Đối với Linh Hoa, ngự kiếm bay đi cũng không khó, nhưng thời gian dài bay mãi không ngừng, lại thêm phải phân tâm chiếu cố cho Lâm Phàm, điều này tăng lên áp lực rất lớn cho nàng. May mà Linh Hoa giờ tu vi đã tăng mạnh, tính ra miễn cưỡng có thể duy trì.
Nhìn Linh Hoa vẻ mặt gắng hết sức, Lâm Phàm hơi đau lòng, khuyên bảo:
- Linh Hoa, không cần phải gấp lắm chúng ta có thể từ từ quay về cũng được.
Linh Hoa nói:
- Huynh giờ đây thương thế nghiêm trọng, nếu giữa đường gặp phải địch nhân chúng ta sẽ vô cùng bất lợi.
Lâm PHàm nói:
- Không đến nỗi xui xẻo như vậy, muội đừng quá lo lắng.
Linh Hoa nói:
- Trong lúc bất thườgn, chúng ta cẩn thận một chút vẫn hơn.
Lâm Phàm cười cười không nói, dù sao bản thân hành động không tiện, Linh Hoa lại trả lời có lý.
Như vậy, hai người cứ thế bay đi, trong lúc không biết thì cự ly giảm gần, bầu trời cũng dần dần tối trở lại.
Nhìn sắc trời, Linh Hoa lo lắng nói;
- Trời sắp tối rồi, xem ra chúng ta còn phải mất một canh giờ mới có thể về đến nơi.
Lâm Phàm nói:
- Không sao cả, dù sao chúng ta từ nhỏ đã sống ở Băng Nguyên đến lớn, trời sáng và trời tối đối với chúng ta cũng không khác biệt lớn.
Linh Hoa miễn cưỡng bật cười, nhỏ giọng nói:
- Hy vọng đi đường thuận buồm xuôi gió.
Lâm Phàm nói:
- Nơi này cách Đằng Long cốc khoảng chừng hơn hai trăm dặm, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Linh Hoa gật đầu khe khẽ ra vẻ biết, lập tức tăng tốc độ lên nhanh.
Trong màn đêm, Linh Hoa mang Lâm Phàm trên đường đi về phía Nam, không bao lâu đã tiến vào khu vực cách Đằng Long cốc chừng trăm dặm, khoảng chừng thêm một nén hương thì có thể đến đó.
Nhưng đúng lúc đó, Linh Hoa đột nhiên la lên thất thanh, còn chưa biết rõ chuyện như thế nào thì đã cùng Lâm Phàm từ trên không trung rơi xuống.
Xoay tròn một vòng, Linh Hoa ổn định thân thể, miệng la lớn:
- Sư huynh, huynh thế nào rồi?
Lâm Phàm thương thế nặng nề, gặp phải chuyện bất ngờ nên có phần luống cuống chân tay, nhưng vẫn còn ổn định được thân thể, từ từ hạ mình xuống.
- Linh Hoa, huynh ở bên dưới đây.
Nghe được tiếng của Lâm Phàm, Linh Hoa vội vàng hạ xuống, đưa tay đỡ lấy thân hình đang lảo đảo muốn ngã của Lâm Phàm.
- Sư huynh, huynh có bị nặng lắm không?
Lâm Phàm đáp:
- Không cần lo cho huynh, trước hết hãy truy xét tình hình chung quanh.
Linh Hoa lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn địa hình quanh đó, phát hiện cách vài chục trượng có một bóng người lơ lửng trên không trung. Do gió tuyết nên nhìn không rõ lắm.
Ngưng thần tĩnh khí, Linh Hoa phát xuất sóng thăm dò phân tích cẩn thận, kết quả thu được khiến nàng thất kinh hồn vía, nhịn không được vọt miệng nói:
- Chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Lâm Phàm nghe vậy biến sắc, quan sát tình hình chung quanh rồi nhẹ nhàng nói:
- Nơi này cách Đằng Long cốc còn chừng sáu bảy chục dặm, huynh nghĩ cách kiềm chế lão, muội lập tức chạy về tìm cứu binh.
Linh Hoa nói:
- Không được. Với quan hệ giữa Đằng Long cốc và Ngũ Sắc Thiên Vực, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhất định sẽ giết chết chúng ta.
Bây giờ huynh đã bị trọng thương, căn bản không tiếp nỗi một chiêu của lão, nếu muội bỏ huynh mà đi thì huynh chắc chắn chết rồi.
Lâm Phàm nói:
- Một người chết tính ra vẫn còn tốt hơn hai người chết.
Linh Hoa giọng kiên quyết nói:
- Muội sẽ không để huynh chết trước mặt muội, nếu phải chết thì chúng ta cùng nhau chết.
Lâm Phàm quát lên:
- Nghe lời, ta là sư huynh, ta ra lệnh cho muội lập tức đi liền.
Linh Hoa quật cường đáp:
- Muội không đi, muội muốn cùng ở đây với huynh, dù là phải chết cũng không chia lìa.
Giữa không trung, Tuyết Ẩn Cuồng Đao âm thầm đến gần, nhìn hai người dưới mặt đất, hừ khẽ nói:
- Tình cảm không dở, đáng tiếc gặp phải ta là người không hiểu tình cảm, định sẵn các ngươi bị xui xẻo rồi.
Linh Hoa giận dữ nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao, cất tiếng hỏi:
- Ngươi muốn như thế nào?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Ta ở đây mất thời gian cả nửa ngày không thu được gì, gặp được hai người các ngươi thì tự nhiên phải dùng các ngươi để khai đao.
Linh Hoa đáp:
- Hạng dấu đầu lòi đuôi, có ngon thì ngươi đến Đằng Long cốc, lúc đó mấy người sư tổ của ta không nghiền ngươi thành nước tiểu thì thôi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao quát lên:
- Câm miệng, ngươi là thứ gì dám giáo huấn lão phu.
Theo tiếng mắng giận dữ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, một luồng khí thế kinh người chớp mắt đã tản ra, lập tức hất bắn Linh Hoa và Lâm Phàm đi vài trượng.
Thấy vậy, Linh Hoa vẻ mặt biến hẳn, thu lại trường kiếm trong tay, gỡ Ma Long tiên từ eo ra, bắt đầu thu thế chuẩn bị dự tính liều mạng một trận.
Lâm Phàm nằm cách vài thước, vẻ mặt nóng nảy bất an.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Linh Hoa cho dù tu vi tăng mạnh cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Nếu hai người giao chiến, Linh Hoa chắc chắn chết không nghi ngờ gì.
- Linh Hoa nghe lời, không được liều mạng với lão, có cơ hội lập tức bỏ đi liền.
Linh Hoa quay lưng lại Lâm Phàm, giọng kiên định đáp:
- Sư huynh không cần phải nói nhiều, ta tuyệt sẽ không bỏ huynh mà đi.
Lâm Phàm nói:
- Không được cố chấp, muội phải sống khỏe mạnh, còn phải ghi nhớ cừu hận của thằng mập và Đào Nhâm Hiền, lẽ nào muội đã quên rồi?
Linh Hoa nghiến răng nói:
- Muội không quên, nhưng muội không thể rời đi, bởi vì trái tim của muội ở nơi này.
Lâm Phàm nghe vậy chấn động, vẻ mặt lo lắng hiện lên một nụ cười mỉm, nhưng chớp mắt đã bị đau thương bao trùm.
Giữa không trung, Tuyết Ẩn Cuồng Đao bá khí ngút trời, lạnh lùng nói:
- Lao xao lao xao, không cần phải nói nhảm đến vậy, chịu chết đi.
Trường đao hơi rung lên, làn đao rợp trời, vô số ánh đao tung hoành đan lại hình thành một lưới sáng kín bưng chụp thẳng đến Linh Hoa và Lâm Phàm.
Nhìn thấy làn đao lấp lánh ánh lạnh, Linh Hoa không kịp nghĩ nhiều, miệng rống to một tiếng, Ma Long tiên trong tay múa lên nhanh chóng, cây roi mềm mại chớp mắt đã cứng rắn như đá, phát xuất trùng trùng điệp điệp bóng roi, từ Linh Hoa làm trung tâm tản ra khắp bốn phía.
Kể từ đó, làn đao thu nhỏ và bóng roi khuếch tán va chạm vào nhau, giữa hai bên xuất hiện hào quang tung tóe, hoa lửa tung bay, vô số tiếng sấm liên miên nổ ra cho thấy sát cơ vô tận hung hiểm ẩn chứa sau ánh sáng lạnh.
Lần giao chiến này đối với Tuyết Ẩn Cuồng Đao thì một chiêu phải lấy mạng, có niềm tin chắc chắn.
Bởi vì lão không muốn dây dưa với Lâm Phàm, Linh Hoa, lão thấy giao đấu với hai đứa nhỏ này không có ý nghĩa gì, dự tính giết chết rồi đi ngay, vì thế sức lực khi ra tay không phải là quá nặng nhưng tuyệt đối có tính sát thương với Linh Hoa.
Còn phía kia, một chiêu của Linh Hoa cũng dốc hết toàn lực, một lòng muốn bảo vệ Lâm Phàm không bị thương tổn.
Đáng tiếc nàng tuy luyện thành Ma Long tiên pháp nhưng mới lần đầu dùng để nghênh địch, thêm phần thời gian cập rập, dùng ngay thế mở đầu của Ma Long tiên pháp nên uy lực tự nhiên không mạnh lắm.
Tổng hợp trở lại, hai bên giao chiến một mạnh một yếu, một người có lòng, một bên hỗn loạn, kết quả của nó tự nhiên không cần nói cũng biết Linh Hoa thảm bại.
Lúc đó, Lâm Phàm cũng chịu sóng mạnh cực lớn, trên người lưu lại vài vết thương, máu tươi thấm ướt cả y phục.
Linh Hoa còn thảm hơn, nàng một mình chịu đại bộ phận công kích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, vì thế không những toàn thân máu tươi ròng ròng mà kinh mạch trong cơ thể cũng chịu ảnh hưởng cực lớn, hơn phân nửa bị bế tắc, một phần kinh mạch vỡ nát, thân thể bị hất bay đi vài chục trượng.
- Linh Hoa, muội thế nào rồi?
Lâm Phàm nóng nảy kêu lên, hắn cố nén nỗi đau cơ thể, chầm chậm đứng lên quay đầu tìm kiếm Linh Hoa.
Dường như nghe thấy tiếng gọi của Lâm Phàm, Linh Hoa ở trong tuyết nhúc nhích một chút, sau đó cố gắng đứng lên, yếu ớt trả lời:
- Sư huynh, muội ở đây …
Lâm Phàm vẻ mặt đau thương, an ủi:
- Đừng sợ, có huynh ở đây sẽ không để muội phải chịu đau thương.
Giữa không trung, Tuyết Ẩn Cuồng Đao kinh ngạc nói:
- Không tồi, có thể tiếp được một chiêu này của ta. Rất tốt, ta lại phí thêm chút lực để đưa các ngươi cùng nhau ra đi.
Cổ tay đảo chuyển, trường đao rung động, tiếng đao ngâm chói tai phá không gào thét cùng với sức mạnh rung hồn đoạt phách lập tức ép cho Lâm Phàm và Linh Hoa phun máu như suối.
Sau đó, giữa không trung làn đao xoay tròn, vô số ánh đao theo sự khống chế của Tuyết Ẩn Cuồng Đao hình thành một cột sáng đỏ rực cao vài trăm trượng, đường kính vượt quá ba trượng với sức mạnh phá hủy vạn vật đập thẳng về phía Lâm Phàm và Linh Hoa.
Đối mặt nguy hiểm, Lâm Phàm không hề sợ hãi, đột nhiên đứng thẳng người dậy, miệng gào lên giận dữ, hai tay nhanh chóng giơ cao bắt đầu đề thăng chân nguyên trong cơ thể.
Do Lâm Phàm bị trọng thương, hành vi này có thương tổn rất lớn đối với cơ thể.
Nhưng hắn không còn muốn nghĩ nhiều nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm là liều mạng một chiêu, quyết không thể để Linh Hoa bị thương tổn.
Phát hiện được cử động của Lâm Phàm, Linh Hoa miệng phát ra tiếng kêu to như xé nát tim phổi.
- Sư huynh, không cần …
Lâm Phàm hai môi mím chặt, không muốn nói gì, toàn thân mờ hiện ánh đỏ nhàn nhạt, so với cột sáng đỏ rực do Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát ra rõ ràng là không bằng.
Đúng lúc đó, một thanh âm đột nhiên truyền đến trong gió với mấy phần cảm thán.
- Tuy chết không sợ, tình này đáng cảm nhận.
Mấy chữ nhẹ nhàng êm ái lại có mấy phần than thở. Trong lúc thanh âm vang vọng, một luồng sức mạnh kỳ dị rất nhanh phong kín kinh mạch toàn thân của Lâm Phàm, hơn nữa còn di chuyển thân thể hắn đến bên cạnh Linh Hoa.
Sau đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện thay thế vị trí của Lâm Phàm trước đó, vừa hay nghênh đón cột sáng đỏ rực đang ập đến.
Lập tức, ánh sáng lóe lên, không khỉ khuếch tán, một luồng sức mạnh không gì ngăn nỗi chớp mắt đã gia tăng trăm lần, lập tức gặp ngay cột sáng do Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát xuất, giữa hai bên chớp điện sáng lòa, tiếng sấm cùng với sét đánh, vô số hoa lửa tan ra rồi lại tụ, tụ rồi lại tan, cứ duy trì liên tục như vậy mãi sau mới dần dần bình thường lại.
- Người nào đó, báo danh ra đi.
Vừa giận vừa hãi, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nổi giận không có chỗ tiết ra.
Bên này, một người đàn ông áo đen ngạo nghễ đứng, nắm trong tay một thanh binh khí kỳ lạ, toàn thân toát ra khí lạnh lùng mãnh liệt.
- Yến Sơn Cô Ảnh khách. Ngươi là người phương nào?
Té ra, vào thời khắc quan trọng, Yến Sơn Cô Ảnh khách vốn theo sau từ đầu thấy Lâm Phàm và Linh Hoa tình cảm thâm sâu, không sợ cái chết, vì thế động lòng bay ra hóa giải nguy hiểm cho hai người.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt âm lạnh, hừ giọng nói:
- Lão phu Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ngươi tốt nhất là cút nhanh chớ nhúng tay vào chuyện này.
Yến Sơn Cô Ảnh khách khép hờ hai mắt, kinh ngạc nói:
- Tuyết Ẩn Cuồng Đao, cái tên này mơ hồ có chút ấn tượng, đáng tiếc lại không có gì rõ ràng.