Tứ Dực thần sứ vẻ mặt không biểu tình, điềm đạm nói:
- Vừa rồi trong hồ ta thấy được một hình bóng, ngươi có lẽ có hứng thú với hắn.
Xà Thần điềm nhiên nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi nói ra đi.
Tứ Dực thần sứ đáp:
- Đó là một thiếu niên rất tuấn tú, đến từ Tu Di sơn.
Xà Thần cau mày, trầm ngâm nói:
- Ngươi nói là hậu nhân của Thiên Dực tộc?
Tứ Dực thần sứ gật đầu trả lời:
- Ta đoán chắc là người đó.
Xà Thần cười cười, khẽ lẩm bẩm:
- Không trải qua đau khổ, hắn làm sao có được như ngày hôm nay.
Tứ Dực thần sứ ngạc nhiên nói:
- Ngươi không hề lo lắng chút nào?
Xà Thần cười đáp:
- Chuyện phải đến trước sau gì phải đến, ta đến Băng Nguyên không phải vì hắn. Đi thôi, mục đích ngươi đến Băng Nguyên cũng không phải ở nơi này, ta có mấy câu muốn nói riêng với Tân Nguyệt.
Tứ Dực thần sứ không hề nói nhiều, ánh mắt kỳ quái nhìn Tân Nguyệt một lúc, sau đó liền rời đi.
Đưa mắt tiễn Tứ Dực thần sứ rời đi rồi, Tân Nguyệt hỏi:
- Huyền Tôn không biết có gì chỉ giáo?
Xà Thần cười cười hỏi lại:
- Ngươi vừa rồi nhìn thấy điều gì ở trong hồ?
Tân Nguyệt tâm thần chấn động, hỏi ngược lại:
- Có quan trọng không?
Xà Thần cười nói:
- Ngươi cho là ta muốn thao túng chăng?
Tân Nguyệt trả lời:
- Lẽ nào không phải như vậy?
Xà Thần nói:
- Không hề, ngươi sai rồi. Ta hoàn toàn không nhúng tay vào.
Tân Nguyệt bán tín bán nghi bình tĩnh nói:
- Nếu như không nhúng tay vào, Huyền Tôn hà tất phải hỏi làm gì?
Xà Thần ánh mắt hơi biến đổi, tán thưởng nói:
- Không hổ là Huyền Nữ hạ phàm, quả thật có mấy phần khí chất phi phàm.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Quá khen rồi.
Xà Thần nhìn sang mặt hồ, nhỏ giọng nói:
- Tân Nguyệt, nếu ta nói cho ngươi biết, những chuyện ngươi vừa mới thấy trong hồ là vô cùng chính xác, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Tân Nguyệt vẻ mặt hơi biến sắc, trầm ngâm giây lát rồi trả lời:
- Ta cho là bà đang đùa giỡn với ta.
Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Ta không bao giờ nói giỡn với người ta.
Tân Nguyệt ánh mắt thất kinh, hỏi tới:
- Như vậy, bà ở lại đây là muốn xem thử ta có đau lòng hay không phải không?
Xà Thần lắc đầu, khẽ nói:
- Ta lưu lại nơi này là để nói cho ngươi một câu, lấy được hạnh phúc không thay đổi, mới là tốt đẹp nhất.
Tân Nguyệt không hiểu nói:
- Huyền Tôn có thể nói rõ ràng hơn được không?
Xà Thần nhìn nàng, ánh mắt hơi đau thương, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tân Nguyệt, ngươi biết lai lịch của ta, ngươi nói xem ta là người tốt hay là người xấu?
Vấn đề này làm cho Tân Nguyệt khó xử. Chiếu theo lý thuyết mà Tân Nguyệt hiểu được, Xà Thần hẳn phải tương đối tà ác. Nhưng theo những gì bản thân Tân Nguyệt cảm nhận, hai lần gặp gỡ, Xà Thần tuy có chút tà dị, đầy vẻ thần bí, nhưng đối với bản thân và Thiên Lân dường như lại không biểu lộ địch ý quá mức.
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt trả lời:
- Một cá nhân xấu hay tốt thì phải căn cứ vào tình hình lúc đó mà xét đoán. Theo lập trường của Huyền Tôn, có khả năng trong mắt của rất nhiều người thì bà lạnh lùng tàn khốc, hung tàn ngoan độc vô cùng, nhưng trong mắt của ta, ít ra cho đến hiện nay, Huyền Tôn khiến cho ta cảm giác rất thần bí và tà dị, dường như còn chưa đến nỗi phải xem là người xấu xa.
Xà Thần nghe vậy bật cười, hơi cảm xúc nói:
- Đã nhiều năm qua rồi, ngoại trừ những người cố gắng nịnh nọt ra, câu này của ngươi phải được tính là những lời tương đối dễ nghe.
Tân Nguyệt quan sát vẻ mặt của Xà Thần, khẽ hỏi:
- Huyền Tôn, ta vẫn không thể hiểu được, vì sao những truyền ngôn của bà lại miêu tả bà như một ác ma vậy?
Xà Thần cười đáp:
- Rất nhiều khi, ác ma và kẻ mạnh có điểm giống nhau. Trên thế gian này, người yếu chiếm số đông, trong lòng bọn họ có oán niệm, rất nhiều khi hóa thành một loại thuyết pháp, cứ từng đời từng đời truyền nhau, cuối cùng là thật hay giả cũng không có người để ý đến làm gì.
Tân Nguyệt ngạc nhiên, nghĩ lại thấy cũng đúng, trong lòng trở nên cảm khái.
Xà Thần nhìn nàng, nắm bắt được thần thái lóe qua gương mặt, không khỏi cười nói:
- Không cần phải cảm khái vì người khác, hạnh phúc của ngươi nằm ở chỗ hiền lành của ngươi. Đi đi, từ nay về sau chớ đến nơi này. Trừ phi con rùa khổng lồ xuất hiện, nếu không thì nơi này ngươi cũng nên bớt đến đây.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Tại sao?
Xà Thần đáp:
- Có khi biết nhiều chuyện quá cũng khiến cho con người ta cảm thương.
Tân Nguyệt hiểu được câu này, nhưng nàng lại không làm được.
- Đa tạ đã nhắc nhở, nhưng ta còn chưa có được tu vi như Huyền Tôn, không quên được những chuyện bên mình.
Xà Thần khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Đúng thế, ta nói nhiều rồi. Kinh nghiệm thuộc về ngươi, ta sao hà tất đi thay đổi thử làm gì đây?
Trong khi đang hỏi, Xà Thần lóe lên đi liền, ngay cả hai thị nữ cùng với đám mây xanh cũng biến mất trong chớp mắt. Tân Nguyệt hơi mơ hồ, biểu hiện của Xà Thần vô cùng khác thường, thật ra bà ta muốn biểu đạt điều gì đây?
Ngẫm lại, Tân Nguyệt không hiểu được, dừng lại giây lát rồi cũng rời khỏi nơi đó.
------------------------
Đứng bên khe sâu, Tiết Phong vẻ mặt thương cảm. Liên tiếp hai lần Ly Hận Thiên Cung gặp phải Tuyết Ần Cuồng Đao đều hao binh tổn tướng. Điều này khiến trong lòng Tiết Phong bị vết thương rất sâu. Đối mặt với tình thế hỗn loạn của Băng Nguyên, Tiết Phong cũng không quá để ý, điều hắn nghĩ chỉ là báo thù như thế nào. Liên quan đến hòa bình của Băng Nguyên, không phải là điều một đệ tử Ly Hận Thiên Cung như hắn quản đến được. Nghĩ đến cừu hận, Tiết Phong trước hết nghĩ cách nào tăng cường thực lực bản thân. Nhưng mà người tu đạo khổ luyện trên hết, không có trả giá tương xứng thì làm sao mới có thu hoạch được đây?
Nghĩ đến đây, Tiết Phong không khỏi đau thương, một mình buồn rầu không vui, cuối cùng rời khỏi Đằng Long cốc, một mình bay thẳng về phía Ly Hận Thiên Cung. Khoảng cách bốn trăm dặm đối với Tiết Phong cũng tốn không nhiều thời gian, hắn rất nhanh chóng quay lại nơi hắn sinh sống từ bé, lại thấy nơi này chỉ là một vùng băng tuyết phủ đầy. Bước đi chầm chậm trong hoàn cảnh quen thuộc ngày xưa, Tiết Phong nhớ lại từng ly từng tí dĩ vãng, thỉnh thoảng trước mặt lại hiện lên một số khuôn mặt của sư đệ, điều này khiến hắn không khỏi đau lòng rơi lệ. Ly Hận Thiên Cung vốn tọa lạc ở lưng chừng ngọn Ly Hận phong, nơi này vốn có tên là Cô Thiên phong, chính là một trong chín ngọn núi lớn nổi tiếng của Băng Nguyên theo Tiết Phong biết được. Đỉnh núi chính là cấm địa của Ly Hận Thiên Cung, bất kỳ đệ tử nào cũng không được đến gần. Hiện nay, Ly Hận Thiên Cung bị hủy rồi, Tiết Phong đau lòng cũng chẳng màng đến những chuyện đó, một mình bay lên trên đỉnh ngọn núi đơn độc, nhìn về Băng Nguyên rộng lớn.
Trên đỉnh núi, cuồng phong gào thét, gió lạnh như đao sắc.
Tiết Phong chỉ đứng một lúc thì toàn thân đã đóng băng, điều này khiến hắn không khỏi bỏ hết tâm tư vận công xua tan cái lạnh. Thân thể Tiết Phong ấm dần lại, băng tuyết dưới chân cũng bị ảnh hưởng nên xuất hiện dấu hiện tan chảy. Phát hiện tình hình này, Tiết Phong không khỏi cúi đầu truy xét, ai ngờ lúc đó vừa nhìn đã giúp hắn phát hiện một chuyện. Đó chính là ngay dưới chân của Tiết Phong, trong tầng băng có dựng một bia đá. Tiết Phong sau khi phát hiện, vội vàng vận công làm tan chảy tầng băng dưới chân, khiến cho tấm bia đá lộ hẳn ra. Nhìn thật cẩn thận, Tiết Phong phát hiện trên bia đá khắc một số chữ, trong đó bắt mắt nhất chính là hàng chữ viết như sau:
- Như Thiến dữ Thiên Bảo chi mộ. (Mộ của Như Thiến và Thiên Bảo)
Nhìn thấy những chữ này, Tiết Phong cảm thấy bất ngờ, chuyện liên quan đến Như Thiến và Thiên Bảo hắn cũng có từng nghe sơ qua. Nhưng hắn không thể nào ngờ được, đôi tình nhân bị môn quy của Ly Hận Thiên Cung ép cho chết đi không ngờ lại được chôn ở trên Ly Hận phong, điều này chẳng phải có vẻ nực cười sao?
Nhìn sang chỗ khác, Tiết Phong quan sát từng chữ từng chữ trên tấm bia đá, sau ba lần coi tới coi lui, vẻ mặt hắn xuất hiện sự ngạc nhiên.
Té ra, tấm bia này hoàn toàn không phải của Ly Hận Thiên Cung lập ra mà là tông chủ đời trước của Thiên Tà tông tự tay lập ra năm xưa, bởi vì chuyện tình này mà Ly Hận Thiên Cung và Thiên Tà tông trở mặt thành thù, cuối cùng tuy được Triệu Ngọc Thanh ra mặt hóa giải nhưng vẫn không cam lòng xóa đi oán cừu, nên Thiên Tà tông chủ liền cùng với Ly Hận thiên tôn đời trước quyết một phen cao thấp, cuối cùng hai người đều lưỡng bại câu thương, Thiên Tà tông chủ hơi thắng một chút nên mới đem Như Thiến và Thiên Bảo đã chết an táng tại nơi này. Bởi vì đây là chuyện đại sỉ nhục lớn nhất của Ly Hận Thiên Cung, Ly Hận thiên tôn đời trước biến nơi này thành cấm địa, ra lệnh nghiêm cấm đệ tử không cho bước chân đến. Sau đó không lâu, Ly Hận thiên tôn và Thiên Tà tông chủ do thương thế trầm trọng, cả hai cùng chết đi, nên để Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào tiếp nhận nhiệm vụ.
Hiểu được những chuyện này rồi, Tiết Phong tâm tình vô cùng phức tạp. Đối với tình cảm của Như Thiến và Thiên Bảo, Tiết Phong vô cùng đồng tình, cũng ủng hộ bọn họ trong đáy lòng. Nhưng đối với sỉ nhục của Ly Hận Thiên Cung, Tiết Phong lại có ít nhiều để trong lòng, hận không thể một chưởng đánh bay tấm bia đá đi. Nhưng cân nhắc thật lâu, Tiết Phong cuối cùng vẫn không làm như vậy, mà rống lên một tiếng điên cuồng, đem toàn bộ cừu hận và giận dữ đầy lòng phát tiết ra một nơi khác cách đó vài trượng. Lúc này, Tiết Phong vẻ mặt điên cuồng, hai tay múa lên không ngừng, Huyền Dương thần quyền mạnh mẽ đánh vào trên mặt tuyết phát nổ kịch liệt, khiến cho toàn bộ băng tuyết quanh đó vỡ nát, tạo nên một hiện tượng băng tuyết khó thấy nhất. Rất lâu sau, Tiết Phong dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn ngọn núi đá trụi lủi, vẻ mặt ngây ra, nhịn không được khẽ than:
- Ta sao lại thế này? Vì sao ta lại biến thành như vậy. Do bởi cừu hận chăng?
Trong tiếng tự hỏi, Tiết Phong đi một cách vô thức quanh đỉnh núi, muốn thư giãn tâm tình một chút. Nhưng hành động vô ý thức này của Tiết Phong lại khiến hắn phát hiện ra một bí mật. Té ra, trên đỉnh Cô Thiên phong quanh năm đóng băng, từ trước đến giờ không có người để ý đến đá nham thạch.