Dao Quang cười nói:

- Có Bát Bảo ở đó, cho dù gặp phải cường địch, Y Tuyết cũng có thể thối lùi không bị gì. Trước mắt chúng ta hay là ngồi xem hổ đấu, coi thử nha đầu này học được nhiều ít bản lĩnh.

Mọi người không nói, cùng đưa mắt nhìn xa xa, ai nấy phát xuất sóng thăm dò để quan sát động tĩnh của Lâm Y Tuyết. Lúc đó, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng sét đánh. Khi một tiếng sấm lớn như thiên lôi đánh vang lên, năm người đang ngồi xem lập tức thất kinh trong lòng, ai nấy đều đứng thẳng người lên. Do cách vài dặm, mắt thường của năm người không thấy được hình bóng của Lâm Y Tuyết nhưng linh thức của bọn họ lại nắm vững được nhất cử nhất động của Lâm Y Tuyết, đối với tình hình nàng gặp phải trong rừng cũng hiểu được hoàn toàn.

Trước đó, Lâm Y Tuyết gặp phải một con hổ lớn trong rừng, hai bên triển khai giao đấu. Lâm Y Tuyết nhờ vào sở học bản thân, nhanh chóng chế phục được con hổ lớn, đánh gục nó ngay tại chỗ. Sau đó, Bát Bảo mang Lâm Y Tuyết tiếp tục tiến lên, đến một chân vách đá âm u liền phát hiện một huyệt động đen ngòm, bên trong thổi ra từng trận gió âm, còn có mùi tanh tưởi. Lúc này, Bát Bảo gầm nhẹ một tiếng, trong động truyền ra một âm thanh đáp lại, chỉ trong chớp mắt đã thấy một con thú quái lạ đầu người thân thú to chừng vài trượng xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Y Tuyết.

Con thú lạ như vậy thì Lâm Y Tuyết có thể nói là chưa từng thấy, chưa từng nghe, lập tức kinh hãi la lên:

- Ngươi là thứ gì vậy?

Con thú kỳ lạ đó tướng mạo kỳ dị đặc biệt, đầu người thân trâu, trên lưng có một loạt xương trắng như gai nhọn dày đặc hệt như là những mũi dao sắc, vô cùng bén. Ngũ quan của đầu người đó vặn vẹo, tóc tai hỗn loạn che phủ quá nửa khuôn mặt, chỉ để lộ vài phần da thịt vàng ố cùng với cặp mắt quỷ mị.

Chăm chú nhìn Lâm Y Tuyết, con quái vật đó miệng phát ra những tiếng kêu ken két chói tai, trong mắt hiện lên ánh sáng màu xanh lục hệt như phát hiện được gì đó khiến nó hưng phấn. Nhưng đúng lúc đó, quái vật đột nhiên phát hiện ra Bát Bảo, ánh mắt màu xanh lục dần dần mất đi mà thay vào đó là là sự cảnh giác và hằm hè. Gầm nhẹ một tiếng, quái vật trừng Lâm Y Tuyết, dùng tiếng nói cứng ngắc lên tiếng:

- Đi đi, nơi này không chào đón ngươi.

Lâm Y Tuyết mới đầu nhìn thấy quái vật thì có phần sợ hãi, hiện nay đã dần dần bình tĩnh trở lại, đến khi phát hiện nó có thể nói chuyện được, thì cả người lập tức có hứng thú, hỏi lại:

- Ngươi thật sự là thứ gì vậy?

Con quái vật hơi tức giận, gằn giọng nói:

- Đi đi, nếu không ta sẽ ăn ngươi đó.

Lâm Y Tuyết cẩn thận nói:

- Muốn ăn ta à, ngươi còn chưa có được bản lĩnh đó.

Quái vật nghe vậy, lập tức nổi giận rống một tiếng, thân thể to lớn đằng không bay lên phóng thẳng đến Lâm Y Tuyết. Bát Bảo thấy vậy, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chớp mắt đã lùi lại, để Lâm Y Tuyết một mình đối mặt với con quái vật to lớn chưa biết tên.

Hơi kinh ngạc, Lâm Y Tuyết mắng:

- Bát Bảo thúi, lúc này lại bỏ một mình ta, quả thật không có nghĩa khí.

Trong khi nói, Lâm Y Tuyết múa kiếm công kích, thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên kiếm quyết của Khôn viện thuộc Dịch viên, cả người đằng không bay lên, thân pháp cực nhanh.

Một chiêu vồ hụt, con quái vật hình dạng to lớn mà hơi chậm chạp nhanh chóng quay về, khi phát hiện Bát Bảo bàng quan không tham dự vào, miệng nó liền kêu lên một tiếng, thân thể khổng lồ đằng không bay lên, nhanh chóng xoay ngược lại giữa không trung, hình thành một vùng xoáy khổng lồ, bắt đầu hấp thu không khí chung quanh. Lập tức, vô số lá cây bay thẳng đến quái vật, hình thành một loại phương thức công kích kỳ dị đặc biệt, trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát huy của Lâm Y Tuyết. Phát hiện quái vật bắt đầu phản kích, Lâm Y Tuyết vừa bố trí kết giới phòng ngự quanh người, vừa bỏ đi chiêu thức tinh diệu đổi thành cử kiếm chỉ thẳng lên trời, quanh người mờ hiện ánh sáng đỏ đậm. Thời khắc này, Lâm Y Tuyết chọn lựa cách đánh thẳng, dùng sở học bản thân, hội tụ sức mạnh toàn thân thông qua trường kiếm trong tay, hóa thành kiếm khí kinh người chém thẳng đến con quái vật đang xoay tròn. Lúc đó, chỉ thấy một làn kiếm đỏ rực rạch ngang bầu trời cùng với ánh sáng chói mắt biến mất trong vùng sâu thẳm của rừng rậm. Sau đó, tiếng sấm rung trời, ánh sáng tỏa ra bốn phía.

Con quái vật giữa không trung bị một kiếm đánh rơi xuống, nhưng lại không hề bị chút thương tích, ngược lại còn lợi dụng thời cơ há mồm kêu to, phun ra một luồng hào quang màu xanh lục. Lâm Y Tuyết một kiếm chém ra có phần mất sức, khi phát hiện không hề đánh bại được đối thủ, trong lòng vừa kinh hãi vừa sợ, vội vàng mạnh mẽ gia tăng chân nguyên, tổ chức phòng ngự lần thứ hai. Nhưng một người có lòng, một bên vô ý, Lâm Y Tuyết tuy phản ứng kịp thời nhưng ngăn không được luồng sáng màu xanh lục tà mị của con quái vật đó, cả người lập tức bị hất bay đi, đâm sầm vào một cây to, bị thương không nhẹ.

Bát Bảo thấy vậy khẽ kêu trầm trầm, tiếng gầm có tính uy hiếp này khiến con quái vật đang chuẩn bị thừa thắng truy kích chọn cách bỏ qua. Xoay người đứng lên, Lâm Y Tuyết tỏ ra có phần chật vật, nhưng thấy toàn thân mềm oặt, kinh mạch bế tắc. Trừng quái vật một cái, Lâm Y Tuyết khẽ kêu một tiếng, thân thể xinh đẹp một chia thành sáu, chớp mắt đã xuất hiện quanh con quái vật, triển khai công kích có tính linh hoạt.

Đối mặt với công kích rất nhanh của Lâm Y Tuyết, quái vật vô cùng trầm tĩnh, mặc kệ cho làn kiếm của nàng chém vào thân mình để lại những vết máu dài dài. Đợi cho đợt công kích thứ nhất của Lâm Y Tuyết hoàn tất, con quái vật thân thể to lớn đột nhiên thu nhỏ lại vài phần, dùng tốc độ kinh người bay lượn chung quanh Lâm Y Tuyết, máu tươi trên người theo sự di động rất nhanh của nó mà phân bố trong phương viên vài chục trượng thành một kết giới màu máu, vây lấy Lâm Y Tuyết vào bên trong. Phát hiện được nguy cơ, Lâm Y Tuyết kinh hãi tức giận vô cùng, trong tình hình không còn chỗ để né tránh, đành phải múa kiếm phản kích. Nhưng lúc này tâm thần của Lâm Y Tuyết không ổn định, lại thêm không có kinh nghiệm tác chiến, phản kích tỏ ra có chút hỗn loạn, làn kiếm rải rác bị tầng kết giới màu máu nuốt chửng mất, cả người rơi vào nguy cơ từ trước đến nay chưa từng gặp.

Đến lúc đó, Lâm Y Tuyết trong lòng đầy sợ hãi, lần đầu tiên cảm nhận được cái chết đã đến gần nàng như vậy, trong lòng có một khát vọng về sức mạnh mãnh liệt. Bên ngoài, Bát Bảo thấy được tình hình của Lâm Y Tuyết, thấy nàng sau khi phản kích thất bại, cả người hoảng sợ thất thố, lập tức lóe lên liền đến, dễ dàng xuyên qua được tầng kết giới màu máu, xuất hiện bên cạnh Lâm Y Tuyết. Lúc đó, Lâm Y Tuyết đột nhiên chém ra một kiếm, trường kiếm bình thường để lại vệt sáng hội tụ, chớp mắt đã phát xuất sức mạnh to lớn, lập tức chém nát được tầng kết giới màu máu, đánh lui con quái vật.

Cảnh tượng này có chút thần kỳ, không những Bát Bảo không hiểu rõ vì sao mà ngay cả Lâm Y Tuyết cũng vẻ mặt mơ hồ, không biết rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì. Té ra, ngay vào thời điểm đó, trong cơ thể Lâm Y Tuyết đột nhiên tuôn ra một luồng sức mạnh to lớn, thông qua trường kiếm trong tay để bộc phát một chiêu kinh người. Thấy vậy, Lâm Y Tuyết lờ mờ cảm nhận được, nhưng lại nói không rõ chuyện gì, chỉ mơ hồ thấy luồng sức mạnh đó hoàn toàn không phải đến từ bản thân.

Điểm này Lâm Y Tuyết hoàn toàn không đoán sai. Nàng có thể bộc phát một kiếm kinh người đó toàn có liên quan đến vòng ngọc trên tay của nàng. Lễ vật Khiếu Thiên tặng nàng có tên Phong Động Tùy Tâm chính là một trong năm đại địa linh của Thiên Chi Đô, có tu vi trên năm ngàn năm, chỉ có điều không thiện nghệ trong công kích. Nhưng nó ký sinh trên người của Lâm Y Tuyết, chẳng khác nào nhận Lâm Y Tuyết là một nửa chủ của nó. Một khi Lâm Y Tuyết gặp phải nguy hiểm, Phong Động Tùy Tâm liền tự phát xuất tu vi bản thân của mình truyền vào trong cơ thể Lâm Y Tuyết để bố trí cách hóa giải nguy cơ cho nàng. Điểm này Khiếu Thiên hoàn toàn không nói cho Lâm Y Tuyết biết vì để đề phòng nàng có tâm lý ỷ lại, vì thế Lâm Y Tuyết cũng không biết rõ lắm tình hình của bản thân.

Gầm nhẹ một tiếng, Bát Bảo giận dữ trừng quái vật đầu người thân thú, khí tức ẩn chứa vẻ cảnh cáo. Phát hiện được sự mạnh mẽ của Bát Bảo, quái vật đầu người mình thú đó sau khi chần chừ một lúc, cuối cùng chầm chậm lùi lại vào trong động, biến mất hoàn toàn.

Lâm Y Tuyết tỉnh táo trở lại, không vui nói:

- Bát Bảo, con quái vật xấu xí đó thiếu chút nữa đã giết chết ta, sao ngươi lại không thay ta giết nó để xả giận cho ta.

Bát Bảo kêu trầm trầm nho nhỏ như đang nói điều gì đó, đáng tiếc Lâm Y Tuyết căn bản không hiểu được tiếng thú. Mang Lâm Y Tuyết trên lưng đi vòng vòng trong rừng một lúc, Bát Bảo quay về bên khe suối nhỏ. Dao Quang, Khiếu Thiên năm người đều nhìn Lâm Y Tuyết, vẻ mặt như cười nhẹ.

Lâm Y Tuyết hơi tức giận, mắng:

- Các vị đều không phải người tốt, thấy ta bị khinh dễ đều không tiếng vào bảo vệ ta.

Khiếu Thiên nói:

- Đây chỉ là chuyện lần đầu, cũng chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, con từ đó phải rút ra kinh nghiệm để tránh sau này gặp phải tình hình như vậy lại không biết phải ứng phó thế nào. Trước đây, con ở trong nhà, mọi người khi ra tay đều nhường cho con. Sau này con ở bên ngoài, địch nhân một khi ra tay thì tuyệt đối vô tình, nếu con không thể đánh bại được địch nhân, thế thì con chỉ có thể chết trong tay đối phương mà thôi.

Lâm Y Tuyết dàu dàu nói:

- Một câu an ủi cũng không có, lại giáo huấn người ta như vậy.

Dao Quang cười nói:

- Được rồi, chuyện đã qua rồi, sau này phải chú ý hơn là được, bây giờ chúng ta lên đường thôi.

Lâm Y Tuyết không chịu, quát lên:

- Không được, con quái xấu xí đó hại ta mất mặt, các vị phải giết chết nó cho ta, nếu không ta sẽ ở lại nơi này.

Đồ Thiên cười nói:

- Gặp nó lần nữa con không sợ sẽ gặp ác mộng sao?

Lâm Y Tuyết vẻ mặt hơi biến, mạnh mẽ hơn nói:

- Sẽ không như vậy đâu.

Khiếu Thiên nói:

- Được rồi, thế thì chúng ta đi coi con quái vật đó, xem thử nó thật ra có lai lịch thế nào.

Mọi người thành hàng đi tới, nhanh chóng đến bên ngoài huyệt động, phát hiện bên trong động đã sớm không một tiếng động.

Dao Quang hơi cau mày, kinh ngạc nói:

- Chạy rồi? Sao lại như vậy được.

Khiếu Thiên vẻ mặt nặng nề, lo lắng nói:

- Theo ta biết được, quái vật đầu người thân thú đã tuyệt tích trước đây vài ngàn năm, hiện nay lại đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất, trong đó phần lớn là che giấu huyền cơ.

Đồ Thiên nói:

- Hiện nay quái vật đã không còn thấy, mọi người nói nhiều cũng vô ích thôi, hay là lên đường mới là quan trọng.

Dao Quang trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đồng ý, dẫn mọi người rời khỏi ngọn núi đó, tiếp tục đi Băng Nguyên. Trên đường đi, Từ Tĩnh nói về chuyện xuất hiện dấu chân khổng lồ, chuyện này khiến Dao Quang và Khiếu Thiên đều kinh ngạc, chuyện quái vật đầu người thân thú cũng chẳng kỳ lạ bằng.

Trong gió tuyết, Linh Hoa mang Lâm Phàm ngự kiếm bay đi, xuyên qua cuồng phong bạo tuyết, bay thẳng đến Đằng Long cốc. Do Băng Hà cốc và Đằng Long cốc cách khoảng bảy trăm dặm, đường đi khá xa, lại thêm gần đây Băng Nguyên rung cuyển không an, Linh Hoa trong lòng lo lắng, muốn nhanh chóng chạy về nên mới mạh mẽ thi triển thuật ngự kiếm bay đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play