Người thứ hai là một bóng đen toàn thân bị bụi khí đen ngòm bao trùm, toàn thân phát ra khí tà ác hiểm độc. Tân Nguyệt đoán người này có khả năng chính là Phong U của Cửu U nhất mạch. Người thứ ba tướng mạo hơi kỳ dị đặc biệt, trên lưng có hai đôi cánh, hình dáng mềm mại ôn nhu cùng với khuôn mặt anh tuấn, chính là Tứ Dực thần sứ của Vực ngoại Phong Thần phái. Người thứ tư Tân Nguyệt cũng nhận ra, hắn chính là người trước đây tự xưng là Ứng Thiên Tà, thực tế tên là Ứng Thiên Cừu, chính là phản đồ của Ma môn. Bốn người này chiếm lấy bốn góc, lạnh lùng với nhau, giữa Thiên Tàm và Tứ Dực thần sứ dường như có một loại oán thù nào đó, hai bên giận dữ trừng nhau. Nhìn sang chỗ khác, Tân Nguyệt quan sát hồ nước dưới chân, phát hiện diện tích đã lớn hơn so với lần trước ít ra cũng đến ba lần khiến Tân Nguyệt hơi lo lắng.
Phát hiện cử động của Tân Nguyệt, Phong U toàn thân đầy khí đen cười ha hả nói:
- Tai nạn định sẵn, căn bản không cách nào thoát được.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, liếc Phong U rồi điềm nhiên trả lời:
- Ngươi rơi vào vòng phong ba này, sớm muộn cũng phải ăn quả ác.
Phong U cười lạnh đáp trả:
- Ta bất quá chỉ là một người xem mà thôi.
Tân Nguyệt hừ giọng nói:
- Chậm chân uống nước đục, ngươi lẽ nào còn chưa nghe qua?
Phong U cười âm hiểm nói:
- Câu đó không có tác dụng với ta.
Tân Nguyệt nói:
- Đây bất quá chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Ứng Thiên Cừu nói tiếp:
- Nói hay lắm, thời gian có sớm có trễ, nhưng kết quả lại giống nhau.
Phong U hừ giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi không nên cười trên nỗi khổ của người khác, ngươi cũng không có kết quả tốt đâu.
Ứng Thiên Cừu cười tà dị nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì trước tiên ta hãy thu thập ngươi đã, để tránh cho ngươi đâm sau lưng ta.
Phong U khinh bỉ đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi sợ là còn chưa đủ.
Ứng Thiên Cừu hừ giọng nói:
- Người ở đây phỏng chừng ai cũng không thích bộ mặt của ngươi rồi.
Phong U phản bác lại:
- Thích hay không thích là một chuyện, dám hay không dám làm lại là một chuyện khác.
Ứng Thiên Cừu thu lại nụ cười, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi nếu không sợ chết, chúng ta bây giờ sao không thử qua?
Trong tiếng hỏi, Ứng Thiên Cừu toàn thân khí tức biến hẳn, để toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ khiến bờ hồ vốn bình lặng xuất hiện chấn động gợn sóng kịch liệt.
Phong U hơi kinh ngạc, âm hiểm trả lời:
- Tiểu tử, ngươi muốn chơi thật sao? Ngươi không sợ sẽ khiến người khác chiếm tiện nghi sao?
Ứng Thiên Cừu cười lạnh đáp:
- Ngươi nói câu này không phải cho thấy ngươi đã khiếp hãi rồi sao?
Phong U hơi giận quát lên:
- Ta mà sợ ngươi? Quả thật nực cười. Ta nói những điều này chỉ để nhắc nhở ngươi, chớ quá ngu xuẩn đi.
Ứng Thiên Cừu cuồng ngạo cười nói:
- Ngu xuẩn? Được. Hãy nhìn ta có bản lĩnh ngu xuẩn thế nào mà sau khi thu thập ngươi rồi còn có thể giải quyết công bằng những người này không?
Cổ tay đảo chuyển, trường kiếm rung động, tiếng kiếm ngâm chói tai phá không gào thét chớp mắt đã chấn vỡ nát tầng băng trong phương viên vài dặm, khiến nước hồ vọt lên đến mấy trượng. Cảnh tượng như vậy khiến người ta kinh ngạc, ngoại trừ Tân Nguyệt đã có chuẩn bị ra, Thiên Tàm, Tứ Dực thần sứ, Phong U đều hãi sợ trong lòng, cảm thấy vô cùng bất ngờ với tu vi của Ứng Thiên Cừu. Sương đen lóe lên, kiếm khí tan ra.
Phong U chấn nát kiếm khí do Ứng Thiên Cừu phát ra, kinh hãi giận dữ nói:
- Tiểu tử, ngươi so với ta gặp trước kia có thay đổi rất lớn đó.
Ứng Thiên Cừu cười đáp:
- Đó chỉ có thể nói ngươi có mắt không tròng mà thôi.
Tân Nguyệt hiểu rõ ý tứ câu này nhưng không hề nhúng tay vào. Nàng hy vọng Ứng Thiên Cừu và Phong U lưỡng bại câu thương, chuyện này thật tốt đối với Đằng Long cốc. Cho dù hai người không xuất hiện loại tình hình như vậy, nhưng chỉ cần hai bên đối địch ít nhiều thể hiện một số thực lực, lợi dụng điểm này để phân tích tình hình hai bên cũng đã hỗ trợ rất lớn cho Đằng Long cốc. Bên cạnh, Thiên Tàm và Tứ Dực thần sứ rõ ràng cũng có ý đồ tương tự, hai người im lặng không nói, quan sát Ứng Thiên Cừu và Phong U.
Sương đen vây phủ, Phong U rõ ràng thần bí khó dò, hắn đánh giá lại Ứng Thiên Cừu, trong lòng suy nghĩ có nên giao tranh hay không. Nói thật lòng, theo biểu hiện thực lực trước mắt của Ứng Thiên Cừu, Phong U hoàn toàn không khiếp sợ, hắn chỉ đang cân nhắc lợi hại, có cần thiết kết thù với Ứng Thiên Cừu lúc này hay không. Bên này, Ứng Thiên Cừu rõ ràng hiểu rõ điều Phong U đang suy nghĩ, hắn cố ý làm ra tư thế ép người chỉ vì tu vi tăng trưởng trong mấy ngày này, cùng với sự tự phụ trong lòng. Đối với Ứng Thiên Cừu, nguyện vọng ngày xưa của hắn chỉ là vượt qua được Ứng Thiên Tà, được sư phụ khích lệ và quan tâm nhiều hơn. Hiện nay hắn đã phản lại Ma môn, tu luyện bí thuật của Ma môn, tham vọng ngày trước đã sớm theo sự tăng trưởng tu vi của hắn mà nâng lên mức cao hơn. Mục tiêu hiện tại của hắn chính là dương danh thiên hạ, có thể tranh hùng với những người được cho là cường giả. Có người nói dục vọng biến con người thành ra đáng sợ, nhưng thực lực cũng vậy, sẽ khiến con người trở nên khó mà nắm bắt được. Câu này mà nói về Ứng Thiên Cừu thì thật là rất thích hợp.
Thời gian âm thầm trôi qua, Phong U sau khi khảo sát một lúc, mở miệng nói:
- Tiểu tử, cậy mạnh tranh đấu tàn nhẫn chỉ cho thấy ngươi ngu như heo, ta cũng không chấp nhặt với đồ heo.
Ứng Thiên Cừu mỉa mai nói:
- Nói như vậy, ngươi ngay cả heo cũng không bằng rồi?
Phong U âm hiểm nói:
- Nếu ngươi thích phô trương, ta cũng không để ý đến. Nhưng ngươi hôm nay nói từng câu từng chữ, tương lai sẽ khiến ngươi nếm đủ mùi đau khổ.
Ứng Thiên Cừu lạnh lẽo đáp:
- Chuyện tương lai ai có thể nói rõ được. Ngươi hôm nay nếu không dám ra mặt, ta tạm thời chờ ngươi vài ngày. Đợi khi ngươi đã can đảm thêm, có đủ dũng khí, chúng ta mới tranh hơn thua, xem thử ai ngu xuẩn như heo.
Dứt lời, Ứng Thiên Cừu nhìn chỗ khác, không thèm nhìn Phong U nữa.
Có chút tức giận, Phong U hừ giọng nói:
- Tiểu tử, danh tiếng càng nhiều, ngươi sớm muộn phải hối hận.
Bên cạnh, Tân Nguyệt, Thiên Tàm, Tứ Dực thần sứ hơi thất vọng, nhưng ai cũng không biểu hiện ra ngoài, mọi người đều tỏ ra lạnh lẽo. Trên mặt hồ, sóng nước hơi động, nước hồ đục ngầu dần dần trở thành bức tranh thủy mặc rực rỡ. Thời khắc đó, năm người giữa không trung đều nhìn vào hồ, ai nấy vẻ mặt hơi biến, cảm thấy kinh ngạc dị thường với bức tranh thủy mặc.
Trước hết, đối với Tân Nguyệt, bức tranh thủy mặc trong mắt nàng thấy được vô cùng rõ ràng, nó vẽ Thiên Lân nằm trên mặt tuyết, bốn bề có không ít người đứng, bao gồm chính Tân Nguyệt, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, mọi người ai cũng lệ doanh tròng, vẻ mặt đau khổ. Theo ý nghĩa của bức họa, dường như Thiên Lân đã chết rồi, mấy người phụ nữ đều bao quanh hắn, khóc lóc đau khổ vì hắn. Cảnh tượng như vậy, cho dù là thật hay giả đều khiến Tân Nguyệt vô cùng lo lắng.
Còn đối với Ứng Thiên Cừu, hắn từ trong hồ nhìn được bản thân mình, đáng tiếc không nhìn thấy mặt huy hoàng của hắn mà lại thấy cảnh tượng kết quả thê lương của mình. Thiên Tàm vẻ mặt lại có nụ cười, hắn nhìn thấy Thiên Tàm lão tổ thoát khỏi vây mà ra, điều này khiến hắn vui mừng và kinh ngạc vô cùng. Tứ Dực thần sứ vẻ mặt nặng nề, hắn từ trong hồ nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn đang đối lập với bản thân, giữa hai bên không khí có phần khẩn trương. Còn lại Phong U, hắn thấy một cánh tay xiết chặt lấy cổ của hắn, sau khi kéo dài giây lát thì cánh tay đó đã bóp vỡ xương cốt, đẩy hắn vào con đường tuyệt lộ. Rất nhiều cảnh tượng xuất hiện ở hồ, chuyện quái lạ này khiến người ta khó hiểu, nhưng năm người có mặt ở đó lại không hề suy tư đến.
Đang lúc trầm ngâm, Tân Nguyệt ngửng đầu lên đầu tiên, nàng bất ngờ phát hiện trên đầu năm người có một vầng mây xanh lơ lửng, Xà Thần và thị nữ của bà ta đang yên yên lặng lặng đứng trên đó, chăm chú nhìn xuống hồ nước. Phát hiện này khiến Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, đang muốn mở miệng, ánh mắt Xà Thần đã quay lại nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng không hề né tránh.
Chốc lát sau, Xà Thần thôi nhìn, khẽ lẩm bẩm:
- Biến hóa của ngươi khiến ta phải thán phục, không hề thua kém chút nào so với Thiên Lân.
Tân Nguyệt nói:
- Huyền Tôn quá khen. Trong mắt của người, chút biến hóa của ta chẳng khác gì không có.
Xà Thần lắc đầu trả lời;
- Tân Nguyệt, ngươi sai rồi. Ngươi bây giờ đã không còn giống trước đây.
Đối thoại của hai người phụ nữ khiến những người khác có mặt ở đó chú ý. Bọn họ cùng ngửng đầu lên, sau khi nhìn rõ người nào, Thiên Tàm la lên thất thanh một tiếng, không nói thêm một câu lập tức bỏ chạy đi xa.
Phong U vọt miệng la lên, giọng điệu kinh hãi:
- Thì ra là ngươi.
Xà Thần liếc Phong U, lạnh lùng đáp:
- Chính là ta, khiến ngươi phải thất vọng rồi.
Phong U cười khan nói:
- Nói như vậy, ta hẳn phải chúc mừng mới đúng.
Xà Thần hừ giọng:
- Làm trái lương tâm, không cần phô trương. Trông vào chủ của ngươi, ta tha ngươi một lần, ngươi đi đi.
Phong U không nói thêm lời nào, lập tức rời đi mặt mày xám ngoét. Tứ Dực thần sứ sắc mặt trầm lắng, hắn nhận ra Xà Thần nhưng lại chưa từng nói gì cả. Ứng Thiên Cừu lần đầu gặp Xà Thần, trong lòng có sự cảnh giác không tả được. Điều này khiến hắn mất đi cao ngạo, chọn lựa trầm lặng.
Ý niệm chuyển động, Xà Thần ngự trên vầng mây xanh nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Tân Nguyệt, ánh mắt chăm chú nhìn mặt hồ, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Hồ nước khuếch tán dự báo kiếp nạn của Băng Nguyên, thời gian đã không còn nhiều lắm rồi.
Tân Nguyệt nghe vậy, hỏi lại:
- Huyền Tôn dường như có chút lo lắng, nhưng vì sao không ngăn chặn lại?
Xà Thần bật cười kỳ dị, vẻ mặt người ngoài không hiểu được, giọng quái dị nói:
- Có lúc, cố ý ngăn cản ngược lại còn khiến cho sự biến hóa tăng tốc, điều này gọi là phản tác dụng.
Ứng Thiên Cừu nói:
- Nếu không cách gì ngăn cản, thế thì ngươi có thể cho ta biết, cái hồ nước này hình thành như thế nào?
Xà Thần liếc Ứng Thiên Cừu, hỏi ngược lại:
- Ngươi biết để làm gì?
Ứng Thiên Cừu trả lời:
- Sau khi biết rồi ta mới áp dụng đối sách.
Xà Thần cười đáp:
- Cái ngươi muốn không phải là điều này, người truy tìm ngươi đã đến rồi, ngươi còn ngẫm nghĩ ở đây hay phải đi nơi nào.
Ứng Thiên Cừu nghe vậy biến sắc, kinh hãi nói:
- Câu này của ngươi có ý như thế nào?
Xà Thần đáp:
- Ngàn dặm chạy đến, chỉ vì lời thề. Khi huynh đệ trở mặt, trong các ngươi sẽ phải có một người rời khỏi nhân thế.
Ứng Thiên Cừu vừa kinh hãi vừa tức giận, chất vấn:
- Ngươi thật ra là ai, vì sao biết những chuyện này?
Xà Thần điềm nhiên trả lời:
- Ta là ta, cũng không phải là ta, kiếp trước kiếp sau định mệnh nhân quả.
Tứ Dực thần sứ nghe vậy, nói với Ứng Thiên Cừu:
- Tiểu tử, ngươi phải đi rồi. Nếu không đi thì không kịp nữa.
Ứng Thiên Cừu hừ giọng nói:
- Dựa vào cái gì?
Tứ Dực thần sứ lạnh lùng nói:
- Còn nhớ đến tình hình của Thiên Tàm và Phong U chăng? Hai người bọn họ chạy trối chết, ngươi thấy nguyên nhân thế nào?
Ứng Thiên Cừu hoàn toàn không ngu xuẩn, ngược lại rất thông minh. Vừa được Tứ Dực thần sứ nhắc nhở, lập tức suy đoán lai lịch của Xà Thần không hề đơn giản. Vì thế, hắn chần chừ một lúc, cuối cùng chọn lựa rời đi.
Thấy vậy, Xà Thần không hề để ý, ánh mắt nhìn Tứ Dực thần sứ:
- Ngươi bảo hắn đi rồi là muốn nói gì với ta?