Hàn Hạc nói:

- Được, chỉ cần con để ý đến nó là được, để ta vây nó lại.

Nói rồi toàn thân ánh sáng rực rỡ, một luồng thực lực kinh người chớp mắt đã bộc phát khiến cho Tỏa Hồn cũng phải kinh ngạc la lên một tiếng liền lóe lên biến mất.

Thời khắc này, Tỏa Hồn thể hiện tính cách âm hiểm của nó, vừa mới thôn tính được nguyên thần cuối cùng, còn chưa hoàn toàn dung hợp được, lý trí nó chọn lựa bỏ đi, vì thế có thể thấy nó hoàn toàn không đơn giản.

Thiên Lân thấy vậy, thân thể lóe lên xông đến, thi triển pháp quyết thần bí với ý đồ ngăn Tỏa Hồn lại.

Nhưng giây lát sau, Thiên Lân xuất hiện, chỉ thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi uể oải, lắc đầu than. Hàn Hạc nói:

- Quên nó thôi, lần tới gặp lại mới thu thập nó, chúng ta đi thôi.

Thiên Lân gật nhẹ, theo Hàn Hạc bỏ đi tìm kiếm Điền Lỗi. Do Thiên Lân biết vị trí của Điền Lỗi, nên hai người nhanh chóng tìm được Điền Lỗi. Ba người cùng quay về Đằng Long cốc. Buổi chiều, Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi, Phương Mộng Như, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung, Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết, Cơ Tuyết Ny, Tân Nguyệt, một đoàn mười một người rời khỏi Đằng Long cốc, bắt đầu chiến thuật mới. Thiên Lân đi trước mở đường, Tân Nguyệt theo sát phía sau, còn những người khác thu giấu khí tức, ẩn núp đi theo từ xa xa.

Khoảng chừng công phu được một nén hương, Thiên Lân đột nhiên dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Tây Bắc, vẻ mặt hơi quái dị.

Tân Nguyệt thấy vậy, cất tiếng hỏi:

- Có phải phát hiện được động tĩnh gì không?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Có phát hiện chút tình hình, bất quá không phải cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực mà một người đàn ông chưa gặp đi cùng với Tuyết Hồ.

Tân Nguyệt bất ngờ nói:

- Tuyết Hồ? Chúng ta hẳn đã một năm không gặp nàng ta, sao lại xuất hiện ở đây?

Thiên Lân trầm ngâm một lúc, dặn dò:

- Nàng quay về báo cho cốc chủ, để bọn họ trước hết giữ nguyên vị trí, ta đi gặp Tuyết Hồ rồi sau đó mới tiếp tục.

Tân Nguyệt chần chừ một lúc, dường như muốn phản đối nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng. Đợi Tân Nguyệt đi rồi, Thiên Lân lóe lên xuất hiện ở trên một ngọn núi băng cách đó ba mươi dặm, nhìn hai người đang bay chầm chậm trong gió tuyết. Đột nhiên, Phỉ Vân cảm ứng được khí tức của Thiên Lân, ánh mắt nghi ngờ nhìn trở lại.

Tuyết Hồ phản ứng hơi chậm, đợi phát hiện đó là Thiên Lân, khuôn mặt xuất hiện nụ cười, nói với Phỉ Vân:

- Công tử, vị này chính là Thiên Lân, một năm trước đã từng cứu sống ta.

Phỉ Vân hơi bất ngờ, quan sát cẩn thận Thiên Lân một lúc, sau đó đến trước mặt.

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân tiến lên nghênh đón, hai người đàn ông đứng cách nhau vài trượng, cứ vậy mà nhìn nhau chăm chú.

Một lúc sau, Thiên Lân chủ động mở lời:

- Hoan nghênh quang lâm Băng Nguyên, ta tên là Thiên Lân, còn vị này?

Phỉ Vân trước giờ vẫn tự phụ bản thân anh tuấn, nhưng gặp Thiên Lân rời mới phát hiện, bản thân không ngờ còn kém Thiên Lân ba phần, trong lòng hơi bất ngờ.

Gật đầu khe khẽ, Phỉ Vân nói:

- Ta tên Phỉ Vân, đến từ Thiên Sơn. Ta nghe Tuyết nhi nói, một năm trước các hạ đã từng cứu sống Tuyết nhi, mọi người cũng tính là có duyên.

Thiên Lân nhìn Tuyết Hồ, hơi nghi hoặc cất tiếng hỏi:

- Các ngươi sao lại đi chung với nhau?

Tuyết Hồ đáp:

- Trước đây Thiên Tàm tìm ta truy hỏi chuyện một năm trước, chính là Phỉ thiếu hiệp đã cứu ta. Ta vì cảm tình, nhân dịp né tránh Thiên Tàm nên mới đi theo Phỉ công tử.

Thiên Lân hiểu rõ gật đầu, cười nói:

- Chọn đèn sáng không sai, Phỉ Vân tu vi rất mạnh. Chỉ hiềm Băng Nguyên gần đây hỗn loạn, hai vị tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Tuyết Hồ than:

- Đúng thế, khi trước gặp phải Thiên Tàm … may mà vận khí còn chưa tồi, nếu không … ôi …

Thiên Lân nghe hai người bọn họ đã từng gặp qua Xà Thần, trong lòng bất ngờ, nhắc nhở:

- Người phụ nữ đó là Xà Thần, các vị phải nhớ hết sức cẩn thận.

Phỉ Vân nghe vậy sửng người, hỏi giật ngược:

- Cô ta là Xà Thần?

Thiên Lân đáp:

- Đúng thế. Các hạ dường như nghe qua tên của cô ta.

Phỉ Vân vẻ mặt nặng nề nói:

- Gia sư đã từng nhắc nhở ta, phải cẩn thận với Xà Thần, không ngờ trước đây gặp phải chính là cô ta.

Thiên Lân cười cười, hỏi lại:

- Các hạ đến Băng Nguyên làm gì?

Phỉ Vân suy nghĩ một lúc, hơi mơ hồ nói:

- Nói thật, ta cũng không biết làm gì, chính sư phụ ta cho ta biết, bảo ta đến Băng Nguyên một chuyến, nói sẽ tự có nhân quả.

Thiên Lân quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn không phải nói bậy, vì thế nói:

- Nếu đến Băng Nguyên rồi, có rảnh chi bằng đến chơi ở Đằng Long cốc. Ta là khách quen ở đó, các hạ đến cứ nói là bằng hữu của ta, không có người nào làm khó các hạ đâu. Bây giờ ta còn có chuyện phải cáo từ đi trước. Sau này rảnh rỗi sẽ trò chuyện.

Phỉ Vân nói:

- Được, rảnh rỗi nhất định đến thăm đó.

Thiên Lân cười cười với hai người, sau đó lóe lên đi liền.

Phỉ Vân thất kinh, ngạc nhiên nói:

- Nhìn không ra tu vi của hắn cũng rất lợi hại.

Tuyết Hồ nói:

- Thiên Lân người này rất kỳ dị đặc biệt, dường như được ông trời kỳ vọng rất nhiều. Công tử sau này chi bằng quan hệ nhiều với hắn, chắc chắn cả hai bên đều có chỗ tốt.

Phỉ Vân gật nhẹ, sau đó mang Tuyết Hồ tiếp tục lên đường.

Quay lại chỗ chia tay Tân Nguyệt, Thiên Lân thấy Tân Nguyệt đã ở đó chờ đợi, vì thế dẫn nàng tiếp tục tiến lên, kể một lượt chuyện gặp gỡ Phỉ Vân trên đường. Tân Nguyệt nghe xong rất bình tĩnh, dường như bản thân cũng không thấy chuyện này có gì kỳ quái, hai người cứ vậy đi khắp nơi tìm kiếm hành tung của cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thiên Lân đến trên đỉnh một ngọn núi băng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa, hắn đang dùng Băng Thần quyết sưu tầm tình hình chung quanh.

Tân Nguyệt đứng yên một bên, nhìn cả vùng Băng Nguyên quen thuộc, trong lòng không ngờ có một cảm giác xa lạ.

Không lâu trước đây, ở trên mặt đất bình an nơi này đã lưu lại nụ cười vui của nàng. Hiện nay, chỉ còn lại thương cảm nhàn nhạt.

Thời gian chuyển biến hay là tình thế biến đổi?

Thiên Lân quay đầu nhìn vẻ mặt đầy hờ hững, nhẹ giọng nói:

- Đang suy nghĩ thế nào vậy, nàng có chút thương cảm?

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Ta đang nghĩ, bầu trời quen thuộc này có phải là điểm kết thúc cuối cùng trong cuộc đời của ta không?

Thiên Lân không nói, hắn hiểu rõ cảm tưởng của Tân Nguyệt, ít nhiều cũng có phần cảm khái.

Trước đây, có lẽ vài ngày trước đây, hắn còn luôn nghĩ tới, có một ngày muốn ly khai nơi này để ngao du thiên hạ.

Nhưng hiện tại, Băng Nguyên biến thành nơi quỷ quái, đến nơi nào sát cơ cũng hiện ra, ai còn biết được có được cơ hội như vậy không, để thực hiện nguyện vọng của chính mình đây?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân phát hiện tâm tư bản thân dường như đã thay đổi, hắn đột nhiên có một loại khát vọng, khát vọng có thể điều chỉnh thế cục phát triển. Trước đây, hắn vô âu vô lo, sống những năm tháng thơ ấu vui sướng. Hiện nay, hắn vẫn còn chưa cảm nhận được gian hiểm và đau thương của nhân thế.

Bởi vậy, trong tâm lý của Thiên Lân, hắn vẫn còn là hắn trước đây, nhưng đã tiếp xúc càng lúc càng nhiều chuyện.

Nhưng trong lòng hắn sự lạc quan vui vẻ bản tính, cùng với tinh nghịch lanh lợi lại không hề thay đổi chút nào.

Cứ vậy, tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên đối với hắn, đó cũng hệt như một cuộc chơi, hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng nghiêm chỉnh nhìn nhận, cũng không từ đó mà thu hoạch được kinh nghiệm vì, chỉ đem chuyện này mà chơi cho vui.

Thấy Thiên Lân không nói, Tân Nguyệt hỏi:

- Sao vậy, vẻ mặt ngươi rất kỳ quái?

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ, ta có thật không hề trưởng thành, thật sự vẫn còn ỷ lại không?

Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Trưởng thành cần thời gian, chàng chỉ mới trải qua một khoảng thời gian, tâm tư chàng còn dừng lại ở thời gian trước đây. Đợi có một ngày chàng phát hiện tâm tư bản thân đã vượt xa rất nhiều. Đến lúc đó, chàng sẽ già dặn hơn hiện tại không ít.

Thiên Lân cười cười, gật đầu nói:

- Có lẽ ta lúc đó mới thật sự là ta. Ta bây giờ chỉ là một người đang trong quá trình trưởng thành, một khoảnh khắc trên con đường.

Tân Nguyệt nhìn hắn, than nhẹ:

- Ta đột nhiên phát hiện, chàng thật ra đã trưởng thành rồi.

Thiên Lân điềm nhiên cười hỏi lại:

- Phải vậy không? Có lẽ chứ … ồ … Có chuyện, ta phát hiện hành tung của một số người Ngũ Sắc Thiên Vực.

Tân Nguyệt gạt bỏ cảm xúc, hỏi lại:

- Ở nơi nào vậy?

Thiên Lân hơi cau mày, khẽ nói:

- Đừng gấp, ta còn đang xác định phương hướng, hiện tại bọn họ đang di động, khoảng cách với chúng ta ước chừng bốn trăm đến năm trăm dặm, phương hướng ở phía Đông, ở đó … Không hay rồi, bọn họ chạy thẳng đến Thiên Tà tông.

Tân Nguyệt vẻ mặt biến sắc, vội vàng nói;

- Đi nhanh, chúng ta tận sức ngăn cản bọn họ.

Thiên Lân trầm ngâm không nói, kéo tay Tân Nguyệt bay đi, chốc lát đã đến trước mặt Triệu Ngọc Thanh, cất tiếng:

- Cứu người đi nhanh, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đi về phía Thiên Tà tông.

Không chút dừng lại, Thiên Lân kéo tay Tân Nguyệt lóe lên đi liền.

Mã Vũ Đào nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc vọt miệng nói:

- Không hay, những người này muốn đánh từng phần.

Triệu Ngọc Thanh trầm giọng nói:

- Có gì trên đường hãy nói, chúng ta chạy tới đó trước đã.

Còn đang nói, một hàng chín người phá không bay đi, chớp mắt đã vượt qua cự ly vài dặm. Do cự ly tương đối xa, mấy người Thiên Lân toàn lực tiến lên, đồng thời cũng thương nghị đối sách. Sở Văn Tân nói:

- Hai bên đều là mười một người, an bài người như thế nào là chuyện rất quan trọng.

Thiên Lân nói:

- Nếu như muốn liều mạng, tự nhiên phải có chút thủ đoạn. Lần này nếu chúng ta còn không thể thắng ván này, sẽ rất mất mặt.

Giang Thanh Tuyết hỏi:

- Thiên Lân, đệ cứ luôn làm trò hoài, có đối sách tốt nào cứ nói.

Thiên Lân vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Nếu đối phó với bọn họ rất đơn giản, chúng ta chỉ chơi dùng yếu đấu mạnh hơn, dùng mạnh chế phục yếu, dùng thủ đoạn du đấu và sét đánh kết hợp, liền có thể lập tức đánh bọn họ trọng thương.

Giang Thanh Tuyết nghe không hiểu rõ lắm hỏi lại:

- Thiên Lân, nói cụ thể hơn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play