Điệp Mộng không hề nghĩ ngợi trả lời liền:

- Tự nhiên là bàng quan không quan tâm, không nghe không biết.

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Hoa này sinh trưởng ở đỉnh Thiên Nữ phong, người khác muốn lấy tất phải đến gần Chức Mộng động, chuyện này mẹ cũng không quản đến?

Điệp Mộng điềm nhiên trả lời:

- Động này bất quá là chỗ nghỉ chân mà thôi, hà tất phải quá coi trọng nó. Hơn nữa, với năng lực của con muốn phong ấn động này cũng là chuyện hết sức đơn giản.

Thiên Lân nghe vậy sửng sốt hô nhỏ:

- Phong ấn? Đúng thế, sao con lại không hề nghĩ đến. Vẫn là mẹ thông minh hơn.

Điệp Mộng mỉm cười nói:

- Chuyện này không phải là thông minh mà là kinh nghiệm. Con tuy thiên phú tuyệt vời nhưng trải nghiệm còn quá ít, còn cần phải rèn luyện nhiều hơn.

Bật cười ha hả, Thiên Lân nói chuyện khác:

- Mẹ, ba ngày nữa là Băng Tuyết thịnh hội, lần này mẹ có đi xem náo nhiệt không?

Điệp Mộng hiền từ cười nói:

- Mẹ cô độc quen rồi, không thích quá náo nhiệt, con tự mình đi là được rồi. Hiện nay, tu vi của con miễn cưỡng cũng tính là không tồi, có cơ hội tiện tay tìm binh khí thích hợp, như vậy sau này sẽ hỗ trợ cho con rất lớn.

Thiên Lân cười nói:

- Mẹ không cần phải lo lắng, binh khí sớm muộn cũng sẽ có. Bây giờ con trước hết đến Đằng Long cốc chơi, thuận tiện quan sát chi tiết những người đó, xem thử có người nào đặc biệt không, rồi học hỏi thêm kinh nghiệm từ họ.

Điệp Mộng cười mắng:

- Học kinh nghiệm là giả, đi thăm Tân Nguyệt là thật.

Thiên Lân vẻ mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói:

- Mẹ không nên ép oan cho con, con quả thật là nói nghiêm chỉnh mà.

Điệp Mộng biết hắn còn chưa dày mặt, cũng không muốn chọc hắn nhiều quá, dặn dò:

- Lần này khác với trước đây, con nhớ phải cẩn thận. Gặp nguy hiểm mẹ cũng sẽ không tới cứu con, mọi thứ phải tự mình làm, hiểu rõ chưa?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Mẹ an tâm, Lân nhi biết rồi. Lần này là một loại khảo nghiệm, nếu trên Băng Nguyên con cũng không cách gì tự bảo vệ thì đừng đề cập đến việc vào trung thổ.

Điệp Mộng vui mừng nói:

- Con biết là được rồi. Đừng để mẹ phải thất vọng.

Thiên Lân nghiêm mặt nói:

- Mẹ hãy chờ xem, Lân nhi sẽ không để người phải thất vọng.

Nói rồi ngửa mặt nhìn trời, toàn thân toát ra một sự tự tin phảng phất cả trời đất dưới chân hắn.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó quanh người Thiên Lân lóe lên, cả người liền biến mất không còn thấy.

Điệp Mộng vẻ hơi kỳ quái, tự nói: “Hai mươi năm sau, Long Đằng Bắc Quốc, Lân nhi có thể viết tiếp đoạn thần thoại không?”

Thiên Lân đến Đằng Long cốc thì trời hãy còn sớm, hắn đi một vòng ngoài, phát hiện không ít khí tức người lạ, cảm thấy hiếu kỳ liền tìm hiểu một lượt, kết quả phát hiện ở phía Nam của Đằng Long cốc ngoài ba mươi dặm có tụ tập một nhóm nhân sĩ tu đạo.

Biết những người này đều đến từ Trung Thổ, Thiên Lân quan sát từ xa một lúc, phát hiện không ít người tu vi thâm hậu, liền không đến gần, ở lại một lúc rồi rời đi.

Tiến vào Đằng Long cốc, Thiên Lân đến chỗ Lâm Phàm ở, dự tính xem thử tình hình hắn tu luyện thế nào.

Kết quả Lâm Phàm không ở đó, từ Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền lại biết hắn đang khổ luyện, Thiên Lân liền xoay người quay đi.

Đến bên ngoài Đằng Long phủ, Thiên Lân vừa hay gặp được Phi Hiệp quay lại, buột miệng hỏi:

- Xem ngươi có vẻ vội vã, có phải có chuyện gì rồi không?

Phi Hiệp vừa đi vào trong vừa trả lời:

- Tình hình không đơn giản mà rất phức tạp, vào rồi hãy nói.

Thiên Lân mỉm cười gật đầu, đi theo Phi Hiệp đi vào trong, nhanh chóng gặp được cốc chủ Triệu Ngọc Thanh cùng với Lý Phong, Chu Kiệt, Mạc Ngôn, Phùng Vân và Tân Nguyệt.

Vốn đêm qua, Thiên Tà tông đã phái Phùng Vân dẫn mười đệ tử đến hỗ trợ Đằng Long cốc, cùng nhau thương nghị phải ứng phó thế nào.

Thiên Lân chào hỏi mọi người, sau đó đến ngồi bên Tân Nguyệt, vừa mỉm cười nhìn nàng, vừa quan sát tình hình của Phi Hiệp.

Tân Nguyệt không hề nhìn hắn, ngồi yên bất động thanh thanh cao cao, khiến người ta cảm thấy thánh khiết như tiên, cao vời vợi không với tới.

Triệu Ngọc Thanh liếc hai người, mơ hồ có hơi cười cười, miệng lại nói:

- Phi Hiệp, tình hình bên ngoài thế nào rồi?

Phi Hiệp trầm giọng nói:

- Khởi bẩm sư tổ, phía Nam ngoài ba mươi dặm, có sáu mươi ba người tu đạo từ trung thổ đến tụ tập, bọn họ kết thành đội, vừa thương nghị chuyện Phi Long đỉnh, vừa phái một bộ phận cao thủ thử tiến gần đến Đằng Long cốc, muốn thám thính tình hình của chúng ta.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, dò hỏi:

- Còn về chuyện ngày hôm qua, có tiến triển gì không?

Phi Hiệp trả lời:

- Trải qua một đêm điều tra, bọn con đã có được một số kết luận sơ bộ. Người lợi dụng bão tuyết để tập kích rất có khả năng liên quan đến Thanh Lang của Tuyết Lang cốc. Còn mức xác thực của kết luận thì tạm thời còn phải chờ kiểm chứng.

Triệu Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, nói:

- Lang vương xuất hiện, gấu Bắc Cực tất nhiên sẽ đến. Như vậy, bão tố lần này là kiếp nạn của người tu đạo trung thổ hay của Băng Nguyên đây?

Mạc Ngôn đáp:

- Cốc chủ hà tất phải lo lắng, chuyện phải đến thì sẽ đến, ai cũng không cách gì thay đổi được.

Phùng Vân nói:

- Hiện nay những người đó đã vượt qua được ranh giới cảnh cáo của chúng ta, tiền bối hay là hạ lệnh đuổi khách, trước hết cho bọn chúng thấy được một chút để tránh để bọn chúng xem thường ba phái Băng Nguyên.

Triệu Ngọc Thanh liếc hai người, suy tư một lúc, ánh mắt nhìn Lý Phong hỏi:

- Con có suy nghĩ thế nào?

Lý Phong nói:

- Ngày đại hội đến gần rồi, để đảm bảo cử hành đại hội thuận lợi, hôm nay có thể ra mặt cho bọn những người đó thấy được một chút thích hợp, tiện thể thăm dò phản ứng của họ, rồi tùy lúc mà thay đổi phương pháp ứng đối.

Gật nhẹ, Triệu Ngọc Thanh đồng ý với ông, nhưng không lập tức biểu lộ thái độ mà nhìn lại Thiên Lân.

- Thiên Lân, con có biện pháp nào hay không, có thể một đá bắn hai chim, vừa khiến bọn họ cảnh cáo lại vừa thăm dò được thái độ của bọn họ đối với chuyện này?

Thiên Lân trầm tư một lúc, cười đáp:

- Muốn cảnh cáo đối phương rất đơn giản, trực tiếp một chiêu giết gà dọa khỉ là được. Nhưng muốn thật sự thăm dò tâm ý của đối phương thì hơi phiền phức. Dù sao chuyện này có người ở sau giở trò, tình hình tương đối phức tạp. Trước mắt, ý của cốc chủ không muốn động can qua mạnh quá, có thể khiến bọn họ thấy khó mà thối lui là được rồi. Điểm này không khó làm. Nhưng sợ là những người đó cố chấp không tỉnh ngộ, cứ dây dưa không rõ. Như vậy chúng ta phải xuất thủ đoạn như sét đánh, nếu không sẽ càng hỗn loạn hơn.

Chu Kiệt nhỏ nhẹ nói:

- Nói là vậy, nhưng cụ thể phải làm thế nào, con còn chưa nói rõ ràng.

Thiên Lân đáp:

- Tình hình cụ thể như vậy, phái một cao thủ ra mặt đặc biệt tìm kiếm trong đó nhân vật có tính đại biểu làm đối thủ. Làm như vậy có hai chỗ tốt, thứ nhất, có thể tạo nên hiệu quả uy hiếp lòng người, thứ hai, thuận tiện tìm kiếm người đứng sau màn thao túng có trong đó hay không.

Lý Phong nghe vậy, trầm ngâm nói:

- Nghe ra không tồi, nhưng làm có phần khó khăn.

Thiên Lân cười nói:

- Cho nên chọn người rất quan trọng.

Triệu Ngọc Thanh hỏi:

- Thiên Lân, con thấy ai phù hợp để nhận trọng trách này đây?

Quét mắt qua những người đang ngồi, Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Mạc tiền bối của Ly Hận thiên cung tu vi kinh người, có đại danh lâu năm trên Băng Nguyên, chính là người thích hợp nhất.

Triệu Ngọc Thanh chần chừ một lúc, nhẹ nhàng nói:

- Cháu Mạc, cháu xem …

Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn điềm nhiên nói:

- Chuyện này quan hệ đến an nguy của Băng Nguyên, con tự nhiên hết sức cố gắng.

Mỉm cười gật đầu, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Như vậy thì phải làm phiền đến cháu Mạc.

Chuyện nói xong, Mạc Ngôn quyết định lập tức đi làm.

Nhưng đúng lúc đó, Phi Hiệp đột nhiên nói:

- Khải bẩm sư tổ, đệ tử còn có một chuyện muốn bẩm báo.

Triệu Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn hắn một lúc, hỏi tiếp:

- Chuyện gì?

Phi Hiệp trả lời:

- Sớm hôm nay, trong lúc trên đường quay về, con vô tình phát hiện trên một núi băng xuất hiện một tia ánh sáng trắng, mơ hồ như một đóa hoa sen trắng.

Triệu Ngọc Thanh hơi biến sắc, hỏi liền:

- Con khẳng định không bị hoa mắt chứ?

Phi Hiệp lúc lắc đầu, không khẳng định được:

- Lúc đó con sửng sốt một lúc, đợi tỉnh lại nhìn lần nữa thì phát hiện hoa sen trắng đó chỉ một lúc đã gần rất nhiều, hệt như chỉ vài chục dặm. Nhưng cảm giác chỉ vẻn vẹn một chút sau đó liền biến mất thần bí, ngay cả hoa sen trắng đó cũng không còn thấy nữa.

Triệu Ngọc Thanh không nói, trầm ngâm suy tư. Lý Phong kinh ngạc nói:

- Sư phụ, đây có phải là Tuyết Liên trong truyền thuyết chăng?

Phùng Vân phản bác:

- Tuyết Liên sống ở Băng Nguyên, nhưng chỉ duy nhất ở Thiên Sơn mới có, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây.

Mạc Ngôn hừ lạnh nói:

- Thiên hạ rộng lớn không gì không có, ai nói Tuyết Liên Thiên Sơn lại không thể tự mình chạy được đến đây?

Phùng Vân trừng ông một cái, miệng hừ nhẹ không lý gì đến Mạc Ngôn.

Chu Kiệt giảng hòa:

- Được rồi, không tranh luận chuyện đó nữa. Phi Hiệp nói không chừng chỉ là hoa mắt mà thôi. Bây giờ chúng ta hãy ứng phó với những người ngoài cốc trước đã, sau đó mới nói đến chuyện khác.

Lý Phong nghe vậy tỉnh táo lại, mỉm cười nói:

- Không còn sớm nữa, chúng ta trước hết đi làm công việc đã.

Mạc Ngôn gật nhẹ, đứng dậy rời đi liền.

Phùng Vân hừ nhẹ một tiếng, cố ý đi chậm lại một bước phía sau.

Rời khỏi Đằng Long cốc, Lý Phong nói với Mạc Ngôn:

- Cẩn thận, bọn ta ở phía sau quan sát tình hình của huynh, có biến hóa gì chúng ta sẽ tiến đến tiếp ứng liền.

Mạc Ngôn gật nhẹ nói:

- Ta biết rồi.

Chỉ ba từ đơn đơn giản giản, sau đó ông liền rời đi.

Thiên Lân đưa mắt nhìn theo, nói với Tân Nguyệt bên cạnh:

- Đi, chúng ta âm thầm đi theo.

Tân Nguyệt không trả lời, đưa mắt nhìn sư phụ Chu Kiệt hỏi ý của ông thế nào.

Chu Kiệt nghĩ một lúc, gật đầu nói:

- Đi đi, cẩn thận một chút. Nếu như tình hình có biến đổi, cự ly các con gần nhớ tùy lúc mà tiếp ứng ông ấy.

Tân Nguyệt vâng một tiếng, sau đó liền rời đi theo sự thúc giục của Thiên Lân.

Phùng Vân nhìn theo hai người đi xa, cười nhẹ nói:

- Chu lão đệ, quả thật rất hâm mộ lão đệ có một đồ đệ ngoan.

Chu Kiệt nghe vậy không khỏi đắc ý trong lòng, miệng lại nói:

- Để cho huynh phải chê cười rồi.

Phùng Vân nhìn ra xa xa, ý tứ thâm sâu lên tiếng:

- Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, cầu lai cầu khứ giai thị sầu. (Một nhà có phụ nữ trăm nhà cầu mong, cầu tới cầu lui chỉ là được sầu).

Chu Kiệt sửng người, kinh ngạc hỏi:

- Câu này nghĩa là sao?

Phùng Vân cười khổ đáp:

- Không sợ lão đệ cười, tiểu sư đệ của ta ái mộ đồ nhi của đệ lắm.

Chu Kiệt la nhẹ:

- Sư đệ của huynh, Hạ Kiến Quốc?

Phùng Vân gật đầu:

- Đúng thế. Từ một năm trước sau khi gặp được Tân Nguyệt, tiểu sư đệ đó của ta cứ nhớ mãi không quên được. Đệ thấy sư đệ đó của ta nhân phẩm thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play