Một tiệc rượu đơn giản, nhưng lại có biến đổi bất ngờ.
Vốn dĩ chủ tịch thành phố Từ Binh của Kinh Giang và đại công tử của Hầu thị là Hầu Quan Trung có chút mâu thuẫn.
Sau đó không ngờ có mĩ nữ quân trang chạy đến hội trưởng vọt thẳng đến chỗ Trần Kinh, khiến tất cả mọi người chú ý.
Con người Thu Nhược Hàn này cũng không nổi tiếng lắm ở Sở Giang, nhưng trong Kinh Giang thì ai cũng biết. Nhưng tiệc rượu này lại bị náo loạn như này, anh em Hầu thị lui về trước, chủ tịch thành phố Từ Binh dường như cũng không muốn ở lại lâu, không khí tiệc rượu vốn dĩ hòa hợp và vui vẻ liền bị phá vỡ.
Tiệc rượu chấm dứt, Trần Kinh tiến đến bên người Khương Hiểu Yến hổ thẹn nói:
- Chủ tịch thành phố Khương, hôm nay quả thực ngại quá! Xem ra thư ký Lôi của mọi người mời tôi và lão Từ tham gia tiệc rượu này là sai lầm lớn rồi!
Khương Hiểu Yến nhìn Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, không cần nói như vậy. Tiệc rượu lần này bên chúng tôi chủ động tổ chức, tiệc rượu không thành công, chúng tôi mới cần phải tìm nguyên nhân từ mặt khách quan!
Hai người nói chuyện với nhau, Khương Hiểu Yến tiễn Trần Kinh ra tận bãi đỗ xe.
Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta tín nhiệm sâu sắc lẫn nhau, hiểu rõ đối phương, chúng tôi cuối cùng sẽ tìm được điểm phù hợp của chiến lược hợp tác phát triển này!
Trần Kinh nói:
- Lời này của chủ tịch thành phố Khương nói tôi hoàn toàn tán thành, quan trọng vẫn là hiểu nhau, có lúc, xây dựng sự tin tưởng, uy tín giữa người với người với nhau, là quá trình rất phức tạp. Ví dụ có người không đánh nhau thì không quen biết, còn có người anh không đánh họ, họ không biết anh, anh cứ hung hăng giáo huấn họ, nói không chừng họ sẽ thay đổi cái nhìn với anh đấy.
Nói đến đây, hắn cười ha hả nói:
- Nói đùa thôi, chủ tịch thành phố Khương, tôi rất tín nhiệm cô! Thực tế tôi biết cô từ lâu rồi, năm đó cô làm phó trưởng ban thư ký của Sở thành, tôi đang công tác trong tổ chức Tỉnh ủy.
Khương Hiểu Yến mỉm cười nói:
- Đại danh của anh tôi cũng sớm biết rồi, tuổi trẻ tài cao, nhân tài của Sở Giang chúng ta, sau này văn đảm Sở Giang rồi!
Hai người bắt tay thật chặt, vẫy tay từ biệt.
Bây giờ hắn không ngờ còn ngại thiếu, không ngờ còn định lên giá, đây chẳng phỉa là lừa người một cách trắng trợn sao?
Thu Nhược Hàn lớn như này rồi, chưa từng uất ức như này? Cô dường nhưu không nghĩ ngợi gì, trực tiếp bay thẳng đến Sở Giang.
Cô đến Kinh Giang rồi, Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Giang từ trên xuống dưới, phản ứng cực kỳ lạnh nhạt khi thấy cô đến.
Thu Nhược Hàn muốn tìm Trần Kinh, lúc trước là người ta muốn hẹn trước, hẹn cả buổi sáng không gặp được, Thu Nhược Hàn nổi đóa, trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Tiếu Hàm chạy đến nói bí thư Trần đi công tác đến Sở Giang rồi, hôm nay Thu Nhược Hàn chắc chắn không gặp được hắn.
Thu Nhược Hàn cứ như vậy bị trêu đùa xoay mòng mòng, cô đến Trần Kinh cũng không gặp được.
Trên đường cô lái xe nhanh như bay đến Sở Giang, tốn sức chín trâu hai hổ mới biết Trần Kinh hôm nay tham gia tiệc rượu xí nghiệp Sở thành ở khách sạn Lệ Đô, cô dường như không chút do dự, liền đằng đằng sát khí lao đến.
Trên đường, lửa giận trong đầu cô dường như muốn dâng lên trào ra ngoài, cô nhiều lần tưởng tượng tình hình sau này của Trần Kinh, cô nghĩ mình gặp Trần Kinh rồi nhất định sẽ không khách khí, thậm chí trong đầu cô còn dùng những chiêu ngoan cường học trong quân đội, toàn bộ đổ hết lên người Trần Kinh.
Cô phải cho Trần Kinh biết, khinh người quá đáng, thì phải trả giá cao như nào.
Nhưng bây giờ, cô đang thực sự đối mặt với Trần Kinh đang ngồi cùng.
Cô lại phát hiện những thứ mình tưởng tượng tượng ra kia, căn bản khó xuất hiện.
Bây giờ cô chính là một con mèo bị giẫm phải đuôi, loại người âm hiểm xảo trá như Trần Kinh này, dường như tất cả tình huống nội bộ của xưởng đóng tàu Hoàng Hải đều tính hết rồi.
Hắn chưa bao giờ chủ động để xưởng đóng tàu Kinh Giang liên hệ với xưởng đóng tàu Hoàng Hải, hắn chính là ăn chắc xưởng đóng tàu Hoàng Hải.
Thu Nhược Hàn tự mình chủ động xuất kích, hắn lại càng cao điệu ứng đối, công bố xưởng đóng tàu tạm thời chưa có kế hoạch bán ra, đây chính là cố định lên giá…
Tỉnh táo ngẫm nghĩ lại những diễn xuất của Trần Kinh, dường như hoàn toàn đan xen, thậm chí gần đây Thu Nhược Hàn còn nghe nói, trong thành phố Hoàng Hải có lãnh đạo nói tốt cho Kinh Giang, giúp xưởng đóng tàu Kinh Giang nói khoác.
Những thứ này không liên quan đến Trần Kinh sao?
- Thượng tá Thu, nếu như cô không nói gì, thì tôi cũng không có thời gian nữa! Tôi nói cô làm người đúng là biết điều, khổ sở vất vả, sát khí đằng đằng đến tìm tôi, tìm được tôi rồi thì lại không nói câu gì! Sao? Cô muốn tôi dẫn cô đi ngắm cảnh đêm của Sở Thành sao?
Trần Kinh lạnh nhạt nói, ngữ khí không chút giấu diếm ý mỉa mai của mình trong đó.
- Thượng tá Thu, cô không cảm thấy cô quá liều lĩnh sao? Tôi quả thực khó mà tin được, xưởng đóng tàu Hoàng Hải không ngờ lại để cho cô phụ trách tham gia đàm phán, chỉ số thông mình của cô, tôi cảm thấy rất tiếc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT