“Tẩu Mã Hà đề xuất ba mục tiêu, cải cách rảo bước mạnh mẽ tiến lên phía trước”, bài báo được đăng trên báo Tỉnh thành, tác giả là Mã Tuyên, bài báo sau khi được in ra, nhận được hưởng ứng vô cùng tích cực ở Hoàn Thành.
Ba mục tiêu Trần Kinh sử dụng khi nhận chức ở Tẩu Mã Hà, mục tiêu đầu tiên là vấn đề tài chính, mục tiêu thứ hai là về vấn đề khảo sát đề bạt cán bộ, mở rộng con đường thăng tiến cho cán bộ, còn mục tiêu cuối cùng chính là tự do ngôn luận, cổ vũ xã hội vì sự phát triển của Tẩu Mã Hà mà hiến kế sách.
Không thể không nói, thông qua bài báo này, tầm quan trọng và tính hợp lý của ba mục tiêu mà Trần Kinh đề ra đã chiếm được sự nhận thức rộng khắp của xã hội.
Nhưng Hoàn Thành hưởng ứng tích cực, cụ thể đến Tẩu Mã Hà không khí lại rất tinh tế.
Bên Ban Tuyên giáo kia, Trưởng ban Tuyên giáo Dương Lệ cũng không ngờ đến, cô cẩn thận nghe ngóng, sau khi nghe nói bài báo này không ngờ chính là do Trần Phó bí thư tự mình cầm bút, cô liền cảm thấy có chút bối rối, một loại cảm giác nguy hiểm không ngừng quấy nhiễu tâm trí cô.
Trần Kinh từ khi tới Tẩu Mã Hà đến nay, cũng chưa bao giờ tìm thành viên bộ máy nói chuyện, trong phạm vi nhỏ, tình hình tổ chức hội nghị cũng rất ít.
Hiện tại bỗng nhiên trên trang báo trọng yếu của tỉnh thành đăng một bài báo như vậy, đây là có ý gì?
Cuối cùng, trong nội bộ bộ máy Tẩu Mã Hà, dường như có người không kiềm chế được rồi.
Mà mấy ngày nay, người lui tới văn phòng Trần Kinh rất nhiều, chủ động tìm Trần Kinh báo cáo công tác, hiệu qủa tình hình càng lúc càng nhiều hơn.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực quận, Từ Hiểu Chính phân công công tác quản lý xây dựng đô thị và kinh tế, ông ta chuẩn bị cẩn thận. Tìm một cơ hội ông ta cho là phù hợp đi báo cáo công tác với Trần Kinh.
Thư ký của Trần Kinh, Trương Quốc Dân dẫn ông ta tiến vào văn phòng của Trần Kinh, Trần Kinh thấy ông ta vội cười nói: -Lão Từ à! Lại đây, lại đây, đã sớm biết anh là cao thủ thưởng thức trà, gần đây vừa hay tôi có chút trà ngon, cực phẩm Đại hồng bào, hôm nay chúng ta cùng nhau thưởng thức chút đi.
Trần Kinh nói với Trương Quốc Dân: -Anh đi lấy nước đi, tôi cùng Chủ tịch quận ngồi một chút!
Từ Hiểu Chính có chút thụ sủng nhược kinh nói: -Phó bí thư, hôm nay tôi qua đây, thứ nhất là báo cáo công tác với ngài. Mặt khác tôi cũng hy vọng ngài có thể tới trung tâm thương mại trong quận chúng tôi đi dạo. Các đồng chí hiện tại đối với công tác xây dựng đô thị của chúng ta có rất nhiều nghi ngờ, hy vọng được ngài đến chỉ giáo!
Trần Kinh cười nói: -Được, được! Tôi cũng đang có ý này, công tác xây dựng đô thị của Tẩu Mã Hà là một bộ phận của công tác xây dựng đô thị của Hoàn Thành. Chúng ta không thể bỏ qua. Không chỉ có liên quan đến hình tượng của Tẩu Mã Hà mà còn liên lụy đến hình tượng của toàn bộ Hoàn Thành. Công việc này phải làm thật tốt.
Trần Kinh và Từ Hiểu Chính nói chuyện phiếm, Trương Quốc Dân mang nước tiến vào, hạ giọng nói với Trần Kinh: -Phó bí thư, Trưởng ban tuyên giáo, Dương Trưởng ban đã tới!
Trần Kinh khoát tay nói: -Cậu gọi điện thoại cho Trần Chủ nhiệm, kêu bọn họ tới phòng nghỉ uống trà đợi một chút, tôi sẽ qua ngay!
Trần Kinh cười ha hả nói: -Lão Từ, tôi vội nhưng công tác báo cáo của anh cũng là trọng điểm. Trọng điểm của Tẩu Mã Hà là gì? Kinh tế vĩnh viễn là trọng điểm, kiến thiết đô thị vĩnh viễn là trọng điểm, một mình anh nắm trong tay hai trọng điểm, trọng trách trên vai của anh cũng không nhỏ đâu!
Trần Kinh đã từng tìm hiểu qua về Tẩu Mã Hà.
Ở Tẩu Mã Hà, Từ Hiểu Chính kỳ thật cũng không thể đắc chí, ở thời đại Trương Bình Hoa, ông ta là một trong số ít Ủy viên thường vụ Quận ủy dám chống lại Trương Bình Hoa.
Cũng chính vì vậy, Trương Bình Hoa áp chế ông ta rất nhiều.
Tuy rằng công tác của ông ta tương đối trọng yếu, nhưng thực quyền mà ông ta nắm giữ cũng không nhiều. Lý Ủng Quân chẳng qua đang lợi dụng ông ta làm cái vỏ ngụy trang, ngầm đấu đá với Trương Bình Hoa.
Lần này Trần Kinh đến Tẩu Mã Hà, ông ta vẫn luôn coi Trần Kinh là một con trâu lớn, ông ta ngầm tỉ mỉ chuẩn bị, chuẩn bị trong thời điểm Trần Kinh tìm cán bộ bộ máy nói chuyện, ông ta cố gắng thể hiện tranh thủ sự tín nhiệm của Trần Kinh.
Mà Trần Kinh căn bản là không ấn tượng gì, ông ta cũng không kìm nén được, cuối cùng chủ động tới đây bày tỏ thiện ý.
Đối với sự bày tỏ thiện ý của Từ Hiểu Chính, Trần Kinh thật cao hứng.
Trần Kinh sảng khoái đáp ứng lời mời của Từ Hiểu Chính, ông ta thật cao hứng, báo cáo với Trần Kinh xong, ông ta trở về liền lần lượt gọi điện thoại thông tri cho các văn phòng quản lý khu phố, xã, thị trấn làm tốt công tác tiếp đãi, ông ta dù sao cũng là lão lãnh đạo, trong lời nói cũng tương đối có phân lượng, trải qua một hồi dặn dò chuẩn bị, các phần tiếp đãi cũng đều đã được quyết định ổn thỏa.
Nói chuyện với Từ Hiểu Chính trong chốc lát.
Trần Kinh đứng dậy đi sang phòng nghỉ, ở đây Trần Tân Mưu đang cùng Trưởng ban tuyên giáo Dương Lệ uống trà.
Trần Kinh đi vào, hai người đồng thời đứng dậy.
Trần Kinh khoát tay nói: -Ngồi đi! Dương Trưởng ban, cô cũng là nữ cán bộ gương mẫu của Tẩu Mã Hà chúng ta, trẻ tuổi, có năng lực, công tác tuyên truyền của Tẩu Mã Hà mấy năm nay vẫn luôn rất tốt, đây là bằng chứng cho năng lực của cô đấy!
Dương Lệ mới hơn 30 tuổi, lớn hơn Trần Kinh vài tuổi.
Bộ dạng của cô không phải quá đẹp, nhưng các ăn mặc cũng rất thu hút, động tác rất có phong phạm, nói theo cách của giới trẻ, thật đúng là có phong cách của phi công trẻ lái máy bay bà già.
Trong lòng Dương Lệ có chút thất vọng nhưng thông qua lời nói và săc mặt của Trần có thể phán đoán Trần Kinh thật sự có việc, không phải đang cố ý đùn đẩy.
Như vậy, Dương Lệ đi rồi, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hách Quân Dân lại tới báo cáo công tác với Trần Kinh. Người người không ngừng nối tiếp.
Quá hơn đó là, có một buổi sáng, ông ta đi làm, ở trước cửa Quận ủy còn bị một đám người chặn đường kêu oan, lúc ấy tình hình rất khẩn trương, khiến cho ông ta gọi điện thoại qua Cục Công an, Cục Công an phái một toán cảnh sát đến khống chế mới lập lại được trật tự.
Nhưng dưới sự khống chế mà chuyện này vẫn không có chấm dứt.
Ông ta làm Phó bí thư phân công quản lý thông tin đối ngoại, xe bị quần chúng chặn lại, ông ta tại sao có thể không để cho người ta công đạo.
Ông ta chịu gặp gỡ làm việc với quần chúng trong phòng họp Thành ủy, trong cuộc gặp gỡ, đại biểu quần chúng ầm ĩ hỗn loạn.
Khiến ông tức giận nhất chính là đi theo phía sau còn có phóng viên truyền thông.
Việc này rất nhanh được giới truyền thông công bố, đưa đến sức chú ý rất lớn.
Ảnh hưởng xã hội đã được hình thành, không phải do ông ta không ra sức xử lý việc này, ông ta nghĩ chỉ là thái độ làm việc không ổn.
Ông ta lại tự mình đến hai văn phòng quản lý khu phố bị tố cáo, tìm người phụ trách có liên quan để nói chuyện, yêu cầu bọn họ lập tức cố gắng giải quyết vấn đến, cũng yêu cầu bọn họ không được dùng thủ đoạn để uy hiếp người khác.
Ông ta vừa hành động lại đắc tội với người khác.
Cán bộ cấp dưới đều cảm thấy ông ta muốn giết gà dọa khỉ, thậm chí còn đánh vào dân ý, ngụy trang việc chèn ép đối thủ, cách nói này khiến ông ta không khỏi phiền lòng.
Cho đến lúc này, Chiêm Ích mới ý thức được, ông ta vô tình bị cuốn vào một vũng bùn sâu không thấy đáy.
Vì muốn mau chóng thoát khỏi cục diện bây giờ, ông ta nghĩ hết mọi cách, có thể nói là dùng hết tất cả vốn liếng.
Nhưng vài chiêu của ông ta căn bản ngay cả cọng lông của Trần Kinh cũng không chạm vào được, còn chưa tới chỗ Trần Kinh, đã bị Ủy ban Quận ủy, Trần Tần Mưu hóa giải sạch sẽ mọi chiêu thức.
Về chuyện này, ông ta tức muốn hộc máu.
Ông ta liền không hiểu được, Trần Kinh rốt cuộc là sử dụng tà thuật gì sao có thể khiến Trần Tần Mưu thay đổi như vậy, bất ngờ ra sức bán mạng cho hắn.
Chẳng lẽ ông ta quên quan hệ giữa hắn và Trương Bình Hoa là như thế nào sao, Trần Kinh sẽ bỏ qua cho ông ta sao?
Tuy nhiên hiện tại, ông ta không có sức lực nghĩ những thứ này, chuyện tự do ngôn luận, ông ta đâm lao phải theo lao, ông ta nhất định phải giữ vững tinh thần đối mặt với việc này....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT