Vị Ương hoảng hốt bay tới bên hồ nước nhỏ lúc trước. Y ngồi xổm bên hồ, hai tay che lại hai bên má đang nóng lên, có chút không thể tin nhìn chằm chằm bóng người mà mặt hồ chiếu ra.
Sao lại như vậy? Tam Nhi sao lại yêu ta?! Ta chỉ là một con quỷ! Vì cái gì hắn lại yêu ta?
Không có khả năng! Điều này sao có thể a?
Thiên————-
Vị Ương lăng lăng nhìn bóng dáng của chính mình dưới hồ. Đích xác, bộ dạng y có chút tuấn lãng, nhưng nếu so sánh với Quân Mặc Ngôn, chính mình hoàn toàn là người kém hơn a!
Vậy sao hắn lại yêu chính mình?
Tựa như một thư sinh nghèo túng, Vị Ương bắt đầu chìm vào thế giới riêng rồi phỉ nhổ chính mình.
Từ trưa tới chiều, từ hoàng hôn tới đêm khuya.
Vị Ương vẫn ngồi ở đó, không hề nhúc nhích.
Sao bây giờ? Y phải đối mặt với Quân Mặc Ngôn như thế nào? Y phải đối mặt với hài tử mà chính mình đã chăm sóc từ bé như thế nào?
Rời đi? Chính mình có nên rời đi hay không? Có phải đã tới lúc nên rời đi hay không?
Y rối loạn! Mê mang! Hoàn toàn không biết phải làm sao!
“Tiên sinh! Tiên sinh ngài ở nơi nào? Tiên sinh——- ” Tiếng gọi từ xa tới gần làm Vị Ương lập tức bừng tỉnh.
“Di? Trời đã tối rồi sao?”
“Tiên sinh? Tiên sinh!” Người tới kích động phi thân lại gần Vị Ương, bức thiết vươn tay nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì cho nên cứng ngắc một chút rồi mới thu về.
“Có việc gì sao?” Xấu hổ vô cùng xấu hổ!
Y còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Mặc Ngôn như thế nào, hắn đã tới trước mặt chính mình. Toàn thân mùi rượu còn cả vẻ mặt đầy mồ hôi.
Ở giữa mùa đông thế này, hắn rốt cuộc đã tìm kiếm như thế nào mới có thể chảy ra mồ hôi như vậy?
“Tiên sinh ta về nhà không nhìn thấy ngài, cho nên đi ra tìm ngài, ngài không có việc gì thật tốt quá.” Gần như dùng một loại ánh mắt tham lam nhìn chăm chú Vị Ương, Quân Mặc Ngôn muốn ôm y vào lòng biết bao nhiêu.
Muốn nói cho y, hắn tìm y tìm đến gần như sắp nổi điên!
Túy huân huân(say khướt) trở về nhà, không thấy! Người vẫn ở bên cửa sổ trong thư phòng ngắm phong cảnh không thấy!
Đầu óc lập tức thanh tỉnh rất nhiều, vội vàng chạy vào trong thư phòng!
Không thấy! Không thấy! Vẫn không thấy!
Thư phòng, phòng ngủ, thư khố, trù phòng, tất cả những nơi trong viện đều bị hắn lật tung lên, lại đều không có thân ảnh của y!
Sợ hãi! Sự sợ hãi vô hạn dần dần bao phủ toàn thân hắn!
Hắn chỉ có thể một lần lại một lần nói với chính mình. Sẽ không! Tiên sinh sẽ không cứ thế rời đi! Y đã thề cho dù đi cũng sẽ nói cho chính mình!
Rồi sau đó, hắn đi ra Quân gia, tìm kiếm xung quanh. Bên cầu nhỏ, quán hoành thánh, Đông Giải lâu….
Hắn không thể tưởng tượng, nếu đến nơi cuối cùng vẫn không thấy thân ảnh của tiên sinh. Hắn sẽ thế nào?
Nhưng hắn biết, hắn không thể không có tiên sinh. Người chiếm một phần rất lớn trong lòng hắn, hắn không thể không có y! Không thể!
Cho đến khi đi vào đây, nơi cuối cùng y có thể đi, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc ở bên hồ.
Trái tim vốn căng thẳng rốt cuộc được thả lỏng, tựa như hư thoát, hắn dường như có cảm giác choáng váng.
“Nga, ta có chút nhàm chán, cho nên đi ra một chút. Trở về đi.” Nói xong liền cúi đầu vội vã bay khỏi bên người Quân Mặc Ngôn.
Thần sắc bi ai lại bày ra trên mặt hắn.
Tiên sinh vẫn chán ghét hắn như thế sao? Thậm chí không muốn đứng bên cạnh hắn sao?
Đột nhiên, nét mặt Quân Mặc Ngôn trở nên kiên định.
Cho dù như thế, cho dù như thế. Hắn vẫn muốn tiên sinh lưu lại! Cho dù tiên sinh không muốn nhìn thấy hắn, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy tiên sinh. Dù là từ xa liếc qua một cái, hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Vị Ương đi được vài bước, lại ngừng lại. Hơi hơi nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất. Tựa như trên mặt đất có cái gì làm y phi thường hứng thú.
“Còn không mau đuổi kịp?”
Buổi tổi mùa đông vẫn luôn giá lạnh, hơn nữa gió bắc gào thét thổi qua. Ân Châu thành nằm ở phía Nam, nhưng giá rét là chuyện không thể thay đổi.
Bất quá tối nay, tiếng gió lớn bên tai tựa hồ là giả. Cơn gió lạnh như băng không thổi tắt được trái tim đang nóng lên như lò sưởi của Quân Mặc Ngôn.
Nụ cười ngốc hề hề che kín khuôn mặt hắn: “Hảo. Hảo. Ta sẽ! Tiên sinh đợi ta.”
Mới bước được vài bước lại vì lời nói của Quân Mặc Ngôn mà dừng lại, sau đó thẹn quá thành giận thấp giọng mắng thầm: “Hỗn đản! Sao lại đi nghe những lời hắn nói?!”
“Tiên sinh?”
“Không không có việc gì, đi thôi!”
“Gia! Ngài đã trở lại!” Mặc Tâm nhìn đến Quân Mặc Ngôn mỉm cười trở lại tiểu viện, cuối cùng mới yên tâm thở phào một hơi.
Ngay vừa rồi, chủ tử của nàng vừa bước vào trong viện, liền lập tức trừng lớn mắt giống như không thể tin. Túy dung (gương mặt say rượu) cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Chủ tử không hề có chút phong độ lao vào thư phòng, giống như phát điên tìm kiếm thứ gì đó.
Nàng, một trong tứ đại lĩnh chủ của Thanh Phong các. Lại bị vẻ mặt đáng sợ của chủ tử chấn ở nơi nào. Sự kinh hoảng chưa từng có thổi quét mà đến.
Nàng nghe thấy chủ tử một lần lại một lần thấp giọng lẩm bẩm không thấy! Không thấy! Không thấy! –
Nàng không biết chủ tử muốn tìm cái gì, nàng ngay cả dũng khí tiến đến hỏi han cũng không có. Chỉ có thể ngây ngốc nhìn chủ tử chạy khắp đại viện, rồi sau đó lại chạy tới tiểu viện trước kia.
Chính là khi đi ra, vẻ mặt chủ tử càng thêm âm trầm khủng bố.
Chủ tử bay đi, hắn chưa bao giờ sử dụng võ công cùng khinh công ở Quân gia, nhưng lần này hắn liền bay đi ở trước mặt bao nhiêu người. Liền ngay cả Quân Thiệu Thiên nghe tiếng chạy tới cũng chỉ thấy bóng dáng của chủ tử.
Từ ban ngày tới khi mặt trời lặn, nàng vẫn đứng trước cửa thư phòng chờ chủ tử trở về.
Rồi sau đó chủ tử đã trở lại. Mang theo một nụ cười thỏa mãn lại ngốc hề hề. Tuy rằng nói như thế có chút mất thể diện, nhưng khuôn mặt tuơi cười này quả thật có chút ngu ngốc!
“Ân!” Thản nhiên đáp lại một câu, Quân Mặc Ngôn còn chìm trong niềm vui sướng tiên sinh cuối cùng cũng chủ động nói chuyện cùng hắn.
“Gia, nước đã chuẩn bị tốt lắm. Thỉnh ngài tắm rửa.”
Vị Ương hậu tri hậu giác(lúc này mới phát hiện), một tay bóp mũi mình, một tay phất phất như đang đuổi ruồi bọ: “Đúng rồi, mùi trên người ngươi khó ngửi muốn chết! Ngươi nếu còn dám cả người mùi rượu trở về, cũng đừng trách ta không để ý tới ngươi!”
Mặc Tâm phát hiện, chủ tử giống như bị thứ gì đó uy hiếp, vội vàng đi tới ôn tuyền ở hậu viện: “Ta đi, ta đi tắm ngay bây giờ.”
“Gia! Ngài toàn thân mùi rượu không nên phao ôn tuyền. Thỉnh tắm qua nước trong. Nước cũng đã chuẩn bị!” Quân Mặc Ngôn dừng lại một chút, rồi sau đó gật gật đầu, đi về một phương hướng khác.
Lưu lại Mặc Tâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Gia đang có chuyện gì a?”
“Tìm người.”
Chỗ tối, Quân Mặc Hối vẫn theo Quân Mặc Ngôn chạy tới khắp nơi, đột nhiên lộ ra thân ảnh.
Mặc Tâm lấy khăn tay ném cho hắn: “Tiên sinh của Gia sao? Chẳng lẽ hắn thật sự là quỷ?”
“Ân.”
“Mặc kệ là người hay là quỷ, ta chỉ hy vọng hắn đừng rời đi Gia. Xem bộ dáng của Gia chỉ biết Gia nhất định đã hãm sâu. Đời này khó mà thoát khỏi.”
“Hy vọng như thế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT