Tư Đồ Thần Phong nói:
- Chuyện này chúng ta cũng có suy tính qua rồi, chỉ phái vài người đi thôi, để sư đệ của ta Ngọc Kiếm thư sinh thống lãnh, một năm trước đệ ấy đã từng đi qua Băng Nguyên, còn gặp được cao thủ ba phái Băng Nguyên, có chút ân tình ở đó.
Lâm Vân Phong liếc Ngọc Kiếm thư sinh nho nhã điềm đạm, mỉm cười hỏi:
- Tình hình Băng Nguyên hiện nay thế nào rồi?
Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:
- Bẩm Lâm chương môn, một năm trước khi ta đi qua, Băng Nguyên phát sinh một số biến cố.
Lâm Vân Phong điềm nhiên nói tiếp:
- Chuyện này ta cũng nghe rồi, chính là chuyện chim ưng khổng lồ và dấu chân khổng lồ. Còn những chuyện khác?
Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:
- Đối với những phương diện khác, đáng nhắc đến chỉ là Thiên Lân thôi.
Lâm Vân Phong không trả lời, trong lòng có chút hiếu kỳ, sao lại nhắc đến Thiên Lân?
Lúc này, Lâm Y Tuyết từ bên ngoài đi vào, vừa thấy Trần Ngọc Loan liến thân thiết chạy thẳng đến, nũng nịu nói:
- Dì Ngọc Loan à, Y Tuyết nhớ dì lắm đó, dì lâu rồi không đến thăm con, không biết con bị cha con quản lý rất nghiêm khắc.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Vừa gặp mặt đã méc tội với ta. Yên tâm, ta sẽ làm chỗ dựa cho con, cha con không dám làm gì con đâu.
Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:
- Dì Ngọc Loan là tốt nhất.
Nói xong cố ý liếc về Lâm Vân Phong với mấy phần đắc ý.
Hứa Khiết mắng:
- Y Tuyết, con lại tinh quái nữa rồi. Nhanh ngồi xuống đi, chúng ta đang bàn chuyện chính.
Lâm Y Tuyết bĩu môi, hậm hực quay lại chỗ ngồi xuống.
Giang Thanh Tuyết nói sang chuyện khác:
- Sở huynh, huynh đã gặp qua Thiên Lân à, hắn như thế nào rồi? Ta năm đó gặp được hắn thì hắn mới có chín tuổi, nhưng khá là nghịch ngợm.
Ngọc Kiếm thư sinh liếc Giang Thanh Tuyết, mơ hồ lóe lên chút ái mộ, nhỏ nhẹ nói:
- Khi ta gặp Thiên Lân, hắn đã được mười tám tuổi rồi, thật là một kỳ tài tuấn mỹ vô cùng khó gặp trong thiên hạ. Tu vi hắn cực mạnh, một mình chống được hai cao thủ cảnh giới Quy Tiên, tuy cuối cùng bị trọng thương nhưng biểu hiện được thiên phú kinh người. Lúc đó, ta còn cho hắn là môn hạ Đằng Long cốc, nhưng sau lại mới biết không phải. Hơn nữa …
Thấy hắn đột nhiên ngừng lại, mọi người ở đó đều nhìn hắn. Lâm Y Tuyết không nhịn được tò mò, hỏi dồn:
- Hơn nữa thế nào, nói nhanh đi.
Ngọc Kiếm thư sinh trầm giọng nói:
- Hơn nữa, Thiên Lân trên mình có vài loại pháp quyết, trong đó có một cái giống như thuật độn thổ của Đạo gia, cùng với Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia.
Lâm Y Tuyết nghi hoặc nói:
- Điều này có chút kỳ quái à?
Hứa Khiết giải thích:
- Thuật độn thổ của Đạo gia rất phổ thông, hoàn toàn không ly kỳ. Nhưng Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia lại là pháp quyết vô cùng chí cao của Nho gia, khắp cả thiên hạ ra ngoại trừ Văn đại hiệp, dường như rất ít người tinh thông đạo này.
Văn Bất Danh cau mày nói:
- Nho gia có hai chi nhánh, thứ nhất chính là Nho viên dùng Hạo Nhiên Chính Khí làm căn bản. Thứ hai chính là Hạo Thiên phủ của ta, dùng Hạo Nhiên Thiên Cương làm chủ. Thiên hạ ngoại trừ ta ra, chỉ có hai người biết được phép này, người thứ nhất là Lục Vân, người thứ hai hẳn là sư phụ Lục Vân. Thiên Lân kia biết được phép này, quả thật là khá cổ quái.
Càn Nguyên chân nhân trầm ngâm nói:
- Hiện nay theo chúng ta biết được, Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải còn sống, có phải Hạo Nhiên Thiên Cương đó từ hắn lưu truyền ra ngoài chăng?
Văn Bất Danh chần chừ trả lời:
- Cái này không nói rõ được. Hạo Nhiên Chính Khí và Hạo Nhiên Thiên Cương cùng một mạch, tuy có khác biệt nhưng đại khái tương đồng. Suy đoán này của chân nhân cũng không phải không có khả năng.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Ngoại trừ chuyện này ra, còn có điều gì đáng quan tâm không?
Ngọc Kiếm thư sinh nghĩ một chút, trả lời:
- Còn có Tân Nguyệt của Đằng Long cốc, khiến cho người ta cảm thấy rung động vì xinh đẹp.
Giang Thanh Tuyết cau mày nói:
- Tân Nguyệt? Ồ, ta nhớ ra rồi, năm đó cô ta mới mười lăm tuổi đã dùng thân pháp độc chiếm hàng đầu, đạt được hai hạng nhất, lúc đó cô ta đã xinh đẹp cuốn hút rồi. Giờ đây đã nhiều năm trôi qua, cô ta có biến hóa gì chăng?
Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:
- Theo ta chứng kiến ngày đó, cô ta và Thiên Lân quan hệ rất tốt, mà tu vi cũng rất mạnh. Còn về phương diện khác, ta cũng không rõ lắm.
Nghe đến đây, Lâm Vân Phong nói:
- Liên quan đến chuyện này, Thanh Tuyết lần này tiện thể điều tra luôn. Bây giờ trời không còn sớm nữa, chúng ta trước hết hãy dùng cơm đã, sau đó mới bàn luận đến chi tiết an bài, minh chủ thấy như thế nào?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Ta không có ý kiến gì, chu yếu là Văn Tân và Thanh Tuyết, bọn họ lần này là người phụ trách, cần phải giao tiếp với nhau một lúc, đến lúc cần mới có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lâm Vân Phong đứng lên nói:
- Như vậy, chúng ta trước hết hãy đi ăn cơm đã.
Trần Ngọc Loan cười cười, đứng lên sóng vai đi cùng gã, dẫn những người khác rời đi.
Dịch viên và Trừ Ma liên minh gặp gỡ, cả hai cùng hướng mắt về Băng Nguyên.
Lần này, bọn họ cùng phái xuất cao thủ đi truy xét, cuối cùng sẽ tra được cái gì đây?
Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu khắp mặt đất, mang đến cho thế gian vạn vật ấm áp và ánh sáng.
Nhưng trên đời cũng có rất nhiều nơi ánh mặt trời không cách gì chiếu đến được, nơi đó âm hiểm quỷ bí, ngàn năm vạn năm nay chưa từng thấy ban ngày, ngập tràn khí tức tử vong.
Nơi như vậy đều hết sức bí ẩn, người thường không biết được.
Nhưng không biết không có nghĩa là không tồn tại, ngược lại có khả năng sinh ra một số chuyện thần kỳ người nào cũng biết.
Hắc Phong động, một cái tên phổ thông, nhưng trong đó lại là Hắc Ám địa vực thế gian hiếm thấy, ngàn năm trăm năm nay chưa từng thấy ánh mặt trời, tạo thành một hoàn cảnh đen ngòm, cơ hồ không thấy bất cứ vật gì.
Nơi như vậy tồn tại ngoài tầm mắt mọi người, bởi vì nó không quang minh.
Nhưng trên thế gian hàng ngàn chuyện kỳ quái, ngoại trừ ánh dương quang có thể sinh ra tính mạng, ai nói hắc ám không thể sinh ra sinh mạng được đây?
Vùng đất đen ngòm, yên tĩnh vĩnh hằng, nhìn không thấy bất kỳ biến hóa nào lại hệt như trời đất hỗn độn.
Nhưng tại vùng đất hắc ám như vậy, lúc này lại truyền ra tiếng sấm rất nhỏ, tiếp theo đó là một tia sáng nhàn nhạt rọi chiếu trong đêm đen.
Đó là một chùm lửa đỏ, màu nâu sậm cũng không chói mắt, nhưng lại luôn biến hóa không thôi.
Ban đầu, ngọn lửa rất nhỏ bé, nhưng theo thời gian trôi qua đang dần dần lớn lên, cuối cùng biến thành một đóa hoa lạ lấp lánh ánh âm u, nó vừa xoay tròn vừa hấp thu sức mạnh đêm đen bốn phía.
Quá trình này rất dài, không biết kéo dài bao lâu thời gian. Đợi đóa hoa lạ đó hấp thu đủ sức mạnh rồi, đột nhiên hóa thành một con quái thú nhảy múa tới lui trong không gian đêm đen vô tận, để lại một vệt bóng hình, đan nhau hỗn độn thành một khối.
Theo thời gian trôi qua, con quái thú đó tốc độ di động càng lúc càng nhanh, mãi cho đến khi không nhìn rõ bóng hình mới có biến hóa mới.
Lúc này, trong bóng đêm lóe lên một chùm sáng màu xanh xám, lập tức một bóng hình mờ hiện giữa không trung, toàn thân bị một tầng ánh sáng mông lung như bụi bao trùm.
- Ha ha ha… Không lâu sau… Thiên hạ lại sắp sửa chìm vào kiếp nạn, đến lúc đó … Ha ha ha …Phong U ta lại có thể hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân…
Tiếng cười quái dị chói tai có vài phần đắc ý vang vọng giữa không gian đêm đen.
Sau đó, chỉ thấy ánh sáng âm u lóa lên, người thần bí tự xưng là Phong U liền biến mất không còn thấy nữa.
Phong U này là ai, là người hay là yêu ma?
Chủ nhân của nó là ai, có tâm nguyện thế nào?
******
Mặt trời hoàng hôn lặn xuống dải Tây sơn, một hàng chim nhạn lớn từ Bắc bay về Nam vượt qua biển mây, bay lượn đến trời cao xanh lam lóe ánh nắng chiều nhàn nhạt, vẽ nên một bức tranh tuyệt mĩ.
Đứng trên đỉnh núi, nhìn về chân trời xa xa, vạn dặm sông núi thu vào hết đáy mắt, đó là một loại trạng thái tình cảm thế nào?
Gió chiều thổi đến hơi lạnh lẽo, không khí trong lành thức tỉnh người thanh niên đang say mê, khiến hắn không khỏi thu lại tầm mắt.
Quay đầu, người thanh niên để lộ khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tươi cười.
Nhân phẩm như vậy thiên hạ khó thấy, lại thêm một bộ y phục dài màu xanh lam, càng tỏ ra ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm.
Người này là ai đây?
Hắn chính là nhân vật truyền kỳ thời đại gần nhất có danh tiếng vang lừng trong Tu Chân giới – Dao Quang.
Hai mươi năm trôi qua, hắn đã trưởng thành, hắn ba mươi tuổi nhìn cứ như mới hai mươi hai hai mươi ba tuổi, tướng mạo cơ hồ có thể so cao thấp với Lục Vân.
Ngày đó, sau khi bình định được Thất giới, Dao Quang liền đi theo Phật Thánh Đạo Tiên học tập Phật pháp, Đạo pháp, loáng cái đã mười năm.
Đợi khi hắn được hai mươi tuổi, đã học hết chân truyền của Phật Thánh Đạo Tiên, liền một mình hành tẩu thiên hạ, chuyên quản đến chuyện bất bình trong thiên hạ, vài năm sau liền có uy danh vang trời.
Hiện nay, hắn có thói quen độc lai độc vãng, chỉ có Bát Bảo làm bạn bên cạnh, trong mười năm chưa từng gặp gỡ nữ nhân nào. Điều này khiến rất nhiều người không hiểu được.
Đối với điểm này, Dao Quang chưa từng phát biểu ý kiến, hắn chỉ yên lặng không nói, theo đuổi đạo xử thế đặc biệt của mình.
Phật Thánh Đạo Tiên thân là sư phụ, vốn cũng rất nhạt nhẽo với chuyện này, chỉ nói là nhân duyên chưa đến, không cần phải nóng lòng. Thật ra thế hệ này của Dao Quang thuộc về một giai đoạn quá độ.
Đời trước người kiệt xuất rất nhiều, tỉ như Lục Vân, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Thiên Mục Phong mấy người, bọn họ áp chế ánh sáng của những người khác hết.
Đợi khi Dao Quang trưởng thành, những người đó đã sớm thoái về tuyến sau.
Trong đời mới này, đại bộ phận những người có thiên phú đều còn nhỏ tuổi, thời gian tu luyện chưa đủ, còn chưa đủ sức so với Dao Quang.
Như vậy, hắn trở thành một sự tồn tại đặc biệt kỳ dị.
Đương nhiên, Tu Chân giới hai mươi năm nay cũng không phải chỉ có một Dao Quang là kỳ tài.
Hoàng Thiên nửa người nửa yêu kia, lớn hơn Dao Quang bốn tuổi, sở học pháp quyết hỗn tạp còn hơn cả Dao Quang, nhưng có thể nói học rộng tài cao, tu vi kinh người.
Ngoài ra, Giang Thanh Tuyết của Dịch viên, Ngọc Kiếm thư sinh của Trừ Ma liên minh, Tả Quân Vũ của Hải vực, cùng với Nam Cung Nhất Kiếm mới quật khởi trong Tu Chân giới đều có thể tính là nhân tài kiệt xuất.
Trời tối dần, Dao Quang cười cười cô đơn với bầu trời, sau đó thân thể loáng lên đã xuất hiện ở sườn núi.
Ở đó, Bát Nhãn thần thú Bát Bảo đang nằm bình an giữa một cái ao nước, bộ dáng rất hưởng thụ.
Đợi khi phát hiện được Dao Quang đến rồi, Bát Bảo than khẽ một tiếng, toàn thân lóe lên hào quang lấp lánh, sáng tỏ trong màn đêm, rồi chậm rãi bay đến với hắn.
Nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng Bát Bảo, Dao Quang bình tĩnh nói:
- Đi thôi, chúng ta ở đây đã vài ngày rồi, cũng phải đổi sang chỗ khác.
Bát Bảo kêu lên nho nhỏ như đáp lại lời của Dao Quang, sau đó gào thét bay lên không trung như một quầng sáng phóng thẳng đi ra xa.
Trong màn đêm, Dao Quang thưởgn thức cảnh tượng mọi nơi, cảm nhận được gió đêm hơi lạnh, vẻ mặt toát ra nụ cười mê người.