Buổi chiều, Sở Tử Uyên và Diêu Linh Linh đều tới thăm nàng, cả Sở Hàn Lâm cũng viện cớ lượn một vòng Tây viện.
Duy chỉ có người ấy là không tới.
Ba ngày nay, hệt như bặt vô âm tín. Nếu
không phải vì Quỷ Hồn vẫn trực ở Tây viện chưa rời đi, nàng còn nghi ngờ trên đời có phải còn một người như thế hay không?
Nhiếp Chính vương phủ, cánh cửa lớn của thư phòng cuối cùng cũng bật mở.
Ánh nắng hắt xuống qua từng nhánh cây, người đàn ông râu ria lởm chởm không quen, nheo mắt lại.
Mùi rượu nồng nặc từ trong thư phòng phả ra.
Sắc mặt Nhiếp Chính vương không một gợn
sóng, đôi mắt u tối sâu xa từ từ chuyển tới Quỷ Hình đứng ngoài thư
phòng, đã ba ngày không chợp mắt.
“Vương gia, ngài đi tắm rửa đi đã.” Quỷ Hình ngáp một cái, hắn đã quen rồi.
Mỗi năm có ba ngày lễ lớn của quốc gia,
vương gia đều sẽ như vậy. Chuyện của lão vương gia tạo ra một vết thương quá sâu cho vương gia!
Việc đoàn viên của gia đình khác không liên quan chút nào tới Nhiếp Chính vương phủ bọn họ.
Một loạt tiếng dinh dang của ngọc bội vang lên, Lục Thừa Hoan từ ngoài vườn đi vào. Nàng ta tính chuẩn thời gian.
Trong tay nàng ta bê một chiếc bát sứ
nhỏ, không dám bước tới quá gần, chỉ mỉm cười: “Hách Liên ca ca, nước
tắm đã chuẩn bị xong rồi, ở trong phòng đá, đây là canh giải rượu muội
đích thân làm.”
Nàng ta ngầm ra hiệu bằng ánh mắt với Quỷ Hình, Quỷ Hình bước lên nhận lấy.
Nhiếp Chính vương ‘ừm’ một tiếng, ánh mắt lại bất chợt hướng về phía bầu trời phương Tây, đó chính là hướng của Tứ vương phủ.
“Gọi Quỷ Hồn về đây.” Chàng mấp máy môi, chắp tay rời khỏi thư phòng.
Quỷ Hình hết cách, cười trừ với Lục Thừa Hoan đang tỏ ra hụt hẫng, trả lại cho nàng ta bát sứ đựng canh nóng hổi.
Căn phòng đá ba gian nơi Nhiếp Chính vương ở được dựng tận sâu trong khu rừng nhỏ có cánh cửa kỳ quái.
Quỷ Hồn xuất hiện trong rừng, lại gần căn phòng đá có tiếng nước róc rách, lên tiếng gọi: “Vương gia!”
“Vào đây!”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vọng ra từ căn phòng đá bên trái, có chút mỏi mệt.
Quỷ Hồn đẩy cửa đi vào, đứng lại bên cạnh bình phong, hơi nhướng mày, nhìn trộm rồi vội cụp mắt xuống.
Trong phòng hơi nước bốc lên nghi ngút.
Người đàn ông đang ngửa mặt nằm trong
một bồn tắm lớn dài khoảng ba mét, rộng khoảng một mét, nước chưa quá
vai, hai cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ chống lên mép bồn, mái tóc đen dài ướt rượt nổi trên mặt nước. Qua mái tóc, loáng thoáng nhìn thấy đôi bả vai
hơi gồ lên của ngài.
Nhiếp Chính vương nhắm mắt lại, không cử động, mấp máy môi: “Về rồi à?”
Quỷ Hồn đáp lại, không đợi chủ nhân dặn dò đã bẩm báo: “Nhị tiểu thư say rượu, sáng nay mới tỉnh.”
“Say rượu?” Nhiếp Chính vương đột ngột mở mắt ra.
“Vâng, tối đó cùng Bát vương gia ra ngoài uống rượu, lúc về thì ngà ngà say.”
Quỷ Hồn cân nhắc từ ngữ.
Nhắc tới buổi tối hôm đó, ánh mắt Nhiếp Chính vương càng tối đi, đôi tay đặt trên bồn tắm chợt cuộn chặt lại thành nắm đấm.
“Nếu nàng thích uống rượu thì cứ để nàng và Sở Tử Uyên uống cho đã đi!”
Quỷ Hồn không lên tiếng.
Cơn giận của Nhiếp Chính vương chưa
nguôi: “Ta tự nhủ đã tận tâm tận lực với nàng nhưng nửa đêm nàng lại
cùng người đàn ông khác ra ngoài uống đến say mèm, còn… không biết
thương xót bản thân như vậy, để người khác chạm vào, nàng không sợ người khác làm gì sao? Hay nàng vốn không để tâm?”
“Vương gia, xin người bớt giận. Thuộc hạ cảm thấy nhị tiểu thư không phải người như vậy. Tại tối đó nhị tiểu thư không ăn cơm, Bát vương gia dẫn cô ấy ra ngoài ăn cơm, lại đúng dịp
tết, vui quá uống chút rượu cũng không vấn đề gì.” Quỷ Hồn nhỏ nhẹ an
ủi.
Hắn cũng chỉ biết an ủi đến vậy.
Cho dù chủ nhân giận dữ đến mức này,
nhưng hắn vẫn nghe ra vô vàn quan tâm trong ngữ khí của ngài dành cho
Vân Tử Lạc, đó là sự lo lắng chưa từng dành cho bất kỳ ai.
“Ngươi nói gì? Nàng không ăn cơm?”
Sắc mặt Nhiếp Chính vương hơi thay đổi,
‘soạt’ một tiếng ngồi dậy khỏi bồn tắm, xoay người lại, mái tóc đen như
mực tàu đổ xuống trước ngực.
Quỷ Hồn gật đầu: “Thuộc hạ vốn định nói
với vương gia nhưng mười năm trước vương gia đã đặt quy định, mỗi lần bế quan không cho phép bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì quấy rầy, hơn nữa
đây cũng không phải chuyện lớn…”
“Không phải chuyện lớn? Không ăn cơm mà
nói không phải chuyện lớn?” Nhiếp Chính vương giận dữ, đôi tay từ từ nắm lại từng chút, cơ thể to lớn bay ra khỏi bồn tắm, dừng thẳng phía sau
bình phong.
Khi chàng bước ra khỏi bình phong, trên
người đã được bọc một tấm vải lớn màu đen tuyền, có những giọt nước men
theo đôi chân trần rơi xuống.
Quỷ Hồn biết, đối với chủ nhân, bất kỳ chuyện gì liên quan tới nhị tiểu thư đều là chuyện lớn.
Hắn quỳ xuống, tỏ ra biết lỗi.
“Vì sao lại không ăn cơm?” Nhiếp Chính vương nhíu mày hỏi.
“Nhị tiểu thư nhớ phụ thân.” Quỷ Hồn thở dài.
Nhiếp Chính vương giật giật khóe môi.
Hai tiếng ‘phụ thân’ bất chợt chạm thẳng vào nơi cấm kỵ của được chàng
phong bế trong tim, sắc mặt lạnh đi vài phần.
Nhớ phụ thân vốn là chuyện thường tình.
Có điều đối với chàng lại là một cơn đau âm ỉ.
Chỉ mình chàng, mỗi năm tới dịp nhà nhà đoàn viên là tự nhốt mình lại, uống rượu để quên đi chuyện cũ.
Nhưng chàng không ở bên cạnh nàng là
nàng có thể cùng Sở Tử Uyên chè chén say sưa thậm chí làm những hành
động thân mật chỉ có ở những người yêu nhau sao?
Nàng coi chàng là gì? Cứ chà đạp trái tim chàng như vậy sao?
Cõi lòng vừa hận vừa phiền, Nhiếp Chính
vương hít một hơi thật sâu. Vốn dĩ còn có ý định tới phủ Nhiếp Chính
vương, bỗng chốc ý nghĩ ấy bị đè xuống.
“Còn mấy ngày nữa là Vân Kiến Thụ quay về?” Chàng chuyển đề tài.
“Khoảng giữa tháng là có thể về tới kinh thành.” Quỷ Hồn vội bẩm báo.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Nhiếp Chính vương mệt mỏi xua tay.
“Vậy thuộc hạ còn cần tới Tứ vương phủ không ạ?” Quỷ Hồn ngốc nghếch hỏi một câu.
“Ngươi nói xem?!” Nhiếp Chính vương quay phắt lại, nghiêm mặt nhìn hắn.
“Thuộc hạ đi ngay! Không làm phiền vương gia nghỉ ngơi!” Quỷ Hồn phát hiện ra mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn, vội
lùi xuống, phi thẳng tới Tứ vương phủ.
***
Tối nay, trăng treo đầu liễu.
Sở Hàn Lâm vẫn làm việc trong thư phòng.
Vân Tử Lạc mặc bộ đồ đi ban đêm rời khỏi Tây viện. Từng làm sát thủ kiêm gián điệp, giờ đây xung quanh Tứ vương
phủ nàng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Né được một đội thị vệ, nàng len lén tới Thụy Tường viện.
Đèn trong phòng chính còn sáng.
Vân Khinh Bình và Chu Hương đang nói chuyện bên trong.
Bóng đen di chuyển tới trước cửa sổ, khẽ vén rèm lên, một bước chân êm không chút tiếng động, Vân Tử Lạc từ bên
ngoài lộn vào trong phòng ngoài, đồng thời bắt chước tiếng mèo kêu, xua
tan mọi nghi hoặc trên nóc nhà.
“Mèo ở đâu vậy? Chu Hương, ngươi đi xem sao!” Vân Khinh Bình bực bội lên tiếng.
Một tiếng bước chân đi về phía cửa sổ
sau. Chu Hương vừa ngó ra ngoài thì bị một bàn tay lạnh bịt miệng, đập
mạnh vào sau gáy. Cô ta ngã xụi lơ ngất xỉu.
Vân Tử Lạc khẽ khàng đi tới cửa phòng trong, nấp trong góc.
Thấy bên ngoài rất lâu không có động
tĩnh gì, Vân Khinh Bình có vẻ giận dữ: “Chu Hương, em đang làm gì vậy?”
Vừa nói nàng ta vừa đi ra ngoài.
Bóng đen lướt nhanh, Vân Tử Lạc thẳng thừng bịt miệng nàng ta lại, điểm vào huyệt câm.
Vân Khinh Bình giãy giụa, Vân Tử Lạc điểm huyệt toàn thân, nàng ta bỗng chốc ngã rạp xuống đất.
Vân Tử Lạc khẽ nâng cằm nàng ta lên, đôi mắt tròn bên ngoài lớp vải đen lấp lánh dưới ánh nến. Nàng nhìn Vân
Khinh Bình đầy hứng thú còn nàng ta thì sợ hãi.
“Xin lỗi tỷ tỷ, phiền tỷ đi theo ta một chuyến.”
Nói rồi, Vân Tử Lạc lôi Chu Hương vào, lột quần áo của cô ta, thay lên, rồi trói cô ta lại bịt miệng, đẩy vào trong tủ quần áo.
Một con dao vàng được kề trên động mạch
trên tay phải Vân Khinh Bình. “Lát nữa ngoan ngoãn một chút, nếu không
ta sẽ không khách khí mà tiễn ngươi về chầu trời ngay bây giờ đâu.”
Sau đó nàng giải huyệt đạo, hạ thấp giọng: “Đi ra ngoài.”
Vân Khinh Bình sao dám trái lệnh, hết cách đành bước theo từng bước.
Ra tới ngoài vườn, Vân Tử Lạc kéo thấp
mũ xuống một chút, bắt chước giọng Chu Hương: “Vương phi có việc về nhà
họ Vân một chuyến, các ngươi không cần đi theo.”
“Rõ.” Trên nóc nhà vọng xuống tiếng đáp.
Ngoan thật, không ít người đâu.
***
Sau một tuần nhang, trên chiếc xe ngựa Đào Nhi đã sắp xếp, ba người đã tới được địa đạo dưới giường Vân Khinh Bình.
“Vân đại tiểu thư, chỗ này quen thuộc chứ?”
Trong đường hầm tối tăm, Đào Nhi thắp lên hai ngọn lửa đỏ rực.
Xung quanh lập tức sáng bừng.
Tay Vân Khinh Bình bị trói chặt, dựa lên vách tường, gương mặt hoảng sợ.
“Vân Tử Lạc, ngươi dám động vào ta!”
Nàng ta hét lên, giọng điên cuồng.
Có điều ở đây có hét to thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy.
“Ta nói rồi, ta chỉ cần ngọc, ngọc còn
thì ngươi sống, ngọc mất, ngươi cũng không cần sống nữa.” Vân Tử Lạc
tươi cười nhìn nàng ta.
“Không thể nào!” Vân Khinh Bình cắn chặt môi: “Ngọc đó là của ta! Vân Tử Lạc, ngươi đừng hòng cướp đồ của ta!”
“Ôi chao ôi!” Hàng mi của Vân Tử Lạc
nhướng lên một vẻ nghi hoặc: “Ta thật sự nhìn không ra ngươi là người vì một miếng ngọc mà không màng tính mạng đấy.”
Sắc mặt Vân Khinh Bình tái nhợt, nàng ta không tin Vân Tử Lạc dám ra tay với mình.
“Đào Nhi, gảy bộ móng trên ngón trỏ của
tỷ ta trước. Tỷ ta mà còn cứng đầu thì gảy từng ngón một cho tới khi hết mười đầu ngón tay thì thôi. Nếu còn không nghe lời…”