Bầu trời hoa tuyết không thôi rơi, gió Bắc gào thét lay động cả mặt đất. Tân Nguyệt đứng trong khe núi phủ đầy băng, tâm tình kích động theo thời gian trôi qua đã từ từ bình tĩnh lại. Đưa mắt nhìn quanh, Tân Nguyệt dừng lại ở chuôi kiếm hiện ra rõ ràng bên cạnh Thiên Lân, trong mắt toát ra than thở nồng đậm. Chầm chậm bước đến gần, Tân Nguyệt khom lưng nắm lấy chuôi kiếm, thân thể hơi run rẩy một chút do sự bài xích của Tàn Tình kiếm. Sau đó, luồng sức mạnh bài xích đó khi cảm ứng được luồng khí thần thánh trên người của Tân Nguyệt rồi liền nhanh chóng biến mất, để cho Tân Nguyệt từ từ rút kiếm lên.
Ánh bảy màu lóe lên, kiếm khí ép người. Tàn Tình kiếm bảy màu trong suốt khiến cho người ta cảm thấy chấn động khiếp đảm không nói ra được. Tân Nguyệt cẩn thận chăm chú giây lát, sau đó quay đi tìm tung tích của bao kiếm. Bốn bề tuyết trắng mênh mang, chỉ bằng mắt thường muốn tìm ra vỏ kiếm rõ ràng là chuyện rất khó khăn. May mà Tàn Tình kiếm vô cùng thần dị, dường như cảm ứng được tâm tư của Tân Nguyệt, thân kiếm lóe sáng nhạt, phát xuất một tiếng kêu không thành tiếng, vỏ kiếm của nó liền tự động từ dưới tuyết dày bay ra, loảng xoảng một tiếng liền che phủ mất hào quang chói mắt của Tàn Tình kiếm.
Nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, Tân Nguyệt tự nói:
- Thần kiếm có linh thiêng, hy vọng ngươi có thể hỗ trợ để chúng ta cùng nhau bảo vệ cho Thiên Lân.
Dứt lời, Tân Nguyệt thôi suy tư, cúi đầu nhìn Thiên Lân trong chốc lát, sau đó ngửng đầu nhìn về phía xa xăm, khí thế toàn thân khuếch tán, phát xuất một luồng tín hiệu. Lúc này, bầu trời xa xa truyền lại vài luồng khí tức quen thuộc, chia từ ba phương hướng bay thẳng đến đây. Rất nhanh, không trung khe núi băng có ánh sáng hội tụ lại, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Bát Bảo trước sau đến đó, mọi người tranh nhau hạ xuống mặt đất.
Ánh sáng lóe lên, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn, Hoa Hồng ba người là chạy tới gần Thiên Lân đầu tiên, khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, ba người đồng thanh la to, giọng đầy đau thương vô cùng.
- Thiên Lân! Thiên Lân!
Trong tiếng hô hoán, ba người không hẹn mà cùng bay thẳng đến thi thể của Thiên Lân. Lúc này, Bát Bảo hạ xuống mặt đất, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp bốn người la lên đau thương, cũng bay thẳng đến Thiên Lân.
Tân Nguyệt đứng yên bất động, toàn thân ánh sáng luân chuyển, khi mọi người bay thẳng đến Thiên Lân, nàng cũng không hề mở miệng khuyên bảo mà chỉ phát xuất một luồng sức mạnh êm ái, bố trí một tầng phòng ngự quanh người Thiên Lân, lập tức hất cả bảy người lùi lại. Do tâm tình bị kích động, Dao Quang, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn mấy người không hề chuẩn bị, trong lúc thân thể bị hất lùi lại phía sau, ai nấy vẻ mặt đều lộ ra sự không vui. Chuyển người đến bên Thiên Lân, Tân Nguyệt nhìn mọi người kích động trước mặt, quát lên:
- Mọi người tỉnh táo lại, nghe ta nói một câu.
Giang Thanh Tuyết nước mắt trào dâng, nhìn Tân Nguyệt, khóc lóc nói:
- Tân Nguyệt, muội hãy để chúng ta trước hết xem Thiên Lân thế nào đã, có chuyện gì chút nữa mới nói cũng không muộn.
Hoa Hồng đau khổ nói:
- Thiên Lân, ngươi không phải luôn tự phụ hơn người, vì sao lần này ngươi lại vội vã ra đi như vậy?
Lâm Y Tuyết đau khổ khóc lóc:
- Thiên Lân sư huynh, huynh không thể nào chết được, ta không muốn huynh chết…
Khiếu Thiên và Dao Quang kích động vô cùng, hai người thân thể run rẩy, trong mắt đầy sự tự trách và đau lòng.
Vũ Điệp ngây ngốc đứng ở đó, khóe miệng máu tươi trào ra, khuôn mặt tái nhợt đến cơ hồ đã chết đi. Mẫu Đơn đau khổ muốn chết, ngây ngô nhìn Thiên Lân, chân lại chầm chậm chuyển đến gần, dường như đã quên hết mọi thứ quanh mình. Tân Nguyệt lưu ý đến vẻ mặt của mọi người, khổ sở nói:
- Mọi người xin hãy nghe một câu của ta, chớ nên đến gần Thiên Lân.
Giang Thanh Tuyết khóc lóc nói:
- Vì sao không để chúng ta đến gần? Lẽ nào ngay cả một điểm yêu cầu duy nhất của chúng ta mà muội cũng muốn cự tuyệt?
Lâm Y Tuyết nghe vậy, lập tức kích động vô cùng, không thèm nghe lời khuyên của Tân Nguyệt, cứ xông thẳng đến Thiên Lân. Tân Nguyệt thấy vậy, toàn thân lóe lên ánh sáng, nàng phát xuất một luồng sức mạnh êm ái hất Lâm Y Tuyết lùi hẳn lại, miệng quát to:
- Bình tĩnh lại! Nghe ta nói rồi cũng chưa muộn!
Tiếng quát to bất ngờ vang lên khiến mọi người kinh hãi, ai nấy giật mình tỉnh lại nhìn Tân Nguyệt, tạm thời quên đi việc khóc lóc. Thở dài u oán, Tân Nguyệt khổ sở nói:
- Tâm tình của mọi người ta hiểu rất rõ, ta làm sao không muốn nhảy đến bên Thiên Lân, ôm lấy chàng để khóc lóc một hồi, dùng tay để vuốt ve những tiếc nuối và oan hận hiện lên trên lông mi của chàng.
Mẫu Đơn nghe vậy, hơi bình tĩnh được vài phần, hỏi lại:
- Vì sao muội lại không làm như vậy, ngược lại còn muốn ngăn cản chúng ta?
Tân Nguyệt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Chính là vì Thiên Lân. Hiện nay tình hình các vị thấy được chân thực vô cùng, Thiên Lân đúng là đã chết đi rồi, nhưng chàng rất có khả năng còn một tia hy vọng sống sót. Chúng ta ai cũng không thể tiếp xúc lên người chàng để tránh tạo nên đả kích trí mạng cho chàng.
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó chấn động tinh thần, đồng thanh hỏi lại:
- Thiên Lân còn một tia hy vọng sống sót? Thật sự vậy sao?
Tân Nguyệt khổ sở nói:
- Tình hình cụ thể ta cũng không nói rõ ràng được, ta chỉ biết một chút, chính là trong ba ngày tiếp đây, Thiên Lân không thể rời khỏi nơi này, không thể chịu bất kỳ quấy nhiễu nào, nếu không sẽ công khó ba năm đổ sông hết sạch.
Khiếu Thiên hỏi lại:
- Cô làm sao biết được những chuyện như vậy?
Câu này nói ra nghi vấn trong lòng của mọi người, ai nấy đều quay lại nhìn Tân Nguyệt. Khẽ thở dài, Tân Nguyệt đáp:
- Trên người Thiên Lân ẩn chứa nhiều bí mật mà chúng ta còn chưa biết được, trong đó có một cái tên.
Lâm Y Tuyết hỏi dồn:
- Cái tên nào vậy ?
Tân Nguyệt trả lời:
- Tầm Duyên.
Vũ Điệp nghi hoặc nói:
- Cái tên này rất xa lạ, chúng ta ai cũng chưa từng nghe qua.
Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Tầm Duyên là ai?
Tân Nguyệt lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết rõ cô ta là ai, ta chỉ biết được lần đầu Thiên Lân gặp Tỏa Hồn kiếm thì Tầm Duyên đã đi theo bên cạnh Thiên Lân.
Dao Quang kinh ngạc nói:
- Tầm Duyên nếu đi theo bên cạnh Thiên Lân, sao chúng ta cũng chưa từng biết được?
Tân Nguyệt trả lời:
- Bởi vì Tầm Duyên chỉ là một linh hồn, gởi vào trong một bông sen ẩn mình trong người Thiên Lân. Trước đây, Tầm Duyên cho ta biết, Thiên Lân và Ngọc Tâm gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên kịch chiến với nhau, Thiên Lân bị trọng thương không chữa trị được …
Khiếu Thiên cắt ngang lời của Tân Nguyệt, gằn giọng nói:
- Môn phái Cửu Hư đáng ghét, ta phải tiêu diệt các ngươi!
Dao Quang kích động vô cùng, lớn giọng hỏi:
- Trương Phàm ở đâu, ta phải đi lột da hắn mới được.
Tân Nguyệt khổ sở đáp:
- Ngọc Tâm vì cứu Thiên Lân đã thi triển tuyệt kỹ cực mạnh của Tuyệt Tình môn, dùng sinh mạng để trả giá, trước khi chết đi đã tiêu diệt được Trương Phàm. Thiên Lân do cái chết của Ngọc Tâm mà kích động đến tâm thần thất thủ, lại bị trọng thương nên cuối cùng đi vào cảnh tuyệt vọng…
Giang Thanh Tuyết nghe vậy thân thể chấn động, đau khổ la lên:
- Vì sao, vì sao lại như vậy?
Lâm Y Tuyết khóc lóc nói:
- Không, ta không tin. Thiên Lân sư huynh không thể chết, huynh ấy sẽ không rời khỏi chúng ta.
Mẫu Đơn khuôn mặt tiều tụy, lòng đau như cắt nói:
- Ngọc Tâm, muội bảo chúng ta phải đối mặt với đòn đả kích này như thế nào?
Hoa Hồng chăm chú nhìn thi thể Thiên Lân, lên tiếng hỏi:
- Nếu như Thiên Lân đã chết, chúng ta vì sao lại không thể đến gần hắn, để thăm nom hắn thật cẩn thận?
Tân Nguyệt đáp:
- Tầm Duyên cho ta biết, Thiên Lân tuy chết nhưng còn có một tia hy vọng sống sót. Có thể nắm chắc được cơ hội cuối cùng này hay không thì phải trông vào biểu hiện của chúng ta. Trước hết, chúng ta không được để cho bất kỳ người nào tiếp cận được Thiên Lân, bao gồm cả chúng ta. Thứ đến, chúng ta phải thủ giữ cho Thiên Lân trong ba ngày ba đêm, đề phòng có người gây bất lợi cho chàng. Tầm Duyên từng nhắc nhở cho ta biết, không lâu nữa sẽ có cao thủ đến cướp đoạt thi thể của Thiên Lân. Tuy Tầm Duyên không nói rõ nhân quả bên trong, nhưng ta tin tưởng tất có nguyên nhân của nó. Trước mắt, chúng ta phải chấn chỉnh lại tinh thần, tận hết nỗ lực của mình để vượt qua ba ngày ba đêm này. Đến lúc đó, mọi bí ẩn đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Lâm Y Tuyết ngưng khóc ngay, hỏi lại:
- Tân Nguyệt, tỷ có tin tưởng lời nói của Tầm Duyên không?
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Không kể là giả hay thật, ta thà rằng tin tưởng, tuyệt đối không chịu thua.
Dao Quang nghi hoặc nói:
- Thiên Lân trước mắt cơ thể đã bị hoại tử, làm sao còn có thể tồn tại sức sống được?
Khiếu Thiên nói:
- Tuy nói như vậy, chúng ta cũng không thể không thử qua. Nhớ lại năm xưa, Lục Vân cũng đã trải qua khó khăn, rất nhiều lần chúng ta đều cho là huynh ấy đã chết rồi, nhưng huynh ấy hết lần này đến lần khác lại đứng lên, sáng tạo ra truyền kỳ của huynh ấy. Hiện nay, Thiên Lân đã chết rồi. Chúng ta chỉ có thể thủ giữ cho hắn trong ba ngày, cho dù lời nói của Tầm Duyên đáng tin hay không, chúng ta đều đánh cuộc một keo với vận khí vậy.
Vũ Điệp nói:
- Cự ly khoảng cách nơi này với Đằng Long cốc chừng vài trăm dặm, hay là chúng ta hãy mang Thiên Lân quay về, mọi người cùng nhau trông chừng, như vậy thì càng thêm phần an toàn.
Giang Thanh Tuyết tán đồng:
- Ý tưởng này được, ta đồng ý.
Tân Nguyệt nói:
- Không được. Thiên Lân quyết không thể rời khỏi khe núi này, đây chính là chỗ thuộc về số mạng của chàng, chúng ta không thể vì tiện thể nhất thời mà làm hại cho Thiên Lân.
Hoa Hồng nói:
- Chỉ cần tốt cho Thiên Lân, ở nơi nào cũng vậy thôi.
Mẫu Đơn trầm ngâm một lúc nói:
- Nghe những lời của Tân Nguyệt, tâm tình của ta lập tức nhẹ nhõm một ít, cũng nhớ lại một số chuyện. Trước đây, khi ta và Hoa Hồng rời khỏi Thiên Nữ phong, Vân Nghê thánh nữ từng nói qua một câu, khi đó ta hoàn toàn không hiểu được, nhưng bây giờ ta đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bà ấy.
Lâm Y Tuyết vội vàng nói:
- Vân Nghê thánh nữ nói như thế nào?
Hoa Hồng nghi hoặc nhìn Mẫu Đơn, hỏi lại:
- Ta sao lại không nhớ được lời nào của bà ấy có gì đặc biệt?
Mẫu Đơn đáp:
- Cô lúc ấy tâm tình thất thường, tự nhiên không để ý đến. Vân Nghê thánh nữ đã từng nói, chỉ cần tình yêu của chúng ta có thể chống đỡ lấy mảnh trời đất này, hạnh phúc thuộc về chúng ta sẽ không bao giờ rời xa. Từ câu này có thể biết được, bà ta đã tiên báo trước một số chuyện của Thiên Lân, cũng dự báo được một số kết quả. Bà ta nói như vậy là ngầm cho chúng ta biết được, chỉ cần chúng ta nỗ lực lên, mọi thứ đều có thể xoay chuyển. Điều này vừa hay phù hợp với những điều Tân Nguyệt vừa kể, cho thấy Vân Nghê thánh nữ và Tầm Duyên đều nhìn ra một số chuyện nào đó, nhưng vì thân phận nên không thể trực tiếp nói cho chúng ta biết được.
Vũ Điệp nói:
- Nếu như vậy, chúng ta chỉ cần thủ giữ cho Thiên Lân trong ba ngày thì có thể sẽ xuất hiện kỳ tích?
Mẫu Đơn đáp:
- Trên mặt lý luận thì là như vậy, nhưng trên thực tế như thế nào ta cũng không thể nói rõ ràng được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta quyết không thể nào bỏ qua được.
Lâm Y Tuyết lo lắng:
- Sư tỷ, nếu vạn nhất mà Thiên Lân huynh ấy …
Giang Thanh Tuyết khổ sở đáp:
- Chuyện đến thế này rồi, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc với vận mạng.
Dao Quang nói:
- Nếu còn có hy vọng, chúng ta trước tiên phải nâng cao tinh thần, thương nghị lại những chuyện tương lai trong ba ngày tới.
Khiếu Thiên lên tiếng:
- Trước mắt chúng ta có tám người, thực lực tương đối không yếu, chắc không có vấn đề gì lớn.
Tân Nguyệt lo lắng đáp:
- Theo giọng điệu của Tầm Duyên nói trước đây, trong ba ngày này sợ là không dễ dàng vượt qua được.
Mẫu Đơn nói:
- Thiên Lân thân phận đặc biệt, một khi tin hắn đã chết truyền ra, ta suy đoán Địa Ngục sứ giả của môn phái Cửu U chắc chắn sẽ đến đây sinh sự. Còn lại những địch nhân có cừu hận với Thiên Lân cũng sẽ ào ào chạy đến đây…
Hoa Hồng hận thù nói:
- Chỉ cần bọn chúng đến đây, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng còn sống rời đi được.
Vũ Điệp chần chừ cất lời:
- Băng Nguyên hiện nay cao thủ nhiều như nước, có rất nhiều nhân vật đáng sợ mà chúng ta không thể chống cự được.
Dao Quang nhướng mày hỏi lại:
- Cô nương ám chỉ những người nào?
Vũ Điệp liếc hắn một cái, khẽ nói:
- Trước mắt theo hiểu biết của chúng ta, cao thủ đáng sợ nhất của Băng Nguyên bao gồm Xà Thần, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, Hắc Ma cùng với người của Ngũ Sắc Thiên Vực. Nếu như bọn họ đến đây sinh sự, chỉ sợ là chúng ta rất khó lòng đánh lui bọn họ.
Tân Nguyệt tiếp lời:
- Trong những người này, theo hiểu biết của ta, Xà Thần và Ngạo Thiên Quân Vương chắc sẽ không có ý đồ gì với Thiên Lân cả. Còn lại Tử Vong thành chủ, Hắc Ma và Ngũ Sắc Thiên Vực, chúng ta cần phải cẩn thận phòng bị.
Dao Quang nói:
- Về phương diện Ngũ Sắc Thiên Vực, ta nghĩ mấy người cốc chủ sẽ ra mặt ứng phó, còn lại những người khác, chỉ cần chúng ta đồng tâm nhất trí chắc không có vấn đề gì cả.
Khiếu Thiên nói:
- Về phương diện phòng ngự, chúng ta có thể liên thông với Đằng Long cốc, để bọn họ phân tán thực lực địch nhân nhằm giảm bớt áp lực phía chúng ta. Còn về cái chết của Thiên Lân, ta dự tính quay về trung thổ …
Dao Quang khổ sở nói:
- Nếu tiền bối lúc này quay về báo cho bọn họ tin tức này, chắc chắn là như sét đánh ngang tai, chỉ sợ rất nhiều người đều chịu đựng không nổi.
Khiếu Thiên than thở:
- Bất luận Thiên Lân sống hay chết, chúng ta đều phải mang tin này truyền về lại, bởi vì chuyện này quan hệ đến vận mạng thiên hạ. Nếu như vì chuyện này mà kéo được Lục Vân ra, đối với thiên hạ mà nói cũng là một chuyện tốt.
Dao Quang chần chừ nói:
- Lục thúc thúc ẩn cư chỗ nào không ai biết cả, chỉ hy vọng duy nhất chính là tìm được Hải Nữ.
Lâm Y Tuyết nói:
- Lục sư bá pháp lực thông thiên, nếu như sư bá muốn ra mặt, nói không chừng Thiên Lân sư huynh còn có hy vọng sống lại.
Câu này vừa nói ra, mọi người tinh thần lập tức tỉnh táo lại. Giang Thanh tuyết lên tiếng:
- Lâm sư muội nói rất đúng, chúng ta trước hết ở nơi này thủ giữ Thiên Lân, đánh cuộc với vận mạng của đệ ấy. Nếu như sau ba ngày không chút khởi sắc, lúc đó mới tìm Lục sư bá, nói không chừng sư bá sẽ có biện pháp cứu sống Thiên Lân.
Mọi người nghe vậy không bàn luận thêm, lập tức quyết định để Khiếu Thiên ra mặt, trước hết quay về Đằng Long cốc báo cáo tình hình bên này cho mọi người, sau đó thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược quay về trung thổ, báo chuyện này cho Dịch viên và Trừ Ma liên minh, rồi mới quay lại hỗ trợ mọi người. Khiếu Thiên vì nghĩa không từ, lập tức cáo từ mọi người, trước hết quay về Đằng Long cốc. Còn lại ở đó, mấy người Tân Nguyệt liền thương nghị một hồi, sau khi khảo sát đến động đất, cường địch bao gồm nhiều nhân tố liền đưa ra một đối sách tương đối hoàn thiện, bắt đầu phòng ngự nghiêm cẩn.
Năm dặm phía Tây của Đằng Long cốc là một chỗ bằng phẳng trống trải đầy tuyết. Triệu Ngọc Thanh dặn mọi người ở tại chỗ chờ lệnh, tùy lúc cẩn thận địch nhân đánh lén. Khi Khiếu Thiên quay về, nơi này hoàn toàn bình yên, chưa phát sinh bất kỳ khác biệt nào, điều này khiến không ít người trong lòng đầy nghi hoặc, không hiểu rõ Triệu Ngọc Thanh vì sao lại từ bỏ Đằng Long cốc, an bài mọi người đến nơi này. Ánh nhạt lóe lên, Khiếu Thiên xuất hiện trong mắt mọi người, vẻ mặt đau thương.
Đồ Thiên tiến lên một bước, nắm lấy tay của Khiếu Thiên, nóng nảy hỏi:
- Thiên Lân thế nào rồi, những người khác đâu?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Chúng ta đã tìm được Thiên Lân, đáng tiếc Thiên Lân đã chết rồi.
Đồ Thiên lắc lư lùi lại, lẩm bẩm tự nói:
- Thiên Lân chết rồi, giờ phải làm thế nào đây, phải làm thế nào đây?
Phỉ Vân vội nói:
- Sao ông không mang Thiên Lân quay về nơi này?
Khiếu Thiên liếc mọi người, kể lại đơn giản một lượt chuyện liên quan đến cái chết của Thiên Lân, cùng với tin tức mấy người Tân Nguyệt đang phòng thủ nơi đó.
Nghe xong những chuyện này, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ít nhiều có tâm lý trông mong may mắn. Phương Mộng Như cảm xúc nói:
- Năm xưa, Lục Vân vận mạng cũng rất nhiều gập ghềnh, vài lần sinh tử. Hiện nay, Thiên Lân lại rơi vào vết xe cũ, hy vọng hắn cũng có thể như Lục Vân gặp hung hóa cát.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Không trải qua sinh tử, hắn làm sao có thể trưởng thành được?
Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, than thở:
- Thiên Lân có con đường của riêng mình, cũng như chúng ta mỗi người có định mệnh của mình, ai cũng không cách nào né tránh được. Hiện nay, Thiên Lân chỉ có thể trông cậy mấy người bên đó, phía chúng ta cũng chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân mà thôi.
Mã Vũ Đào lo lắng nói:
- Trong lời cốc chủ có ý gì, sao không nói rõ ra đi?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:
- Làm rõ ra chỉ khiến người ta loạn thêm, không nói còn khá hơn một chút. Bây giờ cũng không còn sớm, hay là Khiếu Thiên hãy quay về trung thổ, xin thay ta thăm hỏi các vị đồng đạo của Dịch viên và Trừ Ma liên minh, cảm tạ bọn họ đã ra sức ủng hộ.
Khiếu Thiên gật đầu đáp:
- Cốc chủ khách khí quá, ta đi đây để nhanh chóng quay về.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, phất tay chào từ biệt đưa tiễn Khiếu Thiên rời đi.
Ánh trắng bạc lóe lên, Khiếu Thiên phá không mà đi, giây lát sau đã xuất hiện ở trong Dịch viên. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Khiếu Thiên trong lòng có một sự khó chịu không nói ra được, tâm tình phức tạp vô cùng. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Lân, Khiếu Thiên đã thấy ngay hắn và Lục Vân có quan hệ, còn nghĩ một ngày nào đó sẽ đem tin tốt lành này nói cho mọi người. Hiện nay, chỉ sau mấy ngày, Khiếu Thiên đã quay về nơi này, lại mang theo tin tức như sét đánh ngang tai, chuyện như vậy sao lại không khiến cho ông ta cảm thấy đau lòng.
Thở dài một tiếng, Khiếu Thiên cất bước trầm trọng đi thẳng đến Dịch Thiên các, không bao lâu đã đến trong vườn hoa. Lúc này, đệ tử Dịch viên Mã Ngọ vừa hay đi qua, khi thấy Khiếu Thiên lập tức tiến lên thi lễ nói:
- Tiền bối, người sao lại quay về rồi?
Khiếu Thiên vẻ mặt tiều tụy, cất tiếng hỏi:
- Mã Ngọ, sư phụ con ở đâu rồi?
Mã Ngọ đáp:
- Sư phụ mấy ngày trước đã rời đi, trước mắt mọi việc đều do sư mẫu chủ trì.
Khiếu Thiên vẻ mặt khổ sở khẽ than:
- Đi báo cho sư mẫu của con, nói là ta có chuyện muốn tìm bà ấy.
Mã Ngọ thấy Khiếu Thiên vẻ mặt đau khổ, trong lòng có phần hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi nhiều, vâng một tiếng liền vội vàng rời đi. Khiếu Thiên tiếp tục tiến lên, không bao lâu đã đến Dịch Thiên các, ánh mắt chăm chú nhìn vào dấu ấn năm vòng trên tấm biển. Giây lát sau, tiếng bước chân lạch xạch truyền vào tai của Khiếu Thiên, ông xoay người nhìn lại chỉ thấy Hứa Khiết ăn mặc đoan trang xinh đẹp, đang liên tục bước đến, chớp mắt đã gần tới ông. Mã Ngọ vội vàng theo sát sau lưng, vẻ mặt cung kính.
Mỉm cười gật đầu, Hứa Khiết nhìn Khiếu Thiên, cất tiếng hỏi:
- Lần này huynh quay về, có phải có tin tức nào quan trọng không?
Khiếu Thiên liếc Mã Ngọ rồi khẽ than:
- Con hãy lui xuống trước, ta có chuyện muốn nói riêng với sư mẫu của con.
Mã Ngọ không dám nói nhiều, lập tức xoay mình rời đi. Hứa Khiết chăm chú nhìn Khiếu Thiên, thấy vẻ mặt ông ấy đau thương, trong lòng lập tức nổi lên một sự bất an, liền vừa mời ông vào trong Dịch Thiên các, vừa hỏi tới:
- Có phải Y Tuyết gặp chuyện rồi không?
Khiếu Thiên lắc đầu, vẻ mặt đau thương, ánh mắt lại toát ra sự hối hận và tự trách vô cùng. Hứa Khiết không hiểu, hỏi lại:
- Sao vậy? Huynh trước giờ vẫn luôn tươi tỉnh, đối với mọi chuyện đều nhìn thấu triệt, sao lần này …
Khiếu Thiên mắt tuôn lệ rơi, run giọng nói:
- Thiên Lân có chuyện rồi.
Hứa Khiết sửng người, nghi hoặc nói:
- Thiên Lân? Có phải là thiếu niên kỳ tài theo lời của Thanh Tuyết không? Hắn thế nào rồi?
Khiếu Thiên đau lòng vô cùng, khó khăn lắm mới nói:
- Hắn chết rồi, đúng ngày hôm nay.
Hứa Khiết tiếc rẻ nói:
- Nghe Thanh Tuyết nói, Thiên Lân là kỳ tài hiếm thấy, điều này thật đáng tiếc. Nhưng vì sao huynh lại để ý quá như vậy? Bởi vì hắn có thiên phú hơn người sao?
Khiếu Thiên thân thể run rẩy không ngừng, khó khăn nói:
- Nếu cô biết được thân phận của Thiên Lân, chắc chắn sẽ hiểu được sự hối hận và tâm tình trong lòng của ta lúc này.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Thân phận? Thân phận nào?
Khiếu Thiên nhìn Hứa Khiết, trong mắt có ẩn ý mà Hứa Khiết không cách nào có thể hiểu rõ được, giọng đau buồn nói:
- Nếu như ba ngày trước, đối với cô mà nói, sẽ có một tin tức tốt lành vô cùng. Nhưng hiện nay, lại trở thành một sự ăn năn hối hận mà cả đời chúng ta không sao xua tan được.
Hứa Khiết vẻ mặt kinh hãi, hỏi tới:
- Có chuyện quái lại như vậy sao? Thật ra thân phận Thiên Lân là thế nào?
Khiếu Thiên đau khổ rất nhiều, lòng như xát muối nói:
- Thiên Lân rất giống một người, chúng ta vừa thấy được hắn, liền cơ hồ đã nhận ra thân phận của hắn, trong lòng cao hứng vô cùng. Hiện nay, cao hứng đó lại hóa thành đau lòng, lại khiến người ta khó mà có thể chịu nỗi.
Hứa Khiết nóng nảy nói:
- Thật ra thân phận hắn thế nào, sao có thể khiến các vị đau lòng như vậy?
Khiếu Thiên ngửa mặt cười đau khổ, lệ tràn cả mặt, thất thanh khóc rống lên:
- Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân …
- Cái gì! Thiên Lân là con trai của Lục Vân. Điều này sao có thể được? Không, ta không tin.
Lắc lư lùi lại, Hứa Khiết vẻ mặt lập tức tái nhợt hẳn đi, thân thể run rẩy không nguôi. Rõ ràng câu nói của Khiếu Thiên đã khiến bà ta phải chịu những chuyện quá khó để chịu đựng. Khiếu Thiên đau lòng muốn chết, nỗi khổ áp chế trong lòng cũng không nhịn được nữa, cười như điên dại nói:
- Nếu không phải như vậy, chúng ta há mà để ý đến sao?
Hứa Khiết lảo đảo muốn ngã, lắc đầu nói:
- Không, không thể nào, Thiên Lân không thể nào là con trai của Lục Vân, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Khiếu Thiên khẳng định:
- Thiên Lân tuyệt đối chính là con của Lục Vân, đây là chuyện không thể sai được. Những người chúng ta đã gặp qua Lục Vân, bao gồm cả Cửu Âm Thánh Mẫu đều vừa nhìn đã nhận ra Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân như khuôn đúc, cơ hồ không thấy được chút khác biệt nào.
Hứa Khiết đau lòng nói:
- Thế mẹ của Thiên Lân là ai, vì sao chúng ta cũng không biết được chuyện này?
Khiếu Thiên đáp:
- Mẹ của Thiên Lân tên là Điệp Mộng, chắc là một cái tên giả, thân phận thực sự chúng ta mãi vẫn không sao đoán ra được, bà ấy một mình nuôi dưỡng Thiên Lân thành người. Còn đối với Thiên Lân, chúng ta suy đoán Lục Vân cũng không biết chuyện này, bởi vì chuyện này vô cùng bí ẩn.
Hứa Khiết thất thanh nói:
- Nếu như các vị đã nhận ra được thân phận của Thiên Lân, sao lại không bảo vệ hắn cho tốt, ngược lại để hắn chết ở nơi đó. Chuyện này làm sao chúng ta có thể gặp mặt Lục Vân được.
Khiếu Thiên vẻ mặt đau thương vô cùng, tự trách:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, tu vi đã đến mức hậu kỳ của Quy Tiên, so với Lục Vân năm xưa còn mạnh hơn mấy phần. Hắn lại thông minh tuyệt đỉnh, làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Chúng ta ai cũng vô cùng thích hắn, ai cũng không muốn hắn gặp chút thương tổn nào, đáng tiếc quỷ thần xui khiến thế nào, sớm nay hắn gặp phải cao thủ của Cửu Hư, cuối cùng …
Hứa Khiết đau lòng nói:
- Sao các vị không sớm mang tin tức này truyền về? Nếu như ba ngày trước các vị truyền tin này về, tin chắc Vân Phong và Ngọc Loan sẽ tự đến Băng Nguyên mang Thiên Lân quay về, hôm nay sẽ không phát sinh ra chuyện này.
Khiếu Thiên hối hận đáp:
- Chúng ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ như vậy.
Hứa Khiết vừa nóng nảy vừa đau lòng, đối với cái chết của Thiên Lân cảm thấy rất đau đớn, cất tiếng trách hỏi:
- Thế Thiên Lân hiện nay ở đâu? Các vị dự tính an bài hậu sự hắn như thế nào, báo cho Lục Vân như thế nào?
Khiếu Thiên bật cười khổ sở, thu lại tinh thần, khẽ than:
- Ta lần này quay về, ngoại trừ truyền tin còn có một chuyện phải thương nghị với cô.
Hứa Khiết hỏi tới:
- Chuyện thế nào?
Khiếu Thiên đáp:
- Thiên Lân trước mắt tuy chết, nhưng có người tiên đoán, Thiên Lân còn có tia hy vọng sống sót. Mấy người Dao Quang đang thủ giữ thi thể của Thiên Lân, đợi chờ kỳ tích phát sinh. Quá trình này cần có ba ngày. Nếu như đến lúc đó kỳ tích xuất hiện, tự nhiên không thể nào tốt hơn nữa. Một khi không có kỳ tích xuất hiện, chúng ta chỉ có thể tìm được Hải Nữ, bảo nó mời Lục Vân ra mặt, xem có biện pháp nào cứu sống Thiên Lân hay không.
Hứa Khiết nghe vậy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, hỏi tới:
- Huynh nói Thiên Lân còn hy vọng sống sót?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Ta cũng không dám khẳng định, nhưng đúng là có cao thủ dự báo, Thiên Lân còn có khả năng sống lại. Trước mắt chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt, quyết không thể bỏ qua bất kỳ hy vọng và cơ hội nào.
Hứa Khiết gật đầu nói:
- Huynh nói rất đúng, chúng ta phải nghĩ cách cứu sống Thiên Lân.
Khiếu Thiên lại nói:
- Ta chút nữa sẽ chạy đến Trừ Ma liên minh báo cho bọn họ tin này, để bọn họ phái người đi tìm Hải Nữ, chúng ta hai mặt cùng khởi hành.
Hứa Khiết trầm tư một lúc rồi khẽ thở dài nói:
- Hy vọng Thiên Lân cát nhân thiên tướng, có thể gặp hung hóa cát. Y Tuyết tình hình thế nào?
Khiếu Thiên đáp:
- Y Tuyết chuyến này gặp được kỳ ngộ, hiện nay tu vi đã tăng hẳn. Nhưng …
Hứa Khiết lo lắng nói:
- Nhưng thế nào?
Khiếu Thiên khẽ than:
- Từ khi gặp được Thiên Lân, Y Tuyết đã thích Thiên Lân rồi. Lần này Thiên Lân gặp chuyện, Y Tuyết khóc lóc vô cùng đau lòng. Hơn nữa, Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu cũng đều đã chết trận ở Băng Nguyên.
Hứa Khiết thân thể run rẩy, khổ sở nói:
- Kiếp nạn định sẵn, luôn sẽ có một số người phải ra đi. Còn đối với Y Tuyết, giữa nó và Thiên Lân là duyên hay nghiệt thì phải trông vào vận mạng của nó mà thôi.
Khiếu Thiên đáp:
- Chuyện tình cảm là thương tổn tinh thần nhất, bên cạnh Thiên Lân nữ nhân thành đoàn, nếu như lần này hắn có thể không chết đi, sau này sợ là thê thiếp cũng nhiều, so với Lục Vân chỉ có hơn chứ không kém.
Hứa Khiết nghe vậy khẽ thở dài, chuyển sang chuyện khác:
- Chuyện không thể chần chừ, hay là huynh hãy sớm đến Trừ Ma liên minh, sau đó còn quay về hỗ trợ mấy người Dao Quang.
Khiếu Thiên gật nhẹ, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Giây lát sau, Khiếu Thiên lại xuất hiện trong đại điện của Trừ Ma liên minh, vừa hay Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng đều có mặt. Thấy Khiếu Thiên xuất hiện, Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc vui mừng nói:
- Huynh sao lại trở về rồi, có phải có tin tức gì không?
Trần Ngọc Loan nhìn Khiếu Thiên, cau mày lên tiếng:
- Vẻ mặt huynh rất đau khổ, lẽ nào có phát sinh bất ngờ rồi?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Lần này quay về có hai chuyện phải nói cho các vị biết. Thứ nhất, Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu đã chết trận ở Băng Nguyên…
- Cái gì? Thanh Ngưu hắn … hắn .. chết rồi?
Đứng phắt dậy, Quy Vô đạo trưởng khi thu được tin tức đồ đệ đã chết rồi, lập tức trở nên kích động vô cùng. Văn Bất Danh an ủi:
- Lão đạo, nghĩ thoáng một chút, ai mà không chết? Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt nặng nề, hỏi tiếp:
- Chuyện thứ hai là thế nào?
Khiếu Thiên vẻ mặt kỳ dị, ánh mắt phức tạp nhìn bốn người, khẽ nói:
- Thiên Lân đã chết rồi.
Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc hỏi lại:
- Thiên Lân chết rồi? Hắn chết thế nào?
Trần Ngọc Loan hơi cau mày, nghi hoặc nói:
- Huynh đau lòng vì Thiên Lân?
Khiếu Thiên khẽ gật đầu, than thở:
- Các vị cũng sẽ đau lòng vì hắn.
Văn Bất Danh kinh ngạc nói:
- Chưa từng gặp mặt, dường như chưa thể nói đến đau lòng gì được.
Khiếu Thiên bật cười khổ, trầm buồn nói:
- Thiên Lân rất giống một người, một người mà các vị đều vô cùng quen thuộc.
Văn Bất Danh hỏi lại:
- Ai?
Khiếu Thiên đáp:
- Người mà hai mươi năm trước uy chấn thiên hạ, dương danh bốn bể.
Trần Ngọc Loan nghe vậy thất kinh, run giọng hỏi:
- Huynh nói Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân?
Khiếu Thiên bật cười đau thương, bi thống nói:
- Ta và Dao Quang, Đồ Thiên nhất trí cho rằng Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân!
- Cái gì! Làm sao có khả năng này?
Trong tiếng la thất thanh, bốn người trong đại điện đồng thời đứng hẳn dậy, rõ ràng thân phận của Thiên Lân khiến bọn họ phải thất kinh hồn vía.
Khiếu Thiên không kể đến vẻ mặt của bọn họ, tiếp tục nói:
- Sáng sớm hôm nay, Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên sau khi kịch chiến, Thiên Lân trọng thương mà chết.
Trần Ngọc Loan loạng choạng ngồi xuống, há miệng phun máu tươi, đau lòng vô cùng nói:
- Các vị thật khiến cho người ta phải tức chết đi được.
Văn Bất Danh mắng:
- Các vị đều là người chết sao? Nếu biết thân phận của Thiên Lân rồi vì sao không bảo hộ cho tốt, đưa hắn quay về trung thổ.
Khiếu Thiên hối hận nói:
- Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng ý trời trêu ngươi.
Quy Vô đạo trưởng hỏi tiếp:
- Hiện nay Thiên Lân ở nơi nào, chuyện hậu sự làm sao?
Khiếu Thiên liếc bốn người đang đau khổ và phẫn hận vô cùng, khẽ nói:
- Thiên Lân còn ở Băng Nguyên, mấy người Dao Quang đang bảo vệ cho hắn. Có cao thủ tiên đoán, Thiên Lân còn một tia hy vọng sống sót, vì thế chúng ta còn phải nỗ lực hết sức, muốn xoay chuyển càn khôn.
Trần Ngọc Loan nghe vậy mừng hẳn, hỏi liền:
- Thật không?
Khiếu Thiên gật khẽ, nhẹ giọng nói:
- Lần này ta quay về, thứ nhất chính là nói cho các vị biết chuyện này, hy vọng các vị có tâm lý chuẩn bị, vạn nhất Thiên Lân có chuyện gì bất hạnh xảy ra, mọi người cũng sẵn sàng… Thứ đến, sau khi chúng ta thương nghị rồi, hy vọng các vị phái người đi tìm Hải Nữ, bảo cô ấy mời Lục Vân ra mặt, xem thử Lục Vân có thể cứu sống được Thiên Lân hay không.
Tư Đồ Thần Phong đáp:
- Chuyện tìm kiếm Hải Nữ để bên chúng ta làm, về phía Thiên Lân, các vị có cần hỗ trợ gì không?
Khiếu Thiên đáp:
- Theo tình hình trước mắt mà phân tích, nếu chúng ta có thể bảo vệ được Thiên Lân ba ngày ba đêm, không để bất kỳ người nào quấy nhiễu hắn, Thiên Lân liền có khả năng tái sinh. Đây là chuyện chúng ta kỳ vọng lớn nhất. Nếu như chuyện hoàn toàn không thuận lợi như vậy, bước thứ hai chúng ta chỉ có trông mong vào Lục Vân xem thử có khả năng cứu sống Thiên Lân hay không. Hiện nay, tình thế Băng Nguyên xấu hơn rất nhiều so với những điều chúng ta dự tính lúc trước, các vị tốt nhất phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chuyện này chúng ta sẽ suy xét, điều quan trọng nhất trước mắt chính là phải nghĩ cách cứu sống Thiên Lân. Theo phân tích của huynh, Thiên Lân còn có mấy phần cơ hội sống lại?
Khiếu Thiên chần chừ giây lát rồi trả lời:
- Có hai người tiên báo việc Thiên Lân còn tia hy vọng, một là Vân Nghê thánh nữ của chín tộc mười tám bộ lạc Biên Hoang hơn hai ngàn năm trước, cũng chính là thần nữ ở trong bức tượng băng ở Thiên Nữ phong. Ngoài ra còn có một người tên Tầm Duyên, trước giờ vẫn ký gửi trên mình Thiên Lân, dường như biết rất nhiều bí ẩn của Thiên Lân, đã từng nhắn lại với Tân Nguyệt rằng chúng ta nhất định phải thủ giữ Thiên Lân cho tốt.
Quy Vô đạo trưởng trầm ngâm lên tiếng:
- Theo những gì huynh nói, hai người này nếu nói thật, Thiên Lân còn có một tia hy vọng sống sót. Nếu như nói không thật, các vị sẽ phí mất thời gian ba ngày.
Văn Bất Danh bàn luận:
- Loại chuyện như vậy thà tin là có, không thể tin không có. Cho dù thế nào cũng phải đánh cuộc một keo với vận may.
Khiếu Thiên đáp:
- Chúng ta cũng suy xét như vậy, vì thế dự tính dùng toàn lực để ứng phó, nhất định phải … ồ … Đây là …
Còn đang nói, một luồng khí tức kỳ dị phá không xông đến truyền khắp cả trời đất.
Lúc này, Không Linh điểu trên vai của Trần Ngọc Loan đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, điều này khiến cho cả năm người có mặt ở đó lập tức chấn động tinh thần, cảm giác thấy như đại sự không ổn. Phân tích biết được, Khiếu Thiên đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Khí tức này đến từ phía Bắc, chắc chắn Băng Nguyên phát sinh đại sự, ta phải lập tức quay về.
Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Nhớ phải cẩn thận, nhất định phải thủ giữ Thiên Lân.
Khiếu Thiên đáp:
- Yên tâm, lần này có phải quyết liều cái mạng già này thì chúng ta cũng tuyệt đối không dám có bất kỳ sơ hở hay khinh thường nào.
Dứt lời, Khiếu Thiên trên người lóe lên ánh bạc trắng, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích.
Trong đại điện, Trần Ngọc Loan vẻ mặt nặng nề, phân công:
- Lập tức phái người liên hệ Bắc Phong, Dương Thiên, Phật Thánh Đạo Tiên và Hoàng Thiên, thông báo cho Đông hải Thủy Tinh cung và Nam hải Lưu Ly cung, chuẩn bị cho tốt tùy lúc phải nghênh chiến.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Còn chuyện liên quan đến Hải Nữ?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Mọi người phụ trách liên hệ mấy người Bắc Phong, ta tự mình đi Hải vực tìm kiếm Hải Nữ.
Tư Đồ Thần Phong không bàn gì thêm, liếc Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng khẽ than:
- Chuyện liên quan đến thân phận của Thiên Lân, tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài, cũng không nên cho những người ở Băng Nguyên biết được.
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Chuyện này ta hiểu rõ, các vị không cần quan tâm.
Văn Bất Danh hỏi:
- Minh chủ, minh chủ dự tính khi nào thì đi?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Ta chút nữa sẽ đi, các vị dàn xếp chuyện liên minh cho tốt, để Quy Vô đạo trưởng phụ trách trấn giữ, hai người các vị phụ trách liên hệ với những cố nhân kia.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Phương diện này nàng không cần lo lắng, nhớ trên đường phải cẩn thận.
Trần Ngọc Loan gật khẽ, đứng lên đi liền.