Lâm Phàm nói:

- Đây là nơi giao nhau giữa Băng Hàn giới và Huyền Hàn giới, cũng là đường phân giới giữa Băng Nguyên và vùng đất biên duyên. Đi về phía Nam là một hoàn cảnh khác, một thế giới khác, phái Tu Chân ngày càng nhiều, càng lúc càng dày đặc. Bọn họ muốn tiến vào Băng Nguyên cũng phải đi qua nơi này.

Hắc Tiểu Hầu nói:

- Ta hiểu rồi. Sư huynh muốn ở nơi này xem có người nào tiến vào Băng Nguyên với ý đồ xấu không.

Đào Nhâm Hiền kinh ngạc nói:

- Ở nơi này? Trời đất lạnh buốt, chúng ta phải ở nơi này bao lâu? Nếu không có người đến thì chẳng phải chúng ta lãng phí tinh lực sao.

Linh Hoa cãi lại:

- Nói bậy, ai muốn ở nơi này. Sư huynh chỉ thuận đường đến xem mà thôi.

Đào Nhâm Hiền thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói:

- Thế thì tốt rồi, nếu không thì phải chịu tội sống ở đây.

Tiết Quân mắng:

- Không có tiền đồ gì cả, coi như là luyện công, có gì mà phải sợ.

Đào Nhâm Hiền phản bác lại:

- Ngươi mập như vậy không sợ lạnh, ta ốm như cây trúc, ai dám so bì với ngươi.

Lâm Phàm quát lên:

- Đủ rồi, không đấu khẩu nữa. Chúng ta trước hết đi về phía Tây một trăm dặm, không có gì liền lập tức quay về.

Dứt lời tung mình bay lên đi thẳng về phía Tây.

Bốn người Linh Hoa đuổi theo không thôi, một hàng năm người không bao lâu đã biến mất trong gió tuyết.

Trên đường đi về phía Tây, Lâm Phàm quan sát động tĩnh chung quanh, sau khi bay được khoảng chừng sáu mươi dặm rồi, liền phát hiện trong một hẻm núi phủ đầy tuyết có chuyện quái lạ.

Ở đây còn chưa ra khỏi vùng giao giới giữa Băng Hàn giới và Huyền Hàn giới, khí hậu tương đối nóng hơn một chút.

Nhưng cho dù là như vậy, mặt đất cũng đầy gió tuyết, núi băng rừng tuyết.

Nhưng lúc này, năm người Lâm Phàm bay đến không trung một hẻm núi phủ đầy tuyết, liền phát hiện trong đó không ngờ có một cái hồ nước nóng sôi sùng sục, điều này sao không khiến năm người thấy kỳ lạ.

Bay mình hạ xuống, Lâm Phàm đứng bên hồ nước nóng, phát hiện hồ này không nhỏ, hình dáng gần như hình tròn, trong hồ có năm con suối tương đối rõ ràng bố trí theo phương vị ngũ hành, đổ vào liên tục không ngừng một lượng lớn nước nóng, hệt như năm đóa hoa nước, rõ ràng chói mắt khác thường.

Linh Hoa vừa thấy nước nóng, lập tức miệng cười tươi tắn, vui mừng nói:

- Quả thật quá xinh đẹp.

Đào Nhâm Hiền kích động nói:

- Đúng thế, trời lạnh trầm mình xuống suối nước nóng thì quả thực hạnh phúc quá mức.

Hắc Tiểu Hầu cười ha hả nói:

- Thế thì còn chờ cái gì nữa, nhảy xuống đi.

Nói rồi tung mình xuống, nhảy thẳng vào trong hồ nhưng lại bị Lâm Phàm bay đến đá văng một cước hất sang phía đối diện.

- Không được hồ đồ, suối nước nóng này hơi kỳ quái, trước hết hãy tra xét rõ ràng rồi mới nói.

Hắc Tiểu Hầu bất mãn nói:

- Suối nước nóng có kỳ quái gì đâu, huynh muốn chiếm trước thì hãy nói rõ một tiếng. Nếu cần ba chúng ta rời đi trước, để huynh và Linh Hoa hưởng thụ trước, sau đó mọi người mới cùng nhau chia sẻ.

Lâm Phàm trừng hắn một cái, quát lên:

- Câm miệng lại, còn nói lung tung ta vả vào miệng ngươi đó.

Hắc Tiểu Hầu cúi đầu không nói, trong lòng rất không phục.

Tiết Quân thấy vậy vội vàng chuyển sang chuyện khác:

- Sư huynh, huynh nói nơi này kỳ quái, vì sao lại nói vậy?

Lâm Phàm đứng bên cạnh hồ, trầm ngâm nói:

- Nước nóng ở Băng Nguyên rất khó tìm, cho dù có cũng phân bố ở vùng biên duyên giới, ở Băng Hàn giới và Huyền Hàn giới còn chưa từng nghe thấy.

Hắc Tiểu Hầu hừ giọng nói:

- Ai nói không có, không phải Đằng Long cốc chúng ta là một ví dụ sao.

Lâm Phàm không thèm để ý đến hắn, cứ thế nói tiếp:

- Hiện nay, nơi này ở vùng biên của Huyền Hàn giới, nhiệt độ rất thấp, sương mù thành băng. Nhưng suối nước nóng này lại không bị ảnh hưởng, cảm giác có phần quỷ dị. Ngoài ra, các ngươi lưu ý cẩn thận suối nước nóng này, nó có năm mắt suối (điểm đổ nước vào hồ), hình dạng rất có quy luật, rất giống với Ngũ Sắc Thái Hoàn của Ngũ Sắc Thiên vực.

Linh Hoa nhìn cẩn thận, gật đầu nói:

- Sư huynh nói qua, đúng là có mấy phần giống như vậy. Nhưng đây chỉ là suy đoán, chúng ta không dám khẳng định, sự thật phải như vậy không.

Lâm Phàm nói:

- Không thể khẳng định chuyện này thì phải đi tìm chứng cứ. Bây giờ chúng ta có thể thi triển Ngự Băng quyết, trước hết đóng băng suối nước nóng này, xem thử phản ứng nó thế nào.

Bốn người Linh Hoa không bàn thêm, lập tức theo sự chỉ huy của Lâm Phàm, phi thân đến lơ lửng trên hồ nước nóng, ai nấy chọn một mắt suối, sau đó bắt đầu thi pháp Ngự Băng.

Không bao lâu sau, toàn thân năm người khí lạnh mạnh mẽ, ánh sáng màu trắng bạc từ trên chiếu xuống, theo sự thúc động của từng người, liên tục không ngừng truyền vào trong hồ nước, khiến nước hồ nhanh chóng đóng băng.

Quá trình này kéo dài một lúc, cuối cùng suối nước nóng bị đóng băng, năm người ai nấy lùi lại, chăm chú nhìn phản ứng của khối băng.

Một lúc sau, năm mắt suối bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hòa tan băng tuyết, trước hết để lộ năm cái lổ to chừng thước, toát ra khí nóng cuồn cuộn, theo nước hồ nóng bỏng khuếch tán ra chung quanh, từng vòng sóng nước hình thành từ nhỏ thành lớn, khi đến một mức độ nhất định, năm vòng sóng nước giao với nhau, hình thành một hình ảnh năm cái vòng kết hợp chặt chẽ, năm người Lâm Phàm nhìn thấy liền biến sắc mặt. Có thể nói hình dạng năm vòng này hệt như Ngũ Sắc Thái Hoàn của Ngũ Sắc Thiên vực.

Đào Nhâm Hiền kinh ngạc nói:

- Sao lại như thế này, thật ra chuyện là thế nào đây?

Hắc Tiểu Hầu hừ giọng nói:

- Ta xem bất quá chỉ là tình cờ mà thôi.

Tiết Quân nói:

- Lâm sư huynh, huynh có suy nghĩ như thế nào?

Lâm Phàm trầm ngâm một lúc, không khẳng định nói:

- Ta đang nghĩ, đây có phải là một loại hình ảnh che giấu không.

Linh Hoa nghi hoặc nói:

- Hình ảnh che giấu? Câu này nghĩa là sao?

Lâm Phàm nói:

- Trước đây, trên Băng Nguyên xuất hiện Ngũ Sắc Thái Hoàn, tuy biến mất rất nhanh, lại bị chúng ta phát hiện. Lần này, Ngũ Sắc Thiên vực có đổi hình dạng mới không, dùng phương thức này để làm mơ hồ tầm nhìn của chúng ta, khiến chúng ta thấy chỉ là suối nước nóng mà quên mất sự xuất hiện của nó.

Linh Hoa trầm ngâm nói:

- Suy đoán của sư huynh có mấy phần đạo lý, nhưng không có chứng cứ nào cụ thể. Nếu chúng ta có thể thu thập thêm càng nhiều tin tức, ta nghĩ sư tổ và sư phụ nhất định sẽ tán dương chúng ta.

Tiết Quân nhìn suối nước nóng, ảo não nói:

- Chỉ là một cái hồ nước đơn đơn giản giản, chúng ta phải làm sao tìm được thêm nhiều tin tức đây.

Hắc Tiểu Hầu tức tối nói:

- Chúng ta có thể tiến vào trong hồ nước, đến đáy hồ xem một chuyến, nói không chừng sẽ có phát hiện.

Lâm Phàm nói:

- Ý nghĩ của Tiểu Hầu chính hợp ý ta, nhưng do thận trọng, ta dự tính một mình xuống đó, các người ở bên bờ hồ quan sát cẩn thận.

Linh Hoa lo lắng nói:

- Sư huynh một mình xuống đó ta không yên tâm, chi bằng để Tiểu Hầu đi cùng với huynh.

Đào Nhâm Hiền phụ họa:

- Đúng thế, hai người giúp đỡ lẫn nhau, có tình hình thế nào cũng có thể phái người đi lên trước nói một tiếng.

Lâm Phàm cân nhắc một lúc, thấy cũng có lý, vì thế gật đầu đồng ý nói:

- Được, để ta và Tiểu Hầu xuống dưới đó, bất quá phải cẩn thận. Nước hồ này có thể làm băng tuyết tan ra, cho thấy nhiệt độ rất cao, chúng ta phải chuẩn bị yếu tố tâm lý cho tốt.

Hắc Tiểu Hầu thấy Lâm Phàm đồng ý dẫn hắn đi xuống dưới đó, mọi thứ không vui trước đó đều bỏ hết, cao hứng nói:

- Sư huynh yên tâm đi, chuyện thường nhật này đệ biết rồi. Đi thôi, chúng ta cùng nhau xuống dưới đó.

Lâm Phàm cười cười, phi thân lên cùng với Hắc Tiểu Hầu song song phóng mình vào trong hồ nước nóng.

Do đây là Huyền Hàn giới, tầng băng rất dày, không dưới vài trượng, vì thế nước nóng này tối thiểu cũng vài trượng.

Mà trên thực tế, Lâm Phàm và Hắc Tiểu Hầu tiến vào trong hồ rồi mới phát hiện, độ sâu của hồ nước này vượt xa tưởng tượng của bọn họ, phỏng chừng đến mười hai mười ba trượng.

Ở trong hồ nước, Lâm Phàm bố trí quanh mình một kết giới phòng ngự, không có cảm giác quá lớn với nhiệt độ của nước.

Nhưng sau khi trầm xuống được năm trượng rồi, hắn mới cảm thấy rõ nhiệt độ nước đã tăng cao vài lần, xuyên thấu qua kết giới phòng ngự của hắn, nóng đến mức khiến hắn bực mình.

Quay đầu nhìn lại Hắc Tiểu Hầu, Lâm Phàm thấy hắn cũng không lạc quan lắm, liền truyền âm nói:

- Cẩn thận một chút, ở đây hệt như một cái hỏa lò lớn, phỏng chừng có kỳ quái.

Hắc Tiểu Hầu nói:

- Sư huynh đừng lo lắng, đệ có thể ứng phó được.

Lâm Phàm nghe vậy hơi an lòng, thân thể tiếp tục hạ xuống, chầm chầm tiến gần đến đáy hồ.

Rất nhanh, một chùm hào quang đập vào mắt của Lâm Phàm, hắn cẩn thận nhìn rõ, chỉ thấy đáy hồ có năm cái vòng năm màu kết lại với nhau, mỗi cái đường kính ước chừng một trượng, tất cả đang lấp lánh ánh ngũ sắc, lại do nước hồ khúc xạ nên tỏ ra mơ hồ đi không ít.

Ngoài ra, Lâm Phàm còn nhạy bén phát giác được, nguyên nhân khiến cho nhiệt độ nước trong hồ tăng cao cũng do năm cái vòng năm màu này, mọi thứ đều do bọn chúng làm ra hết.

Nhưng có một điểm Lâm Phàm không hiểu rõ ràng lắm.

Hai lần trước, năm vòng năm màu đều xuất hiện là vòng ánh sáng, nhanh chóng biến mất, vì sao lần này lại là vật chất thật, điều này có liên quan thế nào, có gì khác biệt đây?

Trong lúc suy tư, Lâm Phàm cảm giác nước bên ngoài có biến hóa rõ ràng, nhịn không được quay đầu nhìn lại, liền thấy Hắc Tiểu Hầu nhanh chóng hạ xuống tiến gần đến năm vòng năm màu kia.

Vì vậy, Lâm Phàm truyền âm cảnh cáo:

- Cẩn thận, không được coi thường mà vọng động để tránh phát sinh bất ngờ.

Hắc Tiểu Hầu nghe vậy, tốc độ giảm chậm lại, dừng ở bên trên cách những vòng năm màu chừng vài thước, vừa quan sát năm vòng màu vừa nói:

- Sư huynh, ở đây có món đồ chơi này, không có tình hình gì khác. Chi bằng chúng ta lấy đi vật này, sau đó mới quay về Đằng Long cốc để sư tổ định đoạt.

Lâm Phàm nói:

- Đề nghị của đệ không sai, nhưng chúng ta phải thăm dò trước đã, xem thử mấy cái vòng nhiều màu này có đụng được không. Nếu chỉ là một vòng ngũ sắc đơn giản, không có biến hóa thế nào, chúng ta có thể thu hồi đi luôn. Nhưng nếu có biến hóa, chúng ta trước hết phải lo lắng cho an toàn của bản thân.

Hắc Tiểu Hầu hỏi lại:

- Sư huynh dự tính thăm dò thế nào?

Lâm Phàm phân tích:

- Vòng này hẳn có nhiệt độ rất lớn, khí hàn băng đối với nó phỏng chừng không có tác dụng, chúng ta chi bằng dùng binh khí thử thăm dò một chút. Trước hết đệ rút kiếm ra, nhớ không cần phải nắm chặt kiếm, để trường kiếm đụng vào những vòng này, xem thử có phản ứng thế nào hay không.

Hắc Tiểu Hầu nghe vậy lập tức làm theo, rút kiếm tùy thân, dùng lực nhè nhẹ, thân kiếm liền bay thẳng đến năm vòng ngũ sắc ở dưới đáy hồ.

Chớp mắt, trường kiếm đã chạm vào vòng ngũ sắc, liền phảng phất như gặp phải nam châm, bị năm vòng ngũ sắc bắt lấy chặt chẽ.

Sau đó, thân kiếm vốn có màu bạc liền dần dần đỏ lên, chỉ thoáng chốc đã dần dần bốc hơi trong nước hồ rồi bị nhiệt độ nóng đun chảy, biến mất không còn chút tung tích.

Hắc Tiểu Hầu thấy vậy, thất thanh la lên:

- Thật là một cảnh tượng đáng sợ. May mà chúng ta còn chưa dùng tay nắm lấy, nếu không thì đã thê thảm rồi.

Lâm Phàm trầm ngâm một lúc, quyết đoán nói:

- Đi, chúng ta đi lên trước, sau đó mới nghĩ biện pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play