Âm thầm đến gần, nguyên thần của Thiên Lân tiến sát nguyên thần của Thiên Tàm, khoảng cách giữa hai bên ước chừng vài trượng. Lúc này, Thiên Tàm hơi cảnh giác, không hiểu nỗi Thiên Lân vô tình đến đây hay đã phát hiện ra bản thân rồi. Đúng lúc đó, trong ý thức của Thiên Tàm đột nhiên xuất hiện một thanh âm.

- Ngươi cứ thẳng đường chạy đi dẫn ta đến đây là cố muốn thoát khỏi ta hay còn có ý dẫn ta đến đây, để cho ta được biết bí ẩn bên dưới nơi này?

Thiên Tàm tâm thần chấn động, phát xuất thử tin tức thăm dò, hỏi lại:

- Ngươi thật sự có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta?

Thiên Lân trả lời:

- Ngươi thấy thế nào?

Thiên Tàm trầm ngâm một lúc, hơi bất ngờ trả lời:

- Nói thực lòng, ta quả thật đã coi thường ngươi, không nên dẫn ngươi tới đây.

Thiên Lân đáp:

- Giờ phút này nói những chuyện đó đã không còn ý nghĩa gì nữa, hay ngươi hãy cho ta biết, hoàn cảnh bên dưới thật ra là chuyện gì?

Thiên Tàm đáp:

- Nếu ta cho ngươi biết là ta không biết gì cả, ngươi có tin chăng?

Thiên Lân thản nhiên trả lời:

- Không tin.

Thiên Tàm hỏi ngược lại:

- Ngươi không sợ sau này hối hận sao?

Thiên Lân trả lời:

- Ta không phải loại người hối hận.

Thiên Tàm nói:

- Được, nếu như ngươi đã không hối tiếc, thế thì ta cho ngươi biết. Nơi này ta đã tới lui rất nhiều lần, nhưng tình hình cụ thể ta cũng chỉ có thể suy đoán đại khái, đúng hay không ta không dám đảm bảo.

Thiên Lân phân tích lời nói của Thiên Tàm, thấy có vài phần đáng tin, vì thế nói:

- Trước hết ngươi hãy nói suy đoán của ngươi đã.

Thiên Tàm cũng không chần chừ, thanh âm chầm chậm vang lên trong ý thức của Thiên Lân:

- Phân tích tình hình nơi này, lồng khí màu đỏ nhạt này phạm vi rất rộng, có thể phát xuất một tần suất rất kỳ lạ, gây nhiễu mọi sóng thăm dò. Ta nhiều lần thử qua, kết quả vẫn không thu được điều gì. Còn về mọi thứ bên dưới của lồng khí này, cá nhân ta suy đoán rất có khả năng chính là những bộ tộc viễn cổ đã biến mất vài ngàn năm nay rồi.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Những bộ tộc viễn cổ biến mất vài ngàn năm nay? Câu này phải hiểu thế nào?

Thiên Tàm trả lời:

- Vài ngàn năm trước, trên mặt đất có vài ngàn chủng tộc sinh sống, bọn họ có đặc điểm khác nhau, cũng có lãnh thổ riêng của từng tộc khác nhau. Sau đó, một số chủng tộc có thế lực to lớn bắt đầu phát động xâm lược, phá vỡ hòa bình thế giới, khiến cho thiên hạ đại loạn. Lúc đó, một số chủng tộc không thiện nghệ trong công kích đã bị những chủng tộc còn lại thôn tính mất, hoặc phải bỏ chạy khỏi quê hương. Còn lại những chủng tộc thiện nghệ trong công kích, lại có lòng không cam chịu, bọn họ phát động giao chiến thảm khốc, kéo dài đến mấy trăm năm, tử thương vô số người, cuối cùng hình thành một thế cục mới. Từ đó về sau, chiến loạn nổi lên, trên mặt đất lửa chiến tranh không ngừng, khiến nổi lên cuộc chiến Thần Ma nổi tiếng nhất vào thời viễn cổ đó.

Nghe đến đây, Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Cái gì gọi là cuộc chiến Thần Ma ?

Thiên Tàm giải thích lại:

- Gọi là Thần Ma đại chiến là chỉ cuộc chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu, còn gọi là cuộc chiến đuổi hươu. Cuộc chiến này năm đó đã tác động đến vài trăm chủng tộc, kéo dài vài chục năm, cuối cùng Hoàng Đế chiến thắng, Xi Vưu bị thất bại. Cuộc chiến này bình định được thiên hạ hỗn loạn, đáng tiếc lại có không ít chủng tộc bị tiêu diệt mất.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Chuyện này và tình cảnh bên dưới có liên quan gì?

Thiên Tàm đáp:

- Trong các bộ tộc viễn cổ bị biến mất, có một bộ phận rất lớn có tướng mạo không giống với con người hiện nay. Bọn họ có thể là đầu người thân thú, có loại là đầu thú thân người, còn có đầu thú thân chim, đầu người thân chim, đầu chim thân người, có đầu không thân, có thân không đầu. Lúc đó, nhân loại chỉ là một bộ lạc trong đó mà thôi, mãi đến sau này con người mới phát triển nhanh chóng, áp đảo được các chủng tộc khác.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Ngươi nói là những hài cốt bên dưới lồng khí chính là lưu lại từ thời kỳ đó?

Thiên Tàm đáp:

- Ta không dám khẳng định, nhưng ta thấy việc này có tính xác thực rất lớn.

Thiên Lân hỏi:

- Nếu là những bộ tộc viễn cổ, bọn họ vì sao lại bị tầng lưới khí này bao phủ hết?

Thiên Tàm đáp:

- Lồng khí này chắc là một loại phong ấn, mạnh đến mức chỉ trong chớp mắt đã phong ấn được phương viên vài ngàn dặm, trùm lên cả những cao thủ viễn cổ chưa từng chết đi tồn tại bên trong đó mà thôi.

Thiên Lân hỏi lại:

- Vì sao lại cho là những sinh vật còn sống sót bên dưới là cao thủ?

Thiên Tàm trả lời:

- Điều này rất rõ ràng, nơi này đã từng phát sinh một trận giao chiến kịch liệt, hai bên đều chết vô số, chỉ còn lại một số chưa chết, thì chắc chắn đó là những cao thủ siêu quần bạt tụy. Sau đó, phỏng chừng đến lúc quan trọng, phe thắng trận không biết sử dụng phương pháp thế nào, mạnh mẽ phong ấn tất cả địch nhân có ở đó vào nơi này. Do nơi này trời lạnh đất đóng băng, tuyết nhanh chóng phủ kín tất cả mọi thứ, lại trải qua vài ngàn năm địa chất biến đổi, liền hình thành nên hoàn cảnh như hiện nay.

Thiên Lân nghĩ lại, thấy suy đoán của Thiên Tàm cũng không sai, nên không phản bác nữa, tiếp tục hỏi tiếp:

- Nếu giả sử suy đoán của ngươi là đúng, ngươi dẫn ta đến đây là có ý thế nào?

Thiên Tàm trầm ngâm một lúc, hỏi ngược trở lại:

- Nếu như những cao thủ đã ngủ yên vài ngàn năm đó đột nhiên sống dậy, ngươi thấy ba phái Băng Nguyên còn có thể khống chế được cục diện không?

Thiên Lân đáp trả:

- Vì sao ngươi muốn hỏi đến vấn đề này?

Thiên Tàm trả lời:

- Ngươi vì sao lại không muốn đáp?

Thiên Lân nói;

- Ta thấy bây giờ còn chưa phải lúc.

Thiên Tàm hỏi ngược:

- Phải vậy chăng? Thế thì lúc nào mới là lúc tốt nhất?

Chữ nhất còn chưa nói ra, mặt đất liền xuất hiện chấn động kịch liệt. Lúc này, lồng khí màu đỏ nhạt đó dường như chịu ảnh hưởng rất lớn, xuất hiện biến hóa rõ ràng, phát xuất sóng chấn động mãnh liệt, lập tức hất bắn cả Thiên Tàm và Thiên Lân đi, ép cho cả hai choáng váng đầu óc, kinh ngạc vô cùng. Lúc đó, Thiên Tàm chọn phương thức thu nhỏ nguyên thần để tránh sóng chấn động, tận hết khả năng giảm bớt mức độ thụ thương. Thiên Lân cũng bắt chước hệt như vậy, vừa thu nhỏ nguyên thần, vừa thúc động sức mạnh Linh Phách để thăm dò cẩn thận chấn động lần này. Rất nhanh, một lượng lớn tin tức phản hồi lại não của Thiên Lân, hình thành một cảnh tượng. Điều này khiến Thiên Lân kinh hãi vô cùng. Té ra điều mà Linh Phách thăm dò được chính là trung tâm chấn động cách khoảng vài trăm dặm, chính là ở đáy của cái hồ nước, ở đó có một vật gì đỏ như lửa, xoay vặn kịch liệt ở nơi sâu chừng vài chục dặm, từ đó tạo nên chấn động.

Hình ảnh biểu hiện rõ ràng, đó là một con hỏa quy khổng lồ, sơ bộ phỏng đoán thì thân thể ít ra cũng mấy dặm vuông, giống như một tòa núi lớn vậy. Trên người con hỏa quy có lửa đỏ rừng rực, mai rùa màu đỏ rực vô cùng xinh đẹp, lấp lánh khác hẳn bình thường. Còn đầu rùa, lúc này đang thu vào trong mai rùa, Thiên Lân nhìn không được rõ ràng lắm. Lúc này, con hỏa quy vẫn quẫy động như vũ, không ngừng va chạm vào lồng khí màu đỏ nhạt bao trùm trên người, dường như đang muốn phá vỏ chui ra. Nhưng lồng khí màu đỏ nhạt lại vô cùng dẻo dai, hội tụ một lượng lớn sức mạnh linh thiêng đang dao động, tập trung bao trùm lên người con hỏa quy, chống lại động tác của nó.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Lân đột nhiên tỉnh ngộ. Cái hồ nước trên Băng Nguyên trước đây chính là hình thành do con hỏa quy này, mà thỉnh thoảng xuất hiện động đất cũng bởi vì con hỏa quy quay mình. Nhưng con hỏa quy vì sao lại bị phong ấn ở đây? Ai đã phong ấn nó rồi? Lồng khí màu đỏ nhạt này vì sao lại chụp lên như vậy?

Có nghi hoặc như vậy, Thiên Lân liền bắt đầu thăm dò, lại thúc động sức mạnh Linh Phách lần nữa để thực hiện một cuộc dò xét nguồn gốc của lồng khí màu đỏ nhạt một cách tường tận. Sức mạnh Linh Phách nhanh chóng phát hiện một điểm dị dạng, nhưng mỗi khi đến gần thì lại tự động chuyển đến một nơi khác, thế cho nên không thu hoạch được gì. Thiên Lân bất ngờ vô cùng, không chịu thua nó, tiếp tục thúc động sức mạnh Linh Phách, khiến tần suất của nó kéo giãn lên vài trăm lần, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Tĩnh tâm lại phân tích, Thiên Lân tổng hợp suy đoán của Linh Phách, cuối cùng biết được lồng khí màu đỏ nhạt đó bắt đầu từ Đằng Long cốc. Kết quả như vậy khiến hắn kinh ngạc, hắn không thể nào ngờ được lồng khí này lại có thể kết liền với Đằng Long cốc. Ngoài ra, đối với chuyện Linh Phách bị chuyển dời đi, Thiên Lân trải qua suy xét liền thấy được là do người bố trí phong ấn lúc trước, để cho an toàn, đã cố tình bố trí một loại cấm chế đặc thù ở khu vực khởi nguồn, vừa hay bài xích được Linh Phách của Thiên Lân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play