Mã Vũ Đào phản bác:
- Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Nếu như mù quáng xuất kích, chỉ bị hao binh tổn tướng mà thôi.
Công Dương Thiên Tung hừ nhẹ nói:
- Băng Nguyên là địa bàn của chúng ta, tập họp sức mạnh ba phái nếu còn sợ đầu sợ đuôi thì có khác gì để người ta coi thường chúng ta?
Thấy hai người có sự chia rẻ ý kiến, Triệu Ngọc Thanh lập tức cất lời:
- Hai vị lão hữu chớ có tranh chấp nữa, lần này chúng ta nói chuyện này chính là thương nghị định ra một đối sách thấy là tương đối thỏa đáng, tận hết khả năng hóa giải hạo kiếp lần này. Trước mắt, tình thế Băng Nguyên biến ảo khó lường, một đối sách tốt sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mạng vận ba phái Băng Nguyên.
Thấy Triệu Ngọc Thanh cất tiếng, Mã Vũ Đào và Công Dương Thiên Tung cùng hừ nhẹ, quay đầu không nói.
Dịch viên Giang Thanh Tuyết thấy vậy, nhẹ nhàng nói:
- Ba vị tiền bối, tình hình Băng Nguyên vãn bối có chút suy nghĩ nông cạn, không biết có thể làm được hay không?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Giang cô nương cứ nói đừng ngại, được hay không chúng ta cùng nhau thương nghị.
Gật nhè nhẹ, Giang Thanh Tuyết nói:
- Vừa rồi nghe những lời của Mã tiền bối và Công Dương tiền bối, vãn bối thấy có thể kết hợp xảo diệu với nhau, vừa phái người thăm dò tình hình mới nhất của Băng Nguyên, vừa chọn một số cao thủ có tính tập trung, tiến hành tiếp xúc trực diện. Cứ như thế, cho dù tình hình có biến, chúng ta cũng có thể trong thời gian ngắn phản ứng được, không lãng phí thời gian và lãng phí tinh lực.
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét qua mọi người, hỏi lại:
- Mọi người có bàn luận gì thêm không?
Sở Văn Tân nói:
- Vãn bối thấy phương pháp này có thể áp dụng được, bất quá an bài nhân sự phải suy xét cẩn thận. Trước hết, nên phái người nào đi thám thính tin tức, thứ hai, chúng ta phải phân binh vài hướng, cuối cùng, hình thành tổng thể thế nào cho hữu hiệu, thống nhất phối hợp hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Ngọc Thanh tán thưởng:
- Sở thiếu hiệp suy xét rất chu đáo, chuyện này chúng ta phải quyết định vào lúc này. Trước hết, về chuyện thám thính tin tức, mọi người có kiến nghị thế nào?
Mã Vũ Đào lạnh lùng nói:
- Về phương diện này ta không có ý kiến gì, mọi thứ đều do cốc chủ quyết định.
Công Dương Thiên Tung thấy vậy hừ giọng nói:
- Ly Hận thiên cung cũng không có ý kiến gì.
Biết bọn họ đã thù hận nhau vài trăm năm, trong thời gian ngắn khó mà hòa thuận được, Triệu Ngọc Thanh cũng không miễn cưỡng, đưa mắt nhìn Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Giang cô nương có suy nghĩ thế nào?
Trầm tư một lúc, Giang Thanh Tuyết nói:
- Về chuyện này vãn bối đã có khảo sát qua, muốn thám thính được tình hình của Băng Nguyên, trước hết phải phù hợp mấy điểm, thứ nhất phải có tu vi hơn người để tránh trong quá trình thám thính tin tực bị gặp nguy hiểm, thứ hai phải quen thuộc với Băng Nguyên, hiểu rõ hoàn cảnh địa lý và một số chuyện khác của Băng Nguyên, thứ ba phải có năng lực ứng biến linh hoạt, một khi gặp phải cường địch phải hiểu được né nặng tìm nhẹ, hết sức bình tĩnh nghĩ biện pháp bỏ chạy. Tổng hợp tất cả những nhân tố này, theo quan điểm cá nhân vãn bối thấy hoàn toàn không thể chỉ một người có thể làm được.
Điền Lỗi nghe vậy hơi hiếu kỳ, hỏi lại:
- Câu này hiểu thế nào? Lẽ nào cô cho rằng không có một cá nhân nào có thể đủ xứng tầm chăng?
Giang Thanh Tuyết liếc mọi người, chần chừ một lúc rồi nói:
- Theo vãn bối nghĩ, chuyện thăm dò tin tức này tối thiểu cần có bốn người mới có thể làm được. Về nguyên nhân của nó, thứ nhất, ba phái Băng Nguyên phân bố ở ba chỗ khác nhau, giữa các bên có khoảng cách nhất định. Bất kể đệ tử của một phái nào cũng đều khó mà hiểu được rõ ràng hoàn toàn khu vực quản lý của ba phái. Cứ như thế, hẳn ba phái cần phái ra một người kiệt xuất, các người này dùng sở trường bù đắp sở đoản cho tiện hành sự. Thứ hai, giữa Mã tiền bối và Công Dương tiền bối dường như có chút hiểu lầm, một khi người dò thám tin tức phát hiện được tình hình, rất có khả năng cần đồng thời báo tin về cho cả ba phái, như thế ít nhất cần lưu lại một người tiếp tục quan sát tình hình, ba người quay về bẩm báo tin tức. Đương nhiên, chuyện này chỉ là suy nghĩ của cá nhân vãn bối, có chỗ nào mạo phạm xin các vị tiền bối tha thứ.
Nghe hết những câu này, mọi người không ai không ngầm khen Giang Thanh Tuyết thông minh, Điền Lỗi càng tán dương hơn:
- Nói rất hay, cô quả thật suy nghĩ cân nhắc rất chu đáo.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Giang cô nương nói vô cùng có lý, mọi người nếu không bàn gì thêm, chúng ta hãy nói về số lượng và nhân tuyển.
Nói rồi nhìn Mã Vũ Đào và Công Dương Thiên Tung, ánh mắt có ý hỏi han.
Suy nghĩ một chút, Mã Vũ Đào trả lời:
- Ta vốn dự tính để Kiến Quốc tham dự, đáng tiếc Kiến Quốc hiện tại bị thương, vì thế đành phải để Phùng Vân thay thế.
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu xem như đồng ý, rồi quay qua nhìn Công Dương Thiên Tung hỏi:
- Thiên tôn thì sao? Có dự tính thế nào?
Công Dương Thiên Tung không suy nghĩ gì trả lời liền:
- Vì sự an nguy của Băng Nguyên, Ly Hận thiên cung ta tự nhiên không chậm hơn người, ta quyết định phái Mạc Ngôn tham dự nhiệm vụ này. Cốc chủ thấy thế nào?
Triệu Ngọc Thanh gật đầu đáp:
- Chuyện này ta không có ý kiến, về phía Đằng Long cốc, ta dự tính để Tân Nguyệt phụ trách.
Mã Vũ Đào hơi kinh ngạc, nhìn Tân Nguyệt một lúc hỏi lại:
- Cốc chủ, bây giờ ba phái đã tuyển người rồi, người còn lại tính thế nào?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Bây giờ phải suy tính xem tổ này cần có bao nhiêu người mới hợp lý. Bốn người hoặc là nhiều hơn?
Công Dương Thiên Tung đáp:
- Ta thấy số người không cần quá nhiều, dù sao chỉ là thám thính tin tức, trọng điểm chúng ta chính là xua đuổi những người lòng dạ xấu xa, vì thế tinh lực nên đặt ở đây, vì thế ta thấy bốn người là đủ rồi.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thiên tôn nếu như cho là vậy, thế thì thiên tôn thấy người cuối cùng nên là ai mới thích hợp?
Công Dương Thiên Tung sửng người, dường như không ngờ Triệu Ngọc Thanh đem chuyện lựa người này giao hẳn cho mình.
Suy nghĩ một lúc, Công Dương Thiên Tung liếc mọi người có mặt, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Lân.
- Ta thấy Thiên Lân là người tương đối thích hợp, hắn từ nhỏ sinh trưởng ở Băng Nguyên, đối với địa lý nơi này càng hiểu rõ, lại thêm thông minh hơn người, tu vi bất phàm, chắc chắn là xứng đáng.
Câu này vừa nói ra, mọi người không ai phản đối, mỉm cười nhìn Thiên Lân.
Bật cười tinh nghịch, Thiên Lân hỏi:
- Chuyện này chính là việc cực nhọc, không biết có khen thưởng không đây.
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:
- Con muốn khen thưởng thế nào?
Thiên Lân nghĩ một lát, cười đáp:
- Chuyện này thật ra con chưa tính tới, không biết cốc chủ dự tính khen thưởng con thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh nhìn hắn, tỏ ra sâu sắc đáp:
- Cho con thứ con muốn nhất, con thấy thế nào?
Thiên Lân khép hờ hai mắt, ngầm nói: “Mong muốn nhất, lẽ nào?”
Nghĩ đến đây, Thiên Lân mơ hồ hiểu được vài phần, cố gắng đè nén kích động trong lòng, cười nói:
- Đa tạ cốc chủ ưu ái, Thiên Lân cảm kích vô cùng.
Bật cười lạnh nhạt, Triệu Ngọc Thanh quay lại chủ đề hỏi:
- Người thám thính tin tức đã chọn lựa xong rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau bàn luận về phương diện khác, phải ra tay thế nào để xử lý những người xâm nhập. Trước mắt, ngoại trừ ba phái chúng ta, cao thủ Dịch viên và Trừ Ma liên minh cũng có mặt ở đây, vì hòa bình của thiên hạ, chúng ta phải làm thế nào mới hợp lý?
Vấn đề này có phần cao thâm, không phải chỉ trong vài ba câu có thể nói rõ ràng được, vì thế nhất thời mọi người chìm vào trầm ngâm yên lặng.
Giây lát sau, Sở Văn Tân mở miệng phá vỡ yên lặng.
- Theo ý của vãn bối, chúng ta chi bằng chia binh bốn hướng, ba phái mỗi phái cử ra một tổ, đồng thời bắt tay tiến hành việc này, còn lại một tổ do ba phái cùng chọn cao thủ kiệt xuất, Trừ Ma liên minh vãn bối và Dịch viên bên cạnh hỗ trợ, tạo thành một đội ngũ tinh anh để ứng phó các loại địch nhân.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy, không đồng ý nói:
- Bốn tổ dường như thực lực quá phân tán, như vậy trong quá trình giao chiến có khả năng xuất hiện thương vong rất lớn, vãn bối thấy cần phải thương nghị lại.
Sở Văn Tân giải thích:
- Sở dĩ phân binh bốn lộ là suy xét đến góc độ địch nhân xâm nhập phân tán, chúng ta có thể đồng thời tiến hành một số chuyện. Một khi tập trung đông người, tuy tính an toàn được đề cao rất lớn nhưng lại không có lợi cho tình hình trước mắt.
Giang Thanh Tuyết nghĩ thấy cũng đúng, liền không tranh luận thêm nữa.
Mã Vũ Đào nói:
- Sở thiếu hiệp nghĩ chu đáo, ta thấy phân binh bốn lộ có thể làm được.
Triệu Ngọc Thanh không tỏ thái độ, nhẹ giọng nói:
- Thiên tôn thì sao, có bàn tính gì thêm không?
Công Dương Thiên Tung đáp:
- Lần này đến đây, chúng ta hoàn toàn không mang theo quá nhiều đệ tử, người chia ra quá rộng dường như không có lợi lắm. Tuy nói Băng Nguyên là lãnh địa của chúng ta, nhưng những người đó nếu như đã dám đến đây, hẳn không phải hạng tầm thường. Nếu như chúng ta không suy xét chu đáo trước, một khi môn hạ ba phái giao tranh liền có khả năng bị thương vong rất lớn.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
- Thiên tôn nói vậy có lý, chúng ta ba phái tuy người không ít, nhưng người tham dự không nên quá nhiều để tránh thêm phần thương vong. Về chuyện này, ta thấy phân binh bốn lộ quá mỏng, đổi lại phân binh ba lộ tốt hơn. Trước hết, lộ thứ nhất do thành phần tinh anh của ba phái tạo thành, lộ thứ hai do môn hạ của Đằng Long cốc và Ly Hận thiên cung tạo thành, nhóm thứ ba do cao thủ Thiên Tà tông và Đằng Long cốc hợp thành. Còn đối với Trừ Ma liên minh và Dịch viên, có thể ở bên cạnh hỗ trợ chúng ta. Bây giờ, mời thiên tôn và tông chủ cho danh sách phần người tham dự, sau đó chúng ta cùng nhau thương nghị thành phần cụ thể của người ba tổ.
Thấy Triệu Ngọc Thanh nói vậy rồi, mọi người đều không tranh luận thêm, bắt đầu suy xét cẩn thận.
Giây lát sau, Mã Vũ Đào có quyết định, cất tiếng nói trước:
- Thân là một trong ba phái Băng Nguyên, Thiên Tà tông ta co trách nhiệm gánh vác việc xua đuổi ngoại địch. Vì thế ta quyết định bản thân tham dự sự kiện lần này, Tàn Hồ Vũ Sĩ Đông Quan Thành và Hạ Kiến Quốc đều cùng ra mặt để bảo hộ hòa bình Băng Nguyên.
Câu nói của Mã Vũ Đào có phân lượng không nhẹ, quyết định này của ông chẳng khác nào đem toàn bộ cao thủ Thiên Tà tông lần này đến Đằng Long cốc cùng tham dự, nghe Triệu Ngọc Thanh chỉ huy.
Công Dương Thiên Tung vừa nghe, không chịu yếu hơn lên tiếng:
- Ly Hận thiên cung không chậm hơn người, lần này toàn bộ người đến đây cùng tham dự, ai cũng đều nghe theo hiệu lệnh của cốc chủ.
Hiểu được hai người đang tranh hơn thua, Triệu Ngọc Thanh cũng không chỉ rõ, chỉ bình thản cười nói:
- Tông chủ và thiên tôn đã ra công trượng nghĩa như vậy, ta đại biểu mọi người của Đằng Long cốc cảm tạ các vị. Bây giờ ta cũng liệt kê danh sách những người Đằng Long cốc tham dự, sau đó chúng ta mới cùng nhau đàm luận tiếp. Do tình thế Băng Nguyên biến ảo quỷ dị, để hết khả năng tránh né sự tình tăng quá, ta quyết định tự mình ra tay, người tham dự bao gồm hai sư đệ của ta, sáu đồ đệ cùng với Từ Tĩnh, Huyền Vũ, Tuyết Xuân, Phi Hiệp, Lâm Phàm.
Mọi người nghe vậy thất kinh, câu này của Triệu Ngọc Thanh chẳng khác xuất hết toàn bộ Đằng Long cốc, điều này khiến mọi người bất ngờ cảm nhận áp lực to lớn.