Nhưng cô không ngờ, cảm xúc của Trần Kinh bỗng nhiên lại xúc động như vậy, cô có chút hoảng hốt, không biết ai đang chỉ trích ai.
Thu Nhược Hàn trước tiên là chỉ trích Trần Kinh ra vẻ trên chuyện thu mua xưởng đóng tàu Hoàng Hải, ép xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua xưởng đóng tàu Lâm Vũ thất bại, trong đó Trần Kinh đóng vài nhân vật ám muội.
Trần Kinh cười khẩy nói:
- Thu Nhược Hàn, cô coi Trần Kinh tôi là người như nào? Có bản lĩnh lớn bao nhiêu? Thủ trưởng của quân khu Trung Nguyên là cấp bậc như nào? Tôi đừng nói là cổ động bọn họ tạo áp lực với quân ủy, tôi chỉ sợ đến tư cách gặp bọn họ cũng không đủ ấy chứ!
Vậy mà cô cũng nghĩ ra, cho rằng là tôi quấy nhiễu thủ trưởng đại quân khu, cổ động bọn họ tạo áp lực cho xưởng đóng tàu trong hội nghị quân ủy, ha ha…
Trần Kinh dừng lại một chút nói:
- Cô nghĩ như vậy có thể lý giải, vì cô căn bản chính là muốn trốn tránh trách nhiệm mà! Xưởng đóng tàu Kinh Giang và xưởng đóng tàu Lâm Vũ thuộc hai đại quân khu, lúc trước hai xưởng đóng tàu này đều là xí nghiệp quân đội. Cô rõ ràng biết xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua hai xí nghiệp này, sau lưng chắc chắn sẽ liên lụy đến nước cờ của đại quân khu.
Có thể các cô hết lần này đến lần khác không tùy thế hướng dẫn, cuối cùng chọc sọt, xảy ra chuyện, cũng không từ bản thân mà tổng kết, liền bắt đầu khiêu khích tính xấu của người khác, chỉ trích người khác động tay động chân trong đó! Vì chứng thực điểm này, cô tập trung mục tiêu ngoài nghìn dặm, tôi nói các cô đây là phong tác làm việc gì vậy?
Trong đầu cô suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, vấn đề này là vấn đề ai chịu trách nhiệm? Là vấn đề Trần Kinh tôi chịu trách nhiệm, hay là vấn đề cho Thu Nhược Hàn cô chịu trách nhiệm?
Tôi nói con người cô, nói tính khí đại tiểu thư của cô, vẫn còn chưa bỏ được.
Sắc mặt Thu Nhược Hàn thay đổi, tức giận nói:
- Anh nói gì? Ai đại tiểu thư?
Cô chằm chằm nhìn Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, anh dám nói tôi không có tài cáng gì trong này sao? Anh làm thì đừng không thừa nhận!
Trần Kinh hừ lạnh một tiếng nói:
- Được rồi, bây giờ tôi nói tất cả chuyện này đều là tôi làm, vậy thì sao? Cô có thể làm gì được tôi? Bản thân các cô không có vấn đề gì? Bản thân các cô không tự cho là đúng, ỷ xưởng đóng tàu Hoàng Hải mình là xí nghiệp trọng điểm quốc gia, đắc chí không nguyên tắc, các cô biết làm ra chuyện Ô Long như này sao?
- Anh…
Sắc mặt Thu Nhược Hàn tái nhợt nói:
- Trần Kinh, cuối cùng anh cũng thừa nhận, vấn đề hiện tại của tôi, anh là bí thư Ủy ban nhân dân thành phố, anh rốt cục có đạo đức hay không vậy? Anh rốt cục có cái nhìn đại cục không? Anh vì có thể bán được xưởng đóng tàu Kinh Giang đi, liền làm chuyện như này?
Anh có biết anh đã làm gì không? Đây là anh châm ngòi mâu thuẫn giữa các đại quân khu, đồng thời cũng châm ngòi mâu thuẫn giữa xưởng đóng tàu Hoàng Hải với tư cách là xí nghiệp đầu ngành công nghiệp quân sự và bộ đội, anh biết anh làm như này tạo nên hậu quả nghiêm trọng như nào không?
Trần Kinh bốp một tiếng, một tay đập lên ghế lái xe nói:
- Vô nghĩa! Cô nói đạo đức chó má gì với tôi? Nói cái nhìn đại cục chó má gì? Tôi nói cho Thu Nhược Hàn cô biết, cô không đủ tư cách nói những thứ này với tôi! Vấn đề hiện tại của tôi là mấy triệu người trong Kinh Giang chúng tôi, có mấy chục vạn người nghèo khó vất vả!
Tôi ít nhất đã tận mắt chứng kiến mấy chục gia đình thu nhập dưới 5000 tệ một năm, gia đình của họ có lúc đến khoai lang cũng không có mà ăn, ba năm năm người một nhà không có thêm một bộ quần áo mới nào!
Tôi là bí thư Ủy ban nhân dân thành phố của Kinh Giang, tôi phải thái bình mảnh đất Kinh Giang này, để dân chúng có thể sinh tồn được trên mảnh đất này. Còn chuyện đại quân khu gì đó, xưởng đóng tàu Hoàng Hải gì đó, còn cả những cái gì to lớn hơn, những thứ tài giỏi hơn, can gì đến tôi?
Hơn nữa, Trần Kinh tôi là cái quái gì? Tôi có năng lực đi châm ngòi quan hệ giữa các đại quân khu, tôi có năng lực phá vỡ quan hệ xí nghiệp công nghiệp quân sự trọng điểm của quốc gia và bộ đội? Dù là nói mò, lời rỗng, nói ra cũng không sợ người ta cười rụng răng!
Trần Kinh bỗng nhiên cảm xúc có chút kích động!
Người như này không ngờ lại có quân hàm thượng tá, còn là đại biểu quân đội phái đóng trong xí nghiệp công nghiệp quân sự trong điểm, hơn nữa còn là chủ tịch đại biểu đàm phán thu mua xưởng đóng tàu Hoàng Hải.
Người như này, nếu không phải có gia đình tốt, cô làm sao có thể được nâng lên vị trí cao như này để ngựa nhỏ kéo xe lớn như này chứ?
Nước cộng hòa có bao nhiêu người tài hoa, cuối cùng cả đời tầm thường vô vi, căn nguyên đều hãm hết lên mặt, đều kẹt trong bối cảnh. Cho dù là bản thân Trần Kinh, đi con đường này, trải qua bao gập ghềnh, trải qua bao khảo nghiệm mới đi đến bước đường ngày hôm nay.
Còn loại người như Thu Nhược Hàn này, tuổi còn trẻ, trên vai hai gạch ba sao, đây là cô thông qua năng lực của mình mà có được sao?
Tâm trạng Trần Kinh bỗng nhiên trở nên xấu đi, mấy ngày nay vì chuyện Lãng Châu đè nén tâm trạng, lúc này hắn hoàn toàn cũng bạo phát ra rồi.
Tâm trạng của cô phẫn nộ cực độ, cô dường như muốn dùng đến vũ lực, nhưng Trần Kinh lại như đại mã kim đao ngồi bên cạnh cô, tí ti cũng không thèm để ý Thu Nhược Hàn lúc này có tâm trạng gì!
Môi Thu Nhược Hàn bầm đen, liên tục rung động.
Như vậy cũng tốt so với mấy cô bé lọ lem chúng tôi, bây giờ đã có tình cảm mới rồi. Hơn nữa tình cảm tiến triển thuận lợi, chẳng mấy chốc tu thành chính quả. Bây giờ thế lực giàu có các cô quay về, lại muốn lấy cô bé lọ lem này của chúng tôi, đây chẳng phải là tình tiết mấu chó của những bộ phim truyền hình kia sao?
Cô và tôi đổi vị trí cho nhau mà xem, cô cảm thấy tôi nên làm như nào? Cô nói chúng tôi sĩ diện cũng tốt, hay là nói chúng tôi định lên giá cũng được, cô nói thế nào thì nói, dù sao tình huống chính là như vậy.
Trần Kinh không dừng lại nữa, sải bước rời đi, câu cuối cùng như có như không:
- Tôi sớm nói với cô rồi, bỏ thôn này rồi, thì không còn cái tiệm này nữa, cô cho rằng tôi lại đang đùa cô…
Thu Nhược Hàn cứ vậy trơ mắt nhìn Trần Kinh biến mất trong tầm mắt của mình.
Sau đó nhìn hắn lên xe, khởi động xe, rời đi…
Tâm trạng của cô không khỏi bực bội, bực bội theo hướng cực đoan, nóng nảy, cô dùng sức đập vào tay lái, không chút cố kị hình tượng của mình.
Những chuyện mình gặp phải đều là những chuyện quái quỷ gì vậy? Bản thân mình sáng sớm từ Hoàng Hải bay đến, đằng đằng sát khí đến đòi công đạo, bây giờ công đạo không có được, trái lại lại bị người ta chửi mắng một trận.
Càng làm cho cô không thể chịu được chính là, Trần Kinh không ngờ lại dạy bảo cô, nói nếu cô không phải có một gia đình bề thế, nếu không phỉa có ông nội cao không thể chạm đến, bây giờ cô căn bản cũng không đủ tư cách ngồi trên chiếc xe xa hoa như này nói chuyện với hắn.
Trần Kinh đây là có ý gì?
Đây là hắn đang trắng trợn khinh bỉ mình, trắng trợn coi thường mình!
Thu Nhược Hàn căm hận nhất chính là người ta nói mình dựa dẫm vào gia đình, dựa vào bậc cha chú mới có thể có được vị trí ngày hôm nay. Cô đã rất cố gắng rồi, cô đã dốc hết sức thay đổi bản thân mình rồi.
Nhưng vì sao, Trần Kinh vẫn nói như này? Chẳng lẽ Thu Nhược Hàn cô cả đời này không bước ra khỏi cái bóng của cha chú sao? Cả đời này đều dưới sự che chở của cha chú, mới có thể sống cuộc sống của một người con gái như bình hoa sao?
Cuối cùng, tâm trạng của cô bắt đầu tệ hơn, cả người cô bổ nhào lên tay lái, nước mắt như mưa, đua nhau rơi xuống.
Sau đó cô vò đầu bứt tai khóc!
Tâm trạng của cô cực độ buồn phiền, cực kỳ áp lực, cực kỳ oán giận, lúc này toàn bộ đều phát tác ra ngoài.
Cô khóc đến thương tâm, khóc đến thiên hôn địa ám, khóc đến mức không còn kiêng nể gì nữa.
Bỗng nhiên cô giật mình, mau chóng lau nước mắt trên mặt đi, đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống, con mắt chằm chằm nhìn vào lùm cây phía sau xe.