Nhưng vì thế mà sư phụ phải trả giá nặng nề, đó chính là sinh mạng của sư phụ. Sư phụ vì sư đệ nên không tiếc dùng mạng mình để đổi, trước khi chết chỉ có một di nguyện hy vọng sư đệ nhận lời với sư phụ, từ đó không bao giờ gặp lại muội nữa. Để hoàn thành di nguyện của sư phụ, ta bất đắc dĩ phải bố trí một âm mưu, nói là sư đệ khi sư diệt tổ, sau đó mới diễn một tuồng kịch trước mặt ba người các đệ muội (Phương Mộng Như, Hàn Hạc, Điền Lỗi), nhờ chuyện này để chế tạo chuyện sư đệ giả chết, để khiến cho muội hết đi hy vọng. Quả nhiên, khi muội vừa thấy đầu của sư đệ liền giận dữ vô cùng, lập tức phát cuồng rời khỏi nơi này.
Nghe xong những lời này, Phương Mộng Như, Hàn Hạc, Điền Lỗi không ai không biến sắc, không người nào ngờ được chân tướng thật sự lại như vậy.
Phương Mộng Như vừa hối hận vừa tự trách, giọng đau khổ la lên:
- Vì sao như vậy, huynh vì sao không cho muội biết, ngược lại còn khiến muội hận thù huynh và sư phụ năm trăm năm, điều này khiến muội làm sao đối mặt với chính mình?
Triệu Ngọc Thanh nói ra được bí ẩn trong lòng rồi, cả người thoải mái hẳn ra, giọng cảm xúc đáp:
- Sư muội, sư phụ làm như vậy thật ra hoàn toàn là vì muội mà thôi. Lão nhân gia người biết tính cách muội quật cường, nếu không dùng hạ sách này, muội tuyệt đối sẽ không bao giờ mất đi hy vọng. Như vậy, một khi muội và sư đệ ở lâu với nhau, sư đệ chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa. Lúc đó muội sẽ càng thêm đau khổ.
Phương Mộng Thanh đau khổ la lên thất thanh, cừu hận năm trăm năm hóa thành hối hận, điều này sao không khiến bà phải đau lòng được.
Hàn Hạc vẻ mặt đau khổ, nhìn Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư huynh, vài trăm năm qua, sư đệ có khỏe không?
Câu này vừa nói ra, Phương Mộng Như lập tức thôi khóc, đưa mắt nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Thanh chờ đợi ông trả lời.
Nhìn ba vị sư đệ sư muội, Triệu Ngọc Thanh rất cảm động, ánh mắt nhìn Thiên Lân và Lâm Phàm, nhỏ giọng nói:
- Điều này tin chắc bọn chúng phải hiểu rõ ràng hơn.
Hàn Hạc quay đầu nhìn Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Lúc này, con không muốn nói điều gì sao?
Thiên Lân sau khi hiểu được tình cảm đau thương giữa Phương Mộng Như và Trần Vũ Hiên, trong lòng hết sức tiếc hận, cũng không muốn che giấu trước mặt Hàn Hạc, thản nhiên nói:
- Con biết chuyện của Trần Vũ Hiên tiền bối, Phi Long quyết của Lâm Phàm học được từ tiền bối ấy.
Thấy Thiên Lân nói đến việc này, Lâm Phàm gật đầu đáp:
- Không sai, Phi Long quyết chính là do Tứ sư thúc tổ truyền thụ cho con. Chuyện này phải nhắc lại từ mười ba năm trước. Khi đó con bảy tuổi, Thiên Lân sáu tuổi, chúng con có một lần vui chơi trong huyệt động ở mặt phía Nam của Đằng Long cốc, Thiên Lân vô tình phát hiện được sư thúc tổ. Khi đó chúng con đều không biết thân phận của người, cùng nhau vây chặt lấy người để nghe người kể chuyện xưa, sau đó chúng con thường chạy đến nơi đó chơi.
Sau này, Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần bắt đầu khai mạc, Thiên sau khi kết thúc đại hội đã lén dặn dò chúng con thường ra huyệt động đó luyện kiếm, lâu thật lâu sau, con và Linh Hoa, Tiểu Hầu mấy đứa đã học được không ít thứ từ Tứ sư thúc tổ. Bốn ngày trước, vì đại hội lần này, Linh Hoa quấn lấy sư thúc tổ để nài nỉ người truyền tuyệt kỹ cho con, cuối cùng sư thúc tổ liền truyền Phi Long quyết cho con.
Nghe đến đây, Phương Mộng Như vội vàng nói:
- Huynh ấy có khỏe chăgn? Có phải luôn ở nơi đó không, con mau dẫn ta đi đến đó.
Lâm Phàm vẻ mặt khó coi, liếc sư phó sư tổ, chần chừ nói:
- Mấy năm nay, con nghe được Tứ sư thúc tổ cho biết, sư thúc tổ dường như đang né tránh người nào đó. Trước đây con không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ con đã biết rõ rồi, Tứ sư thúc tổ đang né tránh Ngũ sư thúc tổ.
Phương Mộng Như trừng đôi mắt đẹp, hơi nóng nảy nói:
- Quân phụ lòng thật đáng hận, lừa dối ta năm trăm năm rồi, ta sẽ không tha cho hắn được sống tốt.
Biết bà chỉ nói chứ không thật lòng vậy, Lâm Phàm không tiện nói thêm, ánh mắt nhìn Thiên Lân ra ý cầu khẩn hắn đưa chủ ý ra.
Quanh đó, Linh Hoa thấy Phương Mộng Như vẻ mặt như vậy, không khỏi mở miệng nói:
- Ngũ sư thúc tổ người không cần nóng giận, Tứ sư thúc tổ thật ra vẫn luôn lo lắng cho người. Con thỉnh thoảng thấy sư thúc tổ một mình ngây ngốc ra, ngồi cả nữa ngày không nói gì, vẻ mặt đầy tình cảm, dường như đang nhớ lại chuyện quá khứ.
Phương Mộng Như nghe vậy vẻ mặt tốt lại chút, hỏi:
- Nói cho ta biết, huynh ấy ở nơi nào, ta phải đi tìm huynh ấy hỏi cho đến cùng.
Linh Hoa do dự một lúc, chần chừ nói:
- Cái này … con … không tiện nói cho người biết được, hay người hãy hỏi ý của sư tổ trước đã, nếu như sư tổ …
Phương Mộng Như hừ giận một tiếng, trừng trừng Triệu Ngọc Thanh nói:
- Đại sư huynh, chuyện đã đến nước này, lẽ nào huynh còn không muốn cho muội được gặp huynh ấy một lần sao?
Triệu Ngọc Thanh chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt kỳ dị nói:
- Sư muội không cần vội, có chuyện liên quan đến Tứ sư đệ cần phải nói rõ cho muội biết.
Phương Mộng Như nói:
- Chuyện gì nữa?
Triệu Ngọc Thanh thở dài nhè nhẹ nói:
- Năm xưa sư phụ bởi vì sư đệ mà chết, điều này khiến Tứ sư đệ canh cánh bên lòng, tâm thần cuồng loạn trong lúc đau thương, cuối cùng một đêm tóc bạc trắng hẳn, không còn có được vẻ anh tuấn ngày trước.
Phương Mộng Như thất thanh la lên:
- Tứ sư huynh, huynh hà tất phải làm thế?
Dứt lời, Phương Mộng Như nhanh chóng tỉnh lại, giọng kiên định nói:
- Đại sư huynh, cho dù huynh ấy bây giờ có hình dạng thế nào, dù già dù xấu muội đều không thấy sao cả, muội nhất định phải gặp được huynh ấy.
Lẳng lặng nhìn Phương Mộng Như, Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, giọng vui mừng lại có tiếng thở dài, nhỏ nhẹ nói:
- Sư muội, muội còn nhớ được một câu nói chăng?
Phương Mộng Như không hiểu, hỏi lại:
- Câu nói nào?
Triệu Ngọc Thanh dời ánh mắt nhìn lên đỉnh động, vẻ thê lương nói:
- Mộng của ta, ở trong mộng, kiếp trước là một cơn gió thoảng.
Phương Mộng Như ánh mắt thoáng động, sau đó đột nhiên đứng lên, thân thể lắc lư kịch liệt, khuôn mặt lộ vẻ kích động, run rẩy nói:
- Người đó chính là Tứ sư huynh?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:
- Lẽ nào muội không thấy trên người người đó có một luồng khí tức quen thuộc sao?
Phương Mộng Như biến hẳn sắc mặt, đột nhiên bật cười điên cuồng nói:
- Té ra là như vậy, không trách được người đó lại nói với ta những lời này. Nhưng vì sao huynh ấy lại muốn né tránh, vì sao không dám đối mặt với ta?
Triệu Ngọc Thanh thở dài nói:
- Năm trăm năm rồi lại gặp được nhau, tình hận thù khó mà mở miệng. Người xưa gặp nhau không biết được, chỉ vì si tình sợ lời nguyền. Sư muội, đây là những câu nói của đệ ấy sau khi muội đã rời đi lần đó, từ đó muội hẳn phải hiểu rõ được cảm nhận của đệ ấy.
Phương Mộng Như thân thể loáng lên, bà đang cười điên cuồng đột nhiên dừng lại, máu tươi trong miệng tuôn ra.
- Sư huynh, muội thật quá khổ sở, huynh có biết chăng?
Triệu Ngọc Thanh trong mắt ánh lên giọt lệ, gật nhẹ nói:
- Sư muội, ta hiểu rõ, nhưng đây là định mệnh, muội không thể thay đổi nó được.
Phương Mộng Như đau khổ nói:
- Sư huynh, nếu là như vậy, vì sao huynh còn muốn cho muội biết?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết được, bất quá sư thúc từng nói qua một câu có ảnh hưởng rất lớn đối với ta.
Phương Mộng Như kinh ngạc nói:
- Nói thế nào?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư thúc từng nói, sáu trăm năm luân hồi một lần, sư phụ năm đó hình như có ẩn dụ, lại chưa từng cho ta biết.
Phương Mộng Như lẩm bẩm:
- Sáu trăm năm, mười giáp tử rồi. Ta đời này còn được ít nhiều thời gian đây?
Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy, mày hơi nhướng lên, trầm tư giây lát mở miệng:
- Tu vi sáu trăm năm đổi lấy tình hận sáu trăm năm, có lẽ buổi chiều mới là đẹp nhất.
Phương Mộng Như mơ hồ hiểu được vài phần, nghi hoặc nói:
- Ý của thánh tăng cho là ta và Tứ sư huynh còn có cơ hội đoàn tụ với nhau?
Tuyết Sơn thánh tăng từ chối trả lời đáp:
- U Mộng Lan trên Thiên Nữ phong sắp sửa tái hiện, một vòng lời nguyền mới cũng theo đó di chuyển. Cô đã trải qua sáu trăm năm sinh hoạt kiên cường đau thương với năm tháng, sao lại không có được chút xíu niềm tin nào với bản thân của mình vậy?
Phương Mộng Như nghĩ lại cũng đúng, lập tức cao hứng trở lại, phấn chấn nói:
- Không sai, tình kiếp sáu trăm năm sắp sửa qua, lần này quay lại cũng nhận được tin tức của Tứ sư huynh, không nghi ngờ gì nữa, ông trời cho ta cơ hội xoay chuyển một lần, ta tuyệt đối sẽ không để lở mất cơ hội nữa.
Thấy bà đã quét hết đau thương trước kia, Triệu Ngọc Thanh cũng cảm thấy cao hứng, cười nói:
- Nếu như sư muội đã suy nghĩ như vậy, thế thì hãy phóng tay mà làm. Chuyện cách đã sáu trăm năm, sư huynh cũng thật sự hy vọng các muội đệ có thể ở cùng với nhau.
Hàn Hạc nói:
- Sư muội, ta ủng hộ muội.
Điền Lỗi nói:
- Sư muội, nỗ lực hơn nữa.
Phương Mộng Như nghe vậy lấy lại bình tĩnh, toàn thân ngập tràn ánh sáng vui mừng chói lọi, nghiêm chỉnh nói:
- Ba vị sư huynh yên tâm, trước đây muội ngang ngạnh không hiểu chuyện, từ nay về sau, muội sẽ học cách thay đổi mình, hơn nữa còn tìm ra Tứ sư huynh, chúng ta sẽ ở cùng với nhau.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt tươi cười vui mừng, nói với mọi người ở đó:
- Đa tạ mọi người đã nghe chuyện xưa của chúng ta, hy vọng mọi người có những suy nghĩ nhất định. Bây giờ đã đến ngọ, chúng ta hãy ăn cơm trưa trước đã, sau đó mới cùng nhau thương nghị tình thế hiện nay của Băng Nguyên.
Nói rồi đứng lên dặn dò người bị thương hãy đi chữa trị trước đã, những người khác theo phần của mình chuẩn bị khai tiệc.
Như vậy, mọi người đều không còn tập trung chú ý nữa, ai nấy mang tâm trạng khác nhau từ đó rút ra bài học từ chuyện cũ trước đây.
Ân oán dây dưa không rõ suốt vài trăm năm, đây là ý trời trêu người hay là tự mình lừa dối người?
Về điểm này, ai cũng không nói rõ được.
Có lẽ lời nguyền chỉ là lớp ngụy trang, điều thật sự ngăn cách giữa hai người yêu nhau là một tầng luân lý thế tục không thấy được.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần cuối cùng có Lâm Phàm giành được chiến thắng để kết thúc.
Vì thế, Phi Long quyết khêu gợi quá nhiều chuyện cũ, dẫn đến đoạn ân oán vài trăm năm, khiến cao thủ ba phái Băng Nguyên và hai phái trung thổ kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu biết sâu sắc hơn với U Mộng Lan.
Đồng thời, chiến thắng của Lâm Phàm khiến Từ Tĩnh, Hạ Kiến Quốc và Tân Nguyệt hoàn toàn không còn gì, Thiên Lân lại vô cùng cao hứng.
Sau giờ trưa, khi ăn cơm rồi, đại bộ phận đệ tử tự tản đi, trong Đằng Long phủ chỉ còn lại người lãnh đạo năm phái và Phương Mộng Như, Hàn Hạc, Điền Lỗi, Tuyết Sơn thánh tăng, Thiên Lân, Thiện Từ, Tân Nguyệt, Vũ Điệp.
Lúc này, Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, nhỏ giọng nói:
- Đại hội lần này tuy chỉ trong nửa ngày nhưng lại phát sinh không ít chuyện, đối với tình thế Băng Nguyên từ nay về sau, mọi người không biết có suy nghĩ như thế nào?
Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào nói:
- Trước đây tình thế Băng Nguyên chúng ta chỉ có thể hiểu được đại khái, bây giờ Băng Tuyết thịnh hội đã kết thúc rồi, ta theo quan điểm cá nhân thấy phải phái cao thủ thăm dò toàn bộ các phương vị, sau đó mới định ra đối sách tương ứng.
Công Dương Thiên Tung không cho như vậy trả lời:
- Thời gian quyết định tất cả, những người đó nếu như có chuẩn bị mà đến, tự nhiên sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian điều tra mục đích và bối cảnh của họ. Như vậy, nếu như chúng ta đặt hết tinh lực về phương diện này thì cái được không bù được cái mất.