Một cái bóng len lén lại gần khung cửa sổ, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư,
vương gia của chúng tôi nói tối nay cô đừng quên bôi thuốc, hôm nay ngài ấy không tới.”
Là Quỷ Hồn.
Cõi lòng Vân Tử Lạc giá lạnh trong phút chốc.
“Được.”
Sự e dè của nữ nhi khiến nàng không biểu lộ tâm tình ra ngoài mặt mà chỉ hờ hững đáp một tiếng.
“Nhị tiểu thư, cô chưa ăn cơm, có phải nên dùng bữa rồi không? Hôm nay là tết, dù có nhớ phụ thân cũng không thể nhịn được.”
Quỷ Hồn quan tâm hỏi một câu, vì Đào Nhi những tưởng Vân Tử Lạc nhớ Vân Kiến Thụ giống mọi năm khi tướng quân không có nhà.
Dĩ nhiên, nỗi nhớ Vân Kiến Thụ trong nàng lúc này càng thêm sâu đậm, có
điều còn một chuyện khác làm đậm thêm cái bóng trong lòng nàng mà thôi.
“Ta không đói, ngươi lui xuống đi.” Vân Tử Lạc xua tay, trở về giường nằm,
giương mắt nhìn đỉnh màn, giơ tay lần sờ lọ thuốc cao đã lấy ra từ lâu
để ở đầu giường, khẽ bóp ra, nhẹ nhàng xoa lên mặt.
Nóc nhà có tiếng động khẽ, có người bay xuống vườn, bên ngoài vọng tới
tiếng nói chuyện thì thầm, sau đó cửa phòng ngoài bị đẩy ra, có tiếng
bước chân đàn ông đi vào.
Gương mặt Vân Tử Lạc ánh lên vẻ mừng rỡ, ngồi bật dậy khỏi giường.
Nhưng sau khi nghe được tiếng bước chân, nụ cười lại dần dần tắt ngấm.
“Lạc Nhi, sao muội ngủ sớm vậy?”
Sở Tử Uyên lần mò bóng tối đi vào, rất khó hiểu.
“Tử Uyên, sao huynh tới đây?” Nàng lên tiếng hỏi, giọng hơi khàn.
“Nghe Triển Hưng nói muội chưa ăn tối, ta sốt ruột chết đi được.” Sở Tử Uyên
đã ngồi xuống đầu giường, cuộn mành rèm lên. “Lạc Nhi, Vân tướng quân
đang trên đường trở về rồi, hiện nay đã bình an vô sự, muội đừng lo
lắng.”
Vân Tử Lạc ‘ừm’ một tiếng.
“Bên ngoài nhiều đèn hoa đăng quá, muội không đi xem à? Đi nào, ta dẫn muội đi ăn, không ăn uống gì sao được?”
Sở Tử Uyên lần tìm giày của Vân Tử Lạc dưới đất, đưa cho nàng: “Muội mặc áo vào, ta đi thắp đèn.”
Lòng Vân Tử Lạc càng thêm chua xót, cả Tử Uyên và Quỷ Hồn đều lo lắng vì
nàng chưa ăn cơm. Còn người đàn ông đó, mấy lời ngày thường hắn nói đều
là giả dối sao?
Bây giờ nhất định hắn đang ở trong phủ cùng Lục Thừa Hoan chứ gì?
Vân Tử Lạc cắn môi, khẽ sửa sang lại y phục, đi ra phòng ngoài: “Đi thôi, Tử Uyên, chúng ta đi uống rượu.”
“Uống rượu?” Sở Tử Uyên hơi sững người, lặp lại lần nữa với vẻ khó tin.
“Không được sao?” Vân Tử Lạc cong môi: “Vân Khinh Bình còn được uống say, vì sao ta không thể? Đi.”
Nói rồi nàng ra khỏi cửa.
Đêm Nguyên Kinh đã bị nhấn chìm bởi biển đèn sắc màu sặc sỡ. Ngoài đường
đâu đâu cũng là người, tiếng người huyên náo, ngắm hoa đăng, giải câu
đố, đi dạo phố, hẹn hò, đông như kiến cỏ, còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Trong một quán rượu nhỏ, gương mặt Sở Tử Uyên ngập đầy lo lắng, nhìn Vân Tử
Lạc bê bát rượu lớn không biết đã là bát thứ mấy. Không nhịn được nữa,
chàng đứng dậy giật lấy bát rượu của nàng đập thẳng xuống đất.
“Lạc Nhi, không được uống thêm nữa!”
“Vì sao? Vì sao không được uống? Hôm nay là Tết mà.” Vân Tử Lạc cười hì hì, lảo đảo đứng dậy, chạy tới bên lan can, chỉ vào vầng trăng phía chân
trời, nói: “Huynh xem, có hai ông trăng kìa!”
“Lạc Nhi, muội say rồi.” Sở Tử Uyên ôm chặt lấy nàng từ phía sau, cực kỳ đau lòng, kéo ngón tay nhỏ của nàng xuống.
“Tửu lượng của muội tốt lắm, say làm sao được? Trước đây muội uống rượu
trắng như uống nước lọc ấy!” Vân Tử Lạc vẫn còn cười. “Hôm nay đón tết,
nhà nhà đoàn viên. Tử Uyên, sao huynh không về phủ?”
“Lạc Nhi, ta ở bên muội.” Sở Tử Uyên thì thầm. Nghĩ tới biểu hiện của nàng đêm nay, ngữ khí chàng đầy chua xót.
“Huynh ở bên ta?” Vân Tử Lạc ngẩn ngơ lặp lại. “Thế còn Hách Liên Ý? Hắn ở với ai? Đón tết vì sao hắn không nhớ tới ta?”
Nàng không muốn suy nghĩ gì hết. Nàng chỉ biết nghĩ gì nói nấy, trong lòng sẽ thoải mái.
Trái tim Sở Tử Uyên chấn động mạnh. Chàng xoay người Vân Tử Lạc lại, nhìn
thẳng vào đôi mắt mơ màng của nàng, ánh mắt phẫn nộ: “Muội nói ai? Hách
Liên Ý? Muội… Muội vì hắn mới ra nông nỗi này ư? Muội và hắn…”
Thanh âm của chàng đã biến điệu: “Lạc Nhi, muội thích hắn?”
Vân Tử Lạc oặt người dựa vào vai chàng, miệng lẩm bẩm: “Chính hắn nói hắn
thích ta, hắn thích ta vì sao không tới tìm ta? Thà ở bên cạnh người
khác cũng không ở bên ta? Lẽ nào lòng dạ đàn ông đều dễ thay đổi vậy
sao?”
Gân xanh trên trán Sở Tử Uyên giật loạn. Chàng
ôm chặt nàng, thì thầm: “Lạc Nhi, ta cũng thích muội, Tử Uyên cũng thích muội. Ta tình nguyện ở bên muội, trong trái tim ta vĩnh viễn chỉ có một mình muội. Đừng nhớ tới hắn nữa, nhớ tới Tử Uyên, được không?”
Giờ phút này đây, chàng không thể nói rõ tâm trạng của mình ra sao nữa. Từ khi nào trong lòng Lạc Nhi đã có một người khác!
“Tử Uyên…” Vân Tử Lạc ngước mắt lên, nhìn vào mặt chàng: “Tử Uyên…”
Lúc này, một bóng đen đã bước lên lầu nhưng trong khoảnh khắc, dừng lại ở góc cầu thang, lạnh lùng nhìn về phía này.
“Tử Uyên, huynh cũng hôn ta chứ?” Vân Tử Lạc nhìn gương mặt tuấn tú bị phóng to trước mặt, cánh môi hồng ướt át, ngây ngốc hỏi.
Trái tim Sở Tử Uyên thắt lại. Gã đàn ông đó lại còn hôn Lạc Nhi!
Bóng đen kia quay người bỏ đi. Trên cầu thang vang lên những tiếng rầm rầm, càng lúc càng xa.
Đầu óc Sở Tử Uyên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng đen, biểu cảm lập tức gấp gáp. Không lẽ…
Vân Tử Lạc đã giơ hai tay đẩy chàng ra, nét mặt đau khổ, giơ ngón tay nhỏ trắng trẻo lên lau bờ môi.
“Không phải mùi vị này, không phải mùi vị này. Ta không cần Tử Uyên. Hách Liên Ý, ngươi là đồ khốn kiếp! Ngươi gạt ta! Ngươi lừa ta! Cả thuốc cũng
không tới bôi cho ta nữa! Ngươi thối tha! Bổn cô nương cũng không thèm
ngươi nữa!”
Sở Tử Uyên lại chết sững, xoay mặt nhìn nàng.
Thì ra bớt đen trên mặt nàng nhạt đi nhiều là do Nhiếp Chính vương bôi thuốc cho nàng!
Ánh mắt đong đầy khó chịu, mặc kệ Vân Tử Lạc giãy giụa, chàng vẫn liều mạng khóa nàng vào lòng: “Tử Uyên cần Lạc Nhi, Tử Uyên cần Lạc Nhi! Tử Uyên
sẽ cưới Lạc Nhi! Đối xử với muội rất tốt!”
Lúc này, cầu thang lại có tiếng động, tiếng bước chân ban nãy quay về.
Ánh mắt Sở Tử Uyên lạnh đi, hằn học lườm về phía đó.
Thấy Vân Tử Lạc vẫn còn mơ mơ hồ hồ gọi tên Hách Liên Ý, tim chàng căm giận. Chàng hôn lên trán nàng rồi giơ tay đánh vào huyệt đạo sau gáy.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Sở Tử Uyên nâng đầu nàng lên, hôn vào môi người con gái như phát điên, đoạt lấy mỹ vị trong miệng nàng.
Tiếng bước chân kia dường như rời đi nhanh hơn lần trước.
Cửa chính Nhiếp Chính vương phủ, một người trong bộ áo bào đen như mực cuộn theo gió lớn đi vào.
Thị vệ trông cửa đều kinh hoàng thất sắc, đưa mắt nhìn nhau: “Vương gia ra ngoài khi nào vậy?”
Nhiếp Chính vương tái xanh mặt, sắc mặt khó coi tột độ, lao về phía thư phòng.
Quỷ Mị và Quỷ Hình đứng canh ngoài cửa cũng giật mình.
“Vương gia!”
“Vương gia!”
“Rầm!” Tiếng sập cửa như sấm dậy, bóng Nhiếp Chính vương đã đi vào thư phòng, nhốt hai người họ bên ngoài.
“Vương gia ra ngoài sao?” Quỷ Mị cất giọng hơi run. Hai người họ đứng ngoài thư phòng mà không biết gì hết.
Sắc mặt Quỷ Hình cũng không khá khẩm: “Có lẽ nào vương gia tới gặp nhị tiểu thư? Chúng ta có nên nói cho ngài ấy biết chuyện nhị tiểu thư chưa ăn
cơm không?”
Quỷ Mị đờ ra một lúc, nói: “Nếu vương gia đã đi thì còn cần chúng ta nói sao? Mỗi lần tết đến, vương gia đều tự
nhốt mình trong thư phòng ba ngày ba đêm không ra ngoài. Hôm nay buổi
sáng tham gia đua thuyền rồng đã là phá lệ vì nhị tiểu thư rồi. Nhưng
bây giờ là thế nào?”
Quỷ Hình lắc đầu: “Vương gia
cũng khổ quá đi, chẳng được đón tết vui vẻ bao giờ, cứ phải hành hạ bản
thân như vậy. Ta còn tưởng năm nay sẽ khác, ai ngờ đua thuyền rồng trở
về, vương gia lại tự nhốt mình. Ta cứ tưởng tới tối vương gia sẽ cùng ăn cơm với nhị tiểu thư chứ.”
***
Sáng hôm sau, Vân Tử Lạc từ từ mở mắt ra, cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng giật mình bò dậy khỏi giường.
“Đào Nhi!”
Đào Nhi đang nằm bò bên bàn, ngẩng đầu thấy nàng đã tỉnh bèn dụi mắt chạy
tới: “Tiểu thư, cô dậy rồi ạ? Để em bưng bát canh giải rượu tới.”
“Khoan đã!”
Vân Tử Lạc giữ muội ấy lại: “Ta quay về kiểu gì?”
“Tối qua Bát vương gia đưa cô về, ở cùng cô tới sáng mới đi.” Đào Nhi thành thật bẩm báo.
“Ồ, thế… còn ai khác tới không?” Vân Tử Lạc tùy ý hỏi.
Đào Nhi đáp: “Dạ không.”
“Em đi đi.” Vân Tử Lạc thả muội ấy ra.
Bữa rượu này uống quá hăng, cơ thể của Vân Tử Lạc cực kỳ khó chịu, nằm ở trên giường hai ngày, mùng tám mới xuống giường.
Ngày mùng tám, nàng viết giấy hẹn Vân Khinh Bình ra. Tới lúc trả ngọc rồi.
Ai ngờ Vân Khinh Bình không tới, hơn nữa cao thủ thị vệ bên cạnh còn
nhiều hơn, rõ ràng muốn chống đối Vân Tử Lạc.
“Tiểu thư, cô ta không ra thì phải làm sao?” Đào Nhi cũng lo cho miếng ngọc.
Vân Tử Lạc khẽ cười: “Không ra thì tưởng là ta bó tay sao? Ngọc còn người
còn, ngọc mất người mất… Ta không tin cô ta dám lấy tính mạng ra đánh
cược! Tối nay bắt cóc Vân Khinh Bình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT