Chu Kiệt vẻ mặt sượng lại, ngượng ngùng nói:
- Nói thật, sư đệ huynh nhân phẩm bất phàm nhưng chuyện tình cảm đại sự của Tân Nguyệt, người làm sư phụ như đệ cũng không dám miễn cưỡng, mọi thứ đều phải trông vào Tân Nguyệt. Trước đây, đại sư huynh của đệ cũng vì đồ nhi Từ Tĩnh đề cập chuyện này với đệ, lúc đó đệ cũng thối thác không được, chỉ nói mọi thứ tùy duyên …
Phùng Vân hơi thất vọng, cười khổ nói:
- Tùy duyên? Cũng tốt. Xem thử nhân duyên bọn chúng thế nào.
Chu Kiệt không nói, im lặng né tránh ánh mắt của Phùng Vân.
Đi về phía Nam được ba mươi dặm, Mạc Ngôn đến bên ngoài một khe núi tuyết, thấy một số nhân sĩ tu đạo từ trung thổ đến.
Phía sau, Thiên Lân và Tân Nguyệt ẩn mình trên tầng mây, cả hai đều che giấu khí tức, quan sát tình hình dưới mặt đất.
Lạnh lùng nhìn mọi người, Mạc Ngôn chầm chậm đi vào khe núi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
- Các vị không nghe khuyến cáo vượt qua cảnh giới, xem ra đã nhất định tính trước rồi.
Giọng nói cứng rắn cùng với vẻ mặt lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy bị hưng binh hỏi tội.
Trong khe núi, sáu mươi vị nhân sĩ tu đạo nghe vậy, ai nấy vẻ mặt nặng nề, nhưng phần lớn đều trầm ngâm không nói.
Chỉ còn lại vài người tu vi mạnh mẽ, cho là mình bất phàm, đều giận dữ nhìn Mạc Ngôn, khuôn mặt toát ra vẻ không thân thiện.
Trong đó, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân hừ khẽ nói:
- Địa giới của Đằng Long cốc lại xuất ra một môn hạ Ly Hận thiên cung, quả thật là súc vật muốn chết xen vào việc của người khác.
Vân Yên cư sĩ cười ha hả nói:
- Băng Nguyên vắng lặng, người nơi này no cơm không biết là gì, hay là cô đơn đến muốn chết đi?
Hắc Ưng cười khẩy nói:
- Như vậy, ngươi sao không đi an ủi, cũng để người ta khỏi cô đơn.
Vân Yên cư sĩ ánh mắt âm lạnh trừng Hắc Ưng, tự chế giễu:
- Ta một mình an nhàn rong chơi, người khác sẽ không cho ta vào đâu cả. Ngược lại vị thiếu chủ nhân của Ma Ưng môn thì thân phận cũng là môn đăng hộ đối.
Câu này vừa phát ra, quanh đó liền vang lên tiếng hô thất thanh, không ít người tại đó kinh ngạc nhìn Hắc Ưng, rõ ràng chưa từng nghĩ được hắn lại là thiếu chủ nhân của Ma Ưng môn.
Hắc Ưng vẻ mặt âm trầm, trong mắt lóe lên sát cơ, âm hiểm nhìn Vân Yên cư sĩ, lạnh như băng nói:
- Họa đều từ miệng mà ra, nếu ngươi sợ là mạng mình quá dài thì cứ việc lên thử một lần.
Vân Yên cư sĩ hừ lạnh nói:
- Không gấp, sớm muộn cũng có lúc gặp nhau. Ma Ưng môn của ngươi tuy quỷ dị nhưng ta đây nào có sợ áo ngươi dài không mang vừa được?
Cách vài trượng, Sát Phật Thiên Nộ lên tiếng:
- Nghe nói ba năm trước Ma Ưng môn đột nhiên nổi dậy, lập tức tiêu diệt liền mười tám người sói của Kỳ Liên sơn, từ đó uy chấn Tây Bắc, không biết chuyện này là thật hay giả?
Hắc Ưng lạnh lẽo đáp:
- Thật và không thật, thử là biết ngay hà tất phải hỏi nhiều.
Thiên Nộ thấy hắn vẻ mặt âm hiểm, muốn phản bác lại vài câu, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng chọn lựa im lặng.
Mạc Ngôn nhìn thấy mọi thứ, trong lòng hơi nghi hoặc nhưng lại không hề lộ ra ngoài, lạnh lẽo nói:
- Băng Nguyên không phải nơi các vị dương oai, ta bất kể các ngươi đến với mục đích thế nào, bây giờ tốt nhất các ngươi lập tức lùi ra ngoài đường cảnh giới, nếu không chớ trách ta không khách khí.
Trong hẻm núi, mọi người vẻ mặt khác nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ít người vẻ mặt khó xử và chần chừ.
Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân chăm chú nhìn vào mắt Mạc Ngôn, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ bằng một câu nói ngươi lại muốn chúng ta rời đi, đúng là coi thường người quá.
Bốn bề, không ít người tu đạo cùng nhau phụ họa, rõ ràng không muốn bỏ đi.
Mạc Ngôn quét mắt qua mọi người, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Băng Nguyên luôn luôn yên lặng, cũng không hề xâm phạm người ngoài, cũng không cho người ngoài xâm nhập. Bây giờ, các vị nếu không muốn đi, thế thì hãy lưu lại vật quý giá nhất của mình, để nó được vĩnh viễn mai táng ở trong băng tuyết.
Còn đang nói, Mạc Ngôn toàn thân phát ra ý lạnh, một luồng sát khí sắc bén cùng với cuồng phong bạo tuyết tràn ngập khắp không trung hẻm núi đầy tuyết, khiến cho người ở đó cảm thấy áp lực vô hình.
Cảm nhận được sát khí trên người Mạc Ngôn, mọi người do dự bất định dần dần có được chọn lựa rõ ràng, đại bộ phận người tu đạo biết tu vi không mạnh, chia nhau phóng ra ngoài.
Thấy vậy, Mạc Ngôn cũng không hề làm khó bọn họ, mà tập trung ý thức nhắm vào năm người.
Bọn họ chính là Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân, Vân Yên cư sĩ, Hắc Ưng, người thần bí mang nón cỏ, thanh niên áo lam ôm đoản kiếm, quanh eo quấn dây lưng bằng xương cốt.
Phát hiện được tinh thần Mạc Ngôn khóa chặt, năm người đó đều đứng yên bất động, ai nấy dùng phương thức khác nhau để chống cự lại.
Như vậy, người trong hẻm núi thừa dịp rời đi, chỉ còn lại Sát Phật Thiên Nộ ở không xa quan sát động tĩnh của bọn họ.
Ngoài hẻm núi, năm mươi bảy người tu đạo vây thành nửa vòng tròn, hiếu kỳ nhìn vào trong, ai nấy trong lòng ngầm suy đoán, thật ra Nhất Tiếu Đoạn Hồn này của Ly Hận thiên cung có thật sự đối phó được với sáu người trong hẻm núi hay không.
Thu lại sát khí, Mạc Ngôn khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị, sau khi nhìn quanh sáu người, nói với Sát Phật Thiên Nộ:
- Muốn coi náo nhiệt tốt nhất là lùi ra ngoài hẻm núi, để tránh lúc đó lại rước lấy họa vào thân.
Thiên Nộ nghe vậy mắt híp lại, sau khi chần chừ một lúc liền chấp nhận đề nghị, lùi ra ngoài hẻm núi lơ lửng giữa không trung.
Thấy vậy, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân nói:
- Ta từ trước nay cũng thích xem náo nhiệt, hay là để ta cũng cảm nhận loại tình hình này?
Mạc Ngôn lạnh lùng nói:
- Lùi lại có thể, nhưng chớ quên lời cảnh cáo lúc trước.
Bật cười ha hả, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân không đáp lời nào, lóe lên liền lùi lại trăm trượng.
Thấy Cao Vân bỏ đi, Vân Yên cư sĩ nói:
- Mạc Ngôn, ngươi song quyền khó địch bốn tay, hà tất phải bày trò như vậy?
Mạc Ngôn chăm chú nhìn lão, cười tà dị nói:
- Ngươi trong lòng không ổn định được sự nhẫn nhịn, có phải muốn bộc lộ thực lúc này không?
Vân Yên cư sĩ thản nhiên trả lời:
- Người tu đạo từ trước giờ không làm chuyện không công. Bây giờ Phi Long đỉnh còn chưa thấy được, lão phu tự nhiên không muốn lãng phí tinh lực.
Mạc Ngôn lạnh lẽo cười nói:
- Nếu như vậy, ta càng muốn chọn ngươi.
Nói rồi quanh người lóe lên ánh trắng, một vùng sương băng từ đầu hạ xuống vừa hay xuất hiện trên đầu Vân Yên cư sĩ, người mang nón cỏ, thanh niên áo lam.
Hắc Ưng thấy vậy hơi kinh ngạc, bật lên:
- Ngươi đây là …
Mạc Ngôn đáp:
- Để ngươi nhìn trò hay, không lẽ ngươi còn muốn làm diễn viên?
Hắc Ưng sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếgn xoay người bỏ ra khỏi hẻm núi.
Thôi nhìn, Mạc Ngôn nhìn người thanh niên áo lam và người mang giày cỏ, lạnh lẽo nói:
- Ta lưu hai vị lại vì sao, chắc hai vị cũng rõ trong lòng. Bây giờ chỉ còn lại bốn người chúng ta, sao không chân thành thẳng thắn nói vài câu.
Thanh niên áo lam cười âm lạnh nói:
- Muốn hỏi lai lịch có thể trực tiếp thẳng thắn, không cần phải hao tâm tổn huyết như vậy.
Mạc Ngôn trả lời:
- Có lúc phương thức uyển chuyển lại càng thích hợp hơn. Đương nhiên, nếu ngươi thấy không thích, có thể tự mình chủ động hơn.
Thanh niên áo lam khinh miệt nói:
- Nếu ta không muốn cho ngươi biết thì sao?
Mạc Ngôn cười lạnh đáp:
- Đó là chứng tỏ ngươi không dự tính sống sót rời khỏi đây.
Thanh niên áo lam cười lớn nói:
- Thật cuồng vọng, ngươi thật cho là chỉ bằng ngươi có thể lưu ta lại được chăng?
Mạc Ngôn mơ hồ phát hiện thanh niên này có lai lịch bất phàm, lập tức trả lời:
- Ta chỉ là một hạng môn hạ bình thường của Ly Hận thiên cung, cao thủ lợi hại hơn ta trên Băng Nguyên chỗ nào cũng có.
Thanh nhiên áo lam hừ giọng nói:
- Câu trả lời này rất có tính uy hiếp, nhưng đối với ta mà nói thì hơi buồn cười.
Mạc Ngôn lạnh lẽo nói:
- Nói như vậy, ngươi không muốn nói ra? Không quan hệ, ngươi không muốn nói, không có nghĩa vị kia không muốn. Phải vậy chăng?
Chăm chú nhìn người mang giày cỏ, Mạc Ngôn vẻ mặt cười càng lúc càng âm trầm.
Dường như phát hiện được Mạc Ngôn cười, người đội nón cỏ đột nhiên tháo nón xuống, để lộ ra một khuôn mặt hung ác.
- Làm như vậy, Mạc đại hiệp có vừa ý hay chưa?
Mạc Ngôn không đáp, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt bị lửa thiêu đốt, một lúc sau mới cất tiếng:
- Tu vi các hạ kinh người, hà tất phải rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Người bị phá tướng thản nhiên nói:
- Tu vi cần có thời gian tích lũy. Song trong quá trình tích lũy này, lại thường phát sinh khá nhiều chuyện không tưởng được.
Gật nhẹ đầu, Mạc Ngôn nói:
- Câu này có lý, đời người thường biến động không chừng. Các hạ đến đây, nghĩ chắc không phải vì Phi Long đỉnh hư vô mờ mịt chăng?
Người bị phá tướng cười cười, mơ hồ có ý tự giễu, hừ giọng nói:
- Phật nói tứ đại giai không, dung mạo chỉ là hư ảo, ngươi hà tất phải kết luận ta vì Phi Long đỉnh mà đến hay không?
Mạc Ngôn hơi biến sắc, lạnh lẽo nói:
- Như vậy, các hạ hãy xưng tên ra đi.
Người phá tướng cười lớn nói:
- Tên bất quá chỉ là danh xưng, ngươi cứ trực tiếp gọi ta là Vô Tướng khách được rồi.
Mạc Ngôn nhẹ giọng nói:
- Vô Tướng khách? Tên này không tồi, nhưng ngươi không nên đến Băng Nguyên.
Vô Tướng khách nói:
- Đáng tiếc ta đã đến rồi.
Mạc Ngôn nói:
- Lúc này quay đầu còn chưa muộn.
Vô Tướng khách đáp:
- Ta cả đời chưa từng quay đầu.
Mạc Ngôn không nói, lạnh lẽo nhìn hắn, trong mắt toát ra một luồng sát cơ.
Bên cạnh, Vân Yên cư sĩ nghe ba người nói chuyện, nói với Mạc Ngôn:
- Nói lung tung cả nửa ngày, thật ra ngươi có để yên hay không?
Mạc Ngôn trừng lão một cái, trên mặt không hề tức giận mà càng cười nhiều hơn, vẻ mặt hơi khác thường nói:
- Cầu chết cũng không cần nóng nảy, Băng Nguyên từ xưa đến nay là nơi chôn cất tốt, ta đảm bảo sẽ tìm cho ngươi một nơi phong thủy tốt.
Vân Yên cư sĩ hừ giọng nói:
- Ai sống ai chết phải thử mới có thể xác định được, đừng vội nói câu tự mãn.
Mạc Ngôn cười tà dị, nói:
- Có một số chuyện đã sớm định sẵn rồi, thử hay không thử cũng đều không thay đổi được kết quả.
Nói rồi, Mạc Ngôn liếc Vô Tướng khách và thanh nhiên áo lam, điềm nhiên hỏi:
- Hai vị có hưng thú cùng lão ta chơi đùa không?
Thanh niên áo lam cười lạnh ngạo nghễ, miệt thị:
- Bổn công tử từ trước đến giờ chưa từng chơi chung với người.
Còn đang nói, thanh niên áo lam thân thể lóe lên liền xuất hiện trên cao cách đất cả chục trượng thật huyền diệu.
Vô Tướng khách liếc thanh niên áo lam, lạnh lẽo nói với Mạc Ngôn:
- Ngươi hỏi như vậy rất mạo hiểm, may mà ta còn chưa muốn so đo với ngươi.
Dứt lời, chỉ thấy quanh người hắn lóe lên ánh âm u, cả người liền rời khỏi hẻm núi nhanh như chớp.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mạc Ngôn hơi chấn động, thật ra Vô Tướng khách này lai lịch thế nào, vì sao có được thực lực kinh người vậy.
Thôi không nghĩ ngợi nữa, Mạc Ngôn đưa mắt nhìn Vân Yên cư sĩ, cười nhẹ nói:
- Bọn họ đi rồi, chỉ còn hai chúng ta, hãy thân cận với nhau một chút cho tốt.