Thẳng người đón gió, tuyết bay rát người. Khí lạnh thấu xương đóng băng vạn vật, chỉ trong giây lát đã ngưng đọng thân thể của Dao Quang. Khẽ cựa quậy, Dao Quang làm vỡ băng lạnh đóng trên người, bố trí kết giới phòng ngự quanh người mới có thể xua tan được khí lạnh xâm nhập. Đứng trên ngọn Bắc Thiên Trụ phong, Dao Quang chăm chú quan sát động tĩnh vùng chung quanh, đối với sức mạnh của băng tuyết nơi này, chàng tính ra cũng có được nhận thức rõ ràng.

Ở trên Tây Thiên Trụ phong, Khiếu Thiên thấy chút khác thường của Dao Quang, trêu ghẹo:

- Thế nào vậy, gió lạnh nơi này mùi vị cũng không tệ phải không?

Dao Quang cười đáp:

- Còn tốt, chưa đóng băng vãn bối được.

Trên ngọn Nam Thiên Trụ phong, Đồ Thiên cười nói:

- Nếu như mà ngươi đã thành cột băng rồi, chúng ta cũng biến thành người băng mất.

Trên Đông Thiên Trụ phong, Sở Văn Tân nói:

- Nơi này khí lạnh rất thịnh, bất luận tu luyện loại pháp quyết nào đều phải thúc động chân nguyên chống lại luồng khí lạnh đó, nếu không cơ thể sẽ bị lạnh xâm nhập.

Dao Quang nói:

- Câu này cũng không phải tuyệt đối như vậy, giống như Thiên Lân không hề sợ khí lạnh nơi này chút nào, trong Đằng Long cốc cũng có không ít cao thủ có thể thản nhiên đối mặt.

Sở Văn Tân nói:

- Thiên Lân thân phận đặc biệt, không thể so sánh với người bình thường. Còn về phương diện Đằng Long cốc, mấy người cốc chủ tu vi đã đến mức nóng lạnh không thể xâm nhập được, tự nhiên là không hề để ý đến chút nào.

Khiếu Thiên nói:

- Điều này thực ra cũng không có gì, chỉ cần chúng ta tập quen rồi, cũng không cần để ý đến chút lạnh lẽo này.

Đồ Thiên nói:

- Hiện nay là giờ Ngọ, Thiên Lân và Ngọc Tâm đã rời đi một canh giờ, không biết có gặp phải chuyện gì hay không?

Sở Văn Tân đáp:

- Với thông minh tài trí của Thiên Lân, chắc sẽ không gặp phải chuyện nào đâu.

Dao Quang và Khiếu Thiên đưa mắt cho nhau, trong mắt toát ra một chút bất an. Thời khắc này, khi Đồ Thiên đề cập đến Thiên Lân, Dao Quang và Khiếu Thiên đều đột ngột rùng mình, một cảm giác sầu lo không nói ra được bao trùm trong lòng bọn họ, phảng phất có chuyện gì không hay xảy ra vậy.

- Dao Quang, ngươi có phải phát hiện được thế nào không?

Có phần bất an, Khiếu Thiên khẽ lên tiếng hỏi han. Dao Quang vẻ mặt kỳ dị, liếc mọi người đang bận rộn trong cốc, chần chừ nói:

- Trong lòng vãn bối đột nhiên dâng lên một bóng ma không sao xua tan được, phảng phất .. phảng phất … có chuyện gì đó đã phát sinh.

Khiếu Thiên vẻ mặt thất kinh, lo lắng lên tiếng:

- Ta cũng không an trong lòng, phảng phất có đại họa ập xuống, khiến ta khó mà bình tĩnh được.

Đồ Thiên và Sở Văn Tân nghe vậy, hai người khuôn mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thanh hỏi:

- Các vị thế nào vậy?

Dao Quang khổ sở lắc đầu, chần chừ không nói, điều này khiến cho Đồ Thiên và Sở Văn Tân càng thêm nóng nảy. Khiếu Thiên vẻ mặt nặng nề, chần chừ nói:

- Ta lo lắng Thiên Lân đã gặp chuyện rồi.

Đồ Thiên thất kinh la lên:

- Thiên Lân? Hắn không thể nào bị bất cứ chuyện gì, nếu không … nếu không …

Sở Văn Tân trong lòng đầy kinh hãi, miệng lại an ủi:

- Mọi người không cần phải suy nghĩ lung tung, Thiên Lân cơ trí hơn người, cho dù gặp phải cường địch cũng nhất định sẽ gặp hung hóa kiết.

Dao Quang và Khiếu Thiên vẻ mặt ưu tư, bất an trong lòng càng lúc càng đậm thêm, điều này khiến hai người nóng nảy bất an, đồng thời từ Thiên Trụ phong hạ xuống đến bên những người ở cửa cốc. Thấy hai người hạ xuống, Giang Thanh Tuyết đón đường, kinh ngạc nói:

- Thế nào vậy, vẻ mặt mọi người sao khó coi vậy?

Dao Quang bật cười khổ, lắc đầu không đáp. Khiếu Thiên đi vòng qua Giang Thanh Tuyết, đến trước mặt cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, trầm giọng nói:

- Cốc chủ, chúng tôi dự tính lập tức đi tìm kiếm Thiên Lân.

Câu này vừa nói ra, mọi người đều thất kinh, ánh mắt lập tức nhìn hết cả về Khiếu Thiên. Triệu Ngọc Thanh hơi cau mày, trầm ngâm trả lời:

- Cớ gì phải như vậy?

Khiếu Thiên nghiêm túc nói:

- Ta và Dao Quang đều cảm thấy tâm tư không ổn, lo lắng Thiên Lân sẽ có chuyện.

Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kỳ dị, liếc Tuyết Sơn thánh tăng ở gần đó, cả hai trong mắt đều toát ra một chút chấn động kinh hãi. Lâm Y Tuyết nghe Khiếu Thiên nói, vẻ mặt lập tức lộ sự lo lắng, dịu dàng nói:

- Khiếu Thiên thúc thúc, người thật sự khẳng định Thiên Lân sư huynh có nguy khó chăng?

Khiếu Thiên khổ sở trả lời:

- Ta hy vọng chỉ là ta quá lo mà thôi.

Lâm Y Tuyết thông minh đĩnh ngộ, vừa nghe câu này lập tức tỉnh ngộ, thất thanh la lên:

- Không ổn, chúng ta nhanh đi tìm Thiên Lân sư huynh, quyết không để huynh ấy có thể gặp chuyện.

Phương Mộng Như xen vào:

- Đây chỉ là những suy đoán của chúng ta mà thôi, mọi người không cần phải rối loạn cả lên. Cho dù phái người đi tìm, chúng ta cũng phải thương nghị qua để tránh gây thêm nhiều chuyện hơn.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Sư muội nói có lý, mọi người trước tiên hãy bình tĩnh đã, chúng ta thương nghị qua một chút.

Khiếu Thiên bất an đáp:

- Thời gian cấp bách, ta sợ …

Còn đang nói, Tân Nguyệt ở bên cạnh chưa từng nói câu nào đột nhiên thân thể chấn động, vọt miệng lên tiếng:

- Không hay rồi, Thiên Lân gặp nguy hiểm!

Mọi người thất kinh mất sắc, ào ào hỏi thăm. Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết càng thêm mất tự chủ nắm lấy tay của Tân Nguyệt, hỏi tới:

- Thiên Lân (sư huynh) đang ở đâu, huynh ấy thế nào rồi?

Tân Nguyệt vẻ mặt nóng nảy, khủng hoảng bất an, vội vàng đáp:

- Ta không biết, ta chỉ cảm ứng được Thiên Lân phát ra một luồng ý niệm cố chấp, ngập đầy tình cảm không nỡ và chia lìa, dường như … dường như …

- Dường như thế nào, tỷ nói nhanh đi!

Dùng sức lắc lấy lắc để tay của Tân Nguyệt, Vũ Điệp nóng nảy hỏi tới. Tân Nguyệt nghe vậy sửng người, sau đó khôi phục lại mấy phần bình tĩnh, vẻ mặt đầy đau khổ nói:

- Đó là Thiên Lân chào từ biệt ta …

Một câu nói ra, khiến mọi người ở đó kinh hãi. Ai nấy lặng người nhìn Tân Nguyệt, dường như còn chưa từng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của nàng. Chớp mắt, Khiếu Thiên giật mình tỉnh lại, vội vàng nói:

- Dao Quang, ngươi có thể lập tức tìm được phương vị chính xác Thiên Lân đang ở đâu không?

Dao Quang nghe vậy tỉnh lại, hơi trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu trả lời:

- Vãn bối không hề cảm ứng được chút khí tức nào của hắn, đây là chuyện hết sức ngược đời.

Giang Thanh Tuyết hoảng loạn bất an, vội vàng nói:

- Thiên Lân quyết không thể gặp chuyện được, đệ ấy quyết không thể xảy ra chuyện, nếu không thiên hạ tất sẽ đại loạn.

Lâm Y Tuyết mắt chực tuôn lệ, kéo tay Tân Nguyệt hỏi tiếp:

- Tỷ có thể cảm ứng được ý niệm cố chấp của Thiên Lân, thì nhất định có thể tìm ra được huynh ấy đang ở đâu. Tỷ hãy nhanh dẫn chúng ta chạy đến đó.

Tân Nguyệt hai môi mím chặt, đang toàn lực thúc động linh thức để truy tìm nguồn gốc của luồng ý niệm cố chấp đó, hy vọng có thể tìm được vị trí xác thực Thiên Lân đang ở đâu. Nhưng ý niệm cố chấp đó phá không bay đến, chớp mắt đã không còn. Tân Nguyệt lại không thiện nghệ thuật truy tìm, làm sao có thể tìm ra được phương vị hiện nay của Thiên Lân? Quanh đó, mọi người đều trầm ngâm không nói, ai nấy suy nghĩ phương sách, toàn lực tìm kiếm tung tích Thiên Lân. Đột nhiên, Tuyết Hồ có chút phát hiện, lớn giọng nói:

- Thiên Lân đang ở phương hướng Tây Bắc…

Phỉ Vân hỏi lại:

- Cụ thể vị trí ở nơi nào?

Tuyết Hồ lắc đầu đáp:

- Ta chỉ có thể thăm dò được phương hướng đại khái của hắn, không cách nào xác định được vị trí chính xác.

Khiếu Thiên nói:

- Thế thì ta cứ vậy mà đi tìm …

Ánh bạc lóe lên, bóng người biến mất, Khiếu Thiên chính là người đầu tiên đi tìm kiếm. Triệu Ngọc Thanh thấy mọi người đã rối loạn như vậy, liền khuyên bảo:

- Mọi người chớ nên kích động, vào lúc càng quan trọng thì chúng ta càng phải tỉnh táo…

Còn đang nói, Tân Nguyệt đột nhiên toàn thân run rẩy, một luồng khí kích động từ người nàng khuếch tán ra, lập tức hất bay những người ở quanh mình. Đồng thời, miệng Tân Nguyệt kêu lên một tiếng, thanh âm đau thương mà chói tai vô cùng, làm cho người ta cảm thấy như nát tim rách phổi. Thời khắc đó, Tân Nguyệt ngửa mặt kêu lên đau khổ, thân thể đang lơ lửng giữa không trung đột biên bắn ra, hệt như ánh sáng phá vách bay thẳng về phía Tây Bắc, chỉ trong chớp mắt đã không còn hình bóng. Phản ứng của Tân Nguyệt khiến mọi người cảm thấy không ổn, ai nấy nóng nảy vô cùng, đều muốn đuổi theo Tân Nguyệt, ai ngờ Tân Nguyệt trong lúc kích động đã thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, chớp mắt đã không còn tung tích, Thời khắc đó, cửa Đằng Long cốc mây đen nổi lên bốn bề, Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Phỉ Vân, Băng Tuyết lão nhân đều đầy lo lắng, một sự bất an sâu sắc bao trùm lên đáy lòng của bọn họ.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kinh ngạc, thân thể đứng yên hơi lay động, rồi như người say rượu lùi bước về phía sau. Tuyết Sơn thánh tăng phát hiện sự khác lạ của ông, khẽ nói:

- Lão hữu, ông …

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt tiều tụy, cả người chớp mắt đã già đi rất nhiều, thần quang trong mắt xám mờ đi, giọng thất thểu nói:

- Truyền đời vài ngàn năm đến đây kết thúc, ta cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi được định mệnh.

Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy biến sắc, run rẩy hỏi:

- Ông nói là thần thoại trong truyền thuyết sắp sửa xuất hiện ra nhân thế?

Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, vẻ mặt đầy đau thương và trầm buồn. Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, nghi hoặc hỏi:

- Đại sư huynh, có phải sư huynh phát hiện được điều gì không?

Câu này vừa phát ra, mọi người đều tỉnh lại vài phần, ánh mắt tập trung nhìn lại. Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, khổ sở trả lời:

- Hôm nay là một ngày đặc biệt, mọi người chớ có quên nó.

Băng Tuyết lão nhân không hiểu hỏi lại:

- Sư huynh nói đặc biệt không biết có hàm ý như thế nào?

Triệu Ngọc Thanh bật cười trầm buồn, nhỏ giọng đáp:

- Đặc thù của ngày hôm nay bao gồm hai ý nghĩa, thứ nhất, Đằng Long cốc hôm nay sẽ bị hủy diệt …

- Cái gì! Sao có khả năng như vậy?

Tin tức bất ngờ khiến mọi người phải kinh dị, bất kể là cao thủ Đằng Long cốc hay người khác đều bị tin tức này làm cho chấn động. Trong đó, Băng Thiên thân là người có bối phận cao nhất trong Đằng Long cốc lập tức cất tiếng chất vấn:

- Ngọc Thanh, chuyện này không phải trò đùa được, con nói phải có căn cứ đó.

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt ẩn chứa vẻ gì đó mà mọi người không cách gì hiểu được, tiếp tục nói tiếp:

- Thứ hai, Thiên Lân trong chốc lát trước đây đã rời khỏi nhân thế …

- Cái gì! Không, không có khả năng này! Thiên Lân tuyệt đối sẽ không chết được, tuyệt đối sẽ không …

Thanh âm kinh giận từ miệng Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Phỉ Vân vang lên, bọn họ làm sao cũng không thể nào tin được là Thiên Lân lại đột nhiên chết đi như vậy.

Phương Mộng Như lắc lư lùi lại vài thước, lẩm bẩm nói:

- Sư huynh, chuyện đùa bỡn như vậy bọn ta không thể nào chịu đựng được.

Triệu Ngọc Thanh khổ sở trả lời:

- Sư muội, muội thấy sư huynh có phải là dạng người như vậy không?

Phương Mộng Như không đáp, trong mắt hiện lên sự thất vọng nhàn nhạt, một loại đau khổ âm thầm tràn ngập trong lòng. Giang Thanh Tuyết mặt đầy dấu lệ, hét to lên:

- Không, ta không thể nào tin được, Thiên Lân hắn tuyệt đối sẽ không như vậy mà xuôi tay ra đi.

Dao Quang đau buồn muốn chết, nhưng còn tính là tỉnh táo, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, trầm giọng hỏi:

- Cốc chủ vì sao lại xác định Thiên Lân đã chết rồi?

Triệu Ngọc Thanh đau đớn nhìn mọi người, khẽ than:

- Vào lúc Tân Nguyệt cất tiếng kêu thảm thiết trước đây, là vì lúc đó nó cảm ứng được khí tức tan biến trước khi chết của Thiên Lân, vì thế kích động vô cùng. Luồng khí tức đó rất yếu ớt, nhưng lại chính là dấu ấn lưu lại duy nhất của Thiên Lân trước khi chết, vào thời khắc tiêu tán đã truyền khắp cả mặt đất thần châu. Luồng khí tức này đối với những người xa lạ bình thường không để ý cũng khó mà cảm ứng được. Nhưng người biết rõ Thiên Lân, chỉ cần tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định liền có thể bắt được luồng khí tức trước khi chết của Thiên Lân.

Dao Quang nghe vậy thân thể run rẩy, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm đi, mất cả hồn vía đứng yên nơi đó. Mã Vũ Đào có phần bình tĩnh lạnh lùng, cất tiếng hỏi:

- Thiên Lân và Ngọc Tâm ở cùng nhau, nếu Thiên Lân gặp nạn thì Ngọc Tâm đó chẳng phải là …

Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, gật đầu đáp:

- Tông chủ đoán không sai, Ngọc Tâm cũng đã khó mà thoát chết được.

Sở Văn Tân kinh hãi tức giận nói:

- Vì sao lại như vậy?

Triệu Ngọc Thanh tan nát cõi lòng đáp:

- Đây chính là định mệnh của bọn họ.

Lâm Y Tuyết khóc lóc nói:

- Ta không tin, ta không tin, Thiên Lân sư huynh tuyệt đối sẽ không rời ta mà đi, ta phải đi tìm cho được huynh ấy, chứng minh lời của mọi người chỉ để lừa phỉnh thôi.

Giang Thanh Tuyết đau lòng vô cùng, kéo tay Lâm Y Tuyết khóc lóc:

- Sư muội, ta cũng đi với sư muội, chúng ta nhất định phải tìm cho được Thiên Lân.

Vũ Điệp lên tiếng:

- Ta cũng đi, ta không tin Thiên Lân sẽ dễ dàng chết đi như vậy.

Phương Mộng Như nói:

- Đại sư huynh, chúng ta …

Lắc đầu khe khẽ, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Người nơi này không thể bỏ đi toàn bộ, chúng ta còn phải đối mặt với định mệnh.

Phương Mộng Như nói:

- Nhưng mà …

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Ý tứ của sư muội ta hiểu rõ, ta dự tính để Dao Quang đi theo hai cô Giang, Lâm tìm kiếm Thiên Lân, Vũ Điệp cũng đi theo. Còn những người khác tạm thời lưu lại, ta có an bài khác.

Đồ Thiên nghe vậy hơi không vui, y vốn muốn cùng đi với Dao Quang tìm kiếm Thiên Lân, nhưng Triệu Ngọc Thanh nếu đã mở miệng vậy rồi, y cũng không tiện phản đối. Đi đến bên cạnh Dao Quang, Đồ Thiên dùng sức vỗ vai hắn, trầm giọng nói:

- Kiên cường lên, nhất định phải tìm được Thiên Lân quay về.

Dao Quang đáy mắt đầy đau thương, gật đầu nói:

- Ta biết rồi, mọi người cứ yên tâm.

Nhìn quanh một vòng, Dao Quang liếc mọi người, sau đó chu môi huýt sáo một tiếng, liền thấy Bát Bảo phá không xuất hiện trên đầu của hắn. Kêu ba cô Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết và Vũ Điệp leo lên, Dao Quang phất tay từ biệt mọi người, cưỡi Bát Bảo bay thẳng lên tầng mây, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích. Đưa mắt tiễn bốn người đi rồi, Triệu Ngọc Thanh dặn dò:

- Bắt đầu từ bây giờ, mọi người mang các vật trân quý trên mình, đi về phía Tây năm dặm chờ lệnh.

Từ Tĩnh kinh ngạc nói:

- Sư tổ, nơi này chúng ta không cần trông giữ nữa sao?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Các con nghe lệnh hành sự là được rồi, ta tự có lý do của mình.

Từ Tĩnh không dám hỏi nhiều, vội vàng chỉnh sửa mọi thứ lộn xộn ở cửa cốc, cùng với mọi người đi thành hàng về phía Tây năm dặm chờ lệnh. Triệu Ngọc Thanh đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong mắt đầy sự không nỡ rời xa. Tuyết Sơn thánh tăng thở dài u oán, khẽ nói:

- Cũ không đi thì cái mới không đến. Sự thay đổi của lịch sử từ trước đến giờ vẫn vậy.

Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ mặt đầy khổ sở, sau khi trầm ngâm giây lát liền cùng Tuyết Sơn thánh tăng rời khỏi nơi đó. Thời khắc đó, theo bước chân đi xa của bọn họ, bánh xe lịch sử lại đang từng bước tiến lên. Khi định mệnh sắp sẵn thể hiện ngay trước mắt người đời, Băng Nguyên vào lúc đó sẽ có tình hình như thế nào được đây?

Trên ngọn Thiên Nữ phong, bức tượng băng trước kia hiện nay đã trở thành người sống, vẫn tiếp tục ngóng nhìn về chân trời phía Nam. Giống như truyền kỳ từ xưa đến nay không thay đổi, tiếp tục kéo dài sự thần bí của nó, khiến người thế gian vì nó mà sợ hãi và tiếc hận. Mẫu Đơn và Hoa Hồng chia ra hai bên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Đằng Long cốc, trong lòng nhớ nhung Thiên Lân. Vốn, Mẫu Đơn và Hoa Hồng còn thẹn thùng, không muốn để lộ ra tình cảm tương tư trong nội tâm trước mặt của nhau. Nhưng từ lúc biết được những trải nghiệm của Vân Nghê thánh nữ, hai người đều có những thay đổi rất to lớn, hiểu được cái gì gọi là đáng quý trọng.

Lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên mang lại từng trận khí lạnh. Mẫu Đơn lơ đãng quay đầu, vừa hay đón lấy kình khí lạnh lẽo thấu xương đó, điều này khiến thân thể nàng lay động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Phát hiện được tình trạng của Mẫu Đơn, Hoa Hồng cất tiếng hỏi:

- Thế nào, đứng quá lâu nên chân tê dại phải không?

Mẫu Đơn liếc Hoa Hồng, vẻ mặt lo lắng nói:

- Ta đột nhiên tâm thần bất định, dường như có chuyện gì đó phát sinh.

Hoa Hồng nghe vậy hơi kinh ngạc, cau mày nói:

- Với tình trạng của ngươi, chuyện có quan hệ mật thiết với ngươi chỉ có hai dạng, thứ nhất liên quan đến Ngũ Sắc Thiên Vực, thứ nhì là có liên quan đến Thiên Lân.

Mẫu Đơn gật nhẹ, hơi bất an đáp:

- Ta lo lắng là Thiên Lân …

Hoa Hồng biến hẳn sắc mặt, hỏi tiếp:

- Ngươi khẳng định?

Mẫu Đơn lắc đầu đáp:

- Ta không dám khẳng định, nhưng ta quả thật có một cảm giác kỳ quái, dường như Thiên Lân đã gặp chuyện rồi.

Hoa Hồng cau đôi mày đẹp, cúi đầu không nói, ngầm truy tìm tung tích của Thiên Lân, kết quả không ngờ lại không thu được gì. Ngửng đầu lên, Hoa Hồng nhìn Mẫu Đơn, kinh ngạc nói:

- Ta cảm ứng không được vị trí của Thiên Lân, ngay cả hoa hồng trên người hắn cũng không hề có chút đáp ứng nào.

Mẫu Đơn khổ sở nói:

- Ta cũng không cảm ứng được sự tồn tại của hắn, sợ là lần này …

Nghe được chuyện hai cô nói chuyện, Vân Nghê thánh nữ trả lời:

- Thiên Lân trước mắt ở phía Tây Bắc, khí tức lúc có lúc không, hơi có phần quái dị.

Hoa Hồng kinh ngạc nói:

- Bà có thể cảm ứng được vị trí của Thiên Lân?

Vân Nghê thánh nữ trầm ngâm đáp:

- Nói thực, Thiên Lân …

Mẫu Đơn lo lắng nói:

- Thiên Lân thế nào rồi?

Vân Nghê thánh nữ liếc hai người, khẽ thở dài:

- Tương lai của Thiên Lân tràn đầy biến số, ai cũng không cách nào nhìn thấu được hắn.

Hoa Hồng không hiểu nói:

- Điều này và tình cảnh hiện nay của hắn có quan hệ thế nào?

Vân Nghê thánh nữ trả lời:

- Có người có vận mệnh biến ảo bất định, cả đời luôn trải qua rất nhiều khó khăn.

Mẫu Đơn nghe vậy dường như hiểu ra được điều gì, hỏi tới:

- Bà nói là Thiên Lân gặp nguy hiểm?

Vân Nghê thánh nữ ánh mắt quái dị nhìn hai cô, khẽ lẩm bẩm:

- Rất nhiều khi nguy hiểm cũng là một loại kỳ ngộ.

Hoa Hồng không hiểu, hơi nóng nảy nói:

- Ý là thế nào?

Vân Nghê thánh nữ liếc về phía Tây Bắc, khẽ than:

- Ý rất đơn giản, Thiên Lân đang trải qua một lần kỳ ngộ lớn lao nhất trong cuộc đời.

Mẫu Đơn hỏi tiếp:

- Hắn có nguy hiểm lớn hay không?

Vân Nghê thánh nữ chần chừ trả lời:

- Có một số chuyện, ta thực ra không tiện nói cho các cô.

Hoa Hồng nghe vậy chấn động, hỏi liền:

- Bà nói Thiên Lân có nguy hiểm đến sinh mạng?

Vân Nghê thánh nữ bật cười phức tạp, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bỏ qua. Lúc này Mẫu Đơn và Hoa Hồng vẻ mặt nóng nảy, hai người đưa mắt cho nhau, trong ánh mắt đầy sự lo âu.

Đột nhiên, một luồng tin tức kỳ dị truyền vào trong đáy lòng của hai cô, hóa thành một cơn đau đến nát tim rách phổi ngập tràn trong lòng của cả hai.

- Không!

Tiếng thét chói tai ngắn ngủi từ miệng Hoa Hồng vang lên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy nước mắt, một cảm giác nát cả tâm can chiếm hết ý thức của nàng. Mẫu Đơn thân thể lay động, há miệng phun máu tươi, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm, cả người tỏ ra không còn hồn vía.

Vân Nghê thánh nữ thấy vậy, không khỏi nhẹ tiếng thở dài, an ủi:

- Không cần phải quá đau lòng, duyên phận thuộc về các cô thì ai cũng không đoạt đi được.

Hoa Hồng đau lòng muốn chết, cứ lắc đầu quầy quậy, miệng lảm nhảm tự nói:

- Không, Thiên Lân sẽ không chết, hắn tuyệt đối sẽ không cứ thế mà lìa trần.

Mẫu Đơn vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng tươm máu, nhìn chằm chằm Hoa Hồng mới phát hiện nàng ấy với Thiên Lân tình cảm rất thâm sâu. Hít vào một hơi thật sâu, Mẫu Đơn cố gắng tỉnh táo trở lại, khẽ nói:

- Hoa Hồng, Thiên Lân còn đang mong mỏi chúng ta tiến tới, cô phải tươi tỉnh lên một chút.

Hoa Hồng ngửng đầu giật mình, ánh mắt ngây dại nhìn Mẫu Đơn, thờ ơ hỏi lại:

- Thiên Lân ở đó chờ chúng ta?

Mẫu Đơn trong lòng đau khổ vô cùng, miệng lại cố nén ưu thương, khẽ nói:

- Ở nơi không xa đó, ta dẫn cô cùng đi.

Chuyển mình đến gần, Mẫu Đơn nắm lấy tay trái của Hoa Hồng, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Nghê thánh nữ, khẽ hỏi:

- Bà có muốn nói thêm điều gì với chúng ta hay không?

Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt quái dị, khẽ lẩm bẩm:

- Phúc họa nối nhau, chỉ có tình yêu thật sự là vô địch. Chỉ cần tình yêu của các cô có thể chống đỡ cả vùng trời đất này, hạnh phúc thuộc về các cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi.

Mẫu Đơn cau mày nói:

- Lời nói của bà dường như có thâm ý, có thể nói rõ hơn một chút không?

Vân Nghê thánh nữ lắc đầu đáp:

- Không trải qua đau thương làm sao có thể biết được quý trọng là gì? Đi đi, những màn đặc sắc thật sự bây giờ mới vừa bắt đầu mà thôi.

Mẫu Đơn trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, dặn dò:

- Sau khi chúng ta đi rồi, bà một mình phải cẩn thận hơn.

Vân Nghê thánh nữ điềm nhiên đáp:

- Trăm năm ngàn năm cũng trải qua rồi, cô hà tất phải lo lắng cho ta.

Mẫu Đơn trong lòng lo lắng cho Thiên Lân, không còn tâm trí đâu để nói chuyện với bà ấy, lập tức đưa Hoa Hồng bay thẳng về phía Tây Bắc. Vân Nghê thánh nữ đưa mắt tiễn hai người bay đi rồi, khẽ lẩm bẩm:

- Băng Nguyên yên tĩnh từ giờ sẽ chiến tranh không ngừng, tình duyên ta chờ đợi vài ngàn năm có kết cục chăng?

Câu hỏi khe khẽ theo gió bay đi, tan biến trong bầu trời ngập đầy gió tuyết.

Phá không bay nhanh, xuyên mây rẻ gió. Tân Nguyệt mang theo tâm tình vô cùng nóng nảy, cố nén nỗi đau trong lòng, thi triển pháp quyết tối cao Chỉ Xích Thiên Nhai chớp mắt đã vượt trăm dặm, bắn mình thẳng theo hướng Tây Bắc. Trước đây, khi luồng ý niệm cố chấp Thiên Lân phát ra truyền vào trong lòng nàng, Tân Nguyệt đã mơ hồ dự cảm được không ổn rồi. Còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để tìm kiếm Thiên Lân, hỗ trợ một tay để giúp hắn hóa giải nguy cơ, ai ngờ chỉ trong chốc lát công phu, khí tức của Thiên Lân liền đột nhiên tiêu tán, biến mất khỏi thế gian. Biến hóa nhanh đến như vậy khiến Tân Nguyệt ứng phó không kịp, vào lúc phát hiện được khí tức của Thiên Lân tan biến, Tân Nguyệt trước giờ vẫn luôn tỉnh táo cũng không nhịn được phải thét lên chói tai, thể hiện sự khó có thể đối mặt của bản thân đối với cái chết của Thiên Lân. Kế đến, Tân Nguyệt quên hết mọi thứ, trong lòng ngoại trừ Thiên Lân ra đã không còn bất cứ chuyện gì nữa, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là lập tức chạy đến bên Thiên Lân. Tiến lên xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo, khí lạnh khiến Tân Nguyệt hơi khôi phục lại vài phần tỉnh táo. Nàng khó mà che dấu nỗi đau trong lòng, nhưng lại bắt đầu tìm kiếm vị trí của Thiên Lân.

Trước đây, do bởi khoảng cách và một loại nguyên nhân đặc thù, Tân Nguyệt cảm ứng không được vị trí chính xác của Thiên Lân. Hiện nay, Thiên Lân đã chết, Tân Nguyệt cẩn thận phân tích tình hình chung quanh, khuếch đại phạm vi tìm kiếm của linh thức, nhanh chóng bắt được một luồng khí tức quen thuộc đang tiêu tán đi. Có mục tiêu rồi, Tân Nguyệt lóe lên xông đến, chớp mắt đã vượt qua được trăm dặm không gian xuất hiện trên không trung một khe núi băng. Ở đó, mặt đất bằng phẳng, không một khe nứt, yên lặng hệt như một mặt gương khiến cho người ta cảm thấy quái dị.

Lơ lửng giữa không trung, Tân Nguyệt chăm chú nhìn xuống tình cảnh dưới mặt đất, vẻ mặt dần dần toát ra sự kích động. Theo phân tích của Tân Nguyệt, địa hình khe núi băng này bằng phẳng, trong khe sâu ngập đầy băng tuyết, rõ ràng bởi vì có bố trí. Cho thấy nơi này đã từng có người giao chiến mới tạo nên địa hình không bình thường như vậy. Xác nhận được điểm này rồi, Tân Nguyệt trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, ánh mắt tìm kiếm trên mặt đất, cuối cùng dừng lại ở một nơi tuyết phủ hơi nhô cao, trong mắt toát ra đau thương vô cùng vô tận.

Âm thầm hạ xuống, Tân Nguyệt hệt như một trụ đá, ngây ngốc chăm chú nhìn vào nơi tuyết ụ lên cao, đôi môi run rẩy không ngớt. Bầu trời tuôn xuống bao nhiêu là tuyết, tuyết đọng trên mặt đất cũng nhanh chóng tăng lên, chỉ một lúc đã dày lên một tấc. Tân Nguyệt khóe mắt rưng lệ, loạng choạng tiến lên từng bước, trên vai phảng phất như chịu sức nặng của trời sụp, ép cho nàng cơ hồ đứng cũng không vững được. Bi thương với tấm lòng đã chết đi, thời khắc này Tân Nguyệt mới thực sự cảm nhận sâu sắc chuyện này. Nhớ lại những chuyện dĩ vãng trước đây, nhớ lại sự tinh nghịch anh tuấn của Thiên Lân, Tân Nguyệt đôi mắt không nhịn được lệ tuôn thành dòng, từng giọt từng giọt trong suốt như trân chân rơi xuống mặt tuyết phủ.

Từ thời khắc Băng Nguyên bắt đầu hỗn loạn, Tân Nguyệt đã chuẩn bị rất tốt cho việc tùy lúc phải hy sinh. Tuy nàng không bỏ được Thiên Lân, nhưng với vai trò là đệ tử của Đằng Long cốc, nàng không hề sợ hãi. Hiện nay, Thiên Lân đột nhiên chết đi, điều này Tân Nguyệt trước giờ đều chưa từng nghĩ qua, cũng không dám tưởng tượng đến. Đứng trên mặt đất phủ tuyết, Tân Nguyệt toàn thân băng lạnh, một tâm tình tuyệt vọng chiếm hết cả lòng của nàng. Băng Nguyên trước giờ vẫn vắng lạnh, Tân Nguyệt ngoại trừ tu luyện ra chỉ còn để ý đến Thiên Lân, đó chính là tình cảm đáng trân trọng quý giá nhất cuộc đời này của nàng. Hiện nay, Thiên Lân đã âm thầm rời đi, để lại cho Tân Nguyệt ngoại trừ đau lòng thì chỉ còn một tình cảm tiếc hận không thể nào xua tan đi được. Cuộc đời con người cho dù là vì danh hay lợi, mưu đồ cũng chỉ là một phần an ủi nội tâm mà thôi. Đối với Tân Nguyệt, Thiên Lân chính là ký thác trong tâm linh của nàng, chính là trụ đỡ cảm tình của nàng. Một khi Thiên Lân rời đi rồi, đả kích đó đối với Tân Nguyệt có thể tưởng tượng như thế nào. Gió, thổi lên vù vù, mang theo mấy phần ý lạnh đau thương.

Tân Nguyệt từ trong đau khổ giật mình tỉnh lại, nhìn khu vực nhô lên cách ngoài ba trượng, trong lòng có một loại kích động và hận thù không nói ra được. Chầm chậm tiến lên, Tân Nguyệt chăm chú nhìn vào nơi đó, cừu hận trong lòng do khoảng cách gần lại mà càng thêm nồng đậm hơn. Khi Tân Nguyệt đến gần chỗ tuyết nhô lên đó, kích động trong lòng dường như đã đến mức cực hạn, toàn thân ánh sáng lấp lánh lập lòe, chân nguyên phập phồng hình thành một cơn cuồng phong mạnh mẽ đang nhanh chóng thổi bay tất cả tuyết đọng ở khu vực lân cận.

Rất nhanh, tuyết đọng tản ra khắp chung quanh, trên mặt tuyết để lộ ra một hình ảnh quen thuộc, đang yên lặng nằm ở nơi đó, mặt nhìn thẳng lên trời cao. Thân thể Tân Nguyệt chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Lân trên mặt đất, khóe miệng máu tươi tuôn ra, cả người lắc lư lùi lại phía sau. Thời khắc đó, khi Tân Nguyệt nhìn thấy được thi thể của Thiên Lân, cơn đau trong nội tâm lập tức tăng đến cực hạn, cảm xúc kích động của nó khiến nàng khó mà có thể chịu đựng nỗi, lập tức trọng thương phun máu tươi, lùi lại vài thước.

Thời gian, vào thời khắc này phảng phất như dừng lại. Tân Nguyệt sửng sờ nhìn Thiên Lân, chăm chú với vết máu nơi khóe miệng của hắn, cùng với cặp mắt không hề khép lại. Trong mắt Thiên Lân có hận thù, lại có phần bất bình. Dường như trong lòng hắn có điểm bất cam, đến chết cũng không thể bỏ qua được sự lo nghĩ trong lòng. Thân thể Tân Nguyệt run rẩy, lệ rơi âm thầm. Nàng bản tính vốn lạnh lùng bình tĩnh, tuy chưa từng rống to lên một tiếng nào, nhưng nỗi khổ sở âm thầm đó lại càng khiến cho người ta phải kinh hãi trong lòng.

Gió, đột nhiên âm thầm, hệt như đang né tránh vậy. Tuyết, đột nhiên nhiều lên, hệt như đang than thở vậy. Tân Nguyệt cố hết sức cất bước từ từ đến gần, nước mắt hóa thành những hạt ngọc băng, từng hạt từng hạt rơi xuống trên băng cứng, phát xuất những tiếng thánh thót. Khoảng cách mấy bước, chớp mắt đã đến gần. khi Tân Nguyệt đến bên thi thể của Thiên Lân, từ từ ngồi xổm xuống, nỗi đau khổ trong lòng nàng cũng không còn chế ngự được nữa, hóa thành lệ nóng tuôn trào và tiếng khóc lóc ai oán.

- Thiên Lân, sao chàng lại bỏ đi như vậy? Chàng để cho ta phải đối mặt với chuyện này thế nào đây… ồ …

Trong tiếng khóc lóc, Tân Nguyệt không khỏi mất tự chủ đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt của Thiên Lân. Nhưng đang khi tay phải của Tân Nguyệt sắp sửa đụng vào da thịt khuôn mặt của Thiên Lân, đột nhiên một luồng sáng trắng lóe lên, mang theo sức xung kích mạnh mẽ lập tức hất bắn Tân Nguyệt bay đi. Đảo người lùi lại, Tân Nguyệt sau khi hạ xuống mặt đất, khuôn mặt toát ra sự kích động, run rẩy nói:

- Thiên Lân, là chàng sao? Chàng đừng dọa ta, chàng nhanh chóng tỉnh lại đi.

- Hà …

Một tiếng thở dài từ không trung hư vô truyền đến, trên người Thiên Lân lóe lên ánh trắng, một đóa hoa sen tuyết khổng lồ đột nhiên xuất hiện, giữa nhụy hoa để lộ ra một người phụ nữ tóc dài xõa vai, toàn thân trần truồng, nàng ấy đang chăm chú nhìn Tân Nguyệt qua màn tóc lưa thưa. Thấy vậy, Tân Nguyệt kinh ngạc vô cùng, có mấy phần cảnh giác hỏi lại:

- Ngươi là ai?

Cô gái nhìn Tân Nguyệt, thở dài u oán đáp:

- Ta từ cách một thế hệ mà đến, ngươi có thể gọi ta là Tầm Duyên.

Tân Nguyệt chất vấn:

- Ngươi sao lại ở bên cạnh Thiên Lân, cái chết của chàng có liên quan gì đến ngươi?

Tầm Duyên khẽ giọng nói:

- Duyên định mệnh, chính là ý trời phải chịu. Đây là kiếp nạn cuộc đời của hắn phải trải qua, ai cũng không thể nào thay đổi được. Còn về ta, ta theo bên Thiên Lân đã được một khoảng thời gian, những chuyện hắn đã trải qua ta cơ hồ đều biết được. Bao gồm cả tình cảm giữa Thiên Lân và ngươi, rồi Vũ Điệp, Ngọc Tâm, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, ta đều biết rõ hoàn toàn.

Tân Nguyệt nghi hoặc nói:

- Chuyện này Thiên Lân từ xưa đến giờ chưa từng nhắc đến, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?

Tầm Duyên đáp:

- Ta lần đầu tiên gặp Thiên Lân là bởi vì Tỏa Hồn kiếm. Ta dặn dò hắn không được đề cập đến sự tồn tại của ta cho bất kỳ người nào. Trước đây, Thiên Lân hẳn đã từng nói với ngươi, hắn có gặp phải Tam Túc Minh Điểu, thiếu chút nữa phải chết đi. Nhưng vì sao hắn có thể thoát khỏi kiếp nạn đó, điều này các ngươi ai cũng không biết được.

Tân Nguyệt cau mày hỏi:

- Chính là vì ngươi?

Tầm Duyên gật đầu trả lời:

- Không sai, nhờ có ta. Tam Túc Minh Điểu chính là hóa thân của tử thần, khí âm tà mạnh mẽ vô cùng. Mà ta từ cách một thế hệ đến đây, không nhiễm chút khí bụi phàm trần, có được sức mạnh thần thánh thuần khiết mới có thể chế ngự được khí tức tử vong của Tam Túc Minh Điểu.

Tân Nguyệt trầm ngâm nói:

- Nếu ngươi cách đời khác mà đến, vì sao lại phải theo bên cạnh Thiên Lân?

Tầm Duyên nói:

- Ta đến chỉ để tìm kiếm một đoạn duyên phận, mà Thiên Lân lại chính là người mà ta phải tìm kiếm. Giữa ta và hắn, ở kiếp trước có quan hệ rắc rối phức tạp.

Tân Nguyệt trầm mặc một lúc, hỏi tiếp:

- Nói như vậy, ngươi hẳn biết Thiên Lân đã chết như thế nào?

Tầm Duyên than khẽ:

- Thiên Lân chính là chết trong tay của Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm.

Tần Nguyệt nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:

- Chính là lão! Thế Ngọc Tâm đâu? Cô ấy sao lại không hề thấy tung tích?

Tầm Duyên khổ sở đáp:

- Chuyện này nói ra càng khiến người ta phải thương cảm, phải nói đến từ chuyện hôm qua.

Tân Nguyệt nói:

- Xin ngươi hãy nói cho ta biết, chuyện này thật ra là như thế nào?

Tầm Duyên chần chừ một lúc, gật đầu nói:

- Được, để ta cho ngươi biết, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.

Tân Nguyệt nghiêm mặt nói:

- Ngươi nói đi, bất kỳ điều kiện àno ta đều đáp ứng với ngươi.

Tầm Duyên nói:

- Ta nói cho ngươi biết những chuyện này, phần lớn có thể nói cho những người khác biết. Nhưng có một phần ngươi phải đáp ứng với ta, không được nói cho người khác biết.

Tân Nguyệt gật nhẹ, nhỏ giọng nói:

- Được, ta đáp ứng với ngươi.

Tầm Duyên gật nhẹ, khẽ nói:

- Hôm qua, Thiên Lân đã từng đi tìm Xích Viêm, lúc đó Xích Viêm đã từng nhắc nhở hắn, nói hắn hôm nay có tai ách đổ máu, bảo hắn phải nhớ kỹ cẩn thận.

Tân Nguyệt thân thể run lên, vọt miệng nói:

- Thiên Lân hoàn toàn không đề cập chuyện này với chúng ta.

Tầm Duyên trả lời:

- Đó là bởi vì Thiên Lân không muốn các ngươi phải lo lắng, đồng thời hắn cũng có một chút nghi ngờ, không đồng ý tin tưởng chuyện đó.

Tân Nguyệt hỏi tới:

- Cái chết của Thiên Lân chính là bởi vì lời dự báo của Xích Viêm chăng?

Tầm Duyên lắc đầu trả lời:

- Đây chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhớ lại lần đầu tiên gặp phải Tam Túc Minh Điểu, ta đã từng nhắc nhở Thiên Lân. Ta chỉ có thể hóa giải nguy cơ một lần cho hắn, lời nguyền tử thần tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ đi. Sáng sớm nay, Thiên Lân và Ngọc Tâm rời khỏi Đằng Long cốc không lâu thì gặp phải Tam Túc Minh Điểu. Khi đó Thiên Lân đã dự cảm được không ổn, lập tức vội vàng quay về Đằng Long cốc, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi.

Tân Nguyệt đau lòng nói:

- Lẽ nào đây chính là ý trời?

Tầm Duyên trả lời:

- Trên đường quay về, Thiên Lân và Ngọc Tâm gặp phải Trương Phàm, hai bên xảy ra kịch chiến.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Cho dù Thiên Lân đánh không lại Trương Phàm, nhưng về mặt bỏ chạy chắc không thành vấn đề, vì sao Thiên Lân lại chết ở nơi này?

Tầm Duyên than thở nói:

- Lời dự báo của Xích Viêm, sự xuất hiện của Tam Túc Minh Điểu khiến cho Thiên Lân bị ảnh hưởng rất lớn, trong lòng đeo một khối nặng nề, ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực phán đoán của hắn. Lại thêm tu vi Trương Phàm vượt ngoài dự đoán, cho nên …

Tân Nguyệt lắc đầu nói:

- Không, không phải vậy. Thiên Lân hiệu xưng là thần Băng Nguyên, ở nơi này hắn có được sức mạnh quỷ thần khó lường, hắn tuyệt đối sẽ không …

Tầm Duyên khổ sở cắt lời:

- Ngươi có biết được tu vi của Trương Phàm đã đạt đến cảnh giới nào chăng?

Tân Nguyệt chần chừ trả lời:

- Ta không biết rõ ràng lắm.

Tầm Duyên nói:

- Thiên Lân và Ngọc Tâm đều có tu vi ở mức hậu kỳ Quy Tiên. Còn tu vi Trương Phàm đã đạt đến trung hậu kỳ của cảnh giới Huyền Chân, thực lực cách biệt giữa hai bên thì không phải sự xảo diệu của pháp quyết có thể bồi bổ được.

Tân Nguyệt vẻ mặt chấn động, kinh hãi nói:

- Thế chẳng phải là … là …

Tầm Duyên gật nhẹ, tiếp tục nói:

- Trong trận chiến đó, Trương Phàm chiếm được ưu thế tuyệt đối. Thiên Lân bởi vì không nhìn thấu được sự nông sâu của địch nhân, ngay chiêu thứ nhất đã bị trọng thương, khiến cho Thiên Lân mất đi cơ hội bỏ chạy.

Tân Nguyệt hỏi tiếp:

- Thế Ngọc Tâm thì sao?

Tầm Duyên đáp:

- Ngọc Tâm không muốn bỏ đi, cô ấy toàn lực phối hợp với Thiên Lân, hai người nhờ vào uy lực của Tàn Tình kiếm để hủy đi cơ thể huyết nhục của Trương Phàm, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi định mệnh.

Tân Nguyệt lắc lư nhè nhẹ, đau lòng nói:

- Ngươi nói Ngọc Tâm cũng chết ở nơi này? Thế Trương Phàm thì sao?

Tầm Duyên đáp:

- Khoảng cách thực lực đã xác định vận mệnh của Thiên Lân. Khi lửa giận trong lòng Thiên Lân bùng lên, trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện một luồng khí huyết sát mạnh mẽ, khiến thân thể trọng thương của hắn thực lực tăng mạnh, cùng Trương Phàm liều mạng một chiêu. Lúc đó, Trương Phàm đột nhiên thi triển thức thứ nhất trong Diệt Thần tam thức, nếu như không có Ngọc Tâm liều mạng hỗ trợ, Thiên Lân lúc đó chắc đã sớm bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.

Tân Nguyệt hỏi tiếp:

- Sau đó thế nào?

Tầm Duyên thở dài u oán, cảm xúc nói:

- Sau đó, Thiên Lân bị trọng thương nằm thẳng xuống đất, toàn thân kinh mạch đã đứt đoạn, chỉ còn hấp hối. Khi đó, Trương Phàm không muốn để quá lâu, lại thi triển thức thứ nhất của Diệt Thần tam thức, dự tính trước hết giết chết Ngọc Tâm để tạo nên đả kích cho Thiên Lân. Đối mặt với một chiêu đáng sợ đó, Ngọc Tâm đã bị trọng thương hoàn toàn không sao né tránh được, nàng ấy đã đưa ra một chọn lựa, để lại hy vọng cho Thiên Lân, dành lấy nuối tiếc cho bản thân mình.

Tân Nguyệt khuôn mặt cơ thịt run rẩy, kích động hỏi:

- Chọn lựa thế nào?

Tầm Duyên đáp:

- Theo những hiểu biết ta có từ trong ký ức của Thiên Lân, Ngọc Tâm có chỗ dựa là một chiêu tuyệt kỹ vô địch của Tàn Tình môn, có tên là Tuyệt Tình Chi Luyến. Tại thời khắc nguy hiểm đó, Ngọc Tâm không còn so đo thi triển một chiêu tuyệt mạnh, dùng Tàn Tình kiếm làm vũ khí, hủy diệt nguyên thần của Trương Phàm. Một kiếm đó khiến trời đất chấn động kinh hãi, khiến Thiên Lân nhìn thấy hy vọng. Nhưng Thiên Lân hoàn toàn không biết được rằng, một kiếm đó cũng hao tận hết sinh lực một đời Ngọc Tâm, khiến nàng ta rơi vào tuyệt cảnh. Khi Ngọc Tâm rơi xuống mặt đất, khí tức của nàng cũng tiêu tán trong trời đất, thời khắc đó, Thiên Lân bị kích động đến cực điểm, ở trạng thái yếu ớt vô cùng khiến hắn mọi ý niệm đều thành tro bụi, ý chí cầu sinh vốn tồn tại cũng đột nhiên biến mất khiến hắn chết đi.

Tân Nguyệt đau thương muốn chết, khóc lóc nói:

- Ngọc Tâm, cô thật là khờ quá.

Tầm Duyên lắc đầu trả lời:

- Đây không phải là ngu xuẩn, đổi lại là ngươi cũng sẽ đưa ra chọn lựa tương đồng như vậy.

Tân Nguyệt đau lòng rơi lệ, cất tiếng hỏi:

- Ngọc Tâm nếu đã chết rồi thì thi thể cô ấy sao lại không có ở nơi này?

Tầm Duyên đáp:

- Thiên Lân và Ngọc Tâm chết đi không lâu, một con chim khổng lồ đột nhiên xuất hiện, mang thi thể Ngọc Tâm đi mất.

Tân Nguyệt ngạc nhiên nói:

- Chim khổng lồ? Nó vì sao lại muốn mang thi thể của Ngọc Tâm đi mất?

Tầm Duyên trầm ngâm đáp:

- Theo ta biết được, con chim khổng lồ dường như biết Ngọc Tâm, rất đau lòng với cái chết của cô ấy, chắc là một con linh cầm do một người quen biết với Ngọc Tâm nuôi dưỡng.

Tân Nguyệt gật khẽ, đau lòng nói:

- Linh cầm đều biết tình ý, hà huống gì là chúng ta. Bây giờ Thiên Lân đã chết rồi, ta muốn mang chàng quay về.

Tầm Duyên lắc đầu đáp:

- Tâm tình của ngươi ta hiểu được, nhưng ngươi không thể mang hắn rời đi.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Vì sao như vậy?

Tầm Duyên nói:

- Trước đây khi ngươi muốn vuốt ve Thiên Lân, ta đã ngăn cản ngươi, điều này là có nguyên nhân.

Tân Nguyệt nghe vậy lập tức nghĩ đến chuyện trước đây, hỏi tới:

- Nguyên nhân thế nào?

Tầm Duyên nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt phức tạp nói:

- Mọi thứ ta nói cho ngươi nghe trước đây đều là những chuyện không hề quan trọng. Chuyện tiếp theo ta muốn cho ngươi biết mới thật sự là chuyện quan trọng.

Tân Nguyệt ánh mắt toát ra sự mơ hồ, kinh ngạc nói:

- Chuyện thật sự quan trọng?

Tầm Duyên gật nhẹ, ngửng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó đưa mắt nhìn lại Tân Nguyệt, khẽ nói:

- Vận mệnh của Thiên Lân rất thần bí, tương lai của hắn quyết định bởi chính hắn.

Tân Nguyệt kích động hỏi lại:

- Câu này của ngươi có ý nghĩa thế nào?

Tầm Duyên không lý gì đến câu hỏi của Tân Nguyệt, tự nói tiếp tục:

- Hiện nay, sinh tử của Thiên Lân chia thành hai phần, thứ nhất là ở chính hắn. Thứ hai, chính là trong tay của ngươi. Hai phương diện này đều trọng yếu như nhau, đây chính là nguyên nhân ta xuất hiện gặp ngươi.

Tân Nguyệt không hiểu nói:

- Ta không hiểu ý của ngươi?

Tầm Duyên trầm ngâm đáp:

- Nói đơn giản, Thiên Lân trước mắt đúng là đã chết đi rồi, bất luận là cơ thể huyết nhục hay nguyên thần đều đã không còn bất kỳ khí tức sinh mạng nào nữa. Nhưng trong não của Thiên Lân còn có một luồng sức mạnh biến ảo khó lường, liên tục vận chuyển tiếp theo, người ngoài căn bản không thể nào tra ra nó được.

Tân Nguyệt kinh ngạc mừng rỡ nói:

- Ngươi nói vậy là Thiên Lân còn có một tia hy vọng sống sót?

Tầm Duyên nhìn Tân Nguyệt, vẻ mặt kỳ dị đáp:

- Có một số chuyện ta không thể nói cho ngươi biết được, nếu không ta sẽ bị trời giáng kiếp. Hiện nay, chuyện ngươi duy nhất có thể làm chính là thủ giữ nơi này, không cho bất kỳ người nào được tiếp xúc với Thiên Lân, bao gồm cả ngươi.

Tân Nguyệt hỏi lại:

- Ta phải thủ giữ cho Thiên Lân thời gian bao lâu đây?

Tầm Duyên đáp:

- Ba ngày. Chỉ cần ngươi có thể thủ giữ cho hắn trong ba ngày ba đêm, dùng tình yêu của ngươi để làm một tuyến phòng ngự kiên cường, hạnh phúc thuộc về ngươi sẽ quay lại với cuộc sống của ngươi.

Tân Nguyệt nghe vậy kích động vô cùng, giọng kiên định đáp lại:

- Ngươi hãy yên tâm, cho dù ta chết cũng nhất định phải thủ giữ Thiên Lân thật tốt.

Tầm Duyên vẻ mặt quái dị, khẽ than:

- Đây là một nhiệm vụ gian khổ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Băng Nguyên hiện nay rung động bất an, núi đổ đất nứt tùy lúc có thể thấy được, ngươi phải đảm bảo Thiên Lân không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, đây là chuyện vô cùng gian nan. Chuyện này liên quan đến thiên hạ, không phải chỉ một mình ngươi có thể hoàn thành, vì thế ngươi phải đoàn kết những người khác, mọi người cùng nhau hoàn thành.

Tân Nguyệt trầm ngâm một chút, khẽ nói:

- Chút nữa không lâu, ta phỏng chừng Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Dao Quang mấy người sẽ đến đây, đến lúc đó ta sẽ bảo bọn họ cùng nhau hỗ trợ ta, chắc chắn không có vấn đề gì lớn.

Tầm Duyên gật nhẹ, khẽ lẩm bẩm:

- Còn có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi, Thiên Lân tuy chết rồi nhưng cao thủ đến đây cướp đoạt thi thể của hắn ít ra có mấy người, các ngươi nhớ không được khinh thường.

Tân Nguyệt nghi hoặc nói:

- Thiên Lân đã chết rồi, những người đó vì sao lại muốn cướp đoạt thi thể của chàng?

Tầm Duyên đáp:

- Không cần phải hỏi nhiều, tương lai ngươi sẽ tự mình biết được. Ngoài ra, Tàn Tình kiếm ở lại bên cạnh Thiên Lân, ngươi phải bảo tồn kiếm này cho tốt, không được cho người khác sử dụng, bởi vì kiếm này biết nhận thức, trừ người có duyên ra thì không thể tiếp xúc được.

Tân Nguyệt đáp:

- Được, ta biết rồi. Ngươi còn có dặn dò gì nữa không?

Tầm Duyên ánh mắt kỳ lạ, yên lặng nhìn vào trong hai mắt của Tân Nguyệt, khẽ lẩm bẩm:

- Thực ra cái chết của Thiên Lân có liên quan rất lớn đến ta, đáng tiếc đây đều là ý trời, ngươi tương lai sẽ tự mình hiểu rõ. Ngoài ra ngươi phải nhớ kỹ, muốn dời thi thể Thiên Lân đi thì rất đơn giản, nhưng ngươi quyết không thể để cho người ta mang hắn rời khỏi nơi này, bởi vì đây chính là nơi tạo nên bước ngoặt trong vận mệnh hắn, có định mệnh không thể đảo ngược được. Bây giờ, ta phải ẩn mình đi, mọi thứ còn lại đều trông vào ngươi.

Dứt lời, Tầm Duyên và ngay cả bông hoa sen đã thu nhỏ lại vài trăm lần, hóa thành một luồng sáng trắng biến mất trên người của Thiên Lân.

Tân Nguyệt thấy vậy, khẽ hỏi:

- Tầm Duyên, ngươi còn ở đó chăng?

Trong lòng của Thiên Lân, Tầm Duyên trả lời lại:

- Ta vẫn luôn ở trên người của Thiên Lân, nhưng mọi thứ sau này đều phải nhờ vào nỗ lực của các ngươi, ta sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận mạng của Thiên Lân. Tân Nguyệt, hãy nâng cao tinh thần lên, dùng tình yêu của ngươi để gọi về người ngươi yêu thương nhất trong lòng, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thành công.

Tân Nguyệt nghe vậy thu lại vẻ mặt đau thương, trầm giọng đáp:

- Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng sẽ trả giá nỗ lực trăm lần, dùng tình yêu vô cùng vô tận để chỉ dẫn cho Thiên Lân quay về nhà.

Thời khắc đó, khi một tia hy vọng yếu ớt xuất hiện trước mắt Tân Nguyệt, nàng chọn lựa chụp lấy, dùng tâm tình chân chính nhất của bản thân để đối mặt với kết cục còn chưa biết. Cuối cùng, nàng có thể được như ý nguyện, trong ba ngày này sẽ phát sinh ra những chuyện như thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play