Lâm Vân Phong trừng nàng một cái, quát lớn:

- Đứng lại. Con lại muốn chạy tới chỗ nào nữa?

Lâm Y Tuyết nụ cười sượng hẳn, ậm ừ nói:

- Con mang thái sư bá đi du ngoạn chung quanh, có gì đâu mà.

Hứa Khiết êm ái nói:

- Y Tuyết, Thái sư bá con khó mà đến đây, con trước tiên phải để người nghỉ ngơi một chút, đợi ăn cơm trưa rồi mới tính chuyện đi chơi.

Lâm Y Tuyết vâng một tiếng, đáp:

- Mẹ, con biết rồi. Chúng ta vào nhà ngồi nghỉ trước đã.

Nói rồi kéo Càn Nguyên chân nhân hạ xuống đất, đi thẳng ra đại sảnh.

Ngồi trong đại sảnh, Càn Nguyên chân nhân nhìn Lâm Y Tuyết, cười từ ái nói:

- Y Tuyết à, con càng lúc càng xinh đẹp đó.

Lâm Y Tuyết cười xấu hổ nói:

- Thái sư bá, người lại giễu cợt người ta rồi. Con chỉ là một nha đầu xấu, Hải Nữ tỷ tỷ mới quả thật xinh đẹp.

Càn Nguyên chân nhân sửng người, kinh ngạc hỏi:

- Con biết khiêm tốn rồi hả? Trước kia …

Lâm Y Tuyết nói ngược lại:

- Trước kia là trước kia, Thái sư ba bêu xấu người ta rồi.

Cười ha hả, Càn Nguyên chân nhân nói:

- Được, không nói nữa, không nói nữa. Chúng ta nói chuyện khác đi. Con bây giờ tu vi đã đến giai đoạn nào rồi?

Lâm Y Tuyết đáp:

- Mẹ nói tu vi con đã đến cảnh giới Bất Diệt, nhưng còn xa mới đến được cảnh giới Quy Tiên.

Càn Nguyên chân nhân an ủi:

- Đừng gấp, Thái sư bá tu luyện vài trăm năm cũng còn dừng lại ở cảnh giới Bất Diệt, chuyện này còn phải chú ý đến cơ duyên. Con còn nhỏ tuổi mà có được thành tựu này, trong cùng lứa cũng khó mà có được.

Lâm Vân Phong nói:

- Sư bá chớ cưng chiều nó quá, với điều kiện và ưu thế của nó, chỉ cần nỗ lực, không gian tiến bộ vẫn còn rất lớn.

Lâm Y Tuyết không vui nói:

- Cha luôn nói người ta như vậy, không có công bằng chút nào. Âm Dương pháp quyết của cha không thích hợp cho phụ nữ tu luyện, Phượng Hoàng pháp quyết của mẹ con đã luyện rất tốt rồi.

Lâm Vân Phong phản bác lại:

- Một thân sở học của con là tinh hoa của Dịch viên và Phượng Hoàng thư viện, so với Giang Thanh Tuyết chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng tu vi của con có thể so với Thanh Tuyết được chăng?

Lâm Y Tuyết đỏ mặt nói:

- Trong Dịch viên, ngoại trừ Tuyết tỷ tỷ ra, ai cũng không phải là đối thủ của con.

Lâm Vân Phong nói:

- Nhưng trong thiên hạ người mạnh hơn Thanh Tuyết chỗ nào cũng có. Như vậy, con làm sao có thể hành tẩu thiên hạ được?

Lâm Y Tuyết không đáp, vẻ mặt đầy bất mãn.

Hứa Khiết an ủi:

- Được rồi, không nói chuyện đó nữa. Y Tuyết dù sao còn nhỏ, lại thêm Tu Chân giới trước giờ vẫn thái bình vô sự, nó chưa hề trải qua đau khổ cần thiết, cũng không thể nào hiểu được lời nói của huynh. Đợi sau này nó lớn lên một chút, lúc đó …

Còn đang nói, Hứa Khiết đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy trong sân lóe lên ánh sáng, ngay sau đó một hình bóng màu xanh lóe lên đã đến, xuất hiện trước mặt bốn người.

- Sư bá cũng ở đây, Thanh Tuyết thi lễ.

Do thân phận đặc thù, Giang Thanh Tuyết bình thường có thể tùy ý ra vào, ai ngờ hôm nay vừa hay gặp được lúc Càn Nguyên chân nhân đến.

- Không cần đa lễ, ngồi đi.

Cười điềm nhiên, Càn Nguyên chân nhân bảo Giang Thanh Tuyết ngồi xuống.

Mỉm cười gật đầu, Giang Thanh Tuyết liếc Lâm Vân Phong và Hứa Khiết, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Y Tuyết.

Loáng cái đã mười năm, Giang Thanh Tuyết cơ hồ không chút thay đổi, vẫn còn xinh đẹp thanh xuân ngày nào.

Nắm lấy tay nàng, Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Tuyết tỷ, tỷ lâu rồi không về lại, lần này ở lại nhiều ngày đi chơi với muội nhe.

Giang Thanh Tuyết cười đáp:

- Chỉ cần rảnh rỗi, tỷ tỷ nhất định sẽ đi chơi với muội.

Lâm Vân Phong lên tiếng:

- Thanh Tuyết, lần này quay về có chuyện gì chăng?

Giang Thanh Tuyết nhìn gã, gật đầu nói:

- Lần này muội quay về là có chuyện muốn bẩm báo. Gần đây muội có quan sát phát hiện được, Tu Chân giới đang an bình đã nổi sóng trở lại.

Lâm Vân Phong ánh mắt hơi biến, nhìn thấy Càn Nguyên chân nhân cũng kinh ngạc như vậy, hỏi liền:

- Có phát hiện gì, nói chi tiết ra đi.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Gần hai mươi năm nau, do Dịch viên và Trừ Ma liên minh kết hợp nỗ lực, Tu Chân giới luôn gió êm sóng lặng, Ma môn ẩn mình biệt tích, một số môn phái nhỏ cũng đã đi vào quy củ, không hề có biến hóa nào lớn cả. Nhưng mấy ngày gần đây, Tu Chân giới đột nhiên tích cực trở lại, một số người tu vi bất phàm không biết vì cớ gì, chia nhau xuất hiện ở nhân gian, đi thẳng về phía Băng Nguyên ở cực Bắc, dường như có mưu đồ gì đó.

Lâm Vân Phong trầm ngâm nói:

- Băng Nguyên có ba đại môn phái, những tu đạo nhân sĩ tu vi bình thường tiến vào nơi đó sợ là không chiếm được chút tiện nghi nào.

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Muội cũng nghĩ như vậy, nhưng những người cùng nhau đi về phía Bắc, rõ ràng có điểm đáng để chúng ta phải quan tâm. Ngoài ra, sắp có Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần ở Băng Nguyên, muội đang nghĩ những người này có phải đến vì thịnh hội này không.

Lâm Vân Phong trầm tư một lúc, nhẹ giọng nói:

- Mười năm trước muội đã từng đi Đằng Long cốc, theo cá nhân muội thấy, Băng Tuyết thịnh hội đó có gì giá trị đáng chú ý đây?

Giang Thanh Tuyết nghĩ lại một lúc, lẩm bẩm khe khẽ:

- Theo những gì muội thấy năm đó, tu vi của Đằng Long cốc chủ sâu không dò được, quan hệ với Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông không tồi, nhưng Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông lại có ngăn cách, tranh giành lẫn nhau rất kịch liệt. Ngoài ra, trong mấy đệ tử đồng lứa trẻ tuổi, Thiên Lân là rực rỡ nhất, thiên phí của nó thế gian khó thấy. Tuyết Sơn thánh tăng đồ đệ Thiện Từ cũng không bình thường.

Lâm Y Tuyết nghe vậy, hiếu kỳ hỏi:

- Tuyết tỷ, tỷ hay nhắc đến Thiên Lân, thật ra hắn có giỏi như vậy không?

Giang Thanh Tuyết cười đáp:

- Sau này nếu muội gặp được hắn sẽ biết ngay thôi.

Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Có cơ hội nhất định sẽ gặp hắn, xem hắn mạnh cỡ nào.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy hai môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Hứa Khiết cất tiếng:

- Thanh Tuyết, ngoại trừ những chuyện đó ra, còn có chuyện gì khác nữa?

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Còn có hai chuyện cũng rất kỳ quái.

Thứ nhất, trên đường muội trở về gặp được một người toàn thân bao phủ ánh đen, khí tức hắn tà ác, muội vốn bắt lấy hắn, nhưng sau khi giao chiến mới phát hiện, người này tu vi quỷ dị vô cùng, dễ dàng thoát khỏi tay của muội.

Thứ hai, Tu Chân giới dường như có một lực lượng thần bí đang âm thầm lan truyền. Nghe nói có một môn phái thần bí tự xưng là Cửu Hư, hành sự không dấu vết, muội tạm thời chỉ mới nghe nói còn chưa tra cứu ra được.

Lâm Vân Phong trầm giọng nói:

- Toàn thân ánh đen bao phủ, tình hình này cũng không ngoài ba loại, thứ nhất là quỷ khí vây phủ, thứ hai là ma khí hộ thể, thứ ba là một loại pháp quyết tà ác.

Với tình hình trước mắt, hai loại trước cơ hồ có thể phủ định, chỉ còn tình hình thứ ba dường như phức tạp cần phải điều tra chầm chậm.

Còn về môn phái Cửu Hư, cái tên này có chút kỳ quái, trước hết ghi nhớ lại đã, có cơ hội phải quan tâm nhiều một chút.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Yên tâm, chuyện này muội hiểu rõ. Nhưng Băng Nguyên thịnh hội và những tu đạo nhân sĩ đó, chúng ta phải áp dụng thái độ thế nào đây?

Lâm Vân Phong nói:

- Băng Nguyên muội đã đi qua một lần, lần này lại đi xem một chút cũng không sao. Nhưng để cho an toàn, ta dự tính để muội mang theo vài người cùng đi, cũng để gặp mặt cho quen.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, bất quá Băng Tuyết đại hội đã cận kề, để tiện điều tra mục đích của phần lớn nhân sĩ tu đạo, phải nhanh chóng động thân mới được.

Lâm Y Tuyết vừa nghe Giang Thanh Tuyết muốn đi Băng Nguyên, lập tức nhỏ nhẹ nói:

- Cha, con còn chưa từng đi qua Băng Nguyên, để cho con đi chung với Tuyết tỷ tỷ một chuyến cho quen thuộc.

Lâm Vân Phong liếc con một cái, lắc đầu trả lời:

- Tu vi của con còn thấp, lại thêm Băng Nguyên không phải là địa bàn của chúng ta, tạm thời không nên đi đến đó.

Lâm Y Tuyết không vui nói:

- Mẹ, con muốn đi mà.

Hứa Khiết trả lời:

- Lần này Thanh Tuyết đi làm việc, không phải đi chơi. Đợi sau khi mọi chuyện đã tra ra rõ rồi, mẹ mới để Thanh Tuyết dẫn con đi đến đó.

Lâm Y Tuyết nghe vậy, lập tức rầu rĩ không vui, quay đầu qua một bên.

Lâm Vân Phong không lý đến Y Tuyết, nói với Giang Thanh Tuyết:

- Nếu thời gian gấp rút, hay là muội … Ồ … Có quý khách đến.

Lâm Vân Phong đứng lên đi ra ngoài phòng, ngửng đầu nhìn lên không trung.

Hứa Khiết hơi kinh ngạc, dẫn ba người còn lại đi theo ra ngoài, cất tiếng hỏi:

- Vân Phong, huynh phát hiện gì rồi?

Lâm Vân Phong cười trả lời:

- Đó là Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong của Trừ Ma liên minh, đi theo còn có Văn Bất Danh và Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân.

Hứa Khiết kinh ngạc hỏi:

- Bọn họ sao lại đến rồi?

Giang Thanh Tuyết suy đoán:

- Muội nghĩ, bọn họ không biết có phát hiện tình hình thế nào rồi, chắc đến đây để thương lượng với chúng ta.

Lâm Vân Phong điềm nhiên trả lời:

- Chút nữa sẽ biết thôi, hà tất phải suy đoán. Y Tuyết, con đi dặn đệ tử chuẩn bị rượu và thức ăn để khoản đãi mọi người giữa trưa cho tốt.

Lâm Y Tuyết vâng một tiếng, loáng lên đã biến mất rồi.

Giây lát, bầu trời xa xa xuất hiện bốn luồng hào quang, chớp mắt đã đến không trung Dịch viên.

Lâm Vân Phong bay lên, dẫn theo Hứa Khiết cùng Giang Thanh Tuyết mỉm cười nghênh đón.

Giữa không trung, Trần Ngọc Loan quần áo xanh lục, xinh đẹp toàn thân lấp lánh hào quang thánh khiết, cười mỉm nói:

- Vài tháng không gặp, phong thái vẫn vậy a.

Lâm Vân Phong cười trả lời:

- Câu này phải ta nói mới đúng. Nhanh đi vào phòng ngồi.

Nói rồi hai bên ai nấy chào hỏi khách sáo, tươi cười rạng rỡ.

Càn Nguyên chân nhân thấy bốn người đến, chủ động chào hỏi mấy câu, cuối cùng nắm tay Văn Bất Danh cùng nhau vào phòng.

Chào hỏi Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong bốn người rồi mời ngồi, Lâm Vân Phong cười nói:

- Lần này đến đây chắc có chuyện gì rồi.

Trần Ngọc Loan tiếp lời:

- Mấy ngày gần đây thu được một số tin tức, đều có quan hệ đến Băng Nguyên, vì thế đến đây thương nghị với huynh.

Lâm Vân Phong nói:

- Thanh Tuyết vừa nói đến những chuyện đó, nhưng tình hình còn chưa rõ ràng, bên các vị có tin tức nào mới không?

Trần Ngọc Loan trả lời:

- Theo tình hình hiện nay chúng ta nắm được, có gần hai trăm vị nhân sĩ tu đạo đi Băng Nguyên, trong đó đại bộ phận là tương đối phổ thông, nhưng lại có một số ít cao thủ thần bí ẩn mình bên trong, mục đích dường như có liên quan đến một loại truyền thuyết trên Băng Nguyên. Còn tình hình cụ thể thì phải đợi quan sát.

Lâm Vân Phong nói:

- Chuyện này ta đã tính để Thanh Tuyết đi điều tra, thuận tiện chúc mừng Băng Tuyết thịnh hội của ba phái Băng Nguyên. Phía các vị thì sao?

Tư Đồ Thần Phong trả lời:

- Chúng ta cũng quyết định phái người đi, vì thế mới đến đây thương nghị với các vị, dự tính hỗ trợ lẫn nhau, phân chia hai đường để nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng.

Hứa Khiết lo lắng nói:

- Băng Nguyên là một nơi tương đối độc lập, chúng ta nếu cử nhiều người đến dường như không được tốt lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play