Tuyết Ẩn Cuồng Đao trầm ngâm, suy tính giây lát rồi hỏi:
- Ngươi đến cho ta biết những chuyện này cụ thể là muốn nói gì?
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Ý của ta rất đơn giản, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, trước khi những người còn lại đến để đạt được một chút thành tích, tránh bị người khác xem thường.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cau mày nói:
- Ngươi muốn ta phối hợp với ngươi thế nào?
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Băng Nguyên hiện nay tình thế rắc rối phức tạp. Hơn một nửa thế lực đều trực chỉ vào ba phái Băng Nguyên. Chúng ta chỉ cần ở trong thúc đẩy thêm, lúc thích hợp ra tay tạo một số chuyện ngụy tạo liền có thể khống chế phát triển thế cục.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghi ngờ nói:
- Nghe ngươi nói như vậy chính là dự tính mượn đao giết người. Ngươi thấy người khác sẽ mắc mưu chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông cười âm hiểm nói:
- Chỉ cần kế hoạch chu đáo, không có chuyện gì làm không được. Hiện nay, chúng ta có thể chia binh hai đường, ta phụ trách thúc đẩy hỗ trợ, khơi dậy mâu thuẫn giữa ba phái Băng Nguyên và những người khác. Ngươi phụ trách tiêu diệt một số nhân vật quan trọng của ba phái Băng Nguyên để chọc giận ba phái, khiến bọn chúng mất đi lý trí, từ đó rơi vào bẫy của ta.
Nghĩ lại cẩn thận, Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy không sai, vì thế tán đồng:
- Được, cứ theo ý ngươi mà làm, cụ thể chi tiết và phân công, ngươi nói cẩn thận cho ta nghe rõ.
Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy rất mừng, cười nói:
- Về phương diện chi tiết, ta đã nghĩ kỹ rồi. Ngươi chỉ cần y theo kế hoạch của ta mà làm, lần này tuyệt đối thu hoạch không nhỏ.
Nói xong, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhỏ giọng đàm luận trở lại, một âm mưu chống đối ba phái Băng Nguyên liền được triển khai như vậy.
Cùng đúng lúc đó, trên một ngọn núi băng cách chừng vài dặm xa xa, một hình bóng đơn độc đang chăm chú nhìn về phía này.
Do gió tuyết ngăn trở, tầm nhìn mơ hồ khó mà phân biệt.
Nhưng bóng hình đơn độc đó dường như hiểu rõ đối đáp giữa Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao như lòng bàn tay.
- Ha ha ha, có ý tứ. Ta muốn lén nhúng chân vào, như vậy càng thêm tuyệt diệu.
Thanh âm nụ cười âm hiểm cuồng ngạo lại còn bí ẩn.
Điều này cho thấy người này tâm cơ thâm trầm, thật ra hắn là ai đây?
Rời khỏi Thiên Lân, Lam Mẫu Đơn vẫn còn tâm tình thất vọng, bay lượn chậm rãi không mục đích trên Băng Nguyên.
Lần này, nàng từ Ngũ Tượng Thiên thành đến đây để ngăn trở kế hoạch xâm lược của Ngũ Sắc Thần Vương.
Ai ngờ mới đến Băng Nguyên liền gặp phải Thiên Lân, xuất hiện một loại hảo cảm không biết tên với hắn, điều này từ xưa đến nay nàng chưa từng có.
Hôm nay, hai người gặp nhau lần thứ hai, còn thêm một Hoa Hồng Đỏ ở giữa. Tại sao bản thân lại có cử chỉ thất thường, làm ra những chuyện ngay cả bản thân nàng cũng không thể tưởng tượng được?
Bởi nhất thời xúc động hay bởi có sự tồn tại của Hoa Hồng Đỏ?
Ngẫm lại, Mẫu Đơn không lý giải được, chỉ có thể đành tạm thời bỏ qua một bên.
Ngửng đầu, Mẫu Đơn nhìn về xa xa, gió tuyết trùm khắp trời đất, khiến cả thế giới nhiễm một màu trắng bạch như tuyết.
Cảnh tượng xinh đẹp mỹ lệ này, thiên hạ không nơi đây có, lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng ai biết được, trong thế giới tuyết trắng tinh này đang ẩn chứa tà ác không thấy được, hơn nữa nó còn nhanh chóng lan tràn.
Thôi không nhìn nữa, Lam Mẫu Đơn bật cười nhẹ nhàng, thân thể lóe lên đi liền, chớp mắt đã vượt qua không gian vài dặm.
Rất nhanh, nàng đến trên một hẻm núi băng, phát hiện hẻm núi bên dưới truyền đến một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt khiến nàng chú ý.
Bay xuống dưới, Lam Mẫu Đơn đứng ở giữa hẻm núi băng, bốn bề yên tĩnh âm thầm lại có một luồng khí tức lúc ẩn lúc hiện bàng bạc ẩn mình bên cạnh.
Đứng yên bất động, Lam Mẫu Đơn ngưng thần thăm dò, cả người hệt như một bức tượng băng, đứng ở đó rất lâu.
Bốn phía, cuồng phong gào thét, gió tuyết bay như thường, không thấy có bất cứ chút gì khác lạ.
Nhưng ngầm dưới đất, một chuỗi âm thanh có quy luật kỳ quái hòa hoãn đang truyền vào trong đại não của Lam Mẫu Đơn.
Phát hiện được tình hình này, khuôn mặt xinh đẹp của Lam Mẫu Đơn hơi nở nụ cười, điềm nhiên nói:
- Có khách xa đến, chủ nhân lại không hiện thân, đây có phải là đạo đãi khách không?
Lời vừa dứt, một âm thanh trong gió tuyết truyền đến, trầm thấp lại có mấy phần đau thương.
- Người thất thế, quên mất trần thế. Cô nương xin mời trở về đi.
Lam Mẫu Đơn hơi kỳ quái, nghe người kia nói không có vẻ ác ý, nhưng người đó vì sao lại muốn tránh né không xuất hiện vậy?
Hiếu kỳ, Lam Mẫu Đơn hỏi:
- Các hạ có đau lòng, quên không được quá khứ, như vậy cho dù là người có lòng né tránh, lòng cũng vẫn ở trong quá khứ. Sao phải khổ sở cưỡng bách bản thân vậy?
Thanh âm đó trả lời:
- Tiểu cô nương, cô còn nhỏ không đáng đau thương nhân thế. Có một ngày khi cô dần dần già lão đi, cô sẽ phát hiện ra, rất nhiều chuyện tốt đẹp trong quá khứ thật ra chỉ là một loại biểu tượng mà thôi.
Lam Mẫu Đơn nói:
- Bề ngoài, thật ra cũng là một loại biểu tượng. Ngươi thấy ta xinh đẹp cho là ta còn nhỏ tuổi, thật ra đó là một sai lầm.
Trong gió tuyết, thanh âm đó phát lên:
- Lẽ nào ngươi không còn nhỏ chăng?
Lam Mẫu Đơn đáp:
- Trong thế giới của ta, ta tương đối trẻ tuổi. Trong thế giới các ngươi, ta có lẽ còn già lão hơn ngươi.
- Thế giới của các ngươi? Ngươi đến từ đâu?
Thanh âm đó có vài phần kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Lam Mẫu Đơn điềm nhiên đáp:
- Chỉ là hỏi thôi, thế không mời ta tiến vào ngồi gặp gỡ sao?
Vang trong gió tuyết, thanh âm đó nói:
- Nếu ngươi có thể tiến vào, ta cũng không ngăn cản.
Lam Mẫu Đơn cười nói:
- Tốt lắm, ngươi xem cho cẩn thận.
Ánh sáng nhạt lóe lên, thân thể Lam Mẫu Đơn như một khối băng vỡ nát hóa thành những điểm bụi biến mất hoàn toàn trước khi rơi xuống đến đất.
Một khắc sau, nàng xuất hiện ở một nơi khác, lại khiến vang lên một tiếng kêu kinh hãi.
- Công pháp thật huyền diệu, ngươi thật ra đến từ đâu vậy?
- Đừng nóng, từ từ nói chuyện, ngươi sẽ biết thôi.
Thanh âm từ mạnh thành yếu, chớp mắt đã biến mất.
Đến lúc này, hẻm núi băng lại trở về như cũ, gió tuyết như trước, một vùng yên lặng.
Thời gian, âm thầm trôi qua, khi Lam Mẫu Đơn lại xuất hiện ở trong hẻm núi, trong gió tuyết truyền lại thanh âm của người đó.
- Đa tạ ngươi đã cho ta biết những chuyện đó, lần tới có duyên, chúng ta còn gặp lại.
Lam Mẫu Đơn điềm đạm đáp:
- Gặp gỡ là duyên, ta gặp được ngươi hẳn cũng là do ông trời an bài, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều.
Rời khỏi hẻm núi băng, Lam Mẫu Đơn tiến thẳng, sau khi bay được vài chục dặm, bất ngờ phát hiện được khí tức của Hoa Hồng Đỏ.
Ngừng lại, Lam Mẫu Đơn tìm kiếm cẩn thận, nhanh chóng xác định được hành tung của Hoa Hồng Đỏ, âm thầm bay theo phương hướng của nàng ta.
Bay được vài dặm, Lam Mẫu Đơn phát hiện được hình bóng của Hoa Hồng Đỏ.
Chỉ thấy Hoa Hồng Đỏ lơ lửng trong không trung, phía trước cách vài trượng là một người đàn ông anh tuấn mang áo da điêu.
Hơi hiếu kỳ, Lam Mẫu Đơn thu lại khí tức bản thân, cơ thể nhạt đi trong không gian, âm thầm đến gần hai người.
Lúc này Hoa Hồng Đỏ đang nhìn người đàn ông anh tuấn, lạnh lùng cất tiếng nói:
- Tránh ra, ta không muốn nói nhiều với ngươi.
Thanh niên mang áo da điêu mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt có mấy phần tự phụ kiêu ngạo, trong tay cầm một cái địch bằng vàng chơi đùa, ánh mắt kỳ dị nhìn Hoa Hồng Đỏ cười nói:
- Băng Nguyên tuyết lạnh thấu xương, rộng rãi trống không. Ngươi thân mang màu sáng hẳn nhiệt tình như lửa, sao lại lạnh lẽo như vậy?
Hoa Hồng Đỏ nói:
- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi phải quan tâm để ý. Thật ra ngươi có nhường đường hay không?
Thanh niên mang áo da điêu không thèm để ý, cười nói:
- Sao là nhường, sao là không nhường?
Hoa Hồng Đỏ ánh mắt hơi lạnh, hừ giọng nói:
- Ngươi thật lòng muốn dây dưa?
Thanh niên áo da điêu nói:
- Gặp gỡ là duyên, định mệnh dây dưa. Ông trời an bài, trời ban cho nhân duyên.
Hoa Hồng Đỏ vẻ mặt biến sắc, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi muốn chết.
Thanh niên áo da điêu cười nói:
- Sai rồi, ta tìm duyên.
Ở không xa, Lam Mẫu Đơn ẩn thân nghe vậy, trong lòng không khỏi cười thầm.
Nàng cảm thấy bất ngờ với sự thẳng thừng của người thanh niên áo da điêu, cũng cảm thấy buồn cười với chuyện Hoa Hồng Đỏ gặp phải.
Nếu không có Thiên Lân, thanh niên áo điêu anh tuấn bất phàm, tu vi cũng không đơn giản có thể nói là một đối tượng không hề tồi.
Đáng tiếc hắn và Hoa Hồng Đỏ gặp nhau quá trễ, giữa hai người là một đoạn duyên không biết là lành hay là oan nghiệt.
Có lẽ đây là nhân duyên.
Hoa Hồng Đỏ vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói:
- Ta không cần biết ngươi là ai, lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, rời xa ta một chút đi. Nếu không ta sẽ chém đầu của ngươi xuống, đưa tiễn ngươi về địa phủ.
Thanh niên áo da điêu hơi biến sắc, hỏi lại:
- Nàng quả thật vô tình như vậy sao?
Hoa Hồng Đỏ nói:
- Giữa ta và ngươi không có gì gọi là tình cảm. Nếu ngươi thích dây dưa, thế đừng trách mất mặt.
Thanh niên áo da điêu thở dài nhè nhẹ, hơi thất vọng nói:
- Có lẽ chúng ta gặp nhau sai lúc.
Hoa Hồng Đỏ nghe vậy, trong lòng hơi biến đổi, nàng và hắn ta quả thật gặp nhau sai thời điểm chăng?
Hay bởi vì trước đây có một Thiên Lân?
Bỏ đi tạp niệm, Hoa Hồng Đỏ nói:
- Nhường đường, ta phải đi đây.
Thanh niên áo da điêu chần chừ một lúc, sau đó dời người đi, hỏi tiếp:
- Trước khi đi, ta có thể hỏi tên của nàng được không?
Hoa Hồng Đỏ nhìn hắn, lạnh lẽo nói:
- Hắc Trì Huyết Mân Mặc Hương.
Thanh niên áo da điêu nói:
- Cũng không sai, người hệt như tên, xinh đẹp lạnh lùng. Ta tên Phỉ Vân, đến từ Thiên Sơn.
Hoa Hồng Đỏ không nói một lời, thân thể hệt như một dải lụa xuyên qua bên cạnh Phỉ Vân bay về phía xa xa.
Thanh niên áo da điêu Phỉ Vân xoay người nhìn theo, vẻ mặt toát ra vài phần thương nhớ, dường như trong lòng không nỡ nhưng lại không hề đuổi theo.
Lam Mẫu Đơn thấy vậy âm thầm lùi lại, đuổi theo Hoa Hồng Đỏ từ một hướng khác, chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.
Giây lát, Phỉ Vân tỉnh lại, vẻ mặt bình tĩnh như thường tung mình bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Trên ngọn Ly Hận, cao thủ Đằng Long cốc, Dịch viên và Ly Hận thiên cung cùng tề tụ một chỗ, mọi người đang mặc niệm cho những đệ tử Ly Hận cung đã chết đi.
Do chuyện này phát sinh đột ngột, ứng cứu chậm một chút, khiến đại bộ phận đệ tử hy sinh. Chuyện này khiến người còn sống của Ly Hận thiên cung cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
- Thiên tôn, món cừu hận này chúng ta nhất định phải đòi lại.
Vẻ mặt phẫn nộ, Mạc Ngôn hận thù cất tiếng.
Trưởng lão Lộc Di Phong nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không báo được thù này, thề không làm người.