Công Dương Thiên Tung vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm chỉnh nói:

- Từ nay về sau, Ly Hận thiên cung và Tây vực Bạch Đầu Sơn thề không đội trời chung, có ta thì không có nó.

Các đệ tử nghe vậy, ào ào phụ họa, tâm tình nâng cao.

Cơ Tuyết Ny ôn nhu lên tiếng:

- Thiên Tung, chuyện báo thù cần phải tính kế lâu dài, hiện nay hay là huynh hãy an bài một chút, chúng ta tiếp theo phải làm như thế nào?

Công Dương Thiên Tung nghe vậy, đang phẫn nộ tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn Tân Nguyệt và Vũ Điệp.

- Lần này được hai vị toàn lực hỗ trợ, ta đại biểu cho toàn bộ Ly Hận thiên cung cảm kích hai người.

Tân Nguyệt đáp:

- Thiên tôn nói quá rồi. Đây là chuyện chúng ta phải làm.

Hàn Hạc nói:

- Thiên tôn không cần như vậy, hay là thiên tôn trước hết xử lý chuyện ở nơi này, sau đó chúng ta mới tính toán.

Công Dương Thiên Tung hơi hơi gật đầu, ánh mắt nhìn đến Mạc Bắc Thiên Tinh khách, hỏi:

- Đệ thống kê một lượt, xem thử lần này tổn thất bao nhiêu đệ tử?

Mạc Bắc Thiên Tinh khách nói:

- Đệ đã tính toán rồi, bản phái đại khái có ba mươi bốn đệ tử nhỏ tuổi, hiện nay chỉ còn mười một người, hy sinh hai mươi ba người. Lại thêm ba vị trưởng lão hy sinh tráng liệt, thực lực Ly Hận thiên cung đã hao tổn gần một nửa. Hiện nay môn nhân còn sống, bao gồm cả Tiết Phong cũng chỉ khoảng mười bảy người. Trong đó năm người trọng thương.

Công Dương Thiên Tung vẻ mặt nặng nề hỏi:

- Mọi người có ý kiến gì với tình hình trước mắt không?

Lộc Di Phong nói:

- Theo ý của ta, chúng ta phải tập trung thực lực để đề phòng địch nhân đánh lén lần nữa.

Mạc Ngôn nói:

- Nơi đây là đất của chúng ta, chúng ta quyết không thể bỏ đi được.

Cơ Tuyết Ny nói:

- Hiện nay tình thế Băng Nguyên quỷ dị, tùy lúc đều có thể phát sinh biến cố, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, trước hết bình định Băng Nguyên, sau đó mới nói đến trùng kiến Ly Hận thiên cung.

Công Dương Thiên Tung chìm vào trầm tư, hai loại ý kiến tương phản hẳn nhau, ông phải chọn lựa như thế nào đây.

Bên cạnh, Hàn Hạc, Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt mấy người không tiện xen vào, mọi người chỉ yên yên lặng lặng lắng nghe, chờ đợi Công Dương Thiên Tung quyết định.

Cuối cùng, Công Dương Thiên Tung sau khi suy xét một lượt, đã có quyết định của bản thân.

- Ta nghĩ qua rồi, vì những người còn sống, chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này, đi đến Đằng Long cốc, chờ đợi tiêu trừ được hạo kiếp của Băng Nguyên rồi mới trùng kiến lại Ly Hận thiên cung.

Hàn Hạc nghe vậy mở miệng nói:

- Ta đại biểu Đằng Long cốc hoan nghênh các vị. Sau này mọi người là một nhà, chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực loại trừ thế lực tà ác trên Băng Nguyên, giữ lại một vùng yên bình cho Băng Nguyên.

Ly Hận thiên cung môn hạ đồng thanh kêu lên đồng ý, mọi người đều khao khát hòa bình.

Sau đó, Công Dương Thiên Tung phân công nhân sự, nhờ sự hỗ trợ của mọi người, một hàng người rùng rùng tiến về Đằng Long cốc.

Buổi chiều, đoàn người đến Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh tự thân ra nghênh đón.

Sau khi hỏi qua mọi chuyện, Triệu Ngọc Thanh lệnh cho Đinh Vân Nham an bài thỏa đáng người bệnh của Ly Hận thiên cung, bản thân lại dẫn Công Dương Thiên Tung, Hàn Hạc, Giang Thanh Tuyết mấy người bay thẳng về Đằng Long phủ.

Mời mọi người ngồi xuống rồi, Triệu Ngọc Thanh trước hết an ủi Công Dương Thiên Tung mấy câu, sau đó kể lại một lượt những chuyện mấy người Phi Hiệp phát hiện, cùng với tin tức Lâm Phàm đưa về.

Nghe xong những chuyện này, mọi người đều kinh dị, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với cây màu đỏ kia và kỳ quan dưới lòng đất.

- Sư huynh, hai tin tức này nghe được khiến người ta khó mà tin, có sai lầm gì chăng?

Hàn Hạc là người cất tiếng đầu tiên nói ra nghi ngờ trong lòng của phần lớn mọi người.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Ban đầu, ta cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, tin báo về của Phi Hiệp và Lâm Phàm hẳn không giả. Còn nguyên nhân bên trong, phần lớn là có liên quan đến tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên, kết quả là tốt hay xấu thì cần chúng ta dò xét thêm.

Giang Thanh Tuyết cau mày nói:

- Nếu suy đoán của cốc chủ là thật, tình thế Băng Nguyên càng thêm phần phức tạp, địch nhân chúng ta phải đối mặt cũng đã càng lúc càng nhiều. Đến lúc đó ta e là sẽ không ứng phó xuể được.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Chuyện đã đến nước này, luôn luôn có biện pháp. Hiện nay chúng ta phải có phản ứng tự nhiên, không thể quá phân tán thực lực để đề phòng bị người áp chế.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Thiên tôn nói chính hợp ý ta, nhưng nặng nhẹ thế nào chúng ta cần phải phán đoán cẩn thận.

Vương Chí Bằng hỏi:

- Sư phụ, còn những hướng khác có tin tức chăng?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Ta đã hạ lệnh triệu hồi mọi người, tạm thời còn chưa có người nào quay về.

Mọi người nghe vậy liền chìm vào trầm tư, cảm thấy lo lắng cho tình thế trước mắt.

Ly Hận thiên cung bị đánh lén, chuyện lạ Băng Nguyên ngày càng nhiều, điều này chứng tỏ tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, đặt ra một vấn đề khó mà nắm bắt trước mặt ba phái Băng Nguyên.

Giải quyết vấn đề khó khăn này thế nào trở thành mối quan tâm hàng đầu của ba phái.

Lúc này, tiếng bước chân rõ ràng truyền vào tai mọi người phá vỡ yên lặng.

Mọi người ngửng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở lối vào, Điền Lỗi, Mã Vũ Đào, Phùng Vân, Đông Quan Thành bốn người đang tiến vào, vẻ mặt rất là mơ hồ.

Đứng lên, Triệu Ngọc Thanh mời bốn người ngồi xuống, hỏi lại:

- Sư đệ, xem vẻ mặt mọi người khác thường, có phải phát sinh chuyện thế nào rồi phải không?

Điền Lỗi cười khổ, gật đầu nói:

- Gặp phải một số chuyện phiền phức, đang chuẩn bị thương nghị với mọi người. Không biết những phương diện khác tiến triển như thế nào rồi?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Tình hình không ổn, Ly Hận thiên cung bị Tây vực Bạch Đầu Sơn đánh lén, tổn thất không nhỏ. Năm người Từ Tĩnh phát hiện một số tình hình … Lâm Phàm cũng truyền lại một số tin tức …

Nghe xong những lời kể của Triệu Ngọc Thanh, Điền Lỗi, Mã Vũ Đào bốn người biến sắc, tỏ ra vô cùng khiếp hãi.

Hàn Hạc nhìn sư đệ, hỏi lại:

- Các đệ phát hiện ra chuyện gì rồi?

Điền Lỗi liếc mọi người, trầm giọng nói:

- Ban đầu, chúng ta gặp phải Thiên Tàn tông chủ, khi giao chiến đã vây khốn được y. Ai ngờ y lợi dụng lúc chúng ta nói chuyện đã tự hủy cơ thể huyết nhục phá vỡ kết giới ta bố trí, bỏ chạy đi mất. Sau đó, chúng ta gặp phải Vô Tướng khách, hắn bị trọng thương mà thế công vẫn sắc bén, liên tục đả thương Phùng Vân và Đông Quan Thành, ép ta và Mã tông chủ phải ra tay công kích. Lúc đó, chúng ta vốn cho chuyện tiêu diệt hắn mười phần chắc đến chín, ai ngờ đúng lúc đó, một biến hóa bất ngờ hoàn toàn đột nhiên xuất hiện.

Nghe vậy, mọi người rất kỳ quái, với tu vi của Vô Tướng khách, lại có Điền Lỗi và Mã Vũ Đào cùng ra tay, y có thể làm được chuyện gì đây?

Giang Thanh Tuyết hỏi:

- Tiền bối, lúc trước Vô Tướng khách và Quý Hoa Kiệt giao chiến, chúng ta đã từng tự thân thấy tu vi của hắn không yếu, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của tiền bối và tông chủ, thật ra lúc đó phát sinh chuyện như thế nào?

Thấy mọi người vẻ mặt hiếu kỳ, Điền Lỗi than khẽ một tiếng, tường thuật hết thảy mọi chuyện xảy ra cho mọi người.

- Theo phân tích của chúng ta, sau khi Tử Vong thành chủ dị biến, cả người trở thành vô cùng quỷ dị, hắn nhắm chặt con mắt dường như ẩn chứa một loại bí ẩn nào đó, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, liếc Tuyết Sơn thánh tăng và Phương Mộng Như đang ngồi không nói, than nhẹ:

- Theo ta biết, Tử Vong chi thành ở trong hoang mạc đã lưu truyền vài ngàn năm nay, nhưng không ai biết được nó thật ra bắt đầu từ lúc nào. Hiện nay, theo lời của Hắc Bạch Điên, Phật nhãn nhắm một nửa, Ma nhãn mở to, Hắc Tử Bạch Sinh Thiên Địa ai. Điều này nói rõ Phật nhãn của hắn có chút cổ quái, không dễ dàng mở ra chút nào.

- A di đà Phật.

Tuyết Sơn thánh tăng niệm khẽ một tiếng Phật pháp, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Một dải bổn phần, Phật môn từ xưa lưu truyền. Có một loại truyền ngôn nói rằng có một vị cao tăng Phật môn bị ác ma nguyền rủa, sau khi trải qua ngàn năm tranh đấu, để tiêu trừ lời nguyền trên người, ông ấy chọn một loại phương pháp quỷ dị vô cùng, dùng oán niệm càng thêm tà ác để thôn tính sức mạnh bị ác ma đặt ở trên bản thân mình, từ đó trở thành một sự tồn tại vượt quá hai giới Phật Ma. Ông ấy xuất hiện khiến thiên hạ bất an. Để tiêu diệt ông ta, Phật giới phái ra chín Thiện đồng tử, dùng Thiên Phật tháp chí báu của Phật môn, sau khi khổ chiến bảy ngày bảy đêm, cuối cùng tháp bị hủy người bị chết, khiến Phật giới rất là kinh ngạc.

- Sau đó thì sao?

Nhịn không được hiếu kỳ, Vũ Điệp nói ra điều mọi người nghĩ trong lòng.

Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói:

- Sau đó, Phật giới lại trước sau phái xuất ba đại cao thủ tuyệt thế, phụ thêm vật báu của Phật môn, kết quả cũng đều như nhau, điều này khiến nguyên khí Phật giới thương tổn rất lớn, từ đó không dám trêu chọc đến người đó nữa.

Vũ Điệp ngạc nhiên nói:

- Nói như vậy, vị cao tăng tà ác đó không phải tiêu dao ngoài vòng pháp luật sao?

Tuyết Sơn thánh tăng đáp:

- Trải qua bốn lần giao chiến, vị cao tăng đó dương danh thiên hạ, bị người ta gọi là Diệt Phật Ma Tôn, nhất thời rung động của thiên hạ. Nhưng mà cảnh tốt không bền, Diệt Phật Ma Tôn sau khi trải qua bốn lần giao chiến liền biến mất thần bí, từ đó không có người nào gặp qua ông ta nữa.

Vũ Điệp nói:

- Nói như vậy, ông ta nhất định bị trọng thương, một mình âm thầm ẩn núp lặng lẽ, sau đó yên lặng mà âm thầm chết đi.

Nghe lời của Vũ Điệp, chỉ có một loại suy nghĩ lạc quan khiến cho phần lớn mọi người cho vậy, nhưng kết quả phải như vậy chăng?

Lắc đầu, Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Coi lại những tường thuật chép lại, Diệt Phật Ma Tôn đó trong bốn lần giao chiến biến hóa rất lớn, từ diện mục thanh tú rõ ràng ban đầu, đến sau đó diện mạo mơ hồ, cho đến hai mắt nhắm chặt, chỉ trải qua thời gian vài tháng. Có người nói, vị cao thủ cuối cùng do Phật giới phái ra đã chết dưới hai mắt của Diệt Phật Ma Tôn. Đây có phải là thật hay không cũng không có người biết, nhưng từ đó có thể thấy được, ánh mắt của Diệt Phật Ma Tôn đúng là có chỗ quỷ dị.

Nghe đến đây, đa số đều hiểu được dụng ý của Tuyết Sơn thánh tăng khi kể lại đoạn sử bí ẩn này, nhưng Diệt Phật Ma Tôn và thành Tử Vong có liên hệ như thế nào đây?

Vấn đề này, có một bộ phận người quên đi, nhưng cũng có một bộ phận đang suy xét.

Trước hết, Tân Nguyệt đưa ra suy nghĩ của bản thân.

- Theo lời của thánh tăng nói, thành Tử Vong cùng Hắc Bạch Điên phần lớn có quan hệ đến Diệt Phật Ma Tôn đó, nhưng không biết về phương diện liên hệ có ghi chép lại điều gì không?

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Có ghi chép hay không, ta hoàn toàn không khẳng định được. Điều ta biết là mỗi địa phương có một số truyền ngôn không cách gì chứng thực được. Do chuyện cách đã nhiều năm, truyền ngôn đã tàn khuyết không còn nguyên vẹn, theo ta suy đoán đại khái, Diệt Phật Ma Tôn năm xưa sau khi tiêu diệt được bốn đại cao thủ của Phật giới rồi, hẳn đi đến một địa phương nào đó. Với tình hình lúc đó, nơi đó không có người biết được. Nhưng theo như tình hình hiện nay mà suy đoán, nơi đó hẳn là Tử Vong thành. Còn nơi đó đã phát sinh chuyện gì, sợ là chỉ có Tử vong thành chủ Hắc Bạch Điên mới biết được mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play