“Hắn không cách nào đoán trước được tương lai, cho nên hắn sẽ cho nàng tất cả ở hiện tại”
— Hàn Chỉ —
Trời vừa sáng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp Đồng thành. Mười năm nay,
đây là lần đầu tiên Đồng thành vang lên tiếng hoan hô vui mừng của dân
chúng.
Đoàn người Vân Liệt Diễm thừa dịp tờ mờ sáng
đã lặng lẽ rời khỏi Đồng thành, bởi vì tối hôm qua sau khi âm khí tiêu
tán, ông chủ khách điếm liền quỳ trên mặt đất dập đầu lạy bọn họ không
biết bao nhiêu lần. Ông lão có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng Đồng
thành còn có ngày nhìn thấy ánh mặt trời.
Sắp đến Yến thành, trên đường đi Vân Liệt Diễm không biết đã bị Hàn Chỉ nhắc lại
chuyện thành thân bao nhiêu lần, nàng nghe cũng sắp hộc máu.
“Ta nói này, Yến thành sẽ không phải là nơi ngươi cất giấu mối tình đầu,
rồi tình nhân trong mộng gì đó của ngươi chứ?” Vân Liệt Diễm đã quyết
định sẽ đến với Hàn Chỉ thì nhất định phải biết rõ về tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ gì đó, miễn cho đến lúc đó xảy ra chuyện tức hộc máu với nàng.
Nếu như bị nàng biết hắn dám lưng cõng nàng mà còn vụng trộm với nữ nhân khác, nàng sẽ lập tức thiến hắn!
“Nàng còn chưa đến Yến thành, làm sao ta có người để giấu chứ?” Hàn Chỉ nhếch môi, khẽ cười.
“Không được, không được! Thói xấu của ngươi có phải là do Diệp Khuyết dạy
không?” Vân Liệt Diễm nắm chặt cổ áo Hàn Chỉ, một bộ dáng nếu không chịu khai, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Bên trong một chiếc xe ngựa khác, Diệp Khuyết lại đột nhiên hắt hơi.
“Ta xấu ở đâu?” Hàn Chỉ nháy nháy mắt, vẻ mặt vô cùng vô tội.
Mặt Vân Liệt Diễm nhanh chóng chuyển sang màu gan heo. Vô sỉ! Lưu manh!
Chết tiệt, tại sao nàng lại có cảm giác như đang đối mặt với Vân Thiểm
Thiểm?
“Ta nhớ Thiểm Thiểm rồi!” Vân Liệt Diễm buông Hàn Chỉ ra, nhích qua một bên, cúi đầu chán nản.
Nàng đến thế giới này lâu như vậy, Thiểm Thiểm ở bên cạnh nàng lâu nhất,
nàng đã có nó ở bên cạnh. Bây giờ xa nhau, nàng thật sự là không quen.
“Thiểm Thiểm nói sẽ chờ chúng ta ở đại lục Thần Chi, chỉ cần nàng đột phá Thần cấp, chúng ta liền có thể đến đó rồi. Đến lúc đó, còn không thể gặp
được Thiểm Thiểm sao?” Hàn Chỉ nhẹ giọng an ủi.
“Chúng ta đến được, Thiểm Thiểm sẽ đến được sao?” Lúc Vân Thiểm Thiểm rời khỏi thì chỉ mới có Lam cấp, cho dù nó có thể đột phá Tử cấp thật nhanh thì
từ Tử cấp đến cảnh giới Thiên Nhân chính là một con đường gập ghềnh,
chính nàng còn phải dùng đến bảy năm, không biết Vân Thiểm Thiểm phải
tốn bao lâu, có nhanh lắm thì cũng vài năm nữa. Nếu vậy thì chờ đến khi
Vân Thiểm Thiểm đột phá Thần cấp thì cũng phải mười năm, thậm chí là lâu hơn hay sao? Còn có nàng, nàng có thể nhanh chóng đột phá đến Thiên Tử
cấp chủ yếu là dựa vào kỳ duyên, nếu muốn từ Thiên Tử cấp đến Thần cấp
thì lại càng thêm khó khăn.
Rốt cuộc phải bao lâu mới có thể đạt đến Thần cấp? Phải bao lâu mới có thể gặp lại nó?
Vân Liệt Diễm buồn bực.
“Không đến năm năm, chúng ta nhất định có thể đến đại lục Thần Chi gặp Thiểm
Thiểm. Thế cho nên nàng cứ yên tâm đi!” Hàn Chỉ đương nhiên hiểu Vân
Liệt Diễm đang nghĩ gì, nhưng rất nhiều chuyện ngay cả hắn cũng không
thể giải thích được. Lúc trước mẫu thân cũng không nói rõ với hắn, nhưng hắn có thể xác định Thiểm Thiểm kế thừa ưu điểm của hắn và Vân Liệt
Diễm, nếu không ngừng tôi luyện thì không đến năm năm nó nhất định có
thể đạt được thành tựu khiến cho người khác kinh ngạc.
“Tại sao ngươi có thể khẳng định như vậy?” Vân Liệt Diễm vẫn luôn cảm thấy
Hàn Chỉ cùng Vân Thiểm Thiểm có một điểm ăn ý rất kỳ lạ, chẳng lẽ thật
sự có gì đó cổ quái sao?
“Bởi vì nó là con trai ta!” Hàn Chỉ trả lời một cách đương nhiên. Con trai Hàn Chỉ hắn, sao có thể yếu ớt được!
Thanh âm hùng hồn khiến cho Vân Liệt Diễm đang ngủ gà ngủ gật giật mình một
cái, vội vàng vén rèm xe ngựa nhìn ra bên ngoài. Không nhìn thì không
sao, vừa nhìn liền hù cho nàng nhảy dựng lên.
“Chuyện gì thế này?” Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút, có phải là quá khoa trương hay không?
Tất cả dân chúng đều quỳ gối hai bên đường, hoa tươi trong tay không ngừng
ném về phía xe ngựa của bọn họ, khiến cho cả một con đường đều phủ kín
cánh hoa.
Xe ngựa tiến vào vương phủ, lại không có ý định dừng lại.
“Này, không phải chúng ta đã tới rồi sao? Tại sao còn không ngừng?” Vân Liệt
Diễm nhìn ra ngoài rồi quay đầu lại. Lúc vào vương phủ thì nàng đã cảm
thấy kỳ quái rồi, cửa chính lại không có bậc thang, bọn họ đã chạy vào
mà xe ngực cũng không ngừng lại.
“Một lát nàng sẽ biết” Hàn Chỉ vươn tay kéo Vân Liệt Diễm vào trong ngực, sau đó dùng tay che kín mắt nàng.
“Ngươi làm cái gì thế?” Vân Liệt Diễm định đẩy hắn ra, nhưng Hàn Chỉ lại mỉm cười thần bí, nói nhỏ bên tai Vân Liệt Diễm:
“Ta tặng quà cho nàng, sau này nơi đây sẽ là nhà của chúng ta”
Bảy năm trước, hắn trở về tìm nàng, tìm rất lâu nhưng không thấy. Sau khi
trở lại đây hắn liền sai người xây dựng một trang viên phía sau vương
phủ, ngay chân núi Tử Vong sơn mạch, đặt tên là ‘Diễm Chỉ’.
Lúc đó hắn vẫn luôn tin rằng, một ngày nào đó hắn sẽ đưa nàng về đây, bọn
họ sẽ ở bên cạnh nhau, có một cuộc sống thật hạnh phúc.
Ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã tới.
Đi thêm một chút, Hàn Chỉ buông lỏng hai mắt Vân Liệt Diễm, để nàng nhìn
ra bên ngoài cánh cửa sổ nhỏ. Khi nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, Vân
Liệt Diễm hoàn toàn ngây dại.
Hai hàng cây phong lá
đỏ tỏa bóng dọc con đường, trên mặt đất trải đầy lá đỏ rụng xuống, giống như đang đi vào khu vườn cổ tích. Trước kia nàng từng đi khắp nơi ở thế giới hiện đại, đối với cảnh sắc như vậy không phải là chưa từng thấy,
nhưng đến thế giới này hơn bảy năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên.
“Làm sao ngươi phát hiện được nơi này?” Vân Liệt Diễm cảm thấy xe ngựa đã
dừng lại, đây cũng không phải là xe ngựa theo phong cách hoàng gia Pháp, chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường. Từ trên xe ngựa nhảy xuống, Vân
Liệt Diễm vui vẻ đi lòng vòng giữa bóng rừng cây. Thật sự là rất đẹp!
Nàng giống như xuyên không một lần nữa trở về hiện đại, có một cảm giác rất thân thiết.
Lúc này Vân Liệt Diễm mới phát hiện, trên đường mòn chỉ có nàng cùng Hàn Chỉ.
“Này! Bọn họ đâu hết rồi?” Vân Liệt Diễm nhìn khắp nơi, lại chạy đến trước
mặt Hàn Chỉ, vẻ mặt kích động hỏi: “Không phải chúng ta thật sự xuyên
không đó chứ?”
“Xuyên không?” Hàn Chỉ hỏi, biểu tình khó hiểu.
“Chính là từ một thế giới này lại nhảy đến một thế giới khác. Thế giới kia
chính là một nơi văn minh hiện đại, hoàn toàn khác với nơi đây” Vân Liệt Diễm nói một cách hưng phấn. Nàng thật sự quá hưng phấn, giống như có
cảm giác đã trở về.
“Ta bảo bọn họ đợi ở vương phủ,
bởi vì ta muốn đưa nàng đến xem nhà của chúng ta trước” Hàn Chỉ nhíu
mày. Cái gì là xuyên không? Chỉ là phía sau vương phủ mà thôi!
“Mặc kệ, mặc kệ! Hàn Chỉ, ta khiêu vũ cho ngươi xem! Ngươi nhất định là chưa từng nhìn thấy ta khiêu vũ!” Vân Liệt Diễm hưng phấn quá độ.
“Khiêu vũ?” Khóe miệng Hàn Chỉ lại co rút. Vân Liệt Diễm khiêu vũ, hắn thật sự là chưa từng nhìn thấy.
“Biểu cảm đó của ngươi là sao? Ta nói cho ngươi biết, tuy cầm kỳ thư họa lão
nương đều không thông, nhưng ta biết khiêu vũ đó!” Nàng từng đi đến rất
nhiều buổi tiệc có vũ hội, cho nên khiêu vũ là một trong những kỹ năng
cần có.
Hàn Chỉ gật gật đầu. Có lẽ điều nàng đang ám chỉ là múa!
Vân Liệt Diễm bất mãn liếc mắt nhìn hắn, túm lấy cánh tay của hắn: “Bây
giờ ngươi khiêu vũ theo ta! Ở một nơi lãng mạn như vậy, khiêu vũ một
mình rất không có ý nghĩa”
Vẻ mặt Hàn Chỉ lúc này đã thật sự rất không vui, hắn không biết khiêu vũ!
“Bước theo ta là được!” Vân Liệt Diễm cũng mặc kệ Hàn Chỉ có cự tuyệt hay không, chết sống gì cũng lôi hắn khiêu vũ cùng.
Hai người dưới tàng cây đỏ rực thơ mộng, khiêu vũ một điệu múa Latin trong bộ quần áo không chút phù hợp.
Cho đến khi Vân Liệt Diễm cạn sức, nàng dựa vào ngực Hàn Chỉ, vẻ mặt say mê nói: “Ta lệnh cho ngươi, bây giờ ôm ta về!”
Hàn Chỉ nhếch môi, chuyện này đương nhiên là hắn cam tâm tình nguyện.
Hưởng thụ vòng tay ôm mình như một nàng công chúa, Vân Liệt Diễm híp mắt nhìn phong cảnh say lòng người. Hàn Chỉ ôm nàng đi vào sơn trang mà hắn đã
xây dựng vì nàng – ‘Diễm Chỉ’.
Sơn trang nằm dưới
chân Tử Vong Sơn Mạch nhưng lại cao hơn Yến thành một chút, cho nên
nhiệt độ rất mát mẻ. Từ sơn trang nhìn xuống sẽ thấy một cánh rừng lá
phong đỏ rực, sau đó là toàn bộ Yến thành.
Mà từ phía dưới nhìn lên, nơi đây lại giống như đang lơ lửng giữa không trung.
“Hàn Chỉ, làm sao ngươi có thể phát hiện ra nơi xinh đẹp này vậy?” Vân Liệt
Diễm vô cùng kinh ngạc, vốn đã cảm thấy Hương thành là nơi đẹp nhất đại
lục Tranh Vanh, không ngờ nơi đây còn có một chốn nhân gian tiên cảnh
thế này.
“Lúc vừa đến Yến thành ta đã cảm thấy vách
núi này rất đẹp, nơi đây cũng rộng rãi, cho nên sau đó đã sai người xây
dựng một sơn trang ở đây. Mục đích của ta chính là muốn tặng cho nàng,
thích không?” Hàn Chỉ ôm lấy Vân Liệt Diễm từ phía sau, hai người đứng
trên vách núi ngắm nhìn toàn bộ Yến thành.
“Thích!”
Vân Liệt Diễm gật nhẹ đầu, nàng thật sự rất thích, nhưng nếu cải tạo nơi đây thành một lâu đài cổ thì nàng sẽ càng thêm thích, giống như một thế giới cổ tích điển hình.
Trong lòng mỗi nữ nhân đều
có một mộng ước cổ tích, Vân Liệt Diễm cảm thấy đã đến lúc nàng muốn
thực hiện mộng ước cổ tích của mình rồi.
“Tuy không
thể ở đây cả đời, nhưng ta mong rằng khoảng thời gian nàng ở đây sẽ thật vui vẻ” Hàn Chỉ thấp giọng nói bên tai Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm xoay người, kiễng mũi chân, vươn tay vòng qua cổ Hàn Chỉ, hôn lên đôi môi mỏng của hắn. Nam nhân này, luôn tại thời điểm lãng mạn
nhất khiến cho nàng rung động.
“Chúng ta cử hành hôn
lễ đi! Ta muốn cho dân chúng toàn thành nhìn thấy lễ thành thân của
chúng ta” Hàn Chỉ ôm lấy Vân Liệt Diễm, thấp giọng nói. Đời này hắn ghét nhất chính là hoàng cung, nơi đó chưa từng cho hắn bất kỳ cảm giác gia
đình nào, cho đến khi tới Yến thành, hắn mới dần dần cảm thấy hạnh phúc
của riêng mình.
Hắn hi vọng sẽ diễn ra một hôn lễ
hoàn mỹ với Vân Liệt Diễm ở nơi này. Có lẽ rất nhanh, bọn họ sẽ đến đại
lục Thần Chi, nơi đó còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đón
bọn họ. Hắn không cách nào đoán trước được tương lai, cho nên hắn sẽ cho nàng tất cả ở hiện tại.
“Được!” Vân Liệt Diễm nhếch môi cười. Nam nhân này, hắn yêu nàng thật sự, nàng có thể cảm nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT