Giây lát sau, trên đỉnh núi băng ánh sáng lóe lên, một bóng người trắng như tuyết đột nhiên hiện ra, chăm chú nhìn theo phương hướng thiếu nữ và Thiên Lân biến mất, khẽ than:

- Dây dưa định mệnh từ giây phút này bắt đầu tiếp diễn, sau đó làm chấn động cả mặt đất, nổi sóng mặt biển, kiếm chỉ hướng nào thì thần ma bi ai theo đó mà tới, thời không đảo chuyển…

Gió lạnh gào thét, gió tuyết rợp trời, che phủ hết mọi âm thanh, che phủ mọi thứ hắc ám, khiến Băng Nguyên an bình lại quay về trước đây.

------------------------------------

Mang theo nội thương, Sở Văn Tân, Hạ Kiến Quốc bốn người quay về đến Đằng Long cốc.

Lúc đó, mọi người vừa gặp liền thấy không ổn, chia nhau hỏi han nguyên do.

Sở Văn Tân khổ sở bật cười, phát hiện không khí trong cốc cũng có phần không ổn, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Thế nào, những phương diện khác cũng phát sinh bất ngờ sao?

Giang Thanh Tuyết thở dài nói:

- Bọn ta bảy người đi với nhau gặp phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lộc trưởng lão và Mạc Ngôn đại hiệp đều bất hạnh gặp nạn rồi.

Sở Văn Tân biến sắc, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.

Cổ Dịch Thiên hỏi tiếp:

- Thế cuối cùng các vị làm sao thoát hiểm được?

Giang Thanh Tuyết cười cười, vẻ hơi kỳ dị nói:

- Đúng lúc quan trọng, Dao Quang đột nhiên xuất hiện đánh Tuyết Ẩn Cuồng Đao bị thương, chúng ta mới thoát nạn được.

Cổ Dịch Thiên thất thanh la lên:

- Dao Quang? Hắn đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta đã nhiều năm chưa gặp qua hắn.

Sở Văn Tân nghe tên Dao Quang, vẻ mặt hơi quái dị nhẹ giọng nói:

- Hắn có khỏe không?

Giang Thanh Tuyết dường như hiểu rõ ý của Sở Văn Tân, gật nhẹ đầu nói:

- Hắn rất khỏe, ta đã bảo hắn quay về trung thổ báo cho mọi người biết chuyện ở nơi này, cũng để sớm chuẩn bị cho tốt. Còn các vị, Phùng Vân đại hiệp sao không thấy quay về?

Hạ Kiến Quốc nghe vậy thương cảm, đau thương nói:

- Sư huynh cũng đã không còn quay về rồi.

Mọi người nghe vậy biến sắc, hiểu rõ ràng ý của câu này, trong lòng có sự thê lương nhàn nhạt.

Mới có hai ngày không gặp, ba phái đã tổn thất vài vị cao thủ, vậy sao không khiến lòng người đau thương.

Triệu Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói:

- Cố nén bi thương theo sự biến, các vị hay là kể lại một lượt, thật ra đã phát sinh chuyện như thế nào.

Hạ Kiến Quốc đau thương không nói, ngầm tự đau khổ. Sở Văn Tân lòng đầy tâm sự cũng không có lòng nói chi tiết.

Như vậy, Đàm Thanh Ngưu kể hết một lượt, nghe xong mọi người đều thấy bất ngờ.

Giang Thanh Tuyết tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc Thiên Mục Phong đến chậm một bước, nếu huynh ấy đến sớm một chút thì bất hạnh đã không xảy ra rồi.

Chu Kiệt kinh ngạc nói:

- Ứng Thiên Tà kia từ khi xuất hiện ở Băng Nguyên vẫn luôn luôn thần thần bí bí, không ngờ hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực.

Lý Phong nói:

- Với tình hình trước mắt, chúng ta phải tra ra lai lịch thích đáng mới có thể xác định được sách lược ứng phó tốt.

Đàm Thanh Ngưu nghe vậy mở miệng nói:

- Theo suy đoán của vãn bối, Ứng Thiên Tà này có hai thân phận cùng lúc, phỏng chừng có liên quan đến Ma môn. Còn là Thiên Ma giáo hay là Ma Thần tông thì phải cân nhắc chi tiết mới xác định được.

Mọi người trong lòng nặng nề, đối với tình thế trước mắt hơi lo lắng, nhất thời ai cũng không nói câu nào cả.

Rất lâu sau, Đinh Vân Nham mở miệng nói:

- Sư phụ, hai ngày này phát sinh quá nhiều chuyện, con thấy phải sắp xếp lại một lượt rồi mới thương lượng sau.

Lý Phong nghe vậy cũng đồng ý nói:

- Con đồng ý với kiến nghị của sư đệ, chúng ta phải chỉnh lý rõ ràng lại tình thế trước mắt, cụ thể là những địch nhân đó, bọn chúng có lai lịch mục đích riêng, chúng ta đều phải đưa vào tính toán lại mới được.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, liếc mọi người, thấy mọi người không có bàn thêm liền gật đầu nói:

- Được, bây giờ mọi người hãy phát biểu ý kiến của cá nhân mình một lượt, để Lý Phong phụ trách ghi lại góc nhìn của mỗi người, cuối cùng mới chọn lựa đưa vào tổng kết.

Câu này mới xong, Vương Chí Bằng lên tiếng đầu tiên:

- Từ ngày hôm qua tranh đoạt U Mộng Lan mở đầu, cho tới bây giờ, chỉ trong chưa đầy hai ngày ngắn ngủi, Băng Nguyên đã phát sinh quá nhiều chuyện. Trước hết U Mộng Lan bị Quý Hoa Kiệt đoạt được, trong mấy người tham dự tranh đoạt, Địch Lượng, Lục Mị Tà Âm, Ma Vu ba người chết ngay tại trận, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách bị thương bỏ chạy, Hoàng Kiệt âm thầm độn thổ bỏ chạy, Tây Bắc Cuồng Đao nửa đi nửa không, đây chính là tình hình đại khái lúc đó. Sau đó chúng ta phát hiện Hồng Vân Ngũ Thái Lan, rồi Ly Hận thiên cung đột nhiên bị đánh lén.

Thấy ông dừng lại, Chu Kiệt liền tiếp lời:

- Vì tận sức cứu người, sư phụ đã phái người nhanh chóng đến đó, cuối cùng đuổi được địch nhân Tây vực Bạch Đầu sơn. Đồng thời, Thiên Lân đi thám thính được tin tức của Hồng Vân Ngũ Thái Lan, mấy người Lâm Phàm lại phát hiện được tin tức mới. Tiếp theo chúng ta phát hiện Ngốc Thiên Ông và Tam Dực thánh sứ, sau đó Vô Tướng khách có biến đổi khác thường, Đại sư huynh và Nhị sư huynh gặp nạn.

Đinh Vân Nham nói:

- Lúc đó, ba phái đã từng thay đổi đối sách làm việc, quyết định trước hết bắt lấy Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông. Ai ngờ sai lầm bước đi, đoàn Giang nữ hiệp gặp phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Sở đại hiệp lại gặp phải Ứng Thiên Tà.

Mọi người nghe đến đây, trong lòng không khỏi cay đắng.

Thời gian chưa đến hai ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy, quả thật khiến người đau lòng.

Lý Phong thấy không ai nói thêm, chỉnh lý lại một lượt những lời nói của ba vị sư huynh đệ, nhẹ giọng nói:

- Theo tình hình hai ngày hôm nay mà xét, địch nhân trước mắt chủ yếu của chúng ta là Ngũ Sắc Thiên vực. Chỉ bằng bọn họ đã khiến chúng ta tổn thất nặng nề, mất đi không ít người. Còn bảy vị khách và Ứng Thiên Tà hoàn toàn thuộc về chuyện phát sinh, trước hết tạm thời không nhắc đến. Ngoài ra, Hoàng Kiệt đến từ Cửu Hư nhất mạch, Ngốc Thiên Ông đến từ Ma Ưng môn, lại thêm Tuyết Nhân tham dự vào trong, Thiên Tàm âm thầm quan sát, Tây Bắc Cuồng Đao động thái không rõ ràng, tình thế của chúng ta thật sự vô cùng bị động.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Đối với mấy điểm Lý Phong nhắc đến này, mọi người chi bằng đừng ngại nói rõ ý kiến của mình.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Cốc chủ, theo ý của vãn bối, chúng ta phải có xuất kích có tính tập trung, dùng tiến công làm phòng ngự, đạt được hiệu quả xuyên núi đánh hổ.

Hiện nay tình thế Băng Nguyên hỗn loạn, thật ra có bao nhiêu thế lực, chúng ta căn bản không có được biện pháp truy tra. Thay vì lãng phí tinh lực ở phương diện không đuổi kịp, chi bằng thật sự liều mạng với Ngũ Sắc Thiên vực một trận. Có lẽ hiệu quả như vậy sẽ tốt hơn những phương thức bây giờ một chút.

Sở Văn Tân không đồng ý, phản bác lại:

- Dùng công thay thủ đúng là không sai, nhưng Đằng Long cốc là tượng đài của ba phái Băng Nguyên, chúng ta cũng phải phòng ngự cho tốt mới được. Trước đây, ta và Đàm Thanh Ngưu đã từng bàn luận qua, nếu như bố trí trận pháp ở vị trí thích hợp, có thể gia tăng năng lực phòng ngự. Lại thêm tu vi địch nhân mạnh mẽ, chúng ta ở đây đại bộ phận có thể sắp xếp hữu dụng, tự nhiên có cơ hội lợi dụng để làm một số chuyện khác biệt.

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:

- Đề nghị của hai vị đều không sai, chúng ta cũng có thể làm luôn một lượt. Trước mắt, nhiệm vụ đối phó với Ngũ Sắc Thiên vực hay là giao cho sáu người Hàn Hạc đi làm, chúng ta tận sức giảm bớt người đi ra ngoài để tránh phát sinh bất hạnh. Ngoài ra, liên quan đến bố trí trận phòng ngự, phải nhờ đến mấy vị Trừ Ma liên minh phụ trách. Còn những người khác, an bài cụ thể như thế nào mọi người hãy suy tính trước đã, đợi Thiên Lân, Tân Nguyệt, Lâm Phàm mấy người quay lại rồi chúng ta … Ồ … Mấy người Tân Nguyệt đã quay về rồi.

Mọi người đang còn nghe lại đột nhiên biết mấy người Tân Nguyệt quay về, không khỏi quay đầu chăm chú nhìn, giây lát sau quả nhiên thấy Tân Nguyệt, Hàn Hạc, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào bảy người quay về, lại không thấy Thiên Lân đâu cả.

Quan sát vẻ mặt bảy người, mọi người phát hiện vẻ mặt Công Dương Thiên Tung không vui, Tân Nguyệt vẻ mặt lo lắng, những người khác trầm ngâm không nói, rõ ràng có chuyện đã phát sinh rồi.

- Tân Nguyệt, Thiên Lân đâu, hắn vì sao không quay lại đây?

Lòng đầy quan tâm, Giang Thanh Tuyết nói ra tâm tư của mọi người.

Tân Nguyệt liếc mọi người, vẻ bất an nói:

- Chúng ta chạy đến, Thiên Lân đã không còn ở đó nữa. Chúng ta tìm khắp phương viên vài trăm dặm, cũng đều không hề thấy được hắn và Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Chỉ sợ hắn đã có chuyện rồi.

Câu này nói ra, mọi người liền cảm thấy không ổn.

Giang Thanh Tuyết càng thêm nóng nảy nói:

- Sao lại như vậy? Hắn không phải bị Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát hiện, sau đó … sau … đó …

Giang Thanh Tuyết không dám nói thêm, tâm tình lo lắng lộ rõ ra bên ngoài.

Sở Văn Tân an ủi nói:

- Thiên Lân thông minh lanh lợi, ta nghĩ không có việc gì đâu, mọi người không cần phải lo lắng quá mức.

Nói như vậy, nhưng ngay cả hắn cũng không tránh khỏi lo lắng.

Giang Thanh Tuyết vội vàng nói:

- Huynh không biết rõ, Thiên Lân hắn quyết không thể có chuyện đâu, nếu không .. nếu không … Dù sao chính hắn cũng không thể xảy ra chuyện gì không may.

Đa số người ở đó đều không hiểu được Giang Thanh Tuyết vì sao lại lo lắng như vậy, chỉ có Phương Mộng Như hiểu được vài phần, nhẹ giọng nói:

- Giang cô nương chớ lo lắng quá, Thiên Lân không phải tướng mạo chết yểu, hắn có khả năng chỉ nhất thời đi xa, sẽ nhanh chóng quay lại đây.

Thấy mọi người lo lắng như vậy, Triệu Ngọc Thanh mở miệng nói:

- Thiên Lân phỏng chừng gặp chút phiền toái, không bao lâu sau sẽ quay lại, mọi người không cần phải lo lắng. Bây giờ mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta hãy theo tình hình mới trước mắt để thương nghị chỉnh lý lại nhằm tiện ứng phó với tình thế mới.

Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh điểm danh một lượt mọi người, tập trung mọi người chủ yếu ở lại, còn những người khác trước hết cho về nghỉ ngơi trước đã.

Như vậy, người chủ yếu của năm phái tập trung, bắt đầu thương lượng đại thế của Băng Nguyên.

Gió tuyết đầy trời, khí lạnh tập kích người.

Lâm Phàm dẫn bốn sư đệ muội đội tuyết bay đi thám thính tin tức, kết quả cả nửa ngày cũng không chút thu hoạch, không hay không biết đết biên giới phía Nam giữa Băng Hàn giới và Huyền Hàn giới.

Chăm chú nhìn về xa xa, Lâm Phàm khuôn mặt cương nghị cứng rắn tuổi hai mươi tỏ rõ cố chấp lạnh lẽo, trên người mơ hồ có một phong cách của đại tướng.

Linh Hoa bên cạnh đứng yên, nhìn về ngọn núi ở xa xa, nhẹ giọng nói:

- Sư huynh, đi xa hơn nữa là rời khỏi phạm vi thế lực của ba phái Băng Nguyên rồi.

Lâm Phàm nói:

- Huynh biết rồi, vì thế ta đứng ở nơi này.

Tiết Quân không hiểu nói:

- Ý tứ thế nào đây? Đứng ở đây có dụng ý thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play