Gần đây Thu Nhược Hàn rất không vui, bất luận là gia đình hay là công việc đều không hài lòng, khiến cho tinh thần cô rất sa sút.
Cô cũng ngoài ba mươi rồi, vẫn chưa có con, cha mẹ thúc bá cũng bắt đầu nóng ruột rồi, người nhà bên Hách Danh cũng giục lắm rồi, trong nhà còn ép Thu Nhược Hàn đi Lĩnh Nam.
Thực tế bây giờ Thu Nhược Hàn cũng lệ thuộc vào đại quân khu Lĩnh Nam, nhưng thủ trưởng quân khu lại sắp xếp cô vào xưởng đóng tàu Hoàng Hải, thân phận bây giờ của cô là tổng giám đốc, quản lý phòng PR xưởng đóng tàu Hoàng Hải, cô thực tế là đại biểu lợi ích quân đội.
Quan hệ giữa cô và Hách Danh lạnh nhạt, nguyên nhân là hai người đã lâu rồi không sinh hoạt vợ chồng, đây là chỗ khó nói giữa hai vợ chồng với nhau.
Nhưng việc này sao có thể nói ra ngoài được?
Hai người không phải người bình thường, trong cuộc sống hôn nhân và cá nhân cũng không thể nào thoải mái giống như người thường được, một lời không hợp, hai người có thể ly hôn, cái này căn bản không phải chuyện có thể làm.
Còn lần này Thu Nhược Hàn thực sự tức giận là do lãnh đạo quân khu không ngờ lại điều cô đến quân đội Trung Nguyên.
Chức vụ cụ thể là đảm nhiệm chức Tư lệnh phó của quân phân khu Kinh Giang của quân khu tỉnh Sở Giang thuộc quân khu Trung Nguyên, thân phận khác của cô là trưởng phòng phòng bảo vệ của xưởng đóng tàu Kinh Giang, phòng bảo vệ là biên chế của một đoàn, chức năng cụ thể là phụ trách toàn bộ sự việc an toàn của xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Phòng ngừa thế lực bất hợp pháp bên ngoài trà trộn vào, phòng ngừa tin tức và kỹ thuật của xưởng đóng tàu bị rò rỉ ra ngoài.
Thu Nhược Hàn bây giờ chuyển đến Kinh Giang liền đau đầu, cô làm sao đồng ý đến đó làm việc?
Vì vấn đề thu mua của xưởng đóng tàu Kinh Giang, cô coi như đã thất bại đến cực điểm rồi, còn cô và Trần Kinh đối đầu nhau, cũng khiến cô cảm thấy vô cùng bực bội.
Rõ ràng chỉ là một xưởng đóng tàu không có tiền đồ gì, đơn giản để Trần Kinh lên giá, cuối cùng bán với giá khiến cô khó có thể chấp nhận được.
Nhưng chuyện này cô căn bản cũng không thể nào khống chế nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Kinh và Kinh Giang sung sướng vơ lấy tiền, trong lòng cô đừng nói là khó chịu đến mức nào.
Ngày nhận được tin điều lệnh, tổ chức đại biểu lãnh đạo tìm cô nói chuyện, cô dường như muốn suy sụp hoàn toàn.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là danh chính ngôn thuận từ chối, sau đó sẽ đến Kinh Thành ngay lập tức.
Ở Kinh Thành quan hệ của cô rất rộng, có rất nhiều đường đi, nhưng cô chưa kịp đi tìm đường, đã bị ông nội của cô là chủ tịch Thu gọi đến khiển trách một trận.
Lý do Chủ tịch Thu khiển trách rất đơn giản, với tư cách là hậu đại của quân nhân cách mạng, là cán bộ thực chức của lớp cán bộ thanh niên quân đội, không ngờ lại không chấp hành quân lệnh. Tự tiện rời khỏi khu phòng thủ của quân đội, đây là hành vi nghiêm trọng không tuân theo quy định.
Trên chiến trường hành vi này của Thu Nhược Hàn có thể coi là lâm trận bỏ chạy, cao nhất có thể xử bắn ngay tại chỗ.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, đây là chuyện vui mà! Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Tôi đại diện cho nhân dân Sở Giang hoan nghênh cô đến!
Thẩm Mộng Lan lớn tiếng nói.
Tâm trạng Thu Nhược Hàn cực kỳ rối bời.
Vốn dĩ cô gọi điện cho Thẩm Mộng Lan, là muốn hai người có thể cùng chung mối thù, tùy tiện trò chuyện một chút.
Trong bụng đều có bực tức, nói chuyện phiếm một hồi, thì sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng điện thoại vừa mới thông, căn bản không phải là tiết tấu mà cô tưởng tượng, Thẩm Mộng Lan người ta rất vui mừng cao hứng, cảm xúc tăng vọt, nhiệt tình, giống như nhặt được đô la vậy.
Người ta vui vẻ như này, Thu Nhược Hàn có thể chia sẻ sự bực tức trong lòng mình ra sao?
Vốn dĩ cô định trực tiếp ngắt điện thoại, nhưng trong lòng có chuyện, quả thực không nói không được, cho nên cô vẫn nói chuyện mình sắp đến Sở Giang làm việc ra.
Cô trầm ngâm một chút, cười khổ nói:
- Được rồi, Thẩm Mộng Lan, cô đừng cười tôi nữa! Cô có biết bây giờ tôi buồn chết đi được không, đến Sở Giang làm việc, tôi nghĩ đến việc phải liên hệ với Trần Kinh, trong lòng mình liền bức xúc, bực bội!
Tên đó đúng là ác ma, là ác ma âm hồn không tiêu tán!
Thẩm Mộng Lan đầu bên kia điện thoại ngẩn người, nếu là không lâu trước đây, Thu Nhược Hàn nói những lời này với cô, cô chắc chắn sẽ đồng cảm.
- Đúng, tôi đang chuẩn bị nói với cô chuyện đó, chính quyền Kinh Giang hoàn toàn không có triển vọng mà! Cậu đầu tư bao nhiêu tiền như vậy vào Kinh Giang, giúp Kinh Giang phát triển kinh tế, tạo việc làm cho Kinh Giang. Bọn họ đến an toàn cơ bản cũng không bảo đảm được, đây chẳng phải là không có triển vọng gì sao?
Cô yên tâm, đợi tôi đến Sở Giang rồi, nhất định sẽ nói chuyện này ra, cô nhát gan, tôi làm chủ giúp cô, nhất định phải đòi được công đạo!
Vẻ mặt Thẩm Mộng Lan lộ vẻ cổ quái, trong lòng cười khổ.
Cái cô Thu Nhược Hàn này, sao lại có thể hiểu lầm ý của mình như này chứ?
Mình hợp tác rất thân thiết với Kinh Giang, còn phải đòi lấy công đạo cái gì chứ?
Lại nói đến đòi công đạo, cũng phải mình đi lấy chứ, bây giờ đòi công đạo cũng dễ dàng, cùng lắm là buổi tối vừa ngủ vừa véo hông người bên cạnh, xem hắn còn dám không bảo đảm sự an toàn cho mình không.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Mộng Lan liền cảm thấy có không có gì nói nữa rồi.
Cô do dự một chút rồi nói:
- Chị Thu, việc này đợi cô đến rồi nói tiếp nhé! Đúng rồi, tôi sắp có cuộc họp, tôi không nói chuyện với cô được nữa rồi. Cô khi nào thì đến Sở Giang, phải gọi điện trước cho tôi, tôi thế nào cũng phải bày tiệc mời cô một bữa, cô nói có đúng không?