Vị Ương bắt đầu thay đổi, y không còn lúc nào cũng bồi ở bên cạnh Quân Mặc Ngôn, bày mưu đặt kế cho hắn, không còn vuốt ve mái tóc Quân Mặc Ngôn, thậm chí bây giờ nụ cười của y đều trở nên hiếm hoi và trân quý.

Trong một ngày, đại bộ phận thời gian y đều trôi nổi trên chiếc giường kia, nhìn Quân Mặc Ngôn. Nếu Quân Mặc Ngôn xuất môn, y sẽ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Y ít nói, ít biểu tình, ít động tác, thậm chí ngay cả cảm xúc cũng ít.

Một loạt những chuyển biến này, Quân Mặc Ngôn xem ở trong mắt, nôn nóng ở trong lòng.

Hắn không biết Vị Ương suy nghĩ cái gì. Hắn chỉ có thể cố hết sức nói chuyện cùng y, tán gẫu, ép y mở miệng.

Nhưng làm như vậy hiệu quả cũng không lớn.

Vị Ương vẫn không nói một lời. Cho dù Quân Mặc Ngôn nói chuyện cùng y, y cũng sẽ bày ra vẻ mặt ‘mệt mỏi, đừng quấy rầy ta!’.

Mỗi một lần xuất môn, Quân Mặc Ngôn sẽ luôn mở miệng hy vọng Vị Ương có thể bồi ở bên người hắn. Nhưng mỗi lần,Vị Ương cũng thản nhiên lắc đầu, rồi sau đó lại im lặng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mỗi một lần về nhà, Quân Mặc Ngôn sẽ luôn mở miệng hy vọng Vị Ương có thể nói chuyện với chính mình. Nhưng mỗi lần, Vị Ương đều chỉ lạnh lùng gật đầu, rồi sau đó không nói gì nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn.

Quân Mặc Ngôn cũng sắp điên rồi!

Hắn không thể chịu đựng được những ngày Vị Ương không hề chú ý tới chính mình. Sự sốt ruột, bất an của hắn những người xung quanh đều xem trong mắt. Nhưng lại có thể làm được gì?

Quân Mặc Ngôn đương nhiên biết, Vị Ương không phải người mà mẫu thân phái tới. Nhưng như thế thì đã sao?

Hắn thích tiên sinh! Yêu tiên sinh!

Nhận thức được điểm này, thì cái gì cũng không cần để ý.

Chính là, Vị Ương liền không hề dự triệu lãnh đạm với hắn như thế. Không hề bày mưu nghĩ kế cho hắn, không hề mở miệng nói chuyện.

Hắn nhìn bộ dáng nhìn ra phương xa của Vị Ương, sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng rõ rệt.

Là vương giả trên thương trường, nhưng khi đối mặt với tình yêu vĩnh viễn đều bất lực và do dự như vậy.

“Tiên sinh, ta muốn đi Đông Giải lâu, ngài đi sao?” Mỗi lần, hắn đều ôm hy vọng đến hỏi.

Rồi sau đó, trả lời hắn vẫn là cái lắc đầu lạnh nhạt kia.

Gần như là tuyệt vọng nhắm mắt lại, Quân Mặc Ngôn mân chặt miệng, đem cảm giác bất lực ngập trời đang quay cuồng trong đầu kiềm nén xuống. Rồi sau đó chậm rãi xoay người rời đi.

Một chén, hai chén, ba chén……..

Quân Mặc Ngôn một chén lại một chén uống hết, bạch tửu này tựa hồ đều như nước sôi, không hề cảm giác.

Một bình, hai bình, ba bình………

Những bình rượu trống trơn tùy ý lăn trên bàn tròn.

Tâm tình của Quân Mặc Ngôn tựa như thời tiết bên ngoài, băng lãnh giá lạnh, tuyết rơi ngập trời.

“Đủ rồi! Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi! Làm sao còn là dáng dấp Tam thiếu ôn nhu nho nhã của Quân gia? Làm sao còn dáng dấp của Diêm Vương mặt lạnh trên thương trường?!” Vương Kì Tư không nhìn được nữa cướp đi chén rượu trong tay Quân Mặc Ngôn.

“Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!” Mắt đã trở nên mông lung, Quân Mặc Ngôn vươn tay đoạt lại chén rượu.

“Ta không trả! Ngươi xem lại dáng vẻ của ngươi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chúng ta không phải bằng hữu sao? Còn có chuyện gì không thể nói sao?”

“Không thể nói? Đương nhiên không thể nói, chúng ta đã từng ước định không thể nói chính là vì cái gì hắn lại không để ý tới ta? Vì cái gì hắn xa lánh ta?! Ta làm sai cái gì?! Ta làm sai cái gì a!” Vô lực nện xuống mặt bàn, Quân Mặc Ngôn giống như bạo phát, thấp giọng gầm lên.

Nhìn đến Quân Mặc Ngôn nói ra sự buồn khổ trong lòng, Vương Kì Tư không khỏi thả lỏng một chút. Nhưng lời nói của Quân Mặc Ngôn lại khiến trái tim của Vương Kì Tư xiết chặt lại.

Ai? ‘Hắn’ mà Quân Mặc Ngôn nói đến là ai?! Có thể khiến Quân Mặc Ngôn thất thố như vậy, từ nhỏ tới lớn, theo hắn biết cũng chỉ có……….

“Là tiên sinh của ngươi? Tiên sinh của ngươi xảy ra chuyện gì?” Vô cùng thống khổ vươn tay nắm chặt y phục của chính mình, Quân Mặc Ngôn không thể không chế, đau xót gào lên: “Tiên sinh? Tiên sinh! Tiên sinh! Mặc Ngôn làm sai cái gì? Vì cái gì ngươi không hề để ý tới ta? Ta làm sai chỗ nào? Ta còn không đủ ôn nhu sao? Sự nghiệp của ta còn không khiến ngươi vừa lòng sao? Vì sao cho tới bây giờ ngươi cũng không mở miệng trả lời ta?! Mặc Ngôn làm sai chỗ nào, tiên sinh ngài nói a! Ngài nói, Mặc Ngôn liền sửa, Mặc Ngôn liền sửa….”

Quân Mặc Ngôn say, Quân Mặc Ngôn trong tiệc rượu vĩnh viễn trăm chén không say, ngàn chén không ngã, bây giờ lại say. Hắn say vì chính mình.

“Mặc Ngôn.” Vương Kì tư chung quy chính là người bên ngoài, hắn không thể biết được những chuyện xảy ra giữa Quân Mặc Ngôn và tiên sinh.

Hắn chỉ hiểu được, tiên sinh mà Quân Mặc Ngôn coi trọng nhất bắt đầu xa lánh Mặc Ngôn, không thèm chú ý tới Mặc Ngôn.

“Kì Tư! Ngươi nói cho ta biết, ta làm sai ở chỗ nào? Vì cái gì chỉ qua bốn tháng, hắn lại thay đổi nhiều như vậy? Thay đổi nhanh như vậy? Hắn rõ ràng còn cùng ta về nhà, hắn rõ ràng còn đang sờ đầu ta nói vất vả, vì cái gì?! Ngươi nói cho ta biết, đây là vì cái gì a…..”

Vương Kì Tư bị Quân Mặc Ngôn nắm chặt, nhưng hắn không thể mở miệng giải thích.

Quân Mặc Ngôn đã không còn là Quân Mặc Ngôn trước đây, Quân Mặc Ngôn bây giờ là Tam thiếu quản lý gia sản Quân gia! Là Thanh Phong các các chủ! Là người thao túng Đông Giải lâu!

Cho nên hắn không thể thất thố trước mặt người khác, hắn có nhiều nỗi khổ tâm. Trước kia, hắn có thể tố khổ cùng tiên sinh. Hiện giờ, ngay cả tiên sinh cũng không cần hắn. Hắn còn có thể làm sao? Còn có thể làm thế nào?

Quân Mặc Ngôn cảm giác được, bầu trời trong thế giới của hắn bắt đầu sụp đổ!

Chỉ cần những ngày như vậy vẫn tiếp tục. Không bao lâu sau, thế giới nội tâm của Quân Mặc Ngôn cũng thật sự chết đi!

“Kì Tư ngươi có biết hay không, ta rất thương hắn! Ta thương hắn! Ta thương hắn! Ta thương hắn! Ta thương hắn a!” Ngữ điệu từ suy yếu chuyển sang cường ngạnh, Quân Mặc Ngôn một lần lại một lần nói ra tình cảm của mình.

Đáng tiếc người hắn hy vọng nghe được những lời này cũng không tại bên người hắn.

“Mặc Ngôn ngươi sao có thể như thế, hắn nhiều hơn ngươi bao nhiêu tuổi a! Ngươi sao có thể yêu…” Tuy rằng Vương Kì Tư biết Quân Mặc Ngôn rất trọng thị tiên sinh của mình, cũng không nghĩ đến Quân Mặc Ngôn sẽ yêu tiên sinh của hắn.

Chẳng lẽ vị tiên sinh kia chính là vì tâm tư này của Mặc Ngôn cho nên mới…….

“Vì cái gì không thể yêu? Vì cái gì không thể yêu? Ta yêu con người của hắn! Thương trái tim của hắn! Thương hết thảy của hắn! Vì cái gì không thể yêu?! Đừng nói với ta cái gì đoạn tụ chi phích khó được thế nhân chấp nhận! Ta chính là thương hắn a!”

“Để cho ta uống! Đừng ngăn cản ta!” Thừa dịp Vương Kì Tư khiếp sợ vì tính hướng, Quân Mặc Ngôn liền đoạt lại chén rượu, tiếp tục uống ừng ực từng ngụm.

“Mặc Ngôn ngươi biết rõ mối tình này không thể thành công! Sao ngươi còn khổ như vậy?”

“Tội gì? Ta cũng không biết ta đây là tội gì. Chính là yêu, có ai có thể nói rõ ràng sao? Hắn ở nơi nào, tầm mắt của ta sẽ không tự chủ nhìn về phía đó. Hắn nói bất cứ điều gì, ta đều ghi tạc trong lòng. Nhất tần nhất tiếu, nhất ngôn nhất hành(mỗi nụ cười, mỗi lần cau mày, mỗi lời nói mỗi việc làm). Đều có thể hấp dẫn ánh mắt và thần chí của ta! Ta thương hắn! Ngay từ cái đêm hắn nguyện ý lưu lại vì ta! Ta thương hắn! Ngay từ khi chúng ta ngoắc tay ước định! Ta thương hắn! Thương hắn! Thương hắn! Thương đến trái tim cũng đau. Ta giả ngu! Ta giả ngốc! Ta thậm chí giả bộ không biết chiếu cố chính mình để giành lấy tình yêu của hắn. Ta cứ nghĩ ta đã thành công, ta nghĩ đến hắn vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta. Nhưng là vì cái gì? Vì cái gì hắn lại đối đãi với ta lạnh lùng như thế? Chẳng lẽ ta giả vờ còn chưa đủ? Chẳng lẽ ta phải bước một chân vào Diêm Vương điện hắn mới bằng lòng liếc mắt nhìn ta sao?”

“Mặc Ngôn! Không cho phép ngươi suy nghĩ miên man! Trong đầu ngươi không thể có y niệm như vậy. Quân gia, Thanh Phong các, Đông Giải lâu, nơi nào cũng không thể thiếu ngươi!” Vương Kì Tư thấp giọng quát mắng, hy vọng Quân Mặc Ngôn có thể tỉnh táo lại.

Nở nụ cười si ngốc, Quân Mặc Ngôn ghé vào trên bàn đùa nghịch chén rượu: “Đúng vậy! Ngay cả ngươi cũng nghĩ như thế sao? Chính là hắn không như vậy a! Hắn nói với ta, khi nào mệt có hắn ở, khi nào chán có hắn bồi. Hắn vĩnh viễn cũng không trói buộc ta, hắn là nơi nghỉ ngơi của ta! Hắn sẽ không dùng bất cứ thứ gì ngăn lại cước bộ của ta! Sẽ không!”

Vương Kì Tư tại một khắc này cuối cùng hiểu vì sao Quân Mặc Ngôn lại điên cuồng mê luyến tiên sinh của hắn như thế. Tiên sinh của hắn rất vĩ đại, vị tiên sinh kia không cần bất cứ ích lợi gì từ Quân Mặc Ngôn. Tựa như một người yên lặng cho đi tất cả mà không cần được đến hồi báo.

Người như vậy, có thể mang đến cho người có thể xác và tinh thần luôn khẩn trương mỏi mệt như Quân Mặc Ngôn vô hạn cảm động và ỷ lại.

Quân Mặc Ngôn và Vương Kì Tư không biết, tất cả những gì bọn họ nói đều bị một người khó khăn lắm mới hết cáu kỉnh, có chút ân hận tìm đến, nghe được….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play