Đến lúc này, Thiên Lân sau khi phát hiện được khí tức của Thiên Tàm lập tức truy tìm, kết quả không tìm được bản thân Thiên Tàm mà chỉ truy tìm được từng chùm khí tức xuất hiện mà thôi, trong chốc lát đã biến mất rồi. Liên quan đến tính chất của những khí tức đó, chúng thuộc về một loại ký ức tồn tại có tính ngắn ngủi, một khi qua thời gian liền tự động biến mất, khiến người tìm không có một chút dấu vết nào. Đồng thời, một luồng khí tức khác lại xuất hiện ở một nơi khác, khiến người truy tìm mệt mỏi, cuối cùng chìm vào chuyện không biết giải thích tại sao.
Hiểu được tình hình này, Thiên Lân không khỏi bội phục tài trí của Thiên Tàm, càng cảm thấy kinh ngạc trước thủ pháp của y. Thật ra Thiên Tàm làm thế nào có thể phân khí tức của bản thân thành hơn mấy trăm ngàn phần, rồi truyền đến ngoài vài trăm dặm, thời gian, địa điểm khác hẳn nhau, thứ tự cũng không hề lộn xộn?
Trong lúc suy nghĩ, Linh Phách cho ra một đáp án, đó chính là một loại kết tinh trí tuệ không thể mô tả minh bạch chỉ trong vài lời nói được.
Thiên Lân lúc đó cũng rất mơ hồ, nhưng sau đó Linh Phách dùng phương thức độc đáo duy nhất của mình, diễn lại một lượt những cử động của Thiên Tàm trước đây trong não của Thiên Lân, lúc đó mới khiến cho Thiên Lân lập tức tỉnh ngộ, kinh hãi than:
- Như vậy quả thật quá kỳ diệu, không biết Thiên Tàm làm sao lại nghĩ được như vậy?
Trên bầu trời, hoa tuyết càng lúc càng lớn, cuồng phong thổi rung chuyển.
Nghi vấn của Thiên Lân không ai trả lời được, chốc lát sau đã theo gió bay đi. Lúc này, Thiên Lân thôi kinh ngạc, Linh Phách trong cơ thể hoạt động trở lại, một loại sóng kỳ dị âm thầm phân tán ra ngoài với nhiều loại tần suất khác nhau.
Rất nhanh, một lượng lớn tin tức phản hồi về đại não của Thiên Lân. Linh Phách qua một phen phân tích và suy đoán, lập tức thu nhỏ phạm vi truy tìm, chỉ trong chớp mắt, đã biết được vị trí thực sự của Thiên Tàm. Đã biết được tình hình rồi, Thiên Lân lập tức tiến lên, một là để chứng thực năng lực thăm dò của Linh Phách, xem có phải tinh chuẩn hay không.
Hai là không muốn thua Thiên Tàm, cho nên nóng lòng làm như vậy.
Đến lúc này, Thiên Lân thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, nhoáng cái đã đến nơi Thiên Tàm biến mất trước đây, ánh mắt quan sát dưới chân.
Bằng mắt thường, mặt đất không chút khác lạ, ngoại trừ đầy tuyết ra, không hề có bất kỳ sự tồn tại đặc thù nào khác. Nhưng Thiên Lân lúc này không dùng mắt thường mà dùng sức mạnh của Linh Phách thần bí khó dò ở trong thâm sâu linh hồn của hắn với phương thức không thuộc loại truyền về trực tiếp, tiếp nhận một lượng lớn tin tức ở dưới tầng băng, chuyển hóa thành một loại hình ảnh có thể thấy được, chiếu vào trong não của Thiên Lân, trực tiếp thay thế cho hình ảnh thấy bằng mắt thường. Như vậy sẽ khiến hắn hiểu rõ được tình hình dưới tầng băng.
Cứ như thế, Thiên Lân lập tức nhìn rõ được hình bóng của Thiên Tàm, phát hiện y đang dùng phương thức xuất nguyên thần ra, ẩn thân dưới tầng băng sâu ước chừng năm dặm, che giấu kỹ khí tức, nếu dùng Băng Thần quyết của Thiên Lân thì không thể nào phát hiện được sự tồn tại của y.
Nhưng có một điểm Thiên Lân không biết rõ, đó là Thiên Tàm dùng phương thức xuất nguyên thần ra ẩn mình ở đó, thế thì cơ thể của y ở nơi nào?
Đối với tu chân thông thường, người tu một khi đã luyện được xuất nguyên thần, liền có thể xuất linh hồn ra, rời khỏi cơ thể của mình. Nhưng nguyên thần rời đi rồi, cơ thể huyết nhục trước sau đều tồn tại. Ngoại trừ cơ thể huyết nhục bị hủy ra, bình thường đều phải lưu lại dấu vết. Hơn nữa, cho dù là người tu vi tinh thâm, cơ thể huyết nhục có thể thu nhỏ lại ngay, hộ tống nguyên thần bỏ chạy, nhưng cũng chỉ trong thời gian tạm thời mới được, không thể nào giữ nguyên trạng thái đó trong thời gian dài.
Trước mắt, với tình hình của Thiên Tàm, y rõ ràng dự tính ẩn núp bất động để tránh sự truy kích của Thiên Lân. Như vậy, Thiên Tàm chắc chắn đã sớm có chuẩn bị dự tính ẩn núp thời gian dài. Do vậy, cơ thể huyết nhục của hắn chạy đi đâu rồi?
Khả năng Thiên Tàm vì né tránh Thiên Lân mà hủy diệt cơ thể huyết nhục của bản thân chăng? Chuyện này dường như không thể xảy ra được.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân lập tức thay đổi cách nhìn đối với Thiên Tàm, hắn thấy rằng Thiên Tàm tu luyện hơn hai ngàn năm đúng là không thể so sánh với hạng tầm thường được. Bỏ những suy nghĩ lung tung, Thiên Lân tập trung suy nghĩ làm thế nào để đi xuống dưới mặt đất gặp được Thiên Tàm. Nếu muốn làm giống Thiên Tàm, Thiên Lân hiện nay còn chưa thể làm được.
Nhưng hắn cũng có phương pháp riêng của mình, đó là dùng phép của người trả lại cho người, ngưng tụ thành một điểm, sau đó mới dùng ý thức khống chế chùm khí tức đó để nó xuyên qua tầng băng và đất dày, chuyển thẳng đến bên cạnh Thiên Tàm. Như vậy, Thiên Tàm đang ẩn mình dưới tầng đất rõ ràng sẽ bị dọa cho kinh hãi, nguyên thần lập tức quay trở lại đúng nơi đang ở trước kia.
Nhìn thấy Thiên Tàm, Thiên Lân tán thưởng nói:
- Thủ pháp rất cao minh, khiến ta phải hao phí không ít tâm tư, ta quả thật rất bội phục ngươi.
Thiên Tàm kinh ngạc nói:
- Ngươi quả thật hiểu được bí ẩn bên trong?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy ta tìm được ngươi bởi vì ta may mắn hay là ngẫu nhiên gặp được?
Thiên Tàm không lập tức trả lời, mà chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc mới kinh hãi than thở:
- Ngươi thật sự khiến ta rất kinh ngạc, bất quá đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Tiếp theo nếu như ngươi có thể ứng phó tự nhiên mới tính là ngươi lợi hại.
Thiên Lân bật cười kỳ dị, có mấy phần kiêu ngạo, điềm nhiên đáp:
- Được, chúng ta đấu một trận toàn diện. Bất quá trước khi bắt đầu, ta có một điểm nghi vấn muốn hiểu rõ trước đã.
Thiên Tàm trầm ngâm đáp:
- Nghi vấn gì? Ngươi nói đi.
Thiên lân nói:
- Theo ta được biết, nguyên thần người tu đạo xuất ra rồi, thân thể huyết nhục tất nhiên còn lưu lại. Cho dù nguyên thần có thể ẩn mình trong một thời gian ngắn, nhưng dù sao cũng không phải là phương pháp lâu dài. Mà ngươi trước đây ẩn mình một nơi sâu thẳm cả năm dặm dưới đất, nhục thân ngươi sao lại không để chút dấu vết che mắt cả ta được?
Thiên Tàm nghe vậy cười lớn, hơi có phần đắc ý đáp:
- Kim Thiền Thoát Xác, mỗi người đều có sở trường của mình. Ngươi không biết được bí ẩn trong đó bởi vì ta và ngươi khác nhau. Trong ý thức của nhân loại các ngươi, bình thường đều cho là nguyên thần (linh hồn) chính là ký gởi ở trong cơ thể, cần phải trải qua tu luyện sau đó mới dần dần mạnh lên, đến mức thoát khỏi được cơ thể để tồn tại độc lập. Đến lúc này, các ngươi đều thiên về tu luyện nguyên thần mà quên mất giá trị của cơ thể, cho là cơ thể là vật có cũng được mà không cũng được, khi gặp phải nguy hiểm liền bỏ thân mà chạy.
Thiên Lân đáp:
- Thí xe giữ tướng, đây lẽ nào không đúng?
Thiên Tàm cười đáp:
- Tuy không sai nhưng như vậy cũng không đủ thông minh. Đối với các ngươi, nguyên thần sau khi rời khỏi cơ thể rồi, cơ thể liền ở nguyên tại chỗ, không có một chút đảm bảo nào. Còn đối với chúng ta, tuy tuyệt đại đa số những tên ngu xuẩn cũng học theo con người, vào lúc quan trọng chỉ quan tâm đến nguyên thần mà bỏ qua cơ thể. Nhưng còn có một bộ phận thông minh khác, đặc biệt nghĩ ra biện pháp ứng phó đối với loại tình hình như vậy. Mà ta vừa hay cũng đã làm được chuyện này.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Vậy thì ngươi che giấu cơ thể, khiến ta không phát hiện được?
Thiên Tàm cười đáp:
- Thực ra không chỉ nguyên thần có thể nhập vào cơ thể mà cơ thể cũng có thể nhập vào trong nguyên thần, tùy ý biến thành to nhỏ. Nhưng loại phương pháp này rất kỳ dị đặc biệt, hoàn toàn không phải sinh linh tu đạo nào cũng đều có thể làm được.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Ngươi nói câu này có ý gì, lẽ nào ngoại trừ ngươi ra, con người không thể nào làm được?
Thiên Tàm trầm tư một lúc, gật nhẹ đáp:
- Theo ta hiểu biết, chắc là như vậy.
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Ta thấy ngươi chỉ là tự nâng cao giá trị của mình mà thôi.
Thiên Tàm thấy Thiên Lân không tin, lập tức hừ lạnh đáp:
- Ngươi cho là chiêu khích tướng này của ngươi thì ta sẽ không nhận ra chăng? Thực ra ta nói cho ngươi biết, ngươi căn bản cũng không học được.
Thiên Lân hơi tức giận nói:
- Không cần phải quá tự cao tự đại như vậy.
Thiên Tàm đáp:
- Không gian chúng ta đang ở là một không gian lãnh thổ to lớn, nó dung hợp vô số không gian to nhỏ khác nhau, đan xen trùng lắp lẫn nhau. Trong đó, có một số không gian có được công hiệu tự co duỗi. Nếu như ngươi có thể nắm vững được nguyên lý hình thành không gian này, vận dụng đặc tính của nó một cách xảo diệu, ngươi liền có thể sau khi xuất nguyên thần ra, chế tạo một loại không gian như vậy, đặt cơ thể của ngươi vào trong đó, sau đó mới thu nhỏ không gian đó lại, dung nhập vào trong nguyên thần của ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể tùy ý ảo hóa, cũng không cần phải lo lắng cơ thể bị người đoạt mất hoặc là hủy hoại đi.
Thiên Lân vẻ mặt hơi biến đổi, ngạc nhiên nói:
- Thế gian thật sự có sự tồn tại không gian ngươi nói sao?
Thiên Tàm cười nhạo đáp:
- Phật gia có Tu Di Nạp Vu giới tử, ngươi lẽ nào chưa từng nghe qua? Đạo gia có túi Càn Khôn, có thể chứa càn khôn vạn vật, nguyên lý của nó cũng chính là co duỗi không gian.
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Điều này ta tự nhiên có nghe qua, nhưng trong mắt của ta, đó là vật chí báu của Phật Đạo, hoàn toàn không tồn tại tự nhiên. Nếu không, chúng ta sao lại chưa từng gặp được?
Thiên Tàm cười nhạo nói;
- Ngươi bản thân kiến thức nông cạn, không đại biểu cho người thiên hạ cũng như ngươi. Không gian rộng lớn chúng ta đang sống trong đó, nó trông có vẻ vô hình, không cách nào tiếp xúc, trên thực tế nó có một tần suất đặc thù, từ một điểm chung này kéo dài vào đến điểm chung khác, khoảng cách giữa chúng rất to lớn, người thường không thể nào tưởng tượng được. Nhưng loại dao động này chỉ là một điểm cơ bản của không gian phổ thông nhất, nó bao gồm trên chín mươi phần trăm của hình thái không gian, chiếm vị trí tuyệt đối thiết yếu. Mà thế gian to lớn không gì không có, nếu như điểm cơ bản này tồn tại như vậy, thế thì nhất định có tồn tại một loại dao động không gian khác lạ bên ngoài điểm cơ bản, to nhỏ khác nhau, phương thức tồn tại cũng khác nhau. Bọn chúng hoặc tồn tại bên trong không gian rộng rãi to lớn, cũng có thể tồn tại bên ngoài không gian. Nhưng người bình thường đều không biết được, vì thế rất ít khi để ý đến nó. Còn về Tu Di Nạp Vu Giới tử của Phật gia, túi Càn Khôn của Đạo gia, đây đều là những người xưa trong lúc vô tình thu được bí ẩn của sức mạnh không gian, dùng phương thức các ngươi không thể hiểu được để truyền lại cho đời sau.
Thiên Lân có phần ngạc nhiên, những câu này của Thiên Tàm giống như những lời vô căn cứ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì đúng thực là có mấy phần đạo lý.
Nhưng Thiên Lân rất hiếu kỳ, không gian tự co duỗi đó phải làm thế nào mới có thể nắm vững được đây, bí ẩn bên trong là như thế nào?