Hiện tại Bất Hối có
thể lý giải tâm tình của hắn, tình nhân trong mộng thời niên thiếu lại
biến thành nam nhân, là ai cũng phải thổ huyết.
Tiếng đàn
một lần một lần vang vọng trên mặt hồ, mọi người trong thuyền hoa chung
quanh đi ra ngoài khoang thuyền, đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, hưởng
thụ âm điệu động lòng người, trừ Hiên Viên Thần, sắc mặt của hắn càng
ngày càng đen.
Đông!
Âm thanh cuối cùng hạ
xuống, chung quanh vẫn im ắng một mảnh, không ai phản ứng kịp, đây là
một thủ khúc có vẻ thanh thoát đích tình, có khát khao tình yêu, mong
đợi cuộc sống tốt đẹp, người nghe được khúc này trong đầu đều hiện ra
một khung cảnh, cùng người mình yêu sâu đậm chơi thuyền, ngao du sơn hải gian rất vui vẻ.
Thủ khúc này kỳ thật là Phượng Bất Hối
sáng tác ra, nàng từ nhỏ đã có hôn ước với Hiên Viên Thần, thường xuyên
nghe những lời đồn về Hiên Viên Thần, Hiên Viên Quốc kiêu ngạo, nhân tài kiệt xuất trong lục quốc, cửu nhi cửu chi, Hiên Viên Thần ở trong lòng
nàng liền mọc rễ, sinh ra một loại ái mộ cùng chờ đợi.
Mãi
đến năm nàng mười tuổi, Phượng Hoàng đón nàng về nước để song phương gặp gỡ, trao đổi hôn lễ, trên đường nàng về nước vừa lúc đụng phải đội ngũ
Hiên Viên Quốc, thiếu niên giống như một vị thần kia xuất hiện ở trước
mắt nàng, cũng là cái nhìn kia, lòng của nàng liền trầm luân.
Bởi vì thẹn thùng, nàng cũng không chủ động đi tìm Hiên Viên Thần, mà đi
tới trên núi, trong đầu hiện lên bộ dáng Hiên Viên Thần, còn có những
lời đồn về hắn liền sáng tác ra thủ khúc kia.
Bốp bốp bốp. . . . . .
Qua một chén trà nhỏ, mọi người đang đắm chìm trong mộng đẹp mới tỉnh lại,
không biết là ai dẫn đầu, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay rung trời,
đây là tiên nhạc nhân gian.
"Tam hoàng tử quả nhiên như lời
đồn, văn thao vũ lược mọi thứ tinh thông." Sắc mặt Hiên Viên Thần tốt
lên chút, khóe miệng gợi lên một tia tươi cười so với khóc còn khó coi
hơn, đối với Bách Lý Hề nói.
Bách Lý Hề mặc dù lớn lên ở
Thanh Phong sơn nhưng vẫn thường xuyên trở lại Bách Lý Quốc, tuy dân
chúng trong lục quốc rất ít biết hắn, nhưng chuyện của hoàng thất mọi
người đều biết rõ, hắn là nhi tử Bách Lý Hoàng hài lòng nhất, tương lai
Bách Lý Quốc rất có khả năng sẽ truyền cho hắn, như thế bọn hắn liền là
đối thủ, làm đối thủ tự nhiên là phải hiểu biết.
Bách Lý Hề
cười nhạt một tiếng: "Cám ơn Hiên Viên thái tử khen, không biết tiếng
đàn của Bổn Hoàng Tử Hiên Viên thái tử có thích không?"
Bất
Hối trong lòng nở nụ cười, nàng nhìn qua sư huynh thập phần vô hại cũng
hắc cực kỳ, hiện tại trong khoang thuyền mọi người biết cảm tình Hiên
Viên Thần đối với người đàn thủ khúc này không tầm thường, hắn lại còn
cố ý nói như vậy, ghê tởm Hiên Viên Thần.
Quả nhiên, sắc mặt Hiên Viên Thần vừa chuyển tốt lại trở thành đen, liếc mắt nhìn Bất Hối
một cái, nàng gọi Bách Lý Hề là sư huynh, nếu là sư huynh muội, có phải
cũng biết thủ khúc này hay không?
Nghĩ tới đây, bưng trà
trên bàn lên nhấp một ngụm, đối với Bất Hối cười hỏi: "Không biết Thất
công chúa có biết đánh đàn không?"
Không đợi Bất Hối đáp
lời, Phượng Uyển Tuyết giành nói trước: "Hiên Viên thái tử chưa từng
nghe qua lời đồn sao? Thất muội nàng, ai, nếu nàng biết đánh đàn thì
thật tốt, như vậy có thể vì Thái Tử khảy một khúc." Dứt lời, thập phần
đồng tình liếc mắt nhìn Bất Hối một cái.
Nghe vậy, Bất Hối
vẫn chưa nói chuyện, chỉ là tựa đầu thấp càng thấp hơn, dùng khóe mắt
lặng lẽ nhìn Hiên Viên Thần, mãi đến khi từ trong mắt hắn nhìn thấy chán ghét mới nhìn hướng khác.
"Thủ khúc này đặc biệt như vậy,
thật sự là Tam hoàng tử sáng tác à? Có người khác đàn cùng sao?" Hiên
Viên Thần nhìn đến ánh mắt của Bất Hối, trong lòng lập tức trỏ nên chán
ghét giống như trước đây, còn tưởng rằng hôm qua nàng không lộ ra vẻ mặt này là chuyển tính, không nghĩ tới thật là lạt mềm buộc chặt.
Bách Lý Hề cũng nhận thấy hắn chán ghét Bất Hối, như vậy là tốt, tránh hắn
đem chủ ý đánh tới trên người Bất Hối, tiếp theo đáp: "Thủ khúc này là
ta ở trên núi trong lúc vô tình sáng tác ra, sư phụ cũng rất thích, hắn
cũng biết đàn."
"Tám năm trước khi ta cùng với sư phụ đến
Thanh Phong sơn nghe được môt câu truyện tình cổ trên Thanh Phong sơn,
cho nên liền sáng tác khúc này, Hiên Viên thái tử có vẻ rất có hứng thú, thủ khúc này có thể tặng cho ngươi." Chuyện của Bất Hối đều đã nói cùng Bách Lý Hề, nàng nói qua lúc ở Thanh Phong sơn gặp được hắn, như thế
rất có khả khi năng sáng tác thủ khúc này bị Hiên Viên Thần đang ở gần
đó nghe được.
Nhưng bởi vì sư muội nhát gan không dám đi tìm Hiên Viên thái tử liền bỏ chạy, không nghĩ tới liền bỏ lỡ.
Hắn thật may mắn vì các nàng bỏ lỡ, Hiên Viên Thần rõ ràng không xứng với Bất Hối.
Tám năm trước, Thanh Phong sơn, lần đầu tiên sáng tác ra khúc này.
Mỗi một câu của Bách Lý Hề, tâm Hiên Viên Thần liền chìm xuống một phần,
cho đến cuối cùng của hắn tâm đều đã vô cảm, sự thật đặt ở trước mắt
cũng không thể không tin.
"Thái tử, nếu ngươi thích không
bằng để Bất Hối vì ngươi khảy một thủ đi, kỳ thật thủ khúc này Bất Hối
cũng biết." Bất Hối thừa dịp lúc này, đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút
hưng phấn đến cạnh đàn ngồi xuống chờ mong nhìn Hiên Viên Thần.
Hiên Viên Thần tất nhiên là đã nghe qua lời đồn về Bất Hối, lời đồn nói nàng vô tài vô đức, đối với âm luật lại càng không thông, hôm nay cư nhiên
muốn đánh đàn? : "Vậy làm phiền Công Chúa." Tuy trong lòng không ôm hi
vọng nhưng vẫn hy vọng có thể xuất hiện chuyển biến, cho dù người kia là Bất Hối cũng so với một người nam nhân tốt hơn.
Những người còn lại trong thuyền hoa nghe được Bất Hối nói cũng thấy sững sờ, Bất
Hối vừa ròi còn nói cầm khúc là Bách Lý Hề đàn, hiện tại như thế nào lại đột nhiên muốn đàn? Chẳng lẽ nàng đối với Hiên Viên Thần còn có tình?
Chi. . . . . .
Một âm thanh khó nghe đột nhiên truyền ra, giờ khắc này nghi hoặc của mọi
người đều đã có đáp án, thì ra nàng đang diễn trò, nhưng cũng không cần
diễn như vậy.
Người nghe mày càng nhíu thật chặt, lông mày đều hình thành một chữ xuyên, này quả thực có thể so với ma âm.
Cuối cùng, Hiên Viên Thần không chịu nổi đen mặt quát lớn: "Dừng lại." Một
tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng biến mất gần như không còn . . . . . .
Bất Hối đàn đang vui vẻ, nàng phát hiện đàn như vậy có thể đem chuyện buồn bực trong lòng phát tiết ra ngoài, không phản
ứng Hiên Viên Thần tiếp tục gảy đàn.
Bốp!
Cuối
cùng đàn cổ cũng không chịu đựng được hành hạ của nàng mà đứt một dây,
nàng lúc này mới ngừng lại, còn đối với Hiên Viên Thần nói: "Thái tử nếu thích nghe thủ khúc này, lần sau Bất Hối sẽ mượn cầm của sư huynh tới,
có cầm của sư huynh Bất Hối tin tưởng nhất định có thể khảy khúc ra một
khúc bùi tai."
Bách Lý Hề lần đầu tiên nghĩ không muốn đưa cầm cho Bất Hối, nàng dàn như vậy cầm gì cũng không chịu nổi.
"Oa, mau nhìn bên kia có người khiêu vũ?" Phượng Yêu cũng bị tiểu thư nhà
mình tàn phá, cho nên đem lực chú ý tới bên ngoài, đột nhiên phát hiện
trên mặt hồ lại chèo qua đây một chiếc thuyền hoa khá lớn, trên đầu
thuyền có bốn vị bạch y nữ tử đang múa hát giống như Bích Ba tiên tử,
người trong các thuyền khác đều ra ngoài quan sát.
Không
nghĩ tới hôm nay nghe được cầm khúc động lòng người như thế lại gặp được điệu múa uyển chuyển như vậy, thật sự là không uổng công.
Nghe Phượng Yêu nói Bất Hối cũng theo nhìn lại, nhìn thấy vũ đạo kia quả
nhiên không sai, dẫn đầu đứng dậy đi tới đầu thuyền, nàng cũng không
muốn ngồi cùng Hiên Viên Thần Phượng, Uyển Tuyết, làm cho nàng nhịn
không được muốn giết người.
"Tiểu thư, vũ đạo kia thật đẹp,
mấy nữ tử kia cũng thật mỹ, thật muốn biết trong thuyền hoa kia là người nào?" Phượng Yêu chờ mong, trên sáchvở không phải đều nói phương thức
những cao nhân lánh đời lên sân khấu đều là như vậy à.
"Ta
đoán bên trong nhất định là nữ tử, nếu không thì là ông già." Nguyên
Bích cũng theo tới ở bên trêu ghẹo, nàng vừa nói như vậy, Phượng Yêu
liền phản bác lại, sau đó liền náo loạn.
Các nàng nháo như
vậy, không khí trên thuyền tốt lên chút, Phượng Uyển Tuyết cũng thừa dịp lúc này đi tới bên người Bất Hối: "Thất Hoàng Muội ở phủ ngoài có tốt
không, phụ hoàng rất nhớ ngươi."
Nói tới chỗ này, trong lòng Phượng Uyển Tuyết càng hận, dựa vào cái gì nàng vừa sinh ra là có thể
cùng Hiên Viên Quốc thái tử đính hôn? Dựa vào cái gì vừa trơ lại có thể
nhận được phong hào Hộ Quốc Công Chúa? Dựa vào cái gì tất cả những việc
tốt đẹp đều là của nàng?
Hồi tưởng lại hôm qua trong lúc vô
tình nghe được câu nói kia, nàng cũng sợ nước, một độc kế hình thành ở
trong lòng, trong tay xuất hiện một cây ngân châm, đây là vũ khí của
nàng, chỉ cần đâm vào huyệt vị của Bất Hối khẳng định sẽ ngã xuống hồ.
A!
Bất Hối một mực quan sát động thái của Phượng Uyển Tuyết, khi nàng vừa tiến tới trong lòng liền có phòng bị, cho nên khi Phượng ngân châm của Uyển
Tuyết đâm về phía nàng liền xảo diệu né tránh, thuận thế đem ngân châm
cầm trong tay, đây chính là chứng cớ. Tiếp theo, một tiếng thét chói
tai, hoa chân múa tay vui sướng hướng về Phượng Uyển Tuyết bên cạnh bổ
nhào tới.
Phượng Uyển Tuyết nghe đến tiếng kêu của Bất Hối
trong lòng vô cùng đắc ý, nhưng không nghĩ tới Bất Hối lại đánh về phía
nàng, nếu không kịp né tránh bị Bất Hối đắc thủ, vị trí các nàng ngã
xuống là trong nước, nếu cứ như vậy rơi xuống, người ngã xuống nhất định là chính mình.
Trong mắt hiện lên một tia thần sắc ác độc,
thân thủ bắt được Bất Hối eo, ý đồ đem Bất Hối cùng đi chung, nhưng Bất
Hối đâu đồng ý cho nàng cơ hội này, chỉ cần trong ngân châm tay nàng cắm vào Phượng Uyển Tuyết liền không thể xuống tay, cho nên tùy ý Phượng
Uyển Tuyết kéo nàng hướng hồ nước.
Chính là lúc này!
Bất Hối tính toán thời gian thật chuẩn, ngân châm cầm trong tay cắm trên
cánh tay Phượng Uyển Tuyết, quả nhiên Phượng Uyển Tuyết bị đau
liền buông tay ra, Bất Hối muốn thừa dịp này trở lại thuyền hoa, nhưng, ngoài ý muốn lại xuất hiện!
Tuy vài người trên thuyền ra
ngoài xem vũ đạo nhưng ánh mắt bọn họ đều đặt ở trên người Bất Hối, khi
nhìn thấy nàng sắp rơi xuống nước, Lý Mộc Dương bay lên trời hướng về
Bất Hối bay vút qua ôm lấy eo nhỏ của nàng nhưng bởi vì hắn đột nhiên
xuất hiện, thân thể hai người đã rời khỏi thuyền hoa, mắt thấy liền muốn rơi xuống nước.
Lý Mộc Dương vừa đề khí, mũi chân đạp vào
cạnh thuyền ôm thân hình Bất Hối vọt lên, tiếp theo bay ra ngoài, sau đó lại giẫm lên đỉnh một cái thuyền hoa khác, hiện tại thuyền hoa trên hồ
có rất nhiều, cứ như vậy, mãi cho đến khi lên bờ.
Hai người
đều mặc quần áo trắng, từ trời rơi xuống going như tiên giáng trần, Lý
Mộc Dương không chớp mắt nhìn Bất Hối, nhìn đến nàng bình yên vô sự trái tim lơ lửng mới hạ xuống.
Thời điểm vừa rồi ở trên thuyền
hoa, hắn chú ý tới Phượng Uyển Tuyết đến bên cạnh Bất Hối, trong lòng
đột nhiên có cảm giác bất an, cảm thấy nàng lại có nguy hiểm, quả nhiên, hắn thấy Phượng Uyển Tuyết cầm ngân châm hướng Bất Hối đâm tới, tuy
nhìn thấy Bất Hối đoạt được ngân châm hơn nữa phản kích trở về, nhưng
khi nhìn thấy các nàng song song té xuống nước, cảm giác tâm lập tức
đình chỉ nhảy động.
Từ khi biết nàng sợ nước liền vẫn chú ý nàng, cho nên, như thế nào có thể để cho nàng rơi xuống nước?
Ôm thắt lưng nàng, hai người chậm rãi rơi xuống mặt đất, khi hai chân chạm đất Bất Hối mới phản ứng kịp. Nàng biết bơi, cho nên dù cùng Phượng
Uyển Tuyết rơi vào hồ cũng không sợ, cũng không nghĩ đến lại bị Lý Mộc
Dương cứu lên.
Nhìn vẻ mặt hắn khẩn trương, trong lòng cảm
động hết sức, đối với hắn cười, nụ cười này như một làn gió mùa xuân
thổi tới đáy lòng hắn.
Lý Mộc Dương cảm giác được mềm mại trong tay, lúc này mới phát hiện nàng vẫn vẫn bị ôm trong lòng mình.
Đông!
Tâm hung hăng nhảy động, giống như muốn nổ tung, hắn đối với việc gì cũng
không để ý, nhưng hiện tại lại đột nhiên có chuyện để ý.
Bất Hối cảm thấy vẻ mặt Lý Mộc Dương có chút quái, có phải để ý quá mức hay không? Đẩy tay hắn ra, từ trong lòng hắn đi tới, tuy ôm một chút cũng
không có vấn đề gì, bất quá dù sao ở niên đại này không phải tốt lắm.
Cảm giác được người trong lòng rời đi, tâm cũng đi theo, vẻ mặt quan tâm
nhìn nàng, biết chính mình thất lễ, thu hồi tất cả cảm xúc, hơi có xấu
hổ hỏi: "Người không sao chứ?"
"Ta không sao, cám ơn Lý tướng quân." Bất Hối thấy hắn khôi phục lại nho nhã, lại đối hắn cười nói.
Lý tướng quân?
Lý Mộc Dương lúc này mới phát hiện, nàng vẫn gọi hắn Lý tướng quân, khách
khí như vậy, dường như có một bức tường vô hình đem bọn họ ngăn cách rất xa.
"Về sau gọi tên ta đi." Trong lòng nghĩ, nói cũng đã
nói ra, tiếp theo không yên nhìn Bất Hối, trong lòng có chút khẩn
trương, nàng sẽ không cự tuyệt chứ?
Bất Hối nhìn Lý Mộc
Dương hơi có chút khẩn trương, trong lòng hết sức buồn cười, không phải
chỉ là xưng hô sao? Cần phải khẩn trương như vậy sao: "Mộc Dương, về sau liền kêu ta Bất Hối đi."
Nghe vậy, trong mắt Lý Mộc Dương
tràn đầy kinh hỉ, lần đầu tiên cảm thấy cha mẹ cho mình một cái tên dễ
nghe, càng thêm không nghĩ tới nàng chẳng những đáp ứng lại còn cho phép hắn gọi tên của nàng, ngại ngùng kêu một tiếng: "Bất Hối."
"Tiểu thư."
"Sư muội."
"Phượng Nhi."
Ngay lúc Bất Hối muốn trêu ghẹo hắn, mấy người Phượng Yêu cũng đều chạy tới, mỗi người đều khẩn trương xem xét Bất Hối, nhìn thấy nàng không có việc gì mới yên lòng.
Một màn vừa rồi kia thật là dọa hỏng bọn họ, bọn họ cũng muốn ra tay nhưng đều không nhanh bằng Lý Mộc Dương.
"Lý tướng quân, cám ơn ngươi cứu tiểu thư." Ấn tượng Phượng Yêu đối với Lý
Mộc Dương cũng rất tốt, nhất là sau khi cứu Bất Hối lại càng thêm cảm
kích.
Phượng Yêu vừa nói như vậy, mọi người mới phát hiện Lý Mộc Dương đứng ở một bên, sắc mặt của hắn đã khôi phục bình thường,
nhao nhao bày tỏ cảm tạ đối với hắn, hắn chỉ cười nhạt không nói, cái gì cảm tạ cũng không trân quý bằng nàng gọi tên hắn.
Bách Lý
Hề vốn cũng tính toán qua cám ơn hắn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn
nhìn Bất Hối, trong lòng cả kinh, hắn hiểu đó là có ý tứ gì, hôm nay
trước khi ra ngoài còn không có, rốt cuộc hai người bọn họ vừa mới nói
cái gì?
Bất Hối bị vây quanh ở chính giữa, khóe miệng Lý Mộc Dương tươi cười càng ngày càng thâm, trong lòng hồi tưởng lại từng màn
khi bọn họ gặp nhau, chính hắn cũng không rõ là từ khi nào có cảm giác
đối với nàng.
Có thể là trong tích tắc khi ở Chiến quốc khai trương quấn lẩu Long Phượng nhìn thấy nàng.
Có thể là khi nhìn đến bộ dáng nàng bị người khi dễ ngày nàng trở lại Phượng Thành.
Cũng có thể là ở trên triều đình nhìn thấy nàng vì chứng minh trong sạch bị ép nghiệm thân.
Hoặc là nàng vừa mới ở trên thuyền đánh đàn tuyệt thế tao nhã.
Vô số khả năng ở trong đầu chợt lóe lên, chính hắn cũng không biết chuyện
đó, có lẽ, từ khi hắn biết nàng bị thương bị người đuổi giết, bắt đầu
gắt gao điều tra đã sản sinh chấp niệm, cũng có lẽ là vừa ôm lấy nàng,
nàng cười ôn nhu với hắn kia, mặc kệ là cái gì, hắn chỉ biết tim hắn đã
rơi vào tay giặc!
Mọi người cũng đã lên bờ, cho nên đoàn
người quyết định trở về, tuy bị Hiên Viên Thần quấy rầy, nhưng tổng thể
mà nói hôm nay mỗi người đều cực kỳ vui vẻ.
Các nàng vừa muốn rời đi, nhưng Phượng Uyển Tuyết vẫn vùng vẫy trong hồ,
công phu của nàng rất tốt nhưng lại sợ nước, từ nhỏ cũng rất sợ hãi.
Không riêng gì nàng, công chúa Phượng quốc đều sợ nước, nhưng đó là một
bí mật cho tới bây giờ không có người biết, ngay cả các nàng cũng không
rõ.
Hôm nay nàng vì Hiên Viên Thần mới đến du hồ, nếu là
ngày thường đánh chết cũng không tới, vốn nghĩ muốn thiết kế để Bất Hối
rơi vào trong nước, không nghĩ tới cư nhiên là chính nàng ta.
Một người ở trong hồ nước không ngừng vùng vẫy, trong lòng chờ mong Hiên
Viên Thần sữ xuống, nhưng hắn giống như không phát hiện nàng rơi xuống
nước.
"Ùng ục. . . . . ."
Lại nhìn đến các nàng
vừa mới từ thuyền hoa rời đi, nàng nhịn không được tuyệt vọng, uống vào
một hớp lớn nước hồ, từ từ chìm vào trong nước.
"Mau nhìn, bên kia có người rơi xuống nước."
"Đúng vậy, nhanh cứu người."
"Bản công tử mới không đi, kỹ năng bơi của ta vốn không tốt, nếu cứu nàng
lại kéo ta xuống thì làm sao bây giờ, ngươi như thế nào không đi."
"Cái kia, ha ha, kỹ năng bơi của ta cũng không tốt."
Tuy trong hồ có rất nhiều thuyền hoa nhưng không có một người nhảy xuống
cứu người, trơ mắt nhìn Phượng Uyển Tuyết chìm vào trong nước.
Chiếc thuyền thuyền hoa lớn nhất trong hồ kia, bốn nữ tử ngừng lại khiêu vũ
trên đầu thuyền, một màn Phượng Uyển Tuyết cùng Bất Hối vừa mới rơi
xuống nước kia các nàng đều xem ở trong mắt, các nàng rất rõ ràng thân
phận đám người Bất Hối, nhưng vẫn không ai ra ngoài cứu Phượng Uyển
Tuyết.
Đúng lúc này, trong khoang thuyền truyền ra một đạo
thanh âm tự nhiên: "Thải vân, phát sinh chuyện gì? Bên ngoài như thế nào ầm ĩ như vậy."
"Tiểu thư, bên kia có người rơi xuống nước,
là Lục Công Chúa Phượng quốc." Trong đó một người khi nghe đến đạo thanh âm này, vội vàng xoay người lại, đối với người trong khoang thuyền cúi
đầu cung kính trả lời.
"Không cần để ý, đi cứu người lên." Chỉ là khẽ nói một câu, về sau liền thay đổi vận mệnh của Phượng Uyển Tuyết.
Gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, mành sa trên khoang thuyền bị gió thổi lộ một
góc, lộ ra một nửa mặt của người bên trong, tuy chỉ có một nửa dung mạo, nhưng tuyệt thế dung nhan này ——
*
"Thái tử,
Lục Công Chúa bị người cứu, hiện tại đã đưa về hoàng cung." Vô Tâm cung
kính đứng bên cạnh Hiên Viên thần bẩm báo hướng đi của Phượng Uyển
Tuyết, nhưng Hiên Viên Thần cũng không phản ứng, đợi một lát lại tiếp
tục mở miệng lần nữa nói: "Thái tử, Lục Công Chúa bị người cứu về hoàng
cung, chúng ta nên làm như thế nào?"
Nghe vậy, Hiên Viên
Thần mày vẫn như cũ nhíu chặt, nhưng hắn lần này nghe được thanh âm Vô
Tâm, chậm rãi ngẩng đầu nói: "Sai người đưa chút lễ vật vào cung cho
hắn, nói là bản thái tử tặng."
"Vâng" Vô Tâm được mệnh lệnh liền đứng dậy ly khai, chỉ còn lại Hiên Viên Thần một người trong thư phòng.
Nghĩ lại chuyện đã xảy ra ở Phượng Thủy hồ, trong lòng có chút không thoải
mái, người vẫn nhung nhớ cư nhiên là nam nhân, đả kích này đối với hắn
rất lớn, tuy đây cũng không phải yêu nhưng đã trở thành một loại chấp
niệm khắc ở trong lòng, này cũng là một mộng đẹp thời niên thiếu, chỉ
là, tỉnh mộng, hiện thực lại tàn khốc như vậy.
Tiếp theo,
Bất Hối rơi xuống nước, sau đó được Lý Mộc Dương cứu lên, khi hai người
bọn họ từ trời rơi xuống hắn cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.
Thời điểm Bất Hối đối với Lý Mộc Dương cười, nụ cười kia cũng thâm sâu đau
đớn hai mắt của hắn. Nghĩ lại bọn hắn đã gặp nhau vài lần, nàng cho tới
bây giờ đều chưa từng cười như thế với hắn, hiện tại lại cười với một
nam nhân khác.
Về sau, đám người Bách Lý Hề vì đi tìm nàng,
mệnh người chèo thuyền thuyền trở về hắn cũng không ngăn cản, vốn cũng
muốn đi quan tâm một phen, nhưng khi nhìn đến nàng bị người nhiều vây
quanh như vậy trong lòng vô cùng tức giận, liền trực tiếp ly khai, khi
trở lại mới phát hiện Phượng Uyển Tuyết còn đang ở trong hồ.
"Nàng nhất định cố ý."
Hiên Viên Thần vẫn đều nghĩ đến chuyện này, rốt cục cho ra kết quả, mục đích Bất Hối làm như vậy đều là vì dẫn tới chú ý của hắn, rất tốt, không
nghĩ tới nàng trở nên thông minh như vậy, nhưng có năng lực thì như thế
nào. Nghĩ như vậy, quyết định trong lòng càng thêm kiên định, hắn sẽ
không cưới nàng!
"Tiểu thư, Lục Công Chúa thật sự là quá đáng giận, lại dám hãm hại người, cho dù biết gặp nàng cũng không có chuyện tốt gì, chuyện lần trước là vì nàng, người đuổi giết chúng ta cũng khẳng định là nàng, hi vọng hôm nay nàng bị chết đuối mới tốt."
Trở lại phủ công chúa, Phượng Yêu càng nghĩ càng giận, nàng cảm thấy Bất Hối sẽ không dễ dàng rơi vào trong nước như vậy, nghe Bất Hối nói xong, quả nhiên nữ nhân kia làm, sớm biết nên giết nàng.
"Được rồi, đối phó nàng vẫn còn không sốt ruột, chúng ta từ từ sẽ làm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải trừ hôn ước của ta với Hiên Viên Thần." Bất Hối cảm thấy Hiên Viên Thần đối với Lục Công Chúa hoàn toàn không có tình yêu, mà còn có chút chán ghét, nàng trước kia thật là khờ, cư nhiên bị Phượng Uyển Tuyết lừa gạt.
Nghe vậy, Phượng Yêu lúc này mới nhớ sinh nhật tiểu thư đã đến gần, nếu đến ngày sinh nhật mà Hiên Viên Thần không đổi ý mà nói, như thế liền phải gả. Chuyện này nếu là trước kia nhất định sẽ cao hứng, nhưng hiện tại không được, tiểu thư đã có Chiến Vương, hơn nữa Chiến Vương đối với tiểu thư tốt như vậy, các nàng mới nên cùng một chỗ, nhất định phải nghĩ biện pháp giúp tiểu thư mới được.
"Tiểu thư, Vương gia nói hắn sẽ nghĩ biện pháp." Nghe Bất Hối nói xong, Nguyên Bích đứng dậy, chuyện này cũng không có Vương gia là không được, Vương gia sẽ không để tiểu thư gả đi.
Nguyên Bích dứt lời, khóe môi Bất Hối gợi lên một tia mỉm cười, các nàng cùng cố gắng, khẳng định sẽ đem hôn ước giải trừ, không được liền trực tiếp thôi Hiên Viên Thần.
"Tiểu thư, đây là thư hôm nay." Nguyên Bích thấy Bất Hối nở nụ cười, từ trong lòng lấy ra một phong thơ, giao cho Bất Hối, cũng đem một phong khác giao cho Phượng Yêu, sau đó cùng Phượng Yêu có chút thất thần lui xuống.
Bất Hối mở the ra, đem phía trước nhìn qua một lần, khi thấy phía dưới Chiến Cảnh Thiên lại bắt đầu lải nhải thì ngừng lại, sau đó đem thư cất vào phong thư cẩn thận cất kỹ.
Phượng Yêu trở lại phòng, mở thư Hoa Thiên Thần viết cho nàng ra, hồi tưởng lại toàn bộ chuyện đã phát sinh khi các nàng cùng một chỗ. Tuy hắn mỗi lần đều động thủ động cước, còn xuất ngôn đùa giỡn nàng, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng oán hắn, mà ngược lại trong lòng lại vẫn rất thích loại cảm giác này.
Nàng không nói qua luyến ái, không biết đây là biểu hiện thích một người, chỉ biết là, đột nhiên có chút nhớ hắn, không biết hắn hiện tại đang làm cái gì? Chắc là đang chữa bệnh cho Phượng Thanh đi, Phượng Thanh xinh đẹp như thế, hắn có thể cũng cùng Phượng Thanh nói những cái này hay không?
Thở dài thật sâu, mệnh của nàng rất nhỏ, từ khi nàng bị đưa đến Thanh Phong sơn liền biết, nàng đời này cũng không thuộc về chính nàng, hiện tại tiểu thư có khó khăn, như thế sứ mệnh của nàng là giúp tiểu thư quét dọn khó khan đó.
Lấy ba phong thư trong lòng ra đọc đi đọc lại, một lần không đủ, lại nhìn một lần. . . . . .
Rốt cục, không biết nhìn bao nhiêu lần về sau đem ba phong thư tới ngọn đèn bên cạnh đốt, khi thư hóa thành tro tàn lệ trên mặt rơi xuống, nàng lần đầu tiên lưu luyến thế giới này như vậy.
"Phượng Yêu, ngươi còn thức sao, vẫn chưa đi ngủ sao?" Phượng Yêu cầm thư vụng trộm chạy đến thư phòng xem, nghe được Nguyên Bích kêu nàng mới khẩn trương lau nước mắt trên mặt, làm bộ như vô sự đáp: "Ta không sao, ngươi ngủ trước đi."
"Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, chỉ xem thư có ý tứ gì, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt." Nguyên Bích cho rằng Phượng Yêu còn đang xem thư, trêu ghẹo một câu liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Gặp mặt?
Có lẽ đời này là vô duyên gặp gỡ.
Cất kỹ tất cả cảm xúc, nước mắt trên mặt cũng lau sạch Phượng Yêu mới trở lại phòng đi ngủ, tuy đêm đã khuya, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, đột nhiên nghĩ tới cái gì vội vàng đứng dậy, ở trong nhà tìm được một chút châm tuyến, cầm ngọn đèn đi ra ngoài, từ trong khố phòng tìm được kim chỉ, lấy một khối vải cắt xuống một thước, những thứ này Phượng Hoàng ban cho Bất Hối, Bất Hối đưa cho nàng cùng Nguyên Bích một chút, các nàng không dùng đến liền để ở chỗ này, hiện tại rốt cục có chỗ dùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, hạ nhân chuẩn bị tốt bữa sáng, Bất Hối gọi Nguyên Bích cùng Phượng Yêu tới cùng ăn, nhưng khi thấy Phượng Yêu liền nhảy dựng lên: "Phượng yêu, mắt của ngươi làm sao vậy"
Phượng Yêu hiện lên một đôi gấu mèo mắt, vừa thấy liền một đêm không ngủ, bộ dáng thật tiều tụy.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Nguyên Bích vụng trộm đi đến bên tai Bất Hối nói nhỏ nói: "Đêm qua nàng nhận được thư của Hoa thần y ở thư phòng hơn nửa đêm, trở về ngủ một lát lại lấy kim chỉ đi ra ngoài, sáng nay có nha hoàn cùng ta nói, đêm qua gặp kẻ trộm, gấm vóc trong khố phòng ít đi một thước."
Hôm nay Phượng Hoàng lại ban cho một chút lễ vật, tiểu nha hoàn đem đồ nhập khố phát hiện một gấm vóc tốt nhất ít đi một thước, còn tưởng là trộm, vội vàng hướng Nguyên Bích bẩm báo, Nguyên Bích vừa đoán liền biết là ai lấy.
Phượng Yêu nghe đến đó, đôi má lập tức nhiễm lên hồng nhuận, cúi đầu đối Bất Hối nói: "Tiểu thư, vải là ta dùng, ta muốn thêu cái hà bao."
"Thêu hà bao thì thêu hà bao, đỏ mặt cái gì, nói, có phải cho Hoa Thiên Thần hay không?" Bất Hối nhìn thấy Phượng Yêu như vậy liền biết nàng thêu cho ai, khi ở Vương Phủ Hoa Thiên Thần ở trước mặt Phượng Yêu nhắc tới thật lâu.
Nàng hiện tại đột nhiên rất muốn biết, trong thư Hoa Thiên Thần rốt cuộc viết cái gì, có thể để Phượng Yêu thành cái dạng này.
Nghe được Bất Hối nói, mặt Phượng Yêu càng đỏ hơn, gắt giọng: "Ta trở về phòng nghỉ ngơi." Dứt lời, đùng đùng chạy ra.
Bất Hối cũng không quản nàng, biết là nàng thẹn thùng, đã đến tuổi này tư xuân hết sức bình thường.
Sau khi Phượng Yêu trở lại phòng, khóa chặt cửa, tựa vào trên ván cửa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi suýt nữa bật khóc, xem ra kế hoạch phải tiến hành nhanh một chút, nhìn hà bao bên cửa sổ mới thêu được một nửa, trên mặt treo tươi cười bi thương, đi đến bên giường cầm lấy hà bao tiếp tục thêu.
"A!"
Có thể là vì không chuyên tâm liền bị kim đâm vào tay, thương cảm trong lòng càng thêm dày đặc, đây không phải chứng minh lần này một đi không trở về?
*
"Vương gia, đây là Phượng cô nương hồi âm." Một đạo bóng đen xuất hiện bên người Chiến Cảnh Thiên, cầm thư trong tay cung kính giao cho Chiến Cảnh Thiên, Chiến Cảnh Thiên vừa nghe đến là thư của Bất Hối, nhất bả đoạt lấy.
Lấy được thư, nhìn mấy chữ phía trên mềm mại lại có khí thế, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, chữ của nàng không giống chữ nữ tử bình thường, ngược lại so với chữ nam tử vẫn còn đại khí.
Chữ viết của một người cùng nội tâm có liên hệ, một người lòng dạ rộng rãi, như thế chữ của nàng cũng sẽ phóng khoáng, nếu như một người bụng dạ hẹp hòi, như thế chữ của nàng nhất định có thể thể hiện ra.
Chiến Cảnh Thiên lấy được như vẫn không vội mở ra, gọi người mang tới một chậu nước, sau đó đem nước chấm vào thư, cẩn thận đem phong thư mở ra mà không xé bỏ miệng thư, đây chính là phong thư đầu tiên nàng viết cho hắn, nhất định phải hảo hảo giữ lại.
Nhận được thư cũng không trực tiếp mở ra xem, trong lòng có chút không yên, không biết nàng sẽ viết cái gì, có thể tưởng niệm giống hắn hay không?
"Cảnh Thiên, ta cũng rất nhớ ngươi, ta ở Phượng quốc toàn bộ mạnh khỏe, đừng nhớ mong, ngươi phải hảo hảo dưỡng bệnh, không cần gấp đến gặp ta. Yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, huống hồ còn có Phượng Yêu cùng Nguyên Bích ở bên cạnh ta."
. . . . . .
"Mấy ngày này ta thường xuyên nhớ ngươi đến đêm không an giấc, cũng may có sư huynh đánh đàn, kể chuyện xưa cho ta. Ngươi yên tâm, nghe được tiếng đàn của hắn ta một đêm ngủ cực kỳ an ổn. . . . . ."
"Còn nữa, nói cho ngươi một tin tức tốt, Nam Cung Tuyệt cho ta hai cái khỏa Hỏa Linh Quả, hắn nói ăn loại trái cây này về sau có thể tăng công lực hai mươi năm, hắn thật sự là quá tốt, như vậy ta liền không cần ngươi bảo hộ, cũng không cần ngươi mỗi ngày lo lắng. Còn có, hắn mỗi ngày đều đưa đồ ăn đến cho ta, đoạn đường này đối với ta hết sức chiếu cố. . . . . ."
"Còn Lý tướng quân sao, hắn lại không nhận ra ta là Phong Thập Tam, thật sự là buồn cười, bất quá hắn đối ta cũng rất tốt, ngày đầu tiên liền giải vây cho ta, lại còn để Phụ Hoàng xử trí những đại thần thay ta xả giận. . . . . ."
"Hiên Viên Thần sao? Chúng ta đã gặp một lần, vốn tưởng rằng khi ta thấy hắn sẽ hận hắn, sau khi gặp mặt mới phát hiện thì ra ta cũng không hận hắn như trong tưởng tượng, nhưng khi nhìn thấy hắn cùng Lục Hoàng tỷ cùng một chỗ lại nhịn không được muốn giết bọn hắn, ngươi nói ta là làm sao vậy? Tới cùng có hận hắn hay không?"
. . . . . .
"Chớ niệm, mạnh khỏe!"
Thình thịch!
Khi Chiến Cảnh Thiên nhìn đến thư là đọc từng chữ từng chữ, bởi vì trong tay chỉ có hai trang giấy, hắn sợ lập tức liền xem xong, nhưng khi nhìn đến nửa sau rốt cuộc nhịn không được đọc nhanh như gió, xem xong một chưởng đánh vào bàn, cái bàn gỗ lim tốt nhất bị đập nát.
Thư đặt ở trên bàn cũng rơi xuống, không muốn để ý đến nhưng lại không nỡ, đem thư nhặt lên cầm trong tay lại nhìn một lần, xem xong lại đen mặt muốn xé bỏ lại nhịn xuống, sau khi lặp lại nhiều lần bất đắc dĩ đem thư thu vào, cẩn thận cất trong lòng mình.
Nghĩ đến chuyện tiểu nữ nhân kia nói ở trong thơ hắn liền sinh khí, tuy phần lớn là giận chính mình, nhưng những nam nhân này dù sao vẫn đi theo nàng. Mày gắt gao nhăn lại, tuấn nhan đen không thể đen hơn hướng về phía cửa phòng quát to: "Phân phó mọi người suốt đêm khởi hành, trong hai ngày nhất định phải tới Phượng Thành."
*
Ban đêm lại phủ xuống, trên bầu trời mây đen dầy đặc, một hồi bão táp mắt thấy liền muốn tiến đến.
"Hôm nay có lẽ trời muốn mưa, các ngươi sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi." Bất Hối ăn một khối dưa hấu đóng băng, nhưng vẫn cảm thấy oi bức, ngày thường thì không sao, nhưng khi không có phong thật sự là nóng khó chịu, nàng đã tắm hai lần, mồ hôi vẫn từ y phục chảy xuống, giờ khắc này thật tưởng niệm thời tiết Chiến quốc, tuy lạnh, nhưng chỉ cần mặc nhiều y phục thì tốt rồi.
Nghĩ tới Chiến quốc tự nhiên cũng nghĩ đến Chiến Cảnh Thiên, còn có lá thư viết cho hắn, không biết khi hắn nhìn đến lá thư sẽ là biểu tình gì, nhất định chọc tức.
Phốc xuy!
Nghĩ đến biểu tình của hắn, nhịn không được bật cười, bất quá khi hắn nhận được lá thư này cũng đã là hai mươi ngày sau, cho dù nhanh nhất cũng cần nửa tháng, khi đó cũng đã quá niên, không được, không thể để hắn quá niên như vậy.
"Phượng Yêu, lấy giấy mực cho ta." Nghĩ tới đây, Bất Hối cảm thấy nếu Chiến Cảnh Thiên nhìn thấy lá thư này sẽ nhịn không được tìm tới, nàng cũng không muốn hắn ở trên đường đón năm mới, vẫn nên viết cho hắn phong thư hảo hảo an ủi một phen đi.
"Tiểu thư, đã lấy đến." Nguyên Bích đem giấy bút phóng trải trước mặt Bất Hối, tất nhiên là biết nàng muốn làm gì.
Bất Hối thấy là Nguyên Bích, có chút nghi hoặc nói: "Phượng Yêu đâu, vừa mới không phải còn đang ở đây sao?"
Nghe vậy, Nguyên Bích ái muội cười: "Tiểu thư mới vừa để chúng ta trở về nàng liền đi mượn kim chỉ trốn vào thư phòng, trời nóng như vậy cũng không sợ, cửa sổ cũng đã đóng lại."
Hai ngày này Phượng Yêu vẫn đều không ngừng thêu hà bao, cho nên Bất Hối cùng Nguyên Bích cũng không để ý, một cái tiếp tục viết thư, một cái trở về phòng ngủ.
Phượng Yêu trong thư phòng kết thúc một châm sau cùng trong mắt mới lộ ra một tia mỉm cười, rốt cục bước ra ngoài, đứng dậy hoạt động gân cốt, sau đó đem hà bao cẩn thận cất kỹ, tiếp để thư đã sớm viết xong vào trong hà bao cẩn thận để vào trong lòng, lại để một phong thơ ở trên bàn thổi đèn đi ra ngoài.
Xuất môn liền đi đến cửa sổ Bất Hối nhìn một chút, tiếp theo vươn người nhảy lên từ tường lộn ra ngoài.
Hiên Viên Thần cũng không ở trong trạm dịch Phượng quốc chuẩn bị cho hắn, mà là chính mình ở trong thành có một phủ đệ, bởi vì thân phận của hắn, Phượng Hoàng tất nhiên là không ý kiến.
Đêm này thật sự là quá mức oi bức, cho nên rất nhiều người tuần tra cũng rất buôn bực, thật sự không chịu nổi trở về phòng đi rửa mặt.
Phượng Yêu lặng lẽ ẩn vào Hiên Viên phủ, cẩn thận trốn tránh thị vệ tuần tra, công phu của nàng cao hơn Bất Hối, khinh công cũng rất tốt, cho nên cực kỳ dễ dàng lẩn vào.
Nàng không phải lần đầu tiên tới Hiên Viên phủ, buổi tối hai ngày trước nàng đã vụng trộm tới, nhưng thủ vệ quá nhiều không dám xâm nhập, chỉ là ở ngoài viện dò xét một chút, cho nên cũng không biết Hiên Viên Thần rốt cuộc ở trong gian phòng nào.
"Tiểu Lan, đây là đồ Thái Tử muốn ăn khuya, ngươi giúp ta mang vào đi, ta phải đi nhà xí."
Ngay lúc Phượng Yêu muốn bắt một hạ nhân tra khảo, hai tiểu nha hoàn đã đi tới, vừa nghe các nàng đối thoại, trước mắt sáng lên, xem ra ông trời cũng đang giúp nàng.
"Coi ngươi kìa, mau đi đi, đồ ăn khuya ta sẽ đem qua." Tiểu Lan trêu ghẹo nha hoàn kia một câu tiếp nhận đồ ăn khuya trong tay nàng, hướng về hậu viện.
Bên trong Hiên Viên phủ có rất nhiều hoa cỏ cây cối, rất thích hợp đẻ lẩn trốn, mà tiểu nha hoàn kia xem ra không biết võ công, cho nên Phượng Yêu dễ dàng đi theo sau lưng nàng.
"Tiểu Lan tỷ tỷ đưa bữa ăn khuya cho thái tử sao?" Vào hậu viện vừa vặn gặp được một đội thị vệ tuần tra, người đi đầu đầu hiển nhiên biết Tiểu Lan, đi về phía nàng trêu đùa.
Tiểu Lan nhìn thấy thị vệ kia, ánh mắt lộ ra ý cười;"Như thế nào, không phải cho Thái Tử chẳng lẽ là cho ngươi, nhanh đi đi."
"Cũng không phải sao? Hôm nay thật sự quá nóng, Tiểu Lan tỷ tỷ, lát nữa ngươi giúp ta làm bát nước ô mai đi."
Hai người tán gẫu thật lâu, làm Phượng Yêu lo lắng, không biết có phải trời quá nóng hay không, phía sau lung, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ngay khi nàng tính toán tự mình tìm kiếm, hai người kia rốt cục tán gẫu xong.
Chờ đội tuần tra kia ly khai, Phượng Yêu lại bắt kịp Tiểu Lan. Hiên Viên phủ ở bên ngoài nhìn cũng không phải rất lớn, nhưng không nghĩ tới bên trong có càn khôn, chuyển đổi nhiều lần mới đến, trong lòng may mắn, cũng may nàng gặp được một nha hoàn, nếu không tối nay sợ là không tìm thấy.
Cốc cốc!
Tiểu Lan cuối cùng đi đến một nhã gian tận cùng bên trong mới ngừng lại, bên trong đèn còn sáng, một bóng người ngồi ở bên cửa sổ nhìn thư, Phượng Yêu cảm thấy định là Hiên Viên Thần.
Trong lòng nghĩ đến Hiên Viên Thần đã từng thương tổn tiểu thư, hận ý càng sâu, nắm chặt kiếm trong tay, nàng cũng không vội vã xuất thủ, bởi vì vẫn chưa xác định người ở bên trong có phải Hiên Viên Thần hay không, đêm nay quá mức thuận lợi.
"Thái Tử, đồ ăn khuya người muốn đến đây."
"Mang vào đi."
Tiểu Lan vừa nói, trong phòng truyền đến thanh âm Hiên Viên Thần, nghe được thanh âm Phượng Yêu mới tin tưởng người bên cửa sổ kia là Hiên Viên Thần, sau đó chờ Tiểu Lan mở cửa trong nháy mắt đó nhanh chóng xuất thủ, thẳng đến nhân ảnh bên cửa sổ hung hăng đâm vào.
Sự tình giống như đặc biệt thuận lợi, nàng đâm về phía cái bóng người kia không hề nhúc nhích, khi kiếm của nàng đi vào cái bóng người kia cũng không phản ứng, nàng lúc này mới phản ứng kịp, xem ra hai đêm trước nàng tới đã bị người phát hiện, đêm nay chỉ là bày ra chờ nàng.
Xì!
Phượng Yêu cảm thấy ngực truyền đến đau đớn rét thấu xương, một dòng máu tươi văng ra ngoài, người từ từ ngã xuống.
"Tiểu thư, thực xin lỗi, Phượng Yêu không thể giúp người!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT