“Tuy đến lúc chết hắn cũng chưa từng nói một câu yêu nàng, nhưng nam nhân
nguyện ý vui vẻ khi thấy nàng vui, thậm chí còn nguyện ý chết cùng nàng, hắn yêu nàng còn nhiều hơn câu nói yêu nàng có thể bày tỏ”
— Vân Mộng Chỉ —
Cảm thấy Vân Liệt Diễm không định buông tha mình, Vân Mộng Chỉ đành phải
nghĩ cách trốn khỏi đây. Nếu chỉ một người thì nàng còn có phần thắng,
nhưng võ công của Vân Liệt Diễm nhất định không thấp, thêm cả Tứ vương
gia, còn Tân Tinh vẫn đang nhìn chằm chằm, một chút phần thắng nàng cũng không có.
Vân Mộng Chỉ nhếch môi, cười nói với Vân
Liệt Diễm: “Tiểu muội oan uổng cho tỷ tỷ rồi, tỷ khi nào lại tranh đoạt
phu quân với muội rồi hả? Lúc tỷ gặp Tứ vương gia, muội còn nhỏ lắm, ta
nói có đúng không Tứ vương gia?”
“Đại tỷ, ba cái mưu
kế thủ đoạn này ta chơi riết chán rồi, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu mà thôi. Phía sau chính là ngõ cụt, ta đã sai người ở đó chờ ngươi rồi,
cho nên đại tỷ đừng trông cậy vào chuyện trốn thoát nữa!” Vân Mộng Chỉ
có rất nhiều điểm mờ ám, Vân Liệt Diễm đã để ý từ lâu, nếu không phải
lúc nãy nhìn thấy Diệp Khuyết cùng Diệp Tô, nàng cũng sẽ không đột nhiên nghĩ ra cách cho người chặn ngõ sau. Vân Mộng Chỉ so với Vân Mộng Dao
cùng Vân Mộng Vũ quả thật thông minh hơn không chỉ một chút, lúc nãy nếu nàng lơ đãng thì đã để cho nàng ta trốn thoát rồi.
“Thế rốt cuộc tiểu muội muốn thế nào đây?” Vân Mộng Chỉ cắn răng, khóe môi vẫn treo nụ cười như cũ.
“Ta quả thật không thể không bội phục sức chịu đựng của đại tỷ, chỉ tiếc
tiểu muội ta chưa bao giờ thích nói chuyện đạo nghĩa. Nếu đại tỷ không
muốn gây khó dễ cho muội, vậy hãy để tiểu muội này làm kẻ ác một lần
vậy!” Vân Liệt Diễm cười lạnh, với những chuyện nàng ta đã làm lúc trước thì có chết cũng không đáng tiếc. Vân Liệt Diễm nàng tuy không phải là
người tốt nhưng ít ra cũng không có táng tận lương tâm, đáng chết thì
nàng giết, vô tội thì nàng sẽ không đụng vào. Vân Mộng Chỉ này vì tranh
đấu với Tân Tinh mà giết nhiều người dân vô tội ở Đồng thành như vậy,
giết nàng ta là điều phải làm.
Vân Liệt Diễm vươn
tay, hỏa diễm trong lòng bàn tay lại hóa thành một thanh cung hỏa diễm
khổng lồ. Nàng lui về phía sau vài bước, kéo nhẹ dây cung, một loạt cung tên hỏa diễm bay về phía Vân Mộng Chỉ. Đây là chiêu thức Vân Liệt Diễm
vừa mới nghĩ ra. Không phải Vân Mộng Chỉ có chín cái mạng sao? Vậy thì
nàng sẽ tách mình thành chín người đến đánh với nàng ta, chỉ cần giết
được một hai cái mạng thì nàng ta cũng chẳng là gì nữa cả.
Từ lúc nàng vào phòng đã nhớ ra chín cái mạng của Vân Mộng có thể tách ra
tu luyện, thực lực từng cái đều không tầm thường. Nếu chín cái cùng vây
đánh nàng thì nàng muốn chiến thắng cũng không phải là chuyện khó gì.
Tuy nhiên nếu chín cái mạng hợp thành một thể thì sao? Không sợ thực lực phân tán, chỉ sợ thực lực của nàng ta hợp lại làm một, vậy thì nếu nàng muốn giành chiến thắng cũng không còn là chuyện dễ dàng.
Cho nên, ngay từ đầu Vân Liệt Diễm đã nghĩ rằng mình phải tấn công trước để làm yếu thực lực của nàng ta.
Vân Mộng Chỉ thấy Vân Liệt Diễm đã ra tay, nếu mình còn bất động thì sẽ rơi vào thế yếu. Một người ngay lập tức biến thành chín người, trong tay
mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm. Nhan sắc đều không giống nhau,
màu sắc của thanh kiếm trong tay tượng trưng cho thực lực.
Chín người đồng thời ra tay, ngăn chặn cung tên hỏa diễm của Vân Liệt Diễm,
sau đó nhanh chóng lui về phía sau tìm cơ hội bỏ chạy.
Thế nhưng Vân Liệt Diễm làm sao có thể bỏ qua cho nàng ta dễ dàng như vậy?
Nàng ta lui về sau một bước, Vân Liệt Diễm liền tiến lên thêm một bước.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã nhảy ra khỏi phòng, đuổi bắt nhau trên
những mái nhà.
Đám người Hàn Chỉ đương nhiên cũng đuổi theo.
Không ít dân chúng trong Đồng thành nghe tiếng động cũng ló đầu ra ngoài tìm
hiểu sự việc. Dù sao bị nhốt trong Đồng thành này hơn mười năm, chết thì cũng đã chết, người chưa chết cũng chẳng khác gì sống không bằng chết.
Chỉ thấy một chiếc bóng màu đỏ, quanh thân đều là lửa đang cháy phừng phực, nàng đang đuổi theo một nữ tử, nhìn kỹ lại thì chính là Vương phi của
Ngũ vương gia.
Chính phi của Ngũ vương gia đã chết từ lâu, hắn lại bị Vân Mộng Chỉ mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Tuy lúc đầu phong vị cho Vân Mộng Chỉ là Trắc Phi nhưng khi đến Đồng thành nàng ta
cũng đã nghiễm nhiên trở thành Vương phi.
Ngẫu nhiên
Vân Mộng Chỉ cũng có lòng tốt phân phát chút lương thực cho dân chúng,
cho nên không ít người cũng yêu thích vị Vương phi dịu dàng thiện lương
này. Thế nhưng đáng tiếc là bọn họ không biết những người đã chết đều bị Vân Mộng Chỉ hại.
Đương nhiên, điều này cũng không
hoàn toàn trách Vân Mộng Chỉ, bởi vì sở dĩ Đồng thành biến thành Quỷ
thành cũng có phần của Tân Tinh. Mấy năm nay nàng tranh đấu cùng Vân
Mộng Chỉ, không ai chịu thua ai, cho nên hi sinh toàn là những dân chúng vô tội.
Tân Tinh mặc dù không có ra tay trực tiếp
như Vân Mộng Chỉ, nhưng nếu nàng không giam giữ Vân Mộng Chỉ, đồng thời
cũng không cho dân chúng Đồng thành ra khỏi thành thì sẽ không có nhiều
người chết vì đói, chết vì bệnh, còn bị giết như vậy.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vân Mộng Chỉ bị Vân Liệt Diễm đánh, không ngừng lui
về phía sau. Nàng thật sự không hiểu tại sao Vân Liệt Diễm lại có thể
mạnh như vậy. Mười năm trước, nàng ta cũng chỉ là một kẻ đần không nói
được một câu hoàn chỉnh, tại sao trong nháy mắt lại có thể trở thành cao thủ?
“Nếu đại tỷ muốn biết thì tiểu muội đành cung
kính không bằng tuân mệnh!” Vân Liệt Diễm lui về sau một chút, hai tay
hé mở, sau đó khẽ quát một tiếng, chín ngọn Hỏa Phượng Hoàng liền bay về phía chín phân thân của Vân Mộng Chỉ.
Vân Mộng Chỉ
hiển nhiên không ngờ Vân Liệt Diễm có năng lực đó, nàng ta liên tiếp lui về phía sau nhưng đã không còn kịp, chín phân thân đều bị thương. Tuy
nhiên do nàng ta có phòng bị cho nên cũng không bị thương nghiêm trọng.
“Thần thú…” Vân Mộng Chỉ thì thào, chỉ có Thần thú mới có năng lực siêu phàm
như vậy, nhân loại tuyệt đối không thể điều khiển được năng lượng tự
nhiên. Vân Liệt Diễm có thể điều khiển thuộc tính lửa một cách dễ dàng,
điều này chứng minh bản thân Vân Liệt Diễm không phải là Thần thú thì
chính là nuốt phải hạt linh hồn Thần thú. Tóm lại, cứ tiếp tục như vậy
thì nàng chắc chắn không phải là đối thủ của Vân Liệt Diễm.
Không còn cách nào khác!
Tất cả phương thức tu luyện võ công đều tuân theo một đạo lý, chính là một
biến mười, mười biến trăm, trăm biến ngàn, ngàn biến vạn… cuối cùng quy
lại thành một. Thì ra là ‘trăm khoanh vẫn quanh một đốm’ (1) chính là như vậy, ngưng tụ tất cả năng lượng của mình lại một chỗ rồi phóng ra chính là phương thức công kích mạnh nhất.
(1) Trăm khoanh vẫn quanh một đốm: Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Quyết tâm, Vân Mộng Chỉ cũng không còn thời gian do dự. Nàng ta khẽ cắn răng, chín phân thân ngay lập tức hóa thành chín cột sáng bay về phía thân
thể của nàng ta, sau đó gương mặt liền trở nên cực kỳ dữ tợn.
Nỗi đau này không có người bình thường nào có thể chấp nhận được, nếu không phải bất đắc dĩ thì nàng ta cũng sẽ không dùng đến nó.
“Ha ha ha!” Tiếng cười liều lĩnh vang ra từ trong miệng Vân Mộng Chỉ, mái
tóc đen ngay lập tức biến thành trắng xóa, đôi mắt cũng chuyển sang một
màu hổ phách, một màu xanh da trời, vô cùng quỷ dị trong đêm tối.
“Mẹ nó! Biến hình rồi à?” Vân Liệt Diễm thầm mắng một câu. Tại sao nàng lại có cảm giác nàng ta như một nữ chiến sĩ xinh đẹp thế này? Vân Liệt Diễm đã nghĩ Vân Mộng Chỉ sẽ ra chiêu này từ lâu, lại không ngờ nàng ta sẽ
xuất chiêu nhanh như vậy, bây giờ thì khó đối phó rồi!
Ngón tay thon dài của Vân Mộng Chỉ đã biến thành móng vuốt sắc bén, móng tay dài đưa ra ngoài.
Hai móng tay của nàng ta vung lên, trên không trung lại xuất hiện một đường xẹt ngang khiến cho Vân Liệt Diễm muốn ngất đi. Ánh sáng kia, là màu
tím nhạt.
Thiên Tử cấp!
Vân Liệt
Diễm không thể nào nghĩ rằng năng lực tụ hợp của một Thiên linh thú lại
có thể đạt đến Thiên Tử cấp, trách không được mỹ nữ áo đỏ nói rằng Vân
Mộng Chỉ rất khó đối phó. Thực lực của nàng hiện tại tối đa cũng chỉ có
thể đối phó với đối thủ Thiên Lam cấp, nàng lại chưa từng nghĩ đến Thiên Tử cấp.
Đôi mắt của Hàn Chỉ cũng tối sầm lại, không thể tưởng tượng được Vân Mộng Chỉ còn cất giấu chiêu này.
Vân Liệt Diễm nhếch môi, tạm thời không kháng cự, trong đầu nhanh chóng
nghĩ cách đối phó với nàng ta. Đánh, không cần nghĩ, khẳng định là đánh
không lại. Tìm giúp đỡ? Vân Liệt Diễm nàng khinh thường phải làm chuyện
này. Vậy thì phải đối phó với nàng ta như thế nào đây?
Đầu tiên, lấy thực lực của nàng bây giờ cứng đối cứng thì không có một chút phần thắng, trừ phi nàng cũng đạt đến Thiên Tử cấp hoặc là Thần cấp.
Thần cấp thì cũng không cần phải suy nghĩ, bởi vì muốn vượt qua Thiên Tử cấp để đột phá Thần cấp vốn dĩ không phải là chuyện dễ dàng, trong
khoảng thời gian ngắn như bây giờ, cho dù nàng tự bạo cũng tuyệt đối
không làm được.
Như vậy, biện pháp duy nhất lúc này
chính là nâng thực lực của mình đến Thiên Tử cấp. Mỹ nữ áo đỏ từng nói,
Hỏa Phượng Hoàng cường đại nhất chính là Niết Bàn, mỗi một lần Niết Bàn
trọng sinh đều sẽ khiến cho thực lực bay vọt. Thực lực của nàng bây giờ
là Thiên Thanh cấp, nếu muốn bỏ qua Thiên Lam cấp để trực tiếp nhảy
Thiên Tử cấp thì chỉ còn có một cách suy nhất gọi là Niết Bàn.
Vân Liệt Diễm bỗng nhiên buông bỏ kháng cự, ngưng tụ toàn bộ công lực của
mình lại sau đó phóng ra ngoài, dùng chính thân thể đón nhận toàn bộ
công kích của Vân Mộng Chỉ.
Trong chớp mắt đó, thân thể của Vân Liệt Diễm bị nổ tung.
“Diễm nhi!”
“Đại tẩu!”
“Diễm tỷ tỷ!”
“Tiểu thư!”
Vài thanh âm điên cuồng vang lên.
Bọn họ hoa mắt! Đúng vậy, nhất định là hoa mắt!
Chỉ có Hàn Chỉ đứng nhìn một cách bình tĩnh, nhưng hai hàng chân mày nhíu chặt đã tiết lộ sự lo lắng của hắn.
Trong lúc mọi người đều khiếp sợ, không cách nào hô hấp thì Vân Mộng Chỉ vốn
dĩ vừa mới thở dài một hơi lại bỗng dưng trợn to hai mắt.
Công lực bị tán đi lại tụ hội với nhau chỉ trong nháy mắt, hơn nữa còn không ngừng cường đại, cuối cùng hóa thành một hỏa cầu cực lớn. Sau đó, trên
không trung xuất hiện một tiếng nổ, hỏa cầu vỡ tung, một Hỏa Phượng
Hoàng cực lớn bay ra từ bên trong, cả bầu trời đều bị nhuộm đỏ. Hỏa
Phượng Hoàng vỗ cánh, một cột lửa lớn từ trên trời đột nhiên giáng
xuống, bay thẳng về phía Vân Mộng Chỉ.
Sau đó, Hỏa Phượng Hoàng đậu trên nóc nhà, biến thành bộ dáng của Vân Liệt Diễm, nhưng lại có một chút khác so với trước kia.
Vân Liệt Diễm nhếch môi.
Thiên Tử cấp! Vậy mà nàng lại thật sự đột phá, khó trách mỹ nữ áo đỏ bắt
buộc nàng phải nắm lấy cơ hội này, xem ra chỉ gặp được đối thủ cường đại thì tiềm năng mới có thể chính thức bạo phát.
Lại
nhìn Vân Mộng Chỉ, chỉ thấy nàng ta thống khổ giãy dụa bên trong ngọn
lửa, nhưng dường như càng giãy dụa thì lại càng thống khổ, khiến cho
nàng ta không khỏi la to thảm thiết.
Vân Liệt Diễm phủi phủi tay: “Kết thúc công việc rồi!”
Nàng nhún mủi chân, bay bổng lên rồi đáp xuống bên cạnh Hàn Chỉ, mỉm cười
đắc ý với hắn. Hàn Chỉ lại ôm nàng vào ngực, ánh mắt tràn đầy yêu
thương.
Bên trong ngọn lửa, Vân Mộng Chỉ nhìn thấy
một màn đó lại không tiếp tục giãy dụa. Cả đời này nàng muốn cái gì thì
sẽ có cái đó, nhưng hết lần này tới lần khác người mà nàng thích đều
không thể chiếm được. Có lẽ nàng thật sự sai rồi, nàng vẫn luôn nghĩ
rằng mình biết hết tất cả, lại quên mất một đạo lý đơn giản chính là: Là của ngươi thì cuối cùng cũng sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì
cho dù có cưỡng ép cũng không được. Nàng quá tự phụ, không nghĩ rằng
mình đã sai, cho nên đổ hết trách nhiệm lên người Vân Phụng Khải, không
tiếc lợi dụng chính bản thân mình để đạt được mục đích tổn thương hắn.
Thế nhưng làm như vậy, nàng nhận được cái gì? Tứ vương gia vẫn không thuộc
về nàng. Nàng tạo nghiệt, khiến cho Tân Tinh chết cũng không chịu đầu
thai, nàng ta lại giam giữ nàng trong Đồng thành, phá hủy toàn bộ tương
lai của nàng.
Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe
mắt, giờ khắc này nàng mới hiểu, thì ra buông tay một chút thì sẽ nhận
lại rất nhiều. Nếu như nàng hiểu rõ sớm hơn một chút thì cũng sẽ không
rơi vào kết cục ngày hôm nay. Nếu không gặp Vân Liệt Diễm, không có trận đánh này, nàng vĩnh viễn đều sẽ bị giam hãm trong sự kiêu ngạo của
chính mình, không chịu nhường một bước.
Nàng sẽ không buông tha Tân Tinh, sẽ không buông tha Vân Phụng Khải, càng không buông tha cho chính mình.
Hôm nay, bên trong ngọn lửa, nàng mới tỉnh ngộ. Đôi khi buông tha cho người khác, cũng chính là buông tha cho chính mình.
Không phải nàng không có tình cảm, chỉ là vì quá mức chấp nhất, thật ra thứ
mà nàng chấp nhất kia cũng không phải là thứ nàng thật sự muốn.
“Chỉ nhi! Chỉ nhi, nàng làm sao vậy? Chỉ nhi!” Lúc này, một nam nhân quần áo không chỉnh tề đột nhiên hô lớn, không ngừng chạy về phía này. Hắn ta
nhảy lên vài nóc nhà, ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên trong ngọn lửa, vẻ mặt lo lắng cùng khủng hoảng.
“A Triết, sao chàng lại tới đây?” Vân Mộng Chỉ kinh ngạc nhìn nam nhân kia, đúng là phu
quân của nàng – Ngũ vương gia Hiên Viên Triết.
“Chỉ
nhi, nàng chờ một chút, ta sẽ cứu nàng!” Võ công của Hiên Viên Triết
cũng không cao, chỉ vỏn vẹn ở Hoàng cấp. Thế nhưng giờ phút này hắn lại
chẳng quan tâm nhiều như vậy, điên cuồng tung hết năng lượng trong người với ý đồ muốn cứu Vân Mộng Chỉ ra khỏi ngọn lửa, nhưng lại không có một chút tác dụng.
“A Triết, chàng mau quay về đi, vô
dụng thôi. Những chuyện này chính là trừng phạt mà ta phải chịu, ta hại
nhiều người như vậy, nếu ta không chết thì Đồng thành này vĩnh viễn cũng không có ngày yên tĩnh. Chàng đi nhanh đi!” Vân Mộng Chỉ nhìn Hiên Viên Triết vẫn ngu ngốc cứu nàng, nước mắt rơi càng thêm nhiều. Tại sao? Tại sao nhiều năm trôi qua như vậy mà nàng vẫn không chịu nhận ra bên cạnh
mình còn có một Hiên Viên Triết?
Trước mắt hiện lên
cảnh hai người đối thơ, thưởng thức trà, xem pháo hoa, thả diều,… Bọn họ ở Đồng thành mười năm, nàng vẫn nghĩ rằng chỉ có Tứ vương gia tuyệt thế mới xứng với nàng, vậy mà không hề để ý rằng mười năm này có một nam
nhân không hề cường đại ở bên cạnh nàng rất vui vẻ. Lúc nàng buồn, là
hắn trêu chọc nàng, lúc nàng vui, hắn còn vui hơn cả nàng, đôi lúc còn
nghĩ cách khiến cho nàng ngạc nhiên mỉm cuời. Nàng vẫn luôn nghĩ rằng
hắn là một vị Vương gia bất cần đời, lại không nghĩ rằng hắn luôn ở bên
cạnh nàng, quan tâm nàng.
“Không sao! Chỉ nhi, bất kỳ lúc nào nàng cũng đều có ta bên cạnh!” Dứt lời, Hiên Viên Triết cũng
nhảy vào bên trong ngọn lửa. Hắn không phải là Vân Mộng Chỉ, vừa nhảy
vào thì đã không chịu nổi.
Vân Mộng Chỉ nắm lấy tay
hắn, điên cuồng truyền chân khí của mình cho hắn: “A Triết, tại sao
chàng lại ngốc như vậy? Tại sao lại nhảy vào? Ta không đáng để chàng
phải làm như vậy!”
Thanh âm của Hiên Viên Triết có
chút yếu ớt: “Chỉ nhi, ta… thật ra ta luôn biết… những người kia là do
nàng giết… Nàng giấu được người khác, nhưng… nhưng không giấu được ta…
bởi vì… mỗi ngày ta đều nhìn nàng… Lúc trước, cũng vì thích nàng cho nên mới lấy nàng… nhưng khi đó ta còn chính phi, chỉ có thể tạm thời thiệt
thòi nàng… Ta luôn mong rằng nàng có thể thật sự vui vẻ… chứ không phải là nụ cười ngụy trang bên ngoài… Có một chuyện ta luôn giấu nàng, chính là ta luôn lấy đồ trong vương phủ phân phát cho dân chúng… Ta không
biết vì sao nàng lại giết người… nhưng ta muốn cố gắng tích phúc cho
nàng… Nếu như nàng nhất định phải chết thì mới có thể cứu được Đồng
thành… vậy thì ta nguyện ý cùng nàng chuộc tội…”
“Diễm nhi, tha cho bọn họ được không?” Vân Phụng Khải nhìn hai người kia, thật sự không đành lòng.
Vân Liệt Diễm lắc đầu. Tuy nàng thống hận Vân Mộng Chỉ, nhưng không thể
không nói ngày hôm nay nàng đã quá tay, ít nhất thì Vân Mộng Chỉ cũng
chưa có ý đồ xấu với nàng. Thế nhưng…
Vân Liệt Diễm
thở dài một hơi, nói: “Nàng ta nói không sai, nếu như nàng ta không chết thì Đồng thành này vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Đây là lỗi của
nàng ta, không thể không gánh chịu”
Không phải lòng dạ nàng độc ác, mà là nàng hiểu rõ, Vân Mộng Chỉ đang tự cứu rỗi chính mình.
Một khắc nàng ta tỉnh ngộ, cũng là một khắc nàng ta chấp nhận cái giá phải
trả. Đối với Vân Mộng Chỉ, Vân Liệt Diễm không có chán ghét như Vân Mộng Dao cùng Vân Mộng Vũ. Nàng ta là nữ nhân dám làm dám chịu, nhưng nàng
vẫn hận sự tàn nhẫn của nàng ta, cho dù nàng ta muốn đối phó với thúc
thúc như thế nào thì cũng không nên đem con của mình ra chôn cùng. Trên
thế giới này, chuyện tàn nhẫn nhất không phải là tổn thương người khác,
mà chính là tổn thương người thân của mình, những người mà mình yêu
thương. Nàng không tin Vân Mộng Chỉ chưa từng áy náy với hai đứa con của mình.
Hiên Viên Triết nói xong những lời kia, thân thể liền trượt xuống.
Vân Mộng Chỉ rốt cuộc cũng nhịn không được, khóc to thành tiếng. Nàng ta ôm chặt lấy Hiên Viên Triết, một chưởng đánh vào ngực mình rồi cũng ngã
vào ngực Hiên Viên Triết.
Cả đời này, còn có một nam
nhân yêu nàng như vậy, đây chính phúc phận cùng vinh hạnh lớn nhất của
nàng. Tuy đến lúc chết hắn cũng chưa từng nói một câu yêu nàng, nhưng
nam nhân nguyện ý vui vẻ khi thấy nàng vui, thậm chí còn nguyện ý chết
cùng nàng, hắn yêu nàng còn nhiều hơn câu nói yêu nàng có thể bày tỏ.
Thế giới này, có quá nhiều nam nhân luôn miệng nói nguyện ý vì nữ nhân
của mình mà chết, nhưng lúc nữ nhân đó thật sự chết đi, những nam nhân
kia lại vẫn sống vui vẻ.
Vân Mộng Chỉ nàng có thể gặp được một Hiên Viên Triết, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối nữa,
tuy rằng nàng đã thấu hiểu quá muộn.
Khóe môi Vân Mộng Chỉ vẫn còn treo một nụ cười. Vân Liệt Diễm nhìn nàng ta, nàng ta hẳn là đã rất hạnh phúc.
Bầu trời Đồng thành bắt đầu sáng tỏ từng chút một, những đám mây đen từ từ
tán đi, đêm đen như mực rốt cuộc cũng nhìn thấy những vì sao.
Cả Đồng thành tràn đầy tiếng hoan hô, bọn họ đã mười năm chưa từng nhìn thấy những ngôi sao trên trời.
Lúc này, Tân Tinh lại đột nhiên xoay người, cũng đã đến lúc nàng phải đi.
Lúc trước nàng nhất định không chịu đầu thai chính là để báo thù Vân Mộng
Chỉ, hôm nay Vân Mộng Chỉ đã chết, nàng cũng không còn mục tiêu ở lại
đây nữa.
“Tinh nhi!” Vân Phụng Khải bỗng nhiên gọi nàng.
Tân Tinh xoay người lại, mỉm cười với Vân Phụng Khải: “Phụng Khải, thật xin lỗi. Vân Liệt Diễm nói không sai, là ta đã hại chàng”
Là do nàng không nghe lời cho nên rước nhiều phiền phức như vậy, nếu không thì Vân Mộng Chỉ làm sao có thể đạt được cơ hội.
“Không phải! Tinh nhi, là ta không biết bảo vệ nàng” Vân Phụng Khải vẫn thấy tự trách như trước.
“Phụng Khải, đừng tự trách mình nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi, chàng nên
buông xuống thôi. Nếu ta có thể buông tay sớm một chút thì cũng sẽ không làm cô hồn dã quỷ nhiều năm như vậy, phiêu bạt không nơi nương tựa.
Đồng thành này biến thành như bây giờ cũng có một phần trách nhiệm của
ta. Vân Mộng Chỉ đã dùng cái chết để cứu rỗi tội lỗi của mình, ta cũng
nên trả giá cho những chuyện mình đã làm” Tân Tinh nhìn qua ngọn lửa
đang dần dần biến mất. Người ta nói ‘người chết như đèn tắt’, Vân Mộng
Chỉ chết rồi, trong lòng nàng còn hận thì cũng không thể hận được nữa.
“Tinh nhi…” Vân Phụng Khải nhìn Tinh nhi, lại cảm thấy nàng bây giờ đã không còn giống với một Tinh nhi mà hắn biết lúc trước.
“Ta phải làm chuyện ta nên làm rồi. Phụng Khải, chàng phải bảo trọng!” Tân Tinh mỉm cười với Vân Phụng Khải. Chuyện xảy ra nhiều năm trước, nàng
cũng đã hiểu bản thân mình nên làm cái gì và không nên làm cái gì.
Cố chấp, cũng không chỉ là một mình Vân Mộng Chỉ, còn có nàng. Hai người bọn họ đều phải trả giá cho hành vi của mình.
Tân Tinh nói xong, thân ảnh đột nhiên biến mất.
“Tinh nhi!” Vân Phụng Khải hô to một tiếng, nhưng không còn nhìn thấy thân ảnh của nàng nữa.
“Thúc thúc, cả đại tỷ lẫn Tinh nhi đều đã nghĩ thông suốt, chẳng lẽ thúc vẫn
không chịu hiểu sao?” Vân Liệt Diễm xông đến chỗ Vân Phụng Khải, nhìn
chằm chằm vào hắn.
Vân Phụng Khải lắc đầu, nói: “Ta
đã thấu hiểu từ lâu rồi, nhưng ta vẫn luôn nghĩ rằng mình đã quên chuyện này, thật ra chỉ vì ta nhát gan, tự phong bế ký ức của mình mà thôi.
Hôm nay ta mới cảm thấy mình thật sự nên buông xuống”
“Thật tốt quá! Ta rốt cuộc cũng không cần lại lo lắng Khải với tam thúc có
gian tình nữa rồi!” Phượng Lạc Vi hưng phấn hô to một tiếng khiến cho
mọi người cười vang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT