắt đỏ sậm toát ra sát cơ, từng bước từng bước tiến gần đến Xích Thạch. Mặt đất, chấn động kịch liệt như mô tả cơn tức giận của Ngưu Đầu Hổ, cũng toát ra một số tin tức nào đó.
Đứng yên lặng như một ngọn núi đá, Xích Thạch vẻ mặt trầm tĩnh, con mắt đen nhánh không hề lay động, cứ như vậy nhìn chằm chằm Ngưu Đầu Hổ, không hề tỏa ra một chút tình cảm nào. Né tránh ánh mắt của Xích Thạch, Ngưu Đầu Hổ sau khi dừng lại cách năm trượng, âm hiểm nói:
- Lần đầu giao tranh, ngươi đã thể hiện thực lực không hề yếu ớt. Giao tranh lần nữa, xui xẻo chắc chắn sẽ ghi tên ngươi.
Xích Thạch không hề tức giận, lạnh lẽo đáp:
- Phụng bồi đến cùng.
Lạnh lẽo đặc thù là tính cách của tộc Bác Phụ. Bọn họ sinh sống trong Hắc Ngục sâm lâm, từ ngàn năm nay vẫn luôn chém giết dã thú, sớm đã tạo thành được tập quán lạnh lẽo bình tĩnh, khi đối địch thì không hề dễ dàng để lộ ý nghĩ trong lòng của mình.
Ngưu Đầu Hổ vô cùng thông minh, nhưng lại không hiểu rõ được tập tính sinh sống của tộc Bác Phụ, ngược lại chỉ nhớ kỹ những miêu tả của tiên tổ các đời trước về tộc Bác Phụ, cho là bọn họ kiêu dũng thiện chiến, tính tình nóng nảy tàn bạo. Trước đây, vào thời kỳ Thần Ma đại chiến, tộc Bác Phụ đúng là kiêu dũng thiện chiến, tính tình nóng nảy. Nhưng từ khi tiến vào Hắc Ngục sâm lâm, cuộc sống sinh tồn trăm ngàn năm qua đã rèn luyện, biến đổi một phần tính cách của bọn họ, khiến bọn họ bớt đi mấy phần nhuệ khí, thêm mấy phần trí tuệ. Điểm này rất nhiều những sinh linh quen thuộc với tộc Bác Phụ chưa từng dự liệu được.
Khép hờ mắt, Ngưu Đầu Hổ đi dạo tới lui, miệng thỉnh thoảng rống lên hai tiếng, nó đang tìm kiếm cơ hội hạ thủ thích hợp.
Xích Thạch yên lặng như tờ, không nghe không hỏi, toàn thân không tìm thấy nửa điểm sơ hở. Điều này khiến cho Ngưu Đầu Hổ vừa kinh hãi vừa tức giận, tâm tình nóng nảy vô cùng. Đột nhiên, Ngưu Đầu Hổ tung mình bay lên xông thẳng đến Xích Thạch. Khi đến gần, nó lại quay người trở ngược né tránh một chiêu của Xích Thạch. Như vậy, phòng ngự của Xích Thạch không công cũng tự phá, một hư chiêu này của Ngưu Đầu Hổ phá vỡ được cục diện bế tắc.
Tung mình hạ xuống, Ngưu Đầu Hổ thân pháp nhanh nhẹn, sừng trâu sắc bén như đao cùng với quán tính mạnh mẽ, dùng phương thức nguyên thủy nhất để xông thẳng vào Xích Thạch. Đồng thời, chân trước của Ngưu Đầu Hổ hóa thành vuốt hổ, phối hợp với cái đuôi hổ tiến công, tạo thành một đợt công kích nhanh nhẹn sắc bén khóa chặt lấy thân thể của Xích Thạch.
Đối mặt với tiến công của Ngưu Đầu Hổ, Xích Thạch vẻ mặt nặng nề, thân thể khổng lồ nhanh chóng ngồi xổm xuống, cả ngươi xoay tròn trên mặt đất, búa đá trong tay đảo chuyển bắn ra, bộc phát ngọn lửa đỏ tươi rực rỡ cùng với sức mạnh không gì chống lại tản ra khắp bốn phía.
Lập tức, ánh đỏ khuếch tán và công kích của Ngưu Đầu Hổ không hẹn mà gặp, hai luồng sức mạnh thuộc tính khác nhau nhanh chóng kích hóa, tích lũy, chớp mắt đã đạt đến cực hạn, từ đó phát nổ.
Thời khắc đó, tiếng sấm sét điếc tai vang dội khắp mọi nơi, những vụ nổ liên miên không ngừng lan truyền bốn bề trong gió, tác dụng lên hai bên giao chiến, khiến cho cả hai đều bị đả kích không nhỏ.
Ở trung tâm vụ nổ, Xích Quang toàn thân ánh đỏ hội tụ, một tầng kết giới màu đỏ như máu rừng rực như lửa ngăn cách sức phá hủy do vụ nổ tạo ra ở bên ngoài, vững vàng bảo vệ được thân thể bản thân của ông ta.
Đối mặt với Xích Thạch, kết cục của Ngưu Đầu Hổ có phần thê thảm một chút. Nó bị sức nổ hất tung lên không trung, thân thể bị sức chấn động cực mạnh ép lên, khiến nó như lá vàng rơi rụng trên mặt tuyết cách ngoài cả dặm.
Lắc lư ổn định thân thể, Ngưu Đầu Hổ tức giận vô cùng, miệng gằn giọng nói:
- Chớ vội đắc ý, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!
Thanh âm tức giận ẩn chứa oán khí vô cùng, tại thời điểm vang lên cũng khơi dậy đợt tấn công mới của Ngưu Đầu Hổ. Lần này, Ngưu Đầu Hổ chuyển đổi phương thức, khi đến gần Xích Thạch, thân thể đột nhiên phân thành hai, từ hai phía trái phải đồng thời phát động công kích. Đứng yên bất động, Xích Thạch con ngươi thu nhỏ, tay phải gân xanh nổi lên, búa đá trong tay hơi rung lên, phát xuất sức mạnh chấn động hệt như sóng âm thanh không chỗ nào chừa, ở gần khu vực quanh đó tạo thành một tiếng động đối chiến âm thầm.
Đồng thời, bề mặt búa đá ánh sáng rực rỡ, ngọn lửa sáng đỏ hồng phá không ảo hóa hình thành hai vòng sáng xoay tròn bắn ra thẳng về hai phía trái phải, hệt như đôi cánh chim đỏ rực màu máu múa lên khuếch tán.
Ánh đỏ lóe lên, ánh vàng né tránh. Thế công của Xích Thạch gặp phải công kích của Ngưu Đầu Hổ, thế hai bên như nước với lửa, tre già măng mọc, chớp mắt đã phát nổ, lập tức chấn nát tấn công bất ngờ của Ngưu Đầu Hổ.
Lúc đó, một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên, hệt như băng lạnh vô cùng truyền vào trong lòng Xích Thạch, khiến ông ta thất kinh hồn vía.
Thời khắc đó, Ngưu Đầu Hổ chụp lấy thời cơ, hệt như bóng quỷ xuất hiện sau lưng Xích Thạch, sừng trâu sắc bén hung hăng đâm thẳng đến.
Rên lên một tiếng, thân thể Xích Thạch chấn động, kết giới ánh sáng màu máu hộ thể rung lên mãnh liệt, thiếu chút nữa đã bị Ngưu Đầu Hổ đụng vỡ. Đánh ngược tay ra sau, Xích Thạch nhanh chóng phát động phản kích, búa đó đỏ rực gào thét xoay chuyển, phát ra ngọn lửa như hình giọt nước với sức phá hủy rất mạnh mẽ.
Bật cười âm hiểm, Ngưu Đầu Hổ một chiêu thành công, thân thể nhanh chóng thoái lui, trong quá trình né tránh, thân thể chia ra làm bốn, từ bốn góc độ và phương vị khác nhau phát động công kích liên hoàn không gián đoạn đối với Xích Thạch.
Một chiêu thất bại, Xích Thạch lập tức ý thức được không ổn, liền không để ý đến thương thế, nhanh chóng triển khai phòng ngự. Thân thể đứng thẳng lên, Xích Thạch toàn thân lửa đỏ như máu, thân hình khổng lồ chuyển trái né phải hệt như ngọn lửa rừng rực, trông thật linh xảo vô cùng. Quan sát tình hình chung quanh, Xích Thạch nhanh chóng phát hiện được bốn hình bóng của Ngưu Đầu Hổ, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục được bình tĩnh.
Tăng cường phòng ngự, Xích Thạch dùng kết giới chịu đựng công kích của Ngưu Đầu Hổ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, lạnh lẽo lên tiếng:
- Đây chính là tuyệt kỹ sinh tồn của ngươi phải không?
Ngưu Đầu Hổ có phần tức tối, ghét bỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo của Xích Thạch, rống lên giận dữ:
- Không cần phải cuồng vọng, đây mới là bắt đầu mà thôi.
Dứt lời, chỉ thấy quanh người Xích Thạch ánh vàng kim hiện lên khắp nơi, ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, hình bóng liên miên không ngừng hệt như từ một thế giới nào khác đến, đang dùng những hình thức và tư thế khác nhau vây phủ quanh người Xích Thạch, hệt như những con quỷ hút máu đang xông thẳng đến Xích Thạch.
Trong sát na, trên trăm hình bóng Ngưu Đầu Hổ vây phủ quanh người Xích Thạch, hình thành một vầng mây màu vàng kim nhạt, đang nhanh chóng thu lại. Ở bên trong, vẻ mặt bình tĩnh của Xích Thạch lúc này đã đầy sự kinh ngạc, kết giới ánh sáng màu máu quanh người đang nhanh chóng thu nhỏ lại, nó đang bị rất nhiều những con Ngưu Đầu Hổ điên cuồng cắn nuốt như tằm ăn rỗi, ép cho Xích Thạch cơ hồ không thể nào thở nổi.
Đối mặt với tình hình như vậy, Xích Thạch không kịp suy tính, miệng quát lớn một tiếng hệt như tiếng sấm từ chín tầng trời, khơi dậy linh khí lửa đỏ mênh mông vô cùng trong cơ thể hóa thành một luồng sáng hủy diệt đột nhiên làm nổ tung vầng mây sáng màu vàng kim bên ngoài.
- A … Đáng ghét, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lời nguyền rủa chói tai phá không tan ra, vô số Ngưu Đầu Hổ bị vụ nổ nuốt mất hệt như mây khói gặp nước vậy, chớp mắt đã biến mất.
Tung mình bay lên, Xích Thạch toàn thân lửa đỏ hội tụ, chiếu lên da thịt màu cổ đồng của ông ta một vầng đỏ máu hệt như một thiên thần tắm máu.
Bốn bề, cuồng phong gào thét, sương mù ngưng tụ, một vùng không khí khuếch tán đang nhanh chóng tràn ra, khiến cho Kim Sí Long, Hắc Huyền Báo mấy con thấy được phải bất an, không khỏi tự giác lùi về phía sau.
Thời khắc đó, Xích Thạch thể hiện thực lực kinh người, dùng bá khí hùng hồn ngạo nghễ ngửa mặt nhìn đời, khiến cho người ta cảm nhận một thần uy không thể nào xâm phạm. Xích Viêm thấy vậy hơi mừng, khẽ gật đầu tỏ ý tán thành.
Xích Thủy rất hoan hỉ, cười nhẹ nói:
- Đây mới là bản sắc anh hùng của người khổng lồ Bác Phụ.
Xích Kim cười nói:
- Chỉ sợ Xích Thạch sẽ dọa bọn kia bỏ chạy.
Xích Địa tiếp lời:
- Không nhất định như vậy, những con quỷ kia tham lam thành tính, sẽ không dễ dàng bỏ chạy đâu.
Xích Quang nói:
- Như vậy là tốt nhất, chúng ta có thể lập tức tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Xích Vân cũng nói:
- Không cần phải cao hứng quá sớm, Ngưu Đầu Hổ tuy bại trong tay Xích Thạch, nhưng trong những con quỷ quái này, lẽ nào không có nhân vật khó dây. Hiện nay, chúng ta …
Còn đang nói, giữa hư không đột nhiên vang lên một tiếng kêu to chói tai, lập tức khiến mọi người phải chú ý.
Nhìn thật cẩn thận, ở giữa hư không bên trái Xích Thạch ngoài hai trăm trượng, một vùng ánh vàng kim nhàn nhạt biến ảo bất định, khi thì thu nhỏ khi thì thành to, nhanh chóng tạo thành một quả cầu ánh sáng không có hình dạng theo quy tắc, bên trong toát ra một luồng khí tức quen thuộc.
- Chính là Ngưu Đầu Hổ, lẽ nào có chuyện quái lạ như vậy?
Xích Địa vọt miệng nói ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Xích Viêm thần sắc kỳ dị, trầm ngâm đáp:
- Ngưu Đầu Hổ trước mắt và trong tưởng tượng của chúng ta có khác biệt rất lớn, nó hoàn toàn không phải là một cá thể đơn thuần mà là…
Là thế nào, Xích Viêm không tiếp tục nói, có lẽ lúc này ông ta cũng không nói rõ ràng được.
Giữa chiến trường, Xích Thạch vẻ mặt uy nghi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ngưu Đầu Hổ, bình tĩnh vô cùng nói:
- Ngươi chưa đến Hoàng Hà còn chưa thôi, muốn chứng minh một chút năng lực của mình phải không?
Ngưu Đầu Hổ toàn thân ánh sáng lấp lánh, so với trước kia có phần ảm đạm hơn, ánh mắt hơi âm hiểm, giọng oán độc nói:
- Đã bao nhiêu năm qua, ta trải vô số sóng gió, đây mới là lần đầu tiên bị người đánh đến chật vật như vậy.
Xích Thạch lạnh lẽo nói:
- Đó là do trước kia ngươi chưa hề gặp ta, nếu không ngươi sớm đã không còn ở nhân thế.
Ngưu Đầu Hổ hận thù trả lời:
- Không cần phải tự phụ, ta dám xuất hiện cho thấy ta hoàn toàn không sợ ngươi.
Xích Thạch hừ giọng đáp:
- Nếu như vậy, chớ có nói nhảm, ta sẽ đưa ngươi về trời.
Ngưu Đầu Hổ mắt đầy hận thù, gặn giọng nói:
- Muốn giết ta, chỉ sợ ngươi còn chưa có bản lĩnh đó …
Lời còn vang bên tai, trong mắt Ngưu Đầu Hổ lóe lên ánh đen, phát xuất một luồng sáng hấp dẫn chiếu thẳng vào trong mắt của Xích Thạch. Thân thể Xích Thạch run lên, trong não ông ta xuất hiện một khoảng trống rỗng ngắn ngủi, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh.
Cũng đúng lúc này, Ngưu Đầu Hổ đã sớm phát động công kích, lợi dụng vào lúc Xích Thạch xuất thần, thân thể khổng lồ của nó phóng tới như bay, hệt như một khối thiên thạch, dùng phương thức nguyên thủy nhất để xông đến.
Thời khắc đó, trong mắt Xích Thạch lóe lên chút kinh ngạc, trong lúc không kịp né tránh, búa đá trong tay đột nhiên chém ra, lưỡi búa sắc bén phát xuất ngọn lửa ánh sáng đỏ rực hệt như thần kiếm từ chín tầng trời chém thẳng xuống đầu của Ngưu Đầu Hổ.
Phát hiện được tình hình như vậy, Ngưu Đầu Hổ không né không tránh, chớp mắt đã va chạm vào Xích Thạch, bị kết giới lửa đỏ quanh người của ông ta ngăn cách lại, xuất hiện tình trạng dừng lại ngắn ngủi.
Mà cũng đúng lúc đó, một chiêu của Xích Thạch phát ra vừa hay chém xuống, lưỡi kiếm ánh sáng đỏ rực phá mây rẻ trời lập tức bổ đôi thân thể của Ngưu Đầu Hổ, tạo nên một vụ nổ tung.
Té ra, Ngưu Đầu Hổ do hình dáng khổng lồ, tốc độ cực nhanh, một cú va chạm kinh người đó hội tụ sức mạnh đáng sợ.
Khi va chạm vào Xích Thạch, kết giới phòng ngự của Xích Thạch có tác dụng làm chậm lại, luồng sức mạnh đó liền bị áp chế. Sau đó, một chiêu của Xích Thạch như khai thiên lập địa, dùng khí cực dương cực cương lập tức ập đến, tức thì khiến cho luồng sức mạnh này phát nổ, từ đó tạo nên một vụ nổ kịch liệt, không những phá nát thi thể của Ngưu Đầu Hổ mà cũng đồng thời hất bay Xích Thạch, khiến ông ta trọng thương thổ huyết, chịu đả kích nhất định.
Mọi thứ dường như đã kết thúc như vậy. Nhưng những chuyện phát sinh tiếp theo lại khiến mọi người không sao theo kịp.
Khi Xích Thạch bị hất bắn đi, Ngưu Đầu Hổ vừa mới nổ tung đột nhiên hiện ra trên đầu của Xích Thạch, bốn móng vuốt múa lên cào cấu như điên, lợi dụng lúc Xích Thạch không phòng bị, hung hăng lưu lại bốn vết máu thật sâu trên người ông ta.
Một chiêu thành công, Ngưu Đầu Hổ đắc thế không tha cho người, thân hình khổng lồ chia ra làm sáu từ trước sau trái phải trên dưới đồng thời triển khai tiến công, đánh cho Xích Thạch tay chân bấn loạn, toàn thân vết thương chồng chất.
Thấy tình hình như vậy, Xích Thủy kinh hãi la lên, lớn giọng nói:
- Xích Thạch cẩn thận …
Xích Vân giận dữ nói:
- Như vậy là sao?
Xích Địa phân tích:
- Ta suy đoán Ngưu Đầu Hổ đó không chỉ có một cái mạng, nó là một loại dung hợp thể.
Câu này vừa nói ra, ngoại trừ Xích Viêm, những người khác đều biến hẳn sắc mặt, vọt miệng la lên:
- Loại tộc dung hợp thể? Thế thì chẳng phải nó giống như có tính mạng bất diệt?
Xích Địa gật khẽ, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tuy không phải bất tử lại cũng không khác gì bao nhiêu.
Xích Thủy nhìn Xích Viêm, nóng nảy hỏi lại:
- Tộc trưởng, người có biện pháp ứng phó không?
Xích Viêm vẻ mặt kỳ lạ, dùng ánh mắt mọi người không hiểu liếc qua, giọng quái dị trả lời:
- Chúng ta phải tin tưởng Xích Thạch, khuyến khích và ủng hộ hắn.
Xích Thủy sửng người, ngây ngốc nhìn Xích Viêm, sau đó hỏi lại:
- Tộc trưởng, có phải tộc trưởng có chuyện gì che giấu chúng ta không?
Xích Viêm không khẳng định, đưa mắt nhìn lên trời, giọng bình thản mà có phần đau thương trả lời:
- Bước lên con đường này rồi, chúng ta phải thản nhiên đón nhận vận mạng của mình, mọi người cần phải dũng cảm tiến lên, không phải quay đầu hỏi lại. Rất nhiều khi, tiến trình chưa biết mới khiến người ta đầy dũng khí. Bây giờ, thời cơ đã tới, mọi người theo an bài trước đây của ta, ai nấy tự đối mặt với định mệnh của mình thôi.
Dứt lời, Xích Viêm cất bước tiến lên thẳng về phía Kim Sí Long.