Thiên Lân nói:
- Trong mười một người của đối phương, lợi hại nhất chính là Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao, còn những người khác thua kém không đồng đều, chính là đối tượng tiêu diệt chủ yếu của chúng ta. Đợi đến lúc tới đó, chúng ta trước hết phái ba người có thực lực không kém, đủ để kềm chế ba người cao thủ Lam Phát Ngân Tôn, dùng phương thức du đấu để giữ rịt bọn họ. Còn người thực lực mạnh nhất trong chúng ta sẽ chọn lựa người yếu nhất trong đối phương, tiến hành đánh một chiêu sét đánh, trong ba chiêu phải tiêu diệt đối phương. Như vậy, chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi, thực lực hai bên sẽ xuất hiện chuyển biến rất lớn, lúc đó nếu chúng ta may mắn, liền có thể lập tức tiêu diệt bọn họ.
Mã Vũ Đào tán thưởng:
- Không tồi, phương pháp này rất tốt, ta tán thành.
Sở Văn Tân nói:
- Kế của Thiên Lân rất tốt, chúng ta bây giờ phải phân phối người cho tốt, hay là mời cốc chủ quyết định, ba người nào đi kiềm chế cao thủ mạnh nhất của đối phương. Người nào thực hành một chiêu lôi đình.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy trầm ngâm nói:
- Ta suy xét một lúc, thực lực ba người Lam Phát Ngân Tôn đó phi thường, phỏng chừng rất nhanh chóng phá được kế hoạch của chúng ta, vì thế người ra tay này phải có thực lực tương đương không yếu hơn mới được. Hiện nay tình hình của chúng ta như vậy, ta dự tính để thiên tôn đi ngăn cản Lam Phát Ngân Tôn, tông chủ đối phó với Bạch Đầu Thiên Ông, nhị sư đệ ứng phó với Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Ba vị phải tỉnh táo, quyết không liều mạng với bọn chúng, phải nghĩ cách kiềm chế bọn họ, không để cho bọn họ thoát thân hoặc là ra tay công kích người khác.
Công Dương Thiên Tung đáp:
- Cốc chủ an tâm, chuyện này quan hệ đến thiên hạ, chỉ trong nhất thời ta còn có thể nhẫn nại đủ.
Mã Vũ Đào nói:
- Vì hòa bình Băng Nguyên, ta có thể làm mọi chuyện.
Hàn Hạc không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Còn những người còn lại, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Sở thiếu hiệp, Giang cô nương bốn người, các vị toàn lực là được rồi. Ta và sư đệ, sư muội sẽ tiến hành một chiêu sét đánh, Cơ nữ hiệp thực lực không yếu, cũng tuyển chọn địch nhân thích hợp để hạ thủ. Mọi người phải cẩn thận vì an toàn.
Mọi người nghe vậy thấy phân phối rất hợp lý, vì thế đều đồng ý, sau đó liền tăng tốc bay thẳng đến đồng bằng Thiên Hà nơi có Thiên Tà tông đóng trụ sở.
Cự ly từng bước từng bước gần.
Chiến đấu cũng sắp sửa khai hỏa.
Tiếp theo đó, cao thủ Băng Nguyên và Ngũ Sắc Thiên Vực sắp sửa chính diện giao tranh.
Lần này cao thủ Băng Nguyên có hy vọng đảo chuyển cục diện, thu được thắng lợi chăng?
Giữa hai bên bọn họ cuối cùng có kết quả như thế nào đây?
Thiên Tà tông ở trên đồng bằng Thiên Hà, trong ba phái Băng Nguyên là nơi có phòng ốc kiến trúc khí thế nhất, bên ngoài hoa lệ nhất.
Ở đây, môn nhân đệ tử khá nhiều, tuy tuyệt đại bộ phận tư chất nông cạn, nhưng đáng kể cũng có trăm người, trong đó còn có một người vang danh thiên hạ chính là Thiên Mục Phong, khiến người ta không thể không nhìn bằng con mắt khác.
Hôm nay, trước ngọ, Thiên Tà tông nhận được lời nhắn của Mã Vũ Đào, bảo đại bộ phận môn hạ đệ tử rời đi, tiến vào trong trung thổ tị nạn.
Đến giữa ngọ, bảy tám chục đệ tử tu vi yếu nhất của Thiên Tà tông liền cùng nhau rời đi.
Hiện nay, Thiên Tà tông yên yên lặng lặng, ngoại trừ hai vị trưởng lão trấn sơn môn là Cửu Phong và Tần Cương ra, chỉ còn lại hơn mười môn hạ xử lý cuộc sống hàng ngày.
Lúc này, trong một ngôi viện nhỏ của Thiên Tà tông, Cửu Phong và Tần Cương đang chơi cờ.
Cửu Phong bề ngoài khoảng hơn bảy mươi, rất già nua.
Tần Cương trông mới hơn năm mươi, tướng mạo đoan trang.
Hai người tài đánh cờ không tồi, hiện đang ở cục diện giằng co.
Đột nhiên, Cửu Phong đang trầm tư biến sắc, ngẩng phắt nhìn về phía chân trời, khuôn mặt toát ra một chút đau thương nhàn nhạt.
Tần Cương thấy vậy, hơi kinh ngạc hỏi lại:
- Đại trưởng lão, người sao vậy?
Cửu Phong đứng lên, liếc tàn cục chưa dứt còn đó, trầm giọng nói:
- Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta chơi cờ trong đời, đệ sẽ nhớ chứ?
Tần Cương vẻ mặt thất kinh, dường như ý thức được thế nào, gật đầu nói:
- Một đời đối cờ vài trăm lần, thắng bại chưa bao giờ nhường cho ai. Có lẽ đây là lần duy nhất chúng ta có thể phân thắng bại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Có thể quan hệ giữa hai chúng ta đã định sẵn, ai cũng không thắng được ai.
Cửu Phong cất tiếng cười lớn nói:
- Đời này vô duyên phân thắng bại, đời sau vẫn chơi để phân cao thấp. Đi, chúng ta đi gặp những người kia.
Bước lớn đi ra, Cửu Phong dường như nhìn thấu được sinh tử, trên người toát ra dũng cảm.
Tần Cương bật cười ôn hòa, vẻ mặt không nhìn thấy chút thay đổi, đi theo phía sau Cửu Phong, bước thẳng ra ngoài Thiên Tà tông.
Lúc đó, có môn hạ đệ tử phát hiện tình hình này, vội vàng tiến lên hỏi han.
Tần Cương trầm ngâm một lúc, nói với môn nhân:
- Ngươi nhanh chóng đi ra Tuyết Khâu phong cách đây trăm dặm, tìm cho được một viên tuyết tùng. Sau khi tìm được rồi, quỳ trước tuyết tùng, vừa khấu đầu vừa nói, Thiên Tà gặp kiếp, cường địch tiến đánh, cơ nghiệp ngàn năm, hủy trong một lúc. Nhớ kỹ được không?
Môn nhân đó vâng lời đáp:
- Nhớ kỹ rồi.
Tần Cương nói:
- Nhớ nhất định phải quỳ cho đến có người hỏi mới được đứng lên, nếu không ngươi phải quỳ chết ở đó, không được quay trở về.
Môn nhân đó không hiểu, nhưng vẻ mặt kiên nghị, vâng một tiếng liền bay đi liền.
Cửu Phong lệnh cho người triệu tập tất cả đệ tử có mặt lại, nói với bọn họ:
- Đi về phía Đông trăm dặm, quay về hướng Nam, mọi người nhớ không được quay đầu, cứ thế mà tiến thẳng.
Một đệ tử hỏi:
- Đại trưởng lão, vì sao muốn chúng con đi?
Cửu Phong nghiêm túc nói:
- Không vì gì cả, đây là mệnh lệnh, lập tức rời đi, không người nào ở lại, trái lệnh là chém!
Nhất thời, hơn chục đệ tử nhanh chóng bỏ đi chạy thẳng về phía Đông.
Đợi đệ tử đi rồi, Cửu Phong đột nhiên nói:
- Tần Cương, chi bằng đệ cũng đi đi, Thiên Tà tông để mình ta đi chống đỡ được rồi.
Tần Cương cười cười, hơi đau thương nói:
- Thiên Tà tông lập phái ngàn năm, huynh xương đã già yếu chống không nổi. Hay để đệ bồi tiếp với huynh, mỗi người một nửa không phải nhẹ nhàng hơn sao.
Cửu Phong không nói nhiều, nhìn gió tuyết ngập trời ở phía Tây, cảm khái nói:
- Ở đây sống cả đời, thật ra cũng rất mệt mỏi rồi. Đáng tiếc ta cả đời ở đây, từ đó đến giờ chưa từng ra khỏi Băng Nguyên, cũng chưa từng nhìn qua thế giới bên ngoài.
Tần Cương điềm nhiên nói:
- Nhớ Mục Phong đã từng nói, trung thổ đất rộng vật lớn, núi sông xinh đẹp, sông rộng như rồng. Nếu như có thể, đệ sẽ cùng huynh đi một chuyến.
Cửu Phong cười nói;
- Ta là lão xương khô già yếu, sợ là dù có cơ hội cũng phải lưu lại nơi này, canh giữ thế giới tuyết trắng này… Ồ … Đến rồi, xem ra người đến không ít, rất coi trọng hai ta rồi.
Tần Cương nhìn ra xa xa, tự giễu cợt:
- Phải vậy, ai kêu hai chúng ta là trụ cột chi?
Cửu Phong cười cười, hoàn toàn không nói nhiều, chăm chú nhìn bóng người bay đến, vẻ mặt già nua có vài phần ra vẻ có khả năng cao.
Tần Cương uốn thắt lưng, chầm chậm rút trường kiếm tùy thân ra, cười lớn nói:
- Đời này chúng ta dường như từ đó chưa từng giao đấu với người khác. Hôm nay may mắn gặp được, cũng là nhớ lại một chút thời gian luyện công khi xưa.
Dứt lời, trước mắt hai người lóe lên ánh sáng, Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cường Đao cùng với Bạch Phát Tiên Đồng, Lam Mị Nhân mấy người đồng thời hạ xuống.
Khinh thường liếc qua nhà cửa của Thiên Tà tông, Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Những người này đều chạy sạch khỏi nơi đây rồi?
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt không biểu tình nói:
- Ta cũng chưa từng nghĩ qua, muốn đến lại là nơi như vậy.
Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ một tiếng, ánh mắt sắc bén trừng Cửu Phong và Tần Cương, khiến hai người thân thể lắc lư, rồi nói:
- Hai ngươi có phải là môn hạ của Thiên Tà tông không?
Cửu Phong ngầm kinh hãi, ngoài miệng không chịu thua phản bác lại:
- Thấy ngươi tóc xanh lam mắt đen, người không phải người, quỷ không phải quỷ, đa phần là loài tạp chủng, không ngờ chạy đi nhận tổ quy tông, ta thấy ngươi đi sai chỗ rồi.
Lam Phát Ngân Tôn nghe vậy rất giận, quát lên:
- Lớn gan, trước mặt bổn tông ngươi dám làm càn như vậy. Còn không bắt hắn cho ta.
- Vâng, chủ nhân.
Vâng một tiếng, Phong Đại hệt như con báo săn mồi, hành động mạnh mẽ ép gần đến Cửu Phong.
Tần Cương thấy vậy, cười nói:
- Đại trưởng lão, người này cũng bộ dạng như quỷ, hay để đệ đến gặp hắn.
Nói rồi giơ kiếm ngang ngực đi thẳng đến Phong Đại.
Cửu Phong không hề ngăn cản, chỉ dặn dò cẩn thận một chút, đừng để cho người điên vấp phải đinh.
Tần Cương giọng không thay đổi nói:
- Người điên vấp đinh cũng tốt hơn chó ăn cứt, sửa không sao được.
Phong Đại hơi giận quát lên:
- Lớn gan.
Ánh xanh lam lóe lên, cây kích bạc trong tay Phong Đại nhanh chóng múa lên cùng với ánh bạc dày đặc, xuất hiện ngay trước ngực của Tần Cương.
Bật cười lạnh lùng, Tần Cương múa kiếm phản kích, bóng kiếm liên miên không ngừng tầng tầng phủ xuống hệt như sóng biển chụp xuống Phong Đại.
Lúc này, binh khí hai bên chạm nhau, thân thể Tần Cương loáng cái, sau đó phảng phất như uống rượu say, không ngừng lùi về phía sau.
Phong Đại từng bước ép gần, cây kích bạc trong tay tung hoành ngang dọc, nhìn ra vẻ thoải mái vô cùng nhưng uy lực lại rất kinh người.
Đột nhiên, Phong Đại quát to một tiếng, cổ tay đảo chuyển trong không trung, một chùm ánh lam phá không xuất hiện, xuyên qua yết hầu của Tần Cương trong ánh mắt kinh hãi của ông.
Cửu Phong thấy vậy, thân thể lùi về sau, khuôn mặt già lão đầy đau thương, lại không hề ra tay trợ giúp.
Tần Cương ánh mắt kỳ quái, sau khi kinh hãi lại xuất hiện nụ cười mỉm quái lạ, lợi dụng lúc cây kích bạc trong tay Phong Đại đâm xuyên qua yết hầu của bản thân, thân thể vẫn đang lùi lại đột nhiên tiến lên, khiến cho cây kích bạc đâm hẳn qua cổ của ông tới tận chuôi cầm.
Đến lúc này, Phong Đại hơi bất ngờ, trong lòng xuất hiện một sơ hở, tay phải cứ ngây ra nắm chặt cây kích bạc, ép gần đến gương mặt Tần Cương.