Giang Thanh Tuyết trầm ngâm nói:
- Có bao giờ vì tu vi huynh đài kém mà tính toán không chuẩn không?
Đàm Thanh Ngưu đáp:
- Điều này ta cũng không biết, nhưng cảm thấy tâm thần không ổn vì thế mới tìm các vị thương nghị.
Giang Thanh Tuyết trầm ngâm một lúc, quay đầu nhìn Tân Nguyệt hỏi:
- Muội có suy nghĩ như thế nào?
Tân Nguyệt đáp:
- Về chuyện này, sư tổ dường như đã sớm biết rồi, đã từng vô tình hay cố ý ám chỉ qua. Nhưng vì sự an nguy của mọi người, sư tổ chưa từng nói rõ, vì thế ta thấy các vị biết là được rồi. Còn về chuyện đúng hay sai, không lâu sau tự nhiên sẽ thể hiện rõ ràng.
Sở Văn Tân nói:
- Chúng ta trước đây có thương lượng qua, ý nghĩ tạm thời cũng giống Tân Nguyệt, trước hết phải xem tình hình thế nào. Nếu tình thế không ổn, lúc đó mới nhắc nhở mọi người.
Giang Thanh Tuyết khẽ than:
- Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trần Phong nói:
- Nếu như mọi người có ý giống nhau, thế thì nói chuyện khác đi. Sư tỷ, tỷ vừa rồi đi đâu vậy?
Giang Thanh Tuyết chần chừ một lúc khẽ nói:
- Đi ra ngoài lòng vòng, gặp được mẹ của Thiên Lân, bà ấy mới từ trung thổ quay về. Nghe nói cao thủ của Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã lên đường, không bao lâu sẽ đến đây.
Trần Phong ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thế thì tốt rồi, chờ mọi người đến, chúng ta liền có thể gắng hết sức, không giống như bây giờ chỉ có thể ở trong đây cả ngày, buồn bực đến chết được.
Sở Văn Tân hiếu kỳ nói:
- Không biết lần này ai được phái đến đây?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Gặp mặt là biết thôi …
Chữ mà còn chưa nói hết, căn phòng đá trong động liền rung chuyển phảng phất như núi non muốn sụp đổ.
- Đi nhanh, ở đây nguy hiểm.
Tân Nguyệt bắn người ra khỏi động, miệng lên tiếng cảnh cáo. Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết bốn người nhanh chóng theo sau, năm người không bao lâu đã đến bên ngoài Đằng Long phủ, thấy mọi người đều tập trung ở đây. Lúc này, mức độ chấn động đã giảm bớt, mọi người hơi an lòng, ai cũng kinh ngạc, không biết tình hình như thế nào.
Hàn Hạc khuôn mặt già lão nặng nề, trầm giọng nói:
- Mọi người không cần khẩn trương, trước hết trấn tĩnh lại, sau đó chúng ta mới truy tìm tình hình cụ thể.
Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:
- Chấn động mãnh liệt như vậy phỏng chừng không phải là do người tạo nên.
Phương Mộng Như trầm ngâm nói:
- Ý của thánh tăng chẳng lẽ là …
Tuyết Sơn thánh tăng gật khẽ, không trả lời.
Mọi người có mặt đều thấy kỳ quái, Tuyết Sơn thánh tăng miệng nói không phải do người làm nhằm ám chỉ điều gì đây?
Điểm này Tân Nguyệt hiểu được, khẽ nói:
- Có lẽ là con rùa khổng lồ ở đáy hồ nước đã hoạt động rồi, vì thế mới tạo nên lay động mãnh liệt như vậy.
Cơ Tuyết Ny nói:
- Nếu là như vậy, thế con rùa khổng lồ đó có phải đã tỉnh lại rồi chăng?
Tân Nguyệt nói:
- Tình hình cụ thể thì cần phải điều tra hiện trường, chỉ bằng suy đoán thì không dễ phán đoán được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Ta tán đồng cách nhìn của Tân Nguyệt, hẳn phải phái người đi truy xét.
Sở Văn Tân nói:
- Lúc này đây phái người nào đi là thích hợp?
Câu này vừa nói ra, mọi người đều quay lại nhìn Hàn Hạc, Phương Mộng Như và Tuyết Sơn thánh tăng, bởi vì thân phận ba người là cao trọng nhất.
Phát hiện ánh mắt mọi người, Hàn Hạc liếc Phương Mộng Như, hỏi lại:
- Phương sư muội, muội thấy thế nào?
Phương Mộng Như đáp:
- Tình hình ở đây thì sư huynh hiểu rõ hơn, hay là huynh làm chủ đi.
Hàn Hạc gật nhẹ hỏi lại:
- Thánh tăng có kiến nghị thế nào?
Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm rồi trả lời:
- Chuyện này sức người không thể nào ngăn được, xem ra chỉ là một loại hình thức, ông hãy quyết định đi.
Nghe vậy, Hàn Hạc hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, ánh mắt quét qua mọi người ở đó, cất tiếng hỏi:
- Băng Nguyên trước mắt tình thế hỗn loạn, để cho an toàn, ta muốn trước hết hỏi một chút, ai tình nguyện đi đây?
Mọi người không lập tức trả lời mà chìm vào suy tính.
Giây lát sau, Sở Văn Tân tự đứng ra nói:
- Để ta đi.
Thấy có người mở miệng, Đông Quan Thành của Thiên Tà tông cũng nói:
- Ta cũng tình nguyện đi tìm hiểu tình hình.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách không chịu kém thế nói:
- Ta cũng tình nguyện đi đến đó.
Hàn Hạc cảm thấy vui mừng hỏi lại:
- Còn ai nữa chăng?
Tân Nguyện nói:
- Nhị sư thúc tổ, hay để con đi, tình hình ở đó con hiểu rõ hơn.
Nhìn Tân Nguyệt, Hàn Hạc ánh mắt kỳ dị nghi hoặc:
- Tân Nguyệt, con có nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ an toàn không?
Tân Nguyệt nghiêm chỉnh đáp:
- Sư thúc tổ yên tâm, Tân Nguyệt tự nhận thấy có thể hoàn thành chuyện này.
Hàn Hạc nói:
- Thế thì tốt, ta phái con đi.
Sở Văn Tân cất tiếng:
- Tiền bối, chi bằng để chúng tôi đi cùng với Tân Nguyệt.
Hàn Hạc lắc đầu đáp:
- Không nên nhiều người quá.
Nghe vậy, Sở Văn Tân hơi bất ngờ lại không tiện nói thêm.
Lúc này, Phi Hiệp đột nhiên từ bên ngoài quay lại, vẻ mặt hốt hoảng.
Lý Phong thấy vậy liền hỏi:
- Sao vậy, tình hình thế nào?
Phi Hiệp đáp:
- Vừa nghe được một tin tức nói bốn người sư tổ bị cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực dẫn dụ rời đi, Thiên Tàm lợi dụng thời cơ xông vào, đang ở Lưu Băng cốc nghĩ cách phá hủy phong ấn để thả Thiên Tàm lão tổ.
Hàn Hạc kinh hoảng nói:
- Thiên Tàm này thật là thông minh đó, biết nắm chắc thời cơ. Trước đây, sư huynh đã từng nói Ngũ Sắc Thiên Vực phao tin này là hy vọng Thiên Tàm ra mặt gây cản trở cho hành động của chúng ta. Không ngờ được Thiên Tàm lại giảo hoạt như vậy, quả nhiên lợi dụng được người của Ngũ Sắc Thiên Vực, trước hết dụ chúng ta đi rồi sau đó mới xuất hiện.
Phương Mộng Như nói:
- Thiên Tàm trước đây đã có hành động như vậy, đáng tiếc lại không làm được gì, điều này cho thấy với tu vi của hắn còn chưa cách nào khai mở phong ấn, chúng ta cũng không cần phải để ý đến.
Hàn Hạc trả lời:
- Nói là như vậy, nhưng chúng ta nếu có thể lợi dụng thời cơ tiêu diệt Thiên Tàm liền có thể giảm bớt gánh nặng trên lưng chúng ta.
Cơ Tuyết Ny nói:
- Câu này có lý, đáng để thử qua thế nào.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Thiên Tàm nghe nói tu vi kinh người, thật ra hắn có thực lực thế nào chúng ta còn chưa từng hiểu rõ. Muốn tiêu diệt hắn, chúng ta phải phái đi bao nhiêu người mới được?
Câu nói của Giang Thanh Tuyết khiến người ta suy nghĩ thật sâu, đây chính là vấn đề rất quan trọng.
Hàn Hạc suy nghĩ một lúc, khẽ nói:
- Nếu vậy chuyện này để ta tự mình đi một chuyến.
Sở Văn Tân cũng nói:
- Không hợp lý. Trước mắt cốc chủ không ở đây, tiền bối là người chủ trì đại cục, không thể khinh suất đi được.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách nói:
- Chi bằng giao Thiên Tàm cho Ly Hận thiên cung đi thu thập, phía chúng ta có ba người, nếu đối phó với Thiên Tàm cũng nắm chắc vài phần.
Hàn Hạc do dự nói:
- Thực lực Thiên Tàm hơi kinh người, ba người các vị muốn tiêu diệt hắn sợ là …
Sở Văn Tân cắt ngang:
- Chi bằng để tại hạ đi theo bọn họ, người nhiều mạnh hơn.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Ta cũng đi. Không tin là năm người chúng ta đánh không lại Thiên Tàm được.
Hàn Hạc nghĩ lại, thấy mọi người không bàn luận gì thêm vì thế gật đầu nói:
- Cũng được, chuyện này giao cho các vị. Mọi người phải lấy an toàn làm đầu, tận hết sức lực.
Chuyện đã định rồi, ba người Ly Hận Thiên Cung và Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết sau khi chuẩn bị tốt rồi liền lập tức chạy đến Lưu Băng cốc. Tân Nguyệt cũng đi lúc đó, một mình đi đến hồ nước thần bí để tìm hiểu động tĩnh của con rùa khổng lồ.
Sau khi rời cốc, Mạc Bắc Thiên Tinh khách dẫn Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong, Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết bốn người đi về phía Bắc, tốc độ thật kinh người. Khoảng chừng tàn một nén hương, năm người đi được năm mươi dặm đến không trung của một nơi bằng phẳng rộng lớn, Giang Thanh Tuyết trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn, liền bảo mọi người dừng lại, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, ta thấy trong lòng không được yên.
Cơ Tuyết Ny quan sát tình hình chung quanh rồi trầm giọng nói:
- Nơi này rộng lớn mênh mông, cũng không có bất cứ điều gì khác thường cả.
Sở Văn Tân nói:
- Hay là cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tiết Phong nói:
- Chi bằng chúng ta tăng tốc độ, trước hết rời khỏi nơi này mới nói.
Thiên Tinh khách lên tiếng:
- Tiết Phong nói có lý, chúng ta trước hết rời khỏi nơi này.
Dứt lời, năm người ai nấy gia tăng tu vi, tốc độ tăng đến cực hạn bay thẳng về phía xa xa. Chớp mắt, năm người đã vượt qua ba mươi dặm hoàn toàn không có phát sinh chuyện gì. Điều này khiến năm người thở phào nhẹ nhõm, lo lắng trong lòng cũng lập tức bay đi.
Nhưng đúng lúc đó, Cơ Tuyết Ny đột nhiên la lên thất thanh:
- Cẩn thận, né nhanh…
Một luồng sáng đỏ rực đột nhiên xuất hiện cùng với khí thế sắc bén không gì ngăn được chớp mắt đã bao trùm lên đầu năm người. Đối mặt với đánh lén bất ngờ như vậy, Giang Thanh Tuyết không kịp suy tính, nhanh chóng rút Ảo Vân kiếm ra, quay ngược tay chém thẳng lên không trung. Lúc này, làn sáng Ảo Vân kiếm hội tụ, thân kiếm chấn động bộc phát ra thực lực kinh người, lập tức đón lấy một chiêu đang chụp thẳng xuống đầu. Cùng lúc đó, Sở Văn Tân, Thiên Tinh khách, Tiết Phong ai nấy đều tự triển khai phản kích, hơn nữa còn gắng hết sức né qua một bên. Cuối cùng ba người bị một luồng sức mạnh bá đạo hất bắn đi. Cơ Tuyết Ny do đi trước một bước cảm ứng được nguy hiểm mà may mắn né được đánh lén. Còn lại Giang Thanh Tuyết nhờ có Ảo Vân kiếm phá nát được quá nửa công kích nhưng vẫn bị hất bắn đi vài trượng, toàn thân khí huyết sôi trào.
Một chiêu thành công, người đánh lén không hề dừng lại, nhanh chóng triển khai đợt tấn công thứ hai. Như vậy, trong phương viên trăm trượng ánh đỏ ngập tràn, vô số làn đao tung hoành ngang dọc tạo hành một lưới sáng dày đặc từ bốn phương tám hướng hội tụ vào giữa. Cơ Tuyết Ny ổn định thân thể, ánh mắt tìm kiếm hình bóng của địch nhân, sau khi nhìn rõ được người ra tay là ai rồi liền nhịn không được kinh hãi la lên:
- Mọi người cẩn thận, chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Chỉ có một câu ngắn ngủi mà hệt như một tiếng sét đánh vang lên trong lòng bốn người Sở Văn Tân. Trước đây, người Ly Hận Thiên Cung và Giang Thanh Tuyết đã gặp qua Tuyết Ẩn Cuồng Đao, lúc đó Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn đã chết trong tay của Cuồng Đao. Hiện nay, hai bên gặp nhau lần thứ hai, kết quả thế nào tự nhiên có thể biết được.
- Mọi người nhanh chóng tụ tập lại, không được để loạn trận cước.
Lớn tiếng nhắc nhở mọi người, Giang Thanh Tuyết nhanh chóng bay đến bên Cơ Tuyết Ny.