Băng Nguyên sáng sớm gió lạnh như đao sắc, Thiên Lân và Thiên Tàm triển khai một trận so tài kỳ lạ trên Băng Nguyên rộng lớn.
Đối với Thiên Tàm, y dường như có điểm băn khoăn không muốn cho người ta biết, không muốn giao chiến với Thiên Lân, vì thế chọn lựa thái độ bỏ chạy. Nhưng thái độ của Thiên Lân rất kiên quyết, hắn như không hề biết điều suy nghĩ trong lòng của Thiên Tàm, cứ đuổi theo sát nút không tha, tạo nên một cuộc đại chiến kéo dài với Thiên Tàm trên Băng Nguyên. Vun vút bay đi, tốc độ của Thiên Tàm rất nhanh, hệt như một u linh trong gió, loáng cái đã nhảy vọt đi vài dặm trong gió tuyết. Thiên Lân như bóng với hình đuổi theo không thôi, trong tình hình không thi triển Băng Thần quyết, tốc độ của hắn không hề thua sút Thiên Tàm. Điều này khiến cho Thiên Tàm ở phía trước vô cùng kinh ngạc.
Nói thực lòng, Thiên Tàm và Thiên Lân mới có hai ngày không gặp, nhưng biến hóa của Thiên Lân lại khiến cho Thiên Tàm vô cùng bất ngờ, chủ yếu ở hai điểm. Thứ nhất, trên người Thiên Lân đã có thêm một luồng khí tức khiến Thiên Tàm kinh khiếp, điều này chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Thiên Tàm né tránh Thiên Lân. Thứ hai, Thiên Lân trước đây tinh quái, có vẻ thông minh thích đùa dai với người ta, thích dùng kỹ xảo khiến cho người ta hoàn toàn không quan tâm lắm. Hiện nay, sau hai ngày không gặp, cả người Thiên Lân từ trong ra ngoài có một loại biến hóa về chất, bớt đi vài phần cười đùa, thêm vài phần nghiêm túc khiến cho người ta cảm giác như gặp một kẻ mạnh.
Kể từ đó, hình tượng của Thiên Lân trong mắt người khác lập tức phát sinh biến đổi, hệt như một thanh kiếm với mũi nhọn hoắc, lúc này lóe ra ánh sáng chói mắt. Điều này, Thiên Lân hoàn toàn không hiểu biết, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy Thiên Tàm che giấu một số chuyện, hắn muốn tìm ra chân tướng. Đồng thời, Thiên Lân cũng muốn mượn chuyện lần này để hiểu biết ra một số điểm thực sự, lúc này bản thân hắn đang ở giai đoạn như thế nào?
Suy nghĩ như vậy, Thiên Lân có ý không thi triển Băng Thần quyết mà dùng sở học gia truyền, triển khai một trận so tài vô hình với Thiên Tàm. Bầu trời, hoa tuyết tung bay, Thiên Lân dùng sức thúc động Phiêu Tuyết thân pháp, thân thể nhanh như ánh chớp, luôn giữ nguyên khoảng cách gần trăm trượng với Thiên Tàm. Trong lúc này, hai bên tự biến đổi không ít thân pháp, nhưng thủy chung vẫn giữ mức quân bình. Điều này khiến cả hai đều vô cùng kinh ngạc. Rất nhanh, trôi qua hơn nửa canh giờ rồi. Thiên Tàm dẫn Thiên Lân đi thẳng về phía Bắc, ít ra cũng đã vượt qua năm trăm dặm rồi. Lúc này, Thiên Lân đã đại khái hiểu được khoảng cách thực lực giữa bản thân và Thiên Tàm, thấy tiếp tục so tài cũng không còn ý nghĩa nữa, vì thế thi triển Băng Thần quyết, dùng thuật Băng Ngưng lập tức đóng băng Thiên Tàm đang bay vun vút trước mặt. Lúc này, Thiên Tàm ngay cả việc phát ra một tiếng la thất thanh cũng không kịp, thân thể đang xông lên liền rơi thẳng xuống mặt đất. Bật cười tự phụ, Thiên Lân chớp mắt đã đến bên Thiên Tàm, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thiên Tàm, Thiên Lân không khỏi cười nói:
- Chạy cả nửa ngày rồi ta cũng mệt mỏi, hay là chúng ta hãy hàn huyên với nhau một chút.
Trong thời gian một câu nói, Thiên Tàm đã phá vỡ tầng băng đóng trên người, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Lân khẽ nói:
- Người quá tự phụ thông thường sẽ sai sót rất nhiều đó.
Thiên Lân không thèm để ý lắm, đáp lại:
- Người tự phụ thông thường đều có thực lực nhất định.
Thiên Tàm hừ giọng nói:
- Thế thì phải xem đối với người nào.
Dứt lời, thân thể Thiên Tàm chớp mắt đã phân hóa thi triển thuật Ảo Ảnh Phân Thân quỷ dị kỳ tuyệt vô cùng, lập tức vỡ vụn hệt như làn khói xanh biến mất ngay trước mắt Thiên Lân. Nhướng cao mày, Thiên Lân lạnh lùng nói:
- Muốn chạy hả, ngươi trước tiên phải hỏi qua ý của ta.
Còn đang nói, Thiên Lân trong lòng ý niệm biến chuyển, Băng Thần quyết trong cơ thể bộc phát sức mạnh thần kỳ khó lường, chốc lát đã ngưng kết toàn bộ mọi thứ trong phương viên trăm dặm. Lúc này, hoa tuyết bay trên bầu trời dừng lại giữa không trung, bốn bề yên lặng không một tiếng động, tạo thành một khung cảnh câm nín đáng sợ, mô tả sự đáng sợ của Băng Thần quyết Thiên Lân thi triển.
Nhưng cho dù như vậy, Thiên Lân vẫn không thể vây khốn Thiên Tàm, chỉ hơi ngăn hắn được một ít thời gian, thật ra chuyện này là như thế nào?
Té ra khi Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, Thiên Tàm dùng tốc độ cực nhanh di động ra ngoài. Khi vạn vật trong phương viên trăm dặm ngưng đọng lại, thân thể Thiên Tàm đang di động tự nhiên cũng dừng lại. Đối với việc này, Thiên Tàm đã sớm có đề phòng, nhờ vào lực quán tính đang xông lên của thân thể, lập tức phá vỡ tầng băng trên người, sau đó vừa phát xuất khí thế to lớn đối kháng với băng tuyết ngưng đọng quanh người, vừa tiếp tục bỏ chạy. Đến lúc này, Thiên Tàm nhìn giống như một sợi dây thừng căng thẳng ra, thân thể từ từ chậm lại, nhưng trên thực tế vẫn tiến lên phía trước như cũ. Phát hiện thấy điểm này, Thiên Lân có phần bất ngờ với ứng phó của Thiên Tàm, lập tức thu lại tâm thần, tập trung sức chú ý vào Thiên Tàm, triển khai tiến công có tính chống đối.
Như vậy, sức mạnh băng tuyết tự động phát xuất, chớp mắt đã ngưng đọng thân thể Thiên Tàm, giữ chặt lấy y trong vòng vài chục dặm. Sau đó, Thiên Lân lợi dụng Băng Thần quyết liền di chuyển ngay đến trước mặt Thiên Tàm, vẻ mặt nở nụ cười mỉm lạnh lùng. Tròng mắt đảo tròn, Thiên Tàm liền phá vỡ phong tỏa trên người, trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn so tài với ta một chuyến.
Thiên Lân ánh mắt băng lạnh, giọng nhạt nhẽo nói:
- Ngươi cho là ta nói chơi?
Thiên Tàm sau khi có được câu trả lời chính xác, đáy mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, gật đầu nói:
- Nếu như ngươi đã thật sự muốn gây chuyện với ta, thế thì để ta bồi tiếp với ngươi. Bây giờ hãy bắt đầu, ngươi phải chú ý, nếu không đến lúc đó ta ra tay không dừng lại được.
Chữ được vừa thoát ra, thân thể Thiên Tàm liền xoay tròn tại chỗ, cả người chớp mắt không còn thấy nữa. Điều này khiến Thiên Lân hơi biến sắc, thúc động chân nguyên trong cơ thể, lợi dụng công hiệu thần kỳ của Băng Thần quyết để bắt đầu thăm dò tình hình trong phương viên năm trăm dặm. Rất nhanh, khoảng ba trăm dặm về phía Tây đã phát hiện được khí tức của Thiên Tàm. Vì thế, Thiên Lân bật cười lạnh, thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt đã vượt ba trăm dặm, nhưng kết quả lại khiến hắn rất kinh ngạc.
Lúc này, bốn bề chung quanh trống vắng, ngoại trừ hoa tuyết đang rơi thì căn bản không thấy tung tích của Thiên Tàm, thật ra chuyện này là như thế nào đây?
Bản thân mình bị sai lạc hay Thiên Tàm đã rời khỏi nơi này?
Xung quanh vấn đề này, Thiên Lân lại cẩn thận thăm dò bốn phía thêm lần nữa, phát hiện nơi này trước đây quả thực có khí tức của Thiên Tàm, nhưng chỉ trong giây lát đã mất đi. Đợi đến khi Thiên Lân đến nơi này thì khí tức đó đã tiêu tán rồi.
Hiểu được tình hình này, Thiên Lân nghi hoặc có phải bản thân đến trễ một bước hay còn có lý do nào khác đây?
Để hiểu rõ được huyền bí bên trong, Thiên Lân khuếch đại phạm vi sưu tầm, lợi dụng đặc tính đặc biệt của Băng Thần quyết để bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thiên Tàm trong phạm vi phương viên ngàn dặm.
Rất nhanh, Thiên Lân đã có phát hiện, khí tức Thiên Tàm xuất hiện ở phía Đông Bắc khoảng chừng bảy trăm dặm.
Thấy vậy, Thiên Lân vui mừng mà lại không tránh khỏi thấy kỳ quái, Thiên Tàm vừa mới đến nơi này, sao chỉ trong chốc lát đã chạy được ngoài bảy trăm dặm, y thực ra đã làm như thế nào?
Lẽ nào y cũng tinh thông thuật Thuấn Gian Chuyển Di đây?
Nếu là như vậy, trước đây hà tất y phải lãng phí tinh lực thi chạy với bản thân mình trên Băng Nguyên?
Vấn đề này khiến Thiên Lân khó nghĩ, hắn thấy bên trong có điểm kỳ quái, nhưng thật ra huyền cơ bên trong là như thế nào?
Trong lúc đang suy nghĩ, Thiên Lân bất ngờ phát hiện khí tức ngoài bảy trăm dặm của Thiên Tàm đã biến mất rồi.
Theo sau đó, theo hướng Đông Nam ngoài sáu trăm dặm, một luồng khí tức mới lại xuất hiện nữa. Chuyện quái dị như vậy, Thiên Lân tự nhận là thông minh cũng bị làm khó. Đứng nguyên tại chỗ, Thiên Lân trong lúc suy nghĩ lại mở rộng phạm vi sưu tầm ra lần nữa. Kết quả theo thời gian, khí tức của Thiên Tàm khi Đông khi Tây khiến người ta càng lúc càng hồ đồ.
Hơi đau đầu, Thiên Lân tự nói:
- Thật ra hắn làm thế nào đây? Chuyện này căn bản không hợp lý.
Sau một phen khổ sở suy nghĩ, Thiên Lân không tìm ra đáp án, đành dứt khoát thu hồi Băng Thần quyết, dự tính chịu thua.
Nhưng đúng lúc đó, Thiên Lân đột nhiên nghĩ đến Linh Phách trong cơ thể mình, nó thiện nghệ nhất là phân tích truy tìm, sao không đổi sang dùng nó để thử một phen?
Tâm niệm vừa động, Linh Phách vận chuyển, một lượng lớn tin tức truyền vào trong đại não, rồi bắt đầu tự động phân tích và suy đoán, nhanh chóng đưa ra một kết luận khiến người ta phải giật nảy cả mình. Té ra, Thiên Tàm trước đây xoay tròn tại chỗ, sau đó hình bóng không còn chính là vận dụng một loại tâm lý chiến, khiến cho Thiên Lân rơi vào hiện tượng giả, cho là Thiên Tàm đã bỏ chạy.
Sau đó, khí tức của Thiên Tàm xuất hiện ở nơi Thiên Lân có mặt hoàn toàn không phải do Thiên Tàm qua đó, mà do Thiên Tàm dùng một loại thủ pháp đặc biệt, chia khí tức bản thân thành nhiều luồng, dùng phương thức đặc biệt phát xuất ra nhiều không gian khắp bốn phương tám hướng, hơn nữa còn khống chế thời gian khi tới đó cũng như lúc xuất hiện.