Đả tự: webtruyen.com

Nam Cung Tuyệt đã phái người điều tra chuyện về Bất Hối, tuy thân phận ở Chiến quốc không điều tra ra nhưng là ở Phượng quốc đều đã điều tra ra, bao gồm cả chuyện nàng từ Thanh Phong sơn về nước bị đuổi giết, nhưng từ hôn thật đúng là không biết, sau khi nghe được trong lòng cũng có chút hậm hực, tất cả kết quả điều tra đều đã chứng minh Phượng quốc Thất công chúa đối với Hiên Viên thái tử đúng là thập phần cuồng dại.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Bất Hối không muốn nói chuyện này ra, tuy biết Lý Mộc Dương cùng Nam Cung Tuyệt sẽ không hại nàng, nhưng các nàng quan hệ rõ ràng không bằng Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề.

Nghe được trong lời nói Bất Hối có chút mất hứng, Nam Cung Tuyệt trước mắt sáng lên, chẳng lẽ những cái này đều là lời đồn, kỳ thật Bất Hối đối với Hiên Viên thái tử không có một tia cảm tình?

"Phượng Nhi, vì cái gì không ở ngươi nơi này ăn mà muốn ra ngoài ăn, ngươi xem, ta mang đến cho ngươi rất nhiều ăn ngon." Dứt lời liền đem bọc nhỏ mới vừa mang vào mở ra, hương khí mê người lập tức tràn ra.

Vừa lúc Phượng Yêu cất kỹ những thứ vừa được ban thưởng, từng cái nhập khố mới quay lại, Hoàng Thượng ban cho thật sự nhiều lắm, vàng bạc châu báu, danh họa đồ cổ, vải vóc y phục cái gì cần có đều có, kiểm tra một lần đều mệt muốn chết rồi, vừa tiến đến ngửi được hương vị nhịn không được hỏi: "Đây là cái gì thơm như vậy?"

Bất Hối cũng nhìn thoáng qua, nguyên lai trong giấy bao một con gà quay, tuy hương vị không tệ nhưng này cũng chỉ đủ hai người ăn, trong phòng hiện tại lại nhiều người như vậy.

"Món ăn nổi tiếng nhất Túy Bát Tiên, túy tiên gà." Nam Cung Tuyệt đắc ý đem gà quay hướng trước người Bất Hối đẩy đẩy, đây chính là hắn cố ý trộm tới, mới ra.

Túy tiên gà? Tên này thật đúng là quái dị, bất quá hương vị cũng không tệ lắm, Bất Hối quyết định hôm nay liền ăn cái này, đối với mọi người cười nói: "Đi thôi, hôm nay chúng ta liền đi Túy Bát Tiên."

"Phượng Nhi, ta cũng đã mang đến cho ngươi, như thế nào vẫn còn ra ngoài ăn." Nam Cung Tuyệt rõ ràng không muốn, vừa muốn phát huy tinh thần đường tăng siêu cường của hắn.

"Công Chúa, Tam Công Chúa cầu kiến." Bất Hối vừa muốn cùng hắn giải thích, quản gia gõ cửa đi đến.

Bất Hối vừa nghe, hôm nay thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, nàng vừa chuyển ra đã tới nhiều người như vậy, Tam Công Chúa hôm qua xuất hiện ở trên điện, tuy là giúp nàng nhưng nàng cảm thấy có chút kỳ quái, êm đẹp làm sao có thể xuất hiện ở trong cung, tuy mặt ngoài thay nàng giải vây nhưng thiếu chút nữa làm hại những người vô tội đó.

"Mời vào." Nàng muốn nhìn vị Tam Công Chúa này rốt cuộc là địch hay là bạn.

Quản gia lui xuống, mấy người phòng trong một lần nữa ngồi xuống, Nam Cung Tuyệt ngồi bên cạnh Bất Hối, ngồi phía bên kia là Phượng Yêu, đây là Nam Cung Tuyệt cường ép, hắn nói là tướng quân cùng công chúa không cần thân cận quá, truyền ra ngoài thanh danh không tốt.

Tam Công Chúa theo quản gia bước tao nhã đi đến, đánh giá chung quanh phủ công chúa của Bất Hối, thật sự là so với nàng tốt hơn nhiều lắm.

Nàng cũng đã thành thân, nhưng tướng công lại bệnh chết hai năm trước, nàng vẫn ở một mình, đôi khi sẽ đến trong cung bồi Phượng Hoàng, bởi vì cảnh ngộ của nàng, Phượng Hoàng đối với nàng cũng rất đau đau tiếc, cho nên hôm qua nàng đột nhiên xuất hiện ở trên đại điện cũng chỉ là trách phạt vài câu.

"Thất hoàng muội nơi này thật xinh đẹp, để cho hoàng tỷ phải ghen tị, oa, Lý tướng quân cũng ở đây." Phượng Uyển Đình còn đang ở ngoài cửa cùng Bất Hối trêu ghẹo một câu, nhưng vừa tiến vào mới phát hiện không chỉ có một mình Bất Hối, còn có ba vị nam tử hết sức xuất sắc, nàng chỉ nhận ra Lý Mộc Dương.

Vừa thấy Lý Mộc Dương sắc mặt có chút say mê, theo bản năng chỉnh sửa tóc một chút, chỉnh chỉnh vạt áo.

"Bất Hối còn phải cám ơn Tam Hoàng tỷ hôm qua thay ta giải vây, hoàng tỷ mau ngồi xuống đi, quản gia, mang trà tới." Bất Hối không kêu Phượng Yêu đứng dậy, hiện tại có nhiều hạ nhân như vậy, nàng hi vọng Phượng Yêu không cần làm loại chuyện này.

"Mạt tướng tham kiến Tam Công Chúa." Lý Mộc Dương hơi hơi đứng dậy thi lễ, dựa vào thân phận của hắn là có thể không cần quỳ xuống.

Phượng Uyển Đình sắc mặt càng đỏ, khẩn trương nâng Lý Mộc Dương dậy, trong ngày thường bọn họ chỉ có thể nhìn hắn từ xa, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể ‘ thân mật tiếp xúc’, giờ phút này bộ dáng giống như là tiểu thư khuê các chưa lấy chồng.

"Thất hoàng muội khách khí, hôm qua ta cái gì cũng không giúp được, đều là hoàng muội chính mình giải quyết." Phượng Uyển Đình thấy Lý Mộc Dương không có phản ứng gì, ngồi xuống liền tự lo uống trà, cũng không tiếp tục nói cái gì, xoay người ngồi ở trên ghế, đối với Bất Hối cười nói.

Hạ nhân lại mang một chén trà lên, Tam Công Chúa uống một ngụm trà trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đây chính là trà Phụ Hoàng yêu nhất, một năm tiến cung chỉ có mấy lượng, không nghĩ tới cư nhiên ban cho Bất Hối.

"Kỳ thật ngày hôm qua ta đến trong cung chờ Thất hoàng muội nhưng Lệ Quý Phi lại tới cho ta biết Thất hoàng muội ở trên đại điện xảy ra chút việc, cho nên ta liền vội vàng tới đại điện, chẳng những không giúp được Hoàng Muội, thiếu chút nữa bị Phụ Hoàng trách phạt, ta thật sự là ngu dốt." Phượng Uyển Đình uống một ngụm trà tiếp tục giải thích.

Nghe vậy, Bất Hối mới biết được nàng tại sao lại vừa vặn xuất hiện trên đại điện như thế, bất quá nghĩ lại, nàng vì cái gì lại chủ động nói ra? Dường như muốn che giấu cái gì, xem ra vài vị hoàng tỷ của nàng này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.

"Hoàng tỷ có thể không sợ Phụ Hoàng trách phạt đến giải vây cho Bất Hối, Bất Hối cực kỳ cảm kích." Bất Hối cũng theo Tam Công Chúa khách khí, nàng cùng mấy cái hoàng tỷ này thật đúng là không có gì nói.

Nghe đến đó, Nam Cung Tuyệt thật buồn bực, cũng không quản có bao nhiêu người đang ở đây, phẫn hận xé gà quay bắt đầu ăn. Hắn cũng là khi Bất Hối cùng Phượng quốc sứ thần về nước mới biết được tên thật của nàng là Phượng Bất Hối, cư nhiên lại vẫn lừa gạt hắn.

Bất quá cũng có chút cao hứng, hắn đã biết hai thân phận của nàng, nhưng này cái Bách Lý Hề cùng Lý Mộc Dương cũng có thể biết đến, nghĩ tới đây lại buồn bực .

"Hai vị này là?" Tam Công Chúa vừa vào liền chú ý tới Bách Lý Hề cũng Nam Cung Tuyệt, hai người này đều là nhân trung long phượng, nhất là Nam Cung Tuyệt.

"Vị này chính là Tam hoàng tử Bách Lý quốc, vị này là Nam Cung Tuyệt." Bất Hối giới thiệu cho Phượng Uyển Đình một phen.

Phượng Uyển Đình không hổ là công chúa hoàng gia, lập tức đoan trang đối với Bách Lý Hề cùng Nam Cung Tuyệt cười nhạt nói: " Bách Lý hoàng tử hảo, Nam Cung công tử hảo."

Bách Lý Hề cũng khách khí nở nụ cười, nhưng Nam Cung Tuyệt lại tự lo ăn gà nướng cũng không liếc nàng một cái, khiến cho Phượng Uyển Đình hết sức khó xử, Bất Hối khẩn trương giải thích nói: "Hoàng tỷ đừng để ý, hắn là đói nóng nảy."

"Ta thật sự là quấy rầy các vị, nếu Hoàng Muội có khách, Hoàng Tỷ đi về trước." Phượng Uyển Đình ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng thân thể lại không nhúc nhích, hơn nữa ánh mắt nhìn Lý Mộc Dương ôn nhu chảy ra nước.

Đang nhìn hướng Lý Mộc Dương, thực bình tĩnh, một điểm phản ứng đều không có.

"Chúng ta vừa lúc muốn đi ăn cơm, nếu Hoàng Tỷ không chê liền theo chúng ta cùng đi đi." Bất Hối muốn biết Tam Công Chúa tới là có ý gì, hơn nữa cũng không thiếu tiền cơm, mang theo cũng không trở ngại.

Phượng Uyển Đình chờ chính là những lời này, liên tục gật đầu vội vàng đáp: "Không chê không chê không chê, vừa lúc một mình ta hồi phủ cũng không có ai tán gẫu."

Cứ như vậy quyết định đến Túy Bát Tiên ăn cơm, cho nên sáu người thu thập một chút liền ra cửa, vừa ra khỏi cửa gặp Nguyên Bích mới vừa gấp trở về , một nhóm bảy người hướng Túy Bát Tiên bước vào.

Bất Hối, Phượng Yêu, Nguyên Bích còn có Phượng Uyển Đình bốn người ngồi trên một chiếc xe ngựa, Tam Công Chúa nhìn Bất Hối vài lần, bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho Bất Hối hơi hơi nhíu mi: "Tam Hoàng tỷ có chuyện muốn hỏi?"

"Hoàng muội cùng Lý tướng quân quan hệ xem ra rất tốt, các ngươi trước kia nhận thức sao?" Phượng Uyển Đình do dự một hồi, hay là hỏi ra.

Nghe vậy, Bất Hối khóe miệng giật giật, Tam Công Chúa đúng là hơn người, tuy nói trượng phu đã chết nhưng dựa theo phong tục thời kì này nữ tử phải thủ tiết cả đời, nếu muốn tái giá cũng sẽ phá hủy thanh danh, những người nhà giàu đều không muốn, huống chi là tướng quân phủ gia giáo nghiêm như thế.

Còn một điểm, Lý Mộc Dương đối với Tam Công Chúa đúng là một điểm ý tứ cũng không có.

"Đã từng gặp Lý tướng quân một lần, hôm nay vừa lúc hắn đưa ban thưởng đến đây, ta cũng có khách tại liền cùng chung ra ngoài ăn bữa cơm." Bất Hối có thể không cần giải thích nhưng nàng cũng không muốn tìm phiền toái không cần thiết, hiện tại ở Phượng quốc có thể nói bốn bề đều có địch, địch nhân càng ít càng tốt.

Phượng Uyển Đình nghe Bất Hối nói xong cũng biết nàng không muốn nói cho nên cũng không tiếp tục truy vấn, trong lúc này bên trong xe ngựa yên tĩnh trở lại.

Bất Hối cũng không nhàn rỗi, đem màn xe xốc lên, quan sát cửa hàng hai bên đường, Phượng quốc dân giàu nước mạnh, tuy thực lực không bằng Chiến quốc cùng Hiên Viên Quốc, so với mấy quốc gia còn lại cũng là đại quốc.

Hơn nữa Phượng quốc một năm bốn mùa đều là mùa hạ, tự nhiên có rất nhiều thứ quốc gia khác không có, thương nhân đem những thứ này đầu cơ trục lợi ra ngoài đúng là buôn bán lời rất nhiều bạc, bọn hắn thu được nhiều bạc, giao thuế cũng nhiều, quốc gia có tiền tự nhiên sẽ lại phát triển buôn bán, như vậy liền hình thành lương tính tuân hoàn.

Trong cửa hàng hai bên đường cơ hồ đều chật ních, trừ bỏ dòng người hơn chút, cùng Chiến quốc không có gì khác nhau.

Rất nhanh liền đến Túy Bát Tiên, sau khi xe ngựa dừng lại một nhóm bảy người đi vào trong điếm, hiện tại là thời điểm ăn cơm cho nên trong đại đường ngồi đầy người, chưởng quầy nhìn thấy quần áo bọn họ sang trọng vội vàng tự mình chạy tới mời chào: "Mấy vị khách quan mời lên trên lầu, vừa lúc còn một gian phòng."

Vốn các nàng còn nghĩ xem có nên chờ một lát hay không, không nghĩ tới cư nhiên còn lại một gian, thật đúng là trùng hợp.

Chưởng quầy vừa nói xong lại phát hiện Lý Mộc Dương ở bên trong, Lý Mộc Dương là Chiến thần của Phượng quốc, nào có người không nhận biết, trên mặt tươi cười càng sâu, hưng phấn nói: "Thì ra là Lý tướng quân, trên lầu thỉnh, hôm nay ta mời."

Bất Hối không nghĩ tới hắn lại được hoan nghênh như vậy, xem ra hôm nay nàng có thể tiết kiệm được chút bạc, Lý Mộc Dương khách khí một phen, theo chưởng quầy nhiệt tình chiêu đãi lên lầu. Trên lầu đều là khách quý, nhưng từ trong phòng truyền ra thanh âm đều đã đã ngồi đầy thực khách, chỉ riêng một gian tận cùng bên trong lại không có người.

Gian phòng này rất lớn, có thể có chứa mười mấy người, các nàng bảy người ngồi bên trong hơi chút trống trải, hai bên phòng đều có cửa sổ, gió nhẹ thổi tiến vào lại theo một cánh cửa sổ khác thổi ra, khiến cho phòng trong thong thoáng, nhìn người đến người đi dưới lầu, nơi xa còn có thể nhìn thấy một hồ nước, quả nhiên là địa phương tốt.

"Phượng Nhi, ngươi xem bên kia có cái hồ, lát nữa ăn cơm xong chúng ta đi du hồ có được hay không." Nam Cung Tuyệt nhìn thấy Bất Hối đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh sắc lấy lòng nói, hắn phải ở bên cạnh nàng xem trừng, không thể cho những người khác cơ hội.

". . . . . ."

Bất Hối không nói gì, vị gia này không thể yên tĩnh một ngày sao? Tinh lực thực dồi dào!

"Ngươi không nói lời nào có nghĩa là đồng ý, không cần nhìn ta như vậy, ta biết ngươi cực kỳ vui vẻ, nhưng không cần cảm kích ta như vậy." Nam Cung Tuyệt vẫn cứ đem Bất Hối không nói gì xem thành hưng phấn, sau đó líu ríu nói.

Phượng Uyển Đình kinh ngạc nhìn Bất Hối cùng Nam Cung Tuyệt trong lòng nghi hoặc, Thất Hoàng Muội không phải thích Hiên Viên thái tử à? Làm sao có thể cùng nam tử khác thân thiết như vậy, xem bộ dáng nam tử kia cũng là rất thích Hoàng Muội.

"Sư muội không thích nước, du hồ quá nguy hiểm, hay là thôi đi." Bách Lý Hề thấy Nam Cung Tuyệt quấn lấy Bất Hối khẩn trương đi tới, đưa hai người bọn họ kéo ra chút.

Nam Cung Tuyệt bộ dáng giật mình nhìn Bất Hối: "Ngươi không thích nước? Ha ha ha. . . . . . Không có việc gì, cho dù ngươi ngã xuống cũng không sợ, ta có thể cứu ngươi."

Phượng Bất Hối trước kia quả thật không thích nước, nhưng Bất Hối hiện tại lại biết, nhưng nàng quả thật không muốn đi du hồ, mượn cơ hội cự tuyệt nói: "Không đi, ta nhìn thấy nước sẽ chóng mặt."

"Ngươi ——"

Nam Cung Tuyệt đang muốn nói cái gì, tiểu nhị gõ cửa, từng đạo mỹ thực bưng lên, nhìn hình thức cũng rất mê người, hương vị cũng không tệ, so với Bát Tiên Lâu tốt hơn nhiều.

"Các vị khách quan, đây đều là đồ ăn ngon nhất của Túy Bát Tiên chúng ta, đây là. . . . . ." Tiểu nhị đem đồ ăn lên lại đơn giản giới thiệu một chút, Nam Cung Tuyệt vừa thấy, sắc mặt có chút không vui: "Túy tiên gà đâu? Đấy không phải là món trứ danh nhất điếm các ngươi à, đi đem món ăn này lên cho gia."

Nghe vậy, Bất Hối nhẹ nhàng vỗ trán, ngươi không phải mới vừa ăn một mình một cái sao? Như thế nào còn muốn ăn?

Tiểu nhị kia vừa nghe, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi khách quan, túy tiên gà mỗi ngày số lượng chỉ có bốn mươi con, hôm nay đã bán đi ba mươi lăm con, vốn còn năm con nhưng ai ngờ đến chiều cư nhiên bị loạn tặc trộm năm con."

Tiểu nhị vừa nói xong, trừ Phượng Uyển Đình cùng Nguyên Bích ra tất cả mọi người cùng nhìn về phía Nam Cung Tuyệt, hắn không phải chỉ mang tới một con gà sao? Còn lại bốn con, sẽ không đều đã ăn đi?

Bị mọi người nhìn như vậy, hắn một điểm cũng không cảm thấy xấu hổ, trong lòng lại dương dương tự đắc, mình trộm được năm con nhưng bốn con kia nhìn không xinh đẹp, cái đầu nhỏ nhìn như là gà bệnh, cho nên nửa đường đã đưa cho tiểu khất cái ven đường.

Phượng Uyển Đình vừa rồi nhìn thấy Nam Cung Tuyệt ăn gà, nghe tiểu nhị nói xong, còn có ánh mắt mọi người chung quanh nhìn hắn, trong lòng thập phần khinh bỉ, thì ra là một tặc nhân.

"Không được, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải làm cho ta một cái, Phượng Nhi nhà ta là cố ý tới ăn món ăn này." Nam Cung Tuyệt đúng là người không dễ chọc, chuyện hắn muốn làm không ai có thể ngăn trở, tiểu nhị kia nếu không đáp ứng hắn nhất định làm cho Túy Bát Tiên hối hận, nói không chừng về sau một con gà cũng không có.

"Khách quan này ——"

Tiểu nhị đang không biết nên nào giải thích như thế, cửa truyền đến tiếng cãi lộn: "Các ngươi là sao lại thế này, Công Chúa nhà chúng ta đã đặt chỗ trước tại sao hiện tại bên trong lại có những người khác." Trên đầu chưởng quầy toát ra mồ hôi lạnh, công chúa hắn đắc tội không nổi, nhưng Lý tướng quân hắn cũng không dám đắc tội

"Thật sự vô cùng thực xin lỗi, vừa lúc bên cạnh mới vừa đi một bàn khách nhân, Công Chúa mời đến gian bên cạnh này đi, hai gian phòng không sai biệt lắm."

"Cho dù sai một phần cũng là sai, Công Chúa chúng ta tới ăn cơm nhất định phải là gian tốt nhất kia." Thái độ nha hoàn này rất hung hãn, mở miệng một tiếng công chúa, xem bộ dáng là muốn cho đám người trong phòng nghe, là muốn để các nàng chủ động rút lui.

Chưởng quầy bất đắc dĩ, nha hoàn này hắn nhận ra, là người của Lục Công Chúa, Lục Công Chúa là công chúa Hoàng Thượng sủng ái nhất, hắn thật không thể trêu chọc, bất đắc dĩ chỉ có thể gõ gõ cửa phòng Bất Hối.

Bất Hối ý bảo Phượng Yêu đi mở cửa, nàng hôm nay muốn nhìn một chút là vị Công Chúa nào lớn lối như vậy.

"Thì ra là Tam Công Chúa, Tiểu Điệp bái kiến Tam Công Chúa, ôi, còn có Lý tướng quân, Lý tướng quân cát tường." Tiểu nha hoàn ngoài thấy cửa phòng mở ra lập tức nhìn vào, phòng trong này có vài người nàng nhận ra là Tam Công Chúa cùng Lý Mộc Dương, khẩn trương phúc hành lễ.

"Hôm nay thuê phòng này là Lục Hoàng Muội à? Thực không khéo, chúng ta đã bắt đầu ăn." Tam Công Chúa ôn nhu cười, chỉ vào thức ăn trên bàn nói, tuy còn chưa ăn nhưng đồ ăn đã bê lên muốn đổi chỗ khác là không có khả năng.

"Tam Công Chúa, ngươi xem có thể nhượng bộ một chút hay không, hôm nay Công Chúa nhà chúng ta là mời khách quý, cho nên?" Tiểu Điệp có chút sốt ruột, Công Chúa lập tức sẽ tới, nếu không có chỗ nhất định sẽ trừng phạt nàng.

"Tiểu Điệp, như thế nào vẫn còn không đi vào, còn ở ngoài cửa làm cái gì?" Đúng lúc này lại truyền đến một đạo thanh âm êm tai, tiếp theo, Lục Công Chúa ăn mặc tỉ mỉ xuất hiện, khi nhìn đến người trong phòng sắc mặt càng thay đổi, nhất là Bất Hối cũng tại nơi này, càng thêm ngoài dự liệu.

Bất Hối nhìn thấy Lục Công Chúa, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, nàng còn tưởng rằng là ai, không nghĩ tới là Phượng Uyển Tuyết, trách không được ngay cả nô tài cũng chán ghét như vậy, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Hôm nay thật sự xin lỗi Lục Hoàng Tỷ, mặc kệ ngươi mời là người nào, gian phòng này cũng đã thuộc về chúng ta."

Dứt lời, không đợi Lục Công Chúa phản bác, lại một đạo thanh âm mang theo hàn ý truyền tới: "Nếu là mời bản thái tử?"

Thanh âm cùng trong trí nhớ giống hệt nhau, Bất Hối tận lực tìm kiếm trí nhớ, trong đầu đều là bóng dáng của hắn, nghe đến đó, thân thể nhịn không được run rẩy, không phải là nàng mà là Phượng Bất Hối trước kia lưu lại, có thể thấy được hắn trong lòng nàng bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, cho dù đã từng thương tổn nàng vẫn vô pháp khống chế tình yêu đối với hắn.

Bất Hối trong lòng thay Hiên Viên Thần bi thương, tuy Phượng Bất Hối trước kia nhát gan một chút, yếu đuối một chút, nhưng đây đều là vì quá yêu, bởi vậy mới trở nên hèn mọn, nhưng nàng tuyệt đối là nữ nhân cực kỳ xuất sắc, bất luận bộ dạng, tài nghệ đều là thượng đẳng.

"Sư muội." Bách Lý Hề lập tức đã nhận ra Bất Hối không ổn, vốn cho rằng sư muội đã quên được người kia, nhưng nhìn lại mới phát hiện, khí sắc của nàng thật không tốt, trên trán tràn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Bất Hối rốt cục đem tàn niệm trong thân thể toàn bộ ép xuống, nàng cũng không hy vọng bởi vậy cho bất luận kẻ nào cơ hội. Nghĩ đến Chiến Cảnh Thiên, nam nhân như vậy mới đáng để yêu, nghĩ đến hắn tâm kịch liệt nhảy động rốt cục bình tĩnh lại, quay lại cho Bách Lý Hề một nụ cười: "Ta không sao."

Nhìn mặt nàng sắc tốt lên chút, Bách Lý Hề mới xác định nàng thật sự không có việc gì, trong lòng ngầm tự trách, hắn chỉ cố hối hận, lại không nghĩ tới sư muội chịu khổ, dù sao cũng là nam tử nàng yêu gần mười năm, như thế nào có thể không ấn tượng sâu sắc, sau cùng lại bị phản bội, gặp mặt kích động là khó tránh khỏi.

Hiên Viên Thần đi tới một màn nhìn đến liền là bộ dáng Bất Hối nhu nhược đối với Bách Lý Hề cười, tay hắn khoát trên vai nàng, nàng ngoái đầu nhìn lại cười, hai người đều là tuyệt sắc, một màn này thập phần hài hòa.

Đột nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy trong lòng giống như không hiểu buồn bực, giống như là bị đoạt món đồ chơi, tuy không muốn nhưng cũng không muốn nhường cho người khác.

Kỳ thật, này cũng là bệnh chung của nam nhân, một nữ nhân thương hắn, đối tốt với hắn hắn đều cảm thấy là đương nhiên, nhưng khi nữ nhân này đột nhiên cùng nam nhân khác thân cận hắn sẽ phẫn nộ, bọn hắn cảm thấy cho dù ta không cần ngươi, ngươi cũng không thể đi cùng người khác, quá mức tham lam.

"Mạt tướng tham kiến Lục Công Chúa, Hiên Viên thái tử." Lý Mộc Dương dù sao chỉ là một thần tử, cho nên không thể không mở miệng trước, bất quá khi nhìn đến Hiên Viên thần cùng Lục Công Chúa cùng một chỗ, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, lại nhìn sắc mặt Bất Hối hơi chút trắng xanh lại càng tức giận.

Hắn cảm thấy Hiên Viên Thần là người cùng Bất Hối có hôn ước làm như vậy thực xin lỗi Bất Hối.

"Thì ra Lý tướng quân cũng ở đây, mau dậy đi." Thanh âm êm ái của Lục Công Chúa lại truyền đến, trên mặt cũng là mềm mại cực kỳ, như vậy làm cho người ta hận không thể kéo vào trong lòng bảo vệ.

Tuy các phương diện Bất Hối đều so với Lục Công Chúa tốt hơn, nhưng nam nhân nhìn đến nàng sẽ cảm thấy tự thẹn, nàng giống như là nữ thần trên trời, là để cho người ta cúng bái, nhưng Phượng Uyển Tuyết bất đồng, bộ dáng của nàng có thể thành công hấp dẫn ý muốn bảo hộ của nam nhân.

"Thất Công Chúa giống như không muốn trả lời Bản Thái Tử. Nếu mời là Bản Thái Tử ngươi nên như thế nào." Trong lòng Hiên Viên Thần tia dị dạng kia tiêu thất, hắn cảm thấy hôm nay Bất Hối xuất hiện ở trong này là đều tất nhiên, nhất định là diễn trò cho hắn xem.

Bất Hối nhìn Hiên Viên Thần đi đến trước cửa, toàn thân cẩm bào màu xanh đậm, đưa khí chất tôn quý hoàn mỹ của hắn thể hiện ra ngoài, dáng người to lớn, màu da đồng cổ, ngũ quan rõ ràng thâm thúy, không thể không nói, hắn là nam nhân vô cùng hoàn mỹ.

Khi nhìn con ngươi hắn u ám thâm thúy, có vẻ băng lãnh cao ngạo, quay chung quanh hắn một cỗ lạnh lẽo, mang vài phần cuồng ngạo, làm cho người ta không dám tiếp sát.

Trách không được Phượng Bất Hối trước kia lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền yêu sâu đậm, bất quá như vậy thì thế nào? Đó là Phượng Bất Hối trước kia không phải nàng, hơn nữa, theo ý nàng hắn vẫn không bì kịp Chiến Cảnh Thiên.

Nhìn Hiên Viên thần khóe môi nhếch lên khinh thường, Bất Hối mày thâm thúy nhếch lên, lười biếng tựa vào ghế tựa, khóe miệng gợi lên một tia cười nhạo, lạnh giọng mở miệng nói: "Thì ra là Hiên Viên thái tử, là Bất Hối không đúng, Hiên Viên Thái Tử tới ăn cơm nên thông báo với Bất Hối trước, như thế nhất định sẽ đem vị trí này để lại cho ngươi, bất quá, hiện tại ta cùng bằng hữu của ta đã ngồi ở nơi này, mong Hiên Viên Thái Tử tha thứ, tự tìm địa phương đi thôi."

Khi Bất Hối nói những câu trước, Hiên Viên Thần trong lòng thập phần khinh thường, tuy biểu hiện của nàng bất đồng nhưng vẫn giống như trước, cái gì cũng lấy hắn làm trung tâm, nhưng khi Bất Hối nói sau cùng, trong lòng hắn lại giận tái đi, cư nhiên dám cự tuyệt hắn?

"Nếu Bản Thái Tử hôm nay muốn ăn tại đây?" Tuy trong lòng Hiên Viên Thần mất hứng nhưng ngoài mặt nhìn không ra chút nào, thậm chí khóe môi vẫn treo khởi một tia mỉm cười, đối với Bất Hối nói.

Đây chính là hắn lần đầu tiên đối Bất Hối cười, cũng là lần đầu tiên cẩn thận đánh giá nữ tử có hôn ước cái từ nhỏ này, bộ dáng quả thật rất xuất chúng nhưng nghĩ đến bộ dáng nàng hèn mọn yếu đuối liền vô cùng chán ghét.

Ở đây người nào không biết Bất Hối yêu Hiên Viên Thần, cho nên cảm thấy Bất Hối nhất định sẽ đáp ứng, thậm chí đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trên mặt Bất Hối tươi cười cũng càng sâu, không nghĩ tới Hiên Viên Thần cư nhiên đê tiện như thế, uy hiếp nàng?

Hừ, hôm nay liền giết nhuệ khí ngươi!

"Hiên Viên Thái Tử đây là muốn ép buộc người khác sao? Đừng quên, nơi này là Phượng quốc, không phải Hiên Viên Quốc." Không mang theo một tia cảm tình đánh trả, trong lời nói lại vẫn mang theo ý tứ trào phúng, Hiên Viên Thần vốn đã nâng chân lên lại rơi xuống, vẻ mặt không dám tin nhìn Bất Hối.

Nữ nhân này cũng biết nàng đang nói cái gì sao? Chẳng lẽ muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?

Nam Cung Tuyệt nghe đến đó rất cao hứng, nghe ý tứ Bất Hối đối với Hiên Viên thái tử này đúng là một điểm cảm tình cũng không có, kia hắn an tâm, treo một bên ý cười đáng đánh đòn ngồi xuống bên cạnh Bất Hối: "Phượng Nhi, tới uống một ngụm trà đi trừ hoả, đừng chấp nhặt với một tên khất, rất mất thân phận."

Nghe Nam Cung Tuyệt nói, Bất Hối lần đầu tiên cảm thấy hắn thật thuận mắt, so sánh không sai, vui vẻ uống trà hắn đưa qua, thờ ơ nhìn Hiên Viên Thần cùng Phượng Uyển Tuyết.

Phượng Uyển Tuyết cũng là thập phần kinh ngạc, hôm qua Bất Hối không phải vẫn cùng trước đây một dạng sao? Như thế nào chỉ qua một ngày đã biến hóa lớn như vậy? Chẳng lẽ ngày hôm qua là nàng diễn trò?

Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Phượng Uyển Tuyết liền xông ra, nếu nói như vậy, như thế có khả năng hai cây châm bạc kia là cố ý.

Hừ, đóng kịch rất tốt, cư nhiên thành công lừa gạt mình, bất quá hôm nay cũng sẽ không buông tha ngươi.

"Thái Tử, nếu không chúng ta liền đến bên cạnh đi ăn đi, Thất Hoàng Muội đang có khách." Nàng như vậy, lập tức liền đem Bất Hối giống như đang bất cận nhân tình.

Nhưng nàng không chú ý tới Hiên Viên Thần sau khi nghe được trong mắt hiện lên một tia chán ghét, khi bàn tay nàng hướng tới hắn bị hắn xảo diệu trốn tránh, đối với Bất Hối tiếp tục nói: "Thất Công Chúa giống như quên cái gì, ngươi là vị hôn thê của Bản Thái Tử Vị lại còn cùng nam tử dựa vào gần như vậy là phạm vào nữ tắc đi."

Hắn hôm nay cũng không phải đặc biệt muốn tới đây ăn cơm, gian phòng này cũng không phải nhất định phải ngồi, nhất là sau khi thấy được Bất Hối, cho dù Bất Hối không nói hắn cũng sẽ lập tức rời đi, nhưng biểu hiện của Bất Hối thành công khơi mào tức giận trong lòng hắn, cho nên mới luôn làm khó dễ, hắn hôm nay muốn để cho nàng biết, ai mới là trời.

Tiếp theo lại lần nữa đánh giá Bất Hối.

Tốt!

Rất tốt!

Chẳng những học xong lạt mềm buộc chặt, lại vẫn học được câu tam đáp tứ.

Nghe hắn nói xong, Bất Hối thiếu chút nữa thổ ra, vị hôn thê?

Phi!

Ngày đó từ hôn rành rành trước mắt, quyết tuyệt như thế, bất quá hiện tại nàng không thể tùy tiện nói ra, quan hệ này quá lớn, một khi xử lý không thích đáng sẽ bị Hiên Viên thần tìm được chỗ trống phản kích lại.

Nhìn hắn hôm nay dám lấy việc vị hôn thê ra nói, nhất định là có nắm chắc.

"A..., vị hôn thê? Hiên Viên thái tử có phải quên cái gì hay không?" Nàng không rõ nói ra nhưng có thể nhắc nhở hắn, tin tưởng hắn hẳn không không biết.

Hiên Viên Thần vốn tưởng rằng Bất Hối nghe thế sẽ nhớ lại thân phận của nàng, thức thời sẽ khẩn trương đứng dậy ly khai, không nghĩ tới nàng cư nhiên còn dám chủ động nhắc tới việc kia.

"Bản thái tử hi vọng ngươi nhanh ly khai, nếu không!" Nói sau cùng một đạo ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bất Hối, đối với nàng phóng ra một đạo áp lực vô hình.

Bất Hối không nhúc nhích chút nào, khí thế của hắn có lẽ rất mạnh, nhưng nàng ngay cả Chiến Cảnh Thiên cũng không sợ, còn có thể sợ hắn? Sẳng giọng ánh mắt quét trở về, lạnh giọng nói: "Nếu không thì thế nào?"

Đối với đột nhiên biến hóa của hai người, phòng trong mỗi người đều là cao hứng, Bách Lý Hề cảm thấy Bất Hối làm rất tốt, đối với loại nam nhân này không nên cho sắc mặt hoà nhã, Phượng Uyển Tuyết lại càng cao hứng, cứ như vậy, Hiên Viên Thần khẳng định sẽ không cưới Bất Hối.

Trong lòng Hiên Viên Thần ngầm giật mình, hắn không nghĩ tới Bất Hối cư nhiên có thể chống cự uy hiếp của hắn, hơn nữa còn dám phản kích trở lại, xem ra lá gan nữ nhân này biến đại sao, hắn hôm nay muốn nhìn nàng như thế nào xong việc.

"Người tới, dọn bàn cho Bản Thái Tử." Dứt lời, lập tức có một đám hắc y nhân xuất hiện bên cạnh hắn, thời khắc chuẩn bị động thủ.

Đồng dạng, nghe được của hắn nói, Phượng Yêu cùng Nguyên Bích tự động đứng ở bên cạnh Bất Hối, Nam Cung Tuyệt, Bách Lý Hề còn có Lý Mộc Dương đem Bất Hối bảo vệ ở phía sau, chỉ cần có người tiến vào, bọn hắn liền đánh lại.

Nam Cung Tuyệt vẻ mặt lại càng hưng phấn, hắn thích nhất đánh nhau, đã nhiều ngày ngứa tay, quay đầu nhìn Bất Hối liếc mắt một cái: "Phượng Nhi ngươi cần phải chú ý chút, tên khất cái điên này biến thành chó điên, đừng để bị cắn."

Câu nói của hắn thành công làm cho Hiên Viên Thần đen mặt, những người trong phòng chỉ có Nam Cung Tuyệt là hắn không biết, cư nhiên dám lặp đi lặp lại nhiều lần gọi hắn như vậy, tay giương lên, hắc y nhân đứng ở trước người lập tức hướng về đám người Bất Hối đánh tới.

Hai phe người càng tới càng gần, mắt thấy muốn giao thủ, Phượng Uyển Tuyết ở bên cạnh nhìn lại càng kích động vạn phần, nàng thật hy vọng Bất Hối liền trực tiếp bị giết như vậy.

"Rút!"

Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên có người ở bên cạnh Hiên Viên Thần thì thầm một phen, sắc mặt Hiên Viên Thần nhất thời đen lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua Bất Hối mang theo người rời đi.

Cuộc chiến này không đánh đối thủ liền đi, làm cho Bất Hối cực kì buồn bực, nàng còn muốn nhìn Hiên Viên Thần tới cùng có thực lực gì.

Phượng Uyển Tuyết thấy Hiên Viên Thần đột nhiên rời đi, sắc mặt lập tức suy sụp, trừng Bất Hối một cái, mang theoTiểu Điệp cũng ly khai.

Người chướng mắt đã đi, các nàng liền ngồi xuống, chưởng quầy đem đồ ăn rơi xuống đổi đi, hơn nữa lại mang tới hai Túy Tiên Gà, mấy vị này đều là đại gia, ngay cả Hiên Viên thái tử cũng dám đối nghịch, bọn hắn nếu không đưa lên món ăn này còn không hủy đi điếm của bọn hắn.

Bửa tiệc này mọi người ăn đều cực kỳ vui vẻ, chỉ có Tam Công Chúa có vẻ đăm chiêu, đợi sau khi ăn xong liền tìm lý do rời đi, Lý Mộc Dương, Bách Lý Hề còn có Nam Cung Tuyệt tiễn Bất Hối trở về, sau cùng mỗi người trở lại chỗ ở từng người, Nam Cung Tuyệt vẻ mặt lưu luyến không rời, rất muốn vào ở, sau cùng bất đắc dĩ, Bất Hối đáp ứng hắn ngày mai cùng hắn đi du hồ hắn mới vui vẻ rời đi.

Trở lại phủ hộ Quốc Công Chúa, Nguyên Bích nói thư gửi cho Chiến Cảnh Thiên đã có hồi âm, đồng thời lấy ra một phong thơ đưa cho Bất Hối, cười nhạt nói: "Tiểu thư, đây là thư Vương gia đưa cho ngươi."

Bất Hối khẽ cau mày, nghi hoặc tiếp nhận thư, từ Chiến quốc đến Phượng quốc đi lại nhanh nhất cũng cần một tháng, như thế nào nhanh như vậy đã trở về?

Phượng Yêu nhìn thoáng qua, tuy trong mắt là ý cười bất quá lại có chút thất vọng, thực hâm mộ tiểu thư có thể nhận được thư.

Nguyên Bích nhìn ra nghi hoặc của Bất Hối, có chút vô lực nói: "Vương gia từ sau khi tiểu thư ly khai liền bắt đầu viết thư, nói mỗi ngày gửi đi hai phong, buổi sáng một phong, buổi tối một phong, như vậy tiểu thư có thể thời điểm sáng sớm tỉnh lại người đầu tiên nhớ đến chính là hắn, buổi tối đi ngủ người nghĩ đến cũng là hắn, như vậy tiểu thư mỗi thời mỗi khắc nhớ đến đều là Vương gia."

Trời ạ!

Bất Hối thổ huyết, hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào ra cái chiêu này?

Kỳ thật những thứ này cũng không phải Chiến Cảnh Thiên nói cho Nguyên Bích, là Hoa Thiên Thần nói, ái muội nhìn thoáng qua Phượng Yêu, từ trong lồng ngực lấy ra một phong thơ: "Phượng Yêu muội muội, đây là đưa cho ngươi."

Hoa Thiên Thần lúc trước giao thư cho liền nói như vậy, phòng ngừa Phượng Yêu bị Bách Lý Hề cùng nam nhân khác mê hoặc, nhất định phải mỗi ngày hai phong thư.

"Hoa Thiên Thần gửi, mau lấy qua nhìn xem pía trên viết cái gì?" Bất Hối đối với nội dung Chiến Cảnh Thiên viết đã không có hứng thú, nàng tò mò Hoa Thiên Thần viết cái gì, phải biết rằng Phượng Yêu trong khoảng thời gian này đều ngồi ngẩn người.

Phượng Yêu không nghĩ tới lại có thư cho nàng, hai mắt mất mát lập tức tràn ngập kinh hỉ, từ trong tay Nguyên Bích đoạt lấy thư, thẹn thùng chạy ra.

"Ai, đúng là con gái lớn không giữ được." Bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy thư Chiến Cảnh Thiên viết nhìn lại, một mở đầu vẫn là một câu buồn nôn, tiếp theo là quan tâm, sau đó là một đống lớn dặn dò, đơn giản là không được nhìn nam nhân khác các loại.

Hơn mười tờ giấy viết thư, có hơn phân nửa đều là hắn dặn dò việc này.

Bất Hối tức giận đem thư ném sang một bên, vốn nghĩ muốn viết thư mắng lại, nhưng suy nghĩ lại thôi. Nàng không xem mặt sau không được sao, cho nên trực tiếp đem mặt sau ném tới một bên, đem phía trước thu vào.

Về sau lại sợ có người nhặt được những thư này, lại không nỡ đốt, quyết định dấu đi.

Phượng Yêu lấy được thư chạy về phòng mình, khẩn trương khóa cửa lại, sau đó cũng khóa kỹ cửa sổ, sợ có người theo vào, cửa sổ vừa đóng trong phòng liền tối đen, lại đi đốt ngọn đèn, lúc này mới từ trong lòng đem thư đem ra.

Nhìn trên phong thư bốn chữ to rồng bay phượng múa ‘Yêu Nhi thân mến’, tâm đột nhiên bùm bùm nhảy dựng, trên mặt cũng nóng, đối với nội dung bên trong cực kì chờ mong, không biết hắn rốt cuộc viết gì.

Thật cẩn thận cắt bỏ phong thư, lấy ra một chồng thư, đúng vậy, cùng Bất Hối một dạng, cũng là một chồng, chờ mong cầm lấy thư bắt đấu đọc.

"Yêu Nhi thân ái của ta, một ngày không thấy như cách ba thu, lần này không thể cùng ngươi cùng một chỗ trong lòng có bao nhiêu sao tưởng niệm . . . . . ."

Tuy Hoa Thiên Thần mỗi lần gặp mặt cũng là không đứng đắn như vậy, nhưng tim của nàng chưa từng đập nhanh như khi nhìn thấy phong thư này, khóe miệng tự nhiên gợi lên, miệng lại vẫn nhẹ giọng thì thầm : "Thực không đứng đắn. . . . . ."

Bốp bốp!

"Phượng Yêu, mở cửa, trời rất nóng ngươi đóng cửa lại cũng không sợ nóng sao." Nguyên Bích đứng ở cửa một bên gõ cửa một bên trêu chọc nói.

Nguyên Bích cùng Phượng Yêu vì bảo hộ an toàn cho Bất Hối, cho nên các nàng ở cùng một chỗ, Phượng Yêu kích động đem thư thu lại mới chạy ra mở cửa, bất quá đôi má hồng hồng đã bán đứng lòng của nàng.

"Oa? Phượng Yêu muội muội sinh bệnh sao? Mặt như thế nào đỏ như vậy, có muốn tìm Hoa thần y tới đây nhìn xem hay không?" Nguyên Bích hiện tại tính cách cũng rộng rãi rất nhiều, tuy còn không dám lấy Bất Hối nói đùa, nhưng có thể cùng Phượng Yêu nháo.

Hai người náo loạn một hồi mới ngủ, bất quá Phượng Yêu ngủ một nửa lại bò lên. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Bất Hối đến phòng luyện công nghiên cứu kiếm pháp Duệ Quý Phi lưu lại cho nàng, sau khi luyện tập một bộ cảm thấy kiếm pháp này nhìn đơn giản, kì thực rất khó tu luyện, yêu cầu cũng rất cao, may mà nàng căn bản rất tốt, việt luyện cũng dễ dàng, nếu bộ kiếm pháp này luyện thành, mặc dù không dám đảm bảo có thể đánh thắng được Chiến Cảnh Thiên nhưng trình độ như Trương Thiết cũng không thành vấn đề.

Đồng thời, càng làm cho nàng vui sướng là công Hiệu Hỏa Linh Quả cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng, nàng chỉ tu luyện nửa canh giờ nội lực đã có thể vượt qua ngày thường tiến vào thành quả một tháng tu luyện.

"Phượng Nhi, Phượng Nhi, đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi du hồ." Bất Hối mới vừa từ phòng luyện công ra liền nghe được thanh âm của Nam Cung Tuyệt, hắn cũng giống như ngày hôm qua, chính mình từ trên tường trèo vào, xem ra cũng cần phải mau chóng bố trí trận pháp.

Nam Cung Tuyệt sẽ không thương hại mình nhưng người khác thì sao?

Tiếp tục nghe Nam Cung Tuyệt kêu to, bất đắc dĩ thở dài: "Ta ở bên này."

"Phượng Nhi, ngươi như thế nào từ bên kia trở về, có phải bởi vì quá hưng phấn nên đêm qua ngủ không ngon hay không? Giống như ta, ta liền một đêm không ngủ, cho nên sáng sớm đã tới đây." Vẻ mặt Nam Cung Tuyệt nịnh bợ đi theo phía sau Bất Hối, hắn thật sự cả đêm không ngủ, chẳng qua không phải quá hưng phấn mà là hôm qua ăn gà nhiều quá, đau bụng cả một đêm!

"Công chúa, ngoài cửa Lý tướng quân cùng Bách Lý quốc Tam hoàng tử cầu kiến." Quản gia cung kính hướng Bất Hối xin chỉ thị, hắn không nghĩ tới phủ công chúa lại có thể náo nhiệt như vậy, mỗi ngày khách nhân đều nối liền không dứt, tuy chỉ có mấy vị này.

". . . . . ."

Bất Hối hết chỗ nói rồi, xem ra phủ Hộ Quốc Công Chúa này của nàng thật đúng là chọc người.

"Về sau Lý tướng quân cùng Tam hoàng tử đến có thể trực tiếp mời vào, không cần thông báo." Hai người kia đối nàng đều rất quan tâm, cho nên Bất Hối mới có cách nghĩ này.

Nàng vừa nói xong, Nam Cung Tuyệt lập tức không vừa ý, dựa vào cái gì hai người nham hiểm kia không cần thông báo, đen mặt đi theo Bất Hối: "Phượng Nhi, ngươi bất công, vì cái gì bọn hắn tiến vào thì không cần thông báo, ta cũng phải được tùy ý ra vào nơi này."

Nhìn Nam Cung Tuyệt giận dỗi, Bất Hối hiện tại nghiêm trọng hoài nghi tuổi của hắn, hẳn không là hài tử đi.

"Nhanh nói cùng quản gia." Nam Nam Cung Tuyệt tiếp tục xoắn xuýt nói, hắn nhất định không thể để cho hai người kia cảm thấy bọn hắn có đặc quyền.

Thấy vậy, Bất Hối trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi chừng nào thì để cho người ta thông báo quá."

Hả?

Nam Cung Tuyệt suy nghĩ, cũng đúng, hắn là trường hợp đặc biệt, cho tới bây giờ chưa từng thông báo.

Bởi vì hắn cho tới bây giờ liền không đi qua đại môn!

Bất quá hắn vẫn không cam tâm, sau cùng Bất Hối phải nói hắn về sau cũng không cần thông báo mới an tĩnh lại.

Kỳ thật những thứ này cũng chưa là cái gì, Bất Hối suy nghĩ, tuy người trong phủ Hộ Quốc đều là Phượng Kình Thiên thưởng cho nàng, nhưng khẳng định không sử dụng thuận tiện bằng người của mình. Còn một điểm, Vô Ảnh cùng nàng nói qua, đêm qua tới rất nhiều thám tử.

Nếu bày trận pháp ở hậu viện, chỉ có người của mình có thể đi vào mới tốt nhất.

"Các ngươi tới làm gì?" Vừa thấy hai nam nhân kia, Nam Cung Tuyệt giống như gà mẹ bảo vệ gà con đem Bất Hối giấu về phía sau, trừng mắt nói với Bách Lý Hề cùng Lý Mộc Dương, hôm qua hắn chỉ hẹn một mình Bất Hối.

Bách Lý Hề giống như không thấy hắn, mang theo bữa sáng trong tay nói: "Sư muội, đây là Đậu Hoa ngươi thích nhất, nhớ năm ngươi mười tuổi trở về một lần ăn Đậu Hoa nhà bọn họ liền nhớ mãi không quên, làm hại đoạn thời gian kia chúng ta mỗi ngày đi theo ngươi ăn Đậu Hoa."

Bách Lý Hề vừa nói, Bất Hối nghĩ lại, quả thật có có chuyện như vậy, khi đó thật đúng là khổ Phượng Yêu, nhỏ như vậy đã phải học làm đậu, tay nghề của nàng cũng là từ kia mới bắt đầu luyện ra.

"Nhà bọn họ còn ở đó sao?" Bất Hối gạt Nam Cung Tuyệt ra đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nghe hương vị, quả thật là hương vị trong trí nhớ.

Lý Mộc Dương cũng đi theo ngồi xuống: "Nhà bọn họ đã sớm đổi địa phương, Bách Lý huynh đi tìm từ lúc trời còn chưa sáng cho tới bây giờ mới tìm được."

"Sư huynh, Lý tướng quân, nha, đây là Đậu Hoa, là vị trong trí nhớ." Đối Đậu Hoa này ấn tượng sâu nhất là Phượng Yêu, nàng đã vì Bất Hối làm nửa năm.

Mấy người ngồi cùng một chỗ tự nhiên ăn bữa sáng, chẳng qua phần lớn đều là Nam Cung Tuyệt ăn, sau khi nếm qua điểm tâm mới đi đến hồ nước ngoài Phượng Thành. Bách Lý Hề còn không biết Bất Hối đã không phải là sư muội trước kia, cho nên lo lắng nàng sợ nước, Lý Mộc Dương cũng một dạng, sáng sớm cũng tìm tới.

Cứ như vậy, tất cả mọi người thật cao hứng, trừ Nam Cung Tuyệt.

Thời tiết hôm nay cũng rất mát mẻ, bây giờ còn chưa tới buổi trưa, thời tiết cũng không nóng, lúc này du hồ là tốt nhất.

Hồ nước nằm ở phía nam Phượng Thành, tục truyền nói có người ở trên hồ nhìn thấy Phượng Hoàng bay lượn, cũng tên là hồ Phượng Hoàng, Phượng Thành cùng Phượng quốc cũng là vì vậy mà được gọi, chẳng qua về sau thói quen kêu thành Phượng hồ.

Tuy hiện tại là buổi sáng nhưng trên mặt hồ đã có rất nhiều du thuyền, đa số là văn nhân mặc khách, đương nhiên, cũng có một vài đôi tình lữ du ngoạn, nghe nói buổi tối nơi này càng thêm náo nhiệt.

"Sư muội, ngươi xác định muốn du hồ sao? Nếu không chúng ta ở trên bờ nhìn đi." Bách Lý Hề vẫn lo lắng, Bất Hối trước đây rất sợ nước.

Nam Cung Tuyệt vừa nghe liền không vừa ý, ngươi sáng tinh mơ phá hoại ước định của hai người chúng ta, bây giờ còn ngăn cản Bất Hối lên thuyền, dùng sức đẩy Bách Lý Hề ra, lôi kéo ống tay áo Bất Hối liền hướng thuyền hoa đi đến: "Ngươi như thế nào giống như lão bà bà, Phượng Nhi không phải nói không có việc gì sao."

Hắn hiện tại đã không dám kéo tay Bất Hối hoặc là cánh tay, bởi vì mỗi lần chỉ cần hắn muốn tới gần Bất Hối, Nguyên Bích sẽ như phát điên công kích hắn, cho nên sau khi Nguyên Bích xuất hiện, hắn cũng chỉ dám kéo ống tay áo Bất Hối.

Bách Lý Hề thấy Bất Hối lên thuyền thực không có việc gì mới yên tâm chút, tiếp theo cũng theo đi lên, Lý Mộc Dương cũng đi lên, mấy người bọn hắn thuê thuyền hoa tương đối lớn, tuy đã có sáu người nhưng vẫn có vẻ rộng rãi.

Sáu người ở trong khoang thuyền, người chèo thuyền hướng chính giữa hồ nước chèo tới, ở giữa hồ có vẻ rộng mở, tầm nhìn cũng càng thêm mở rộng.

Trong khoang thuyền dưa và trái cây điểm tâm, còn có đàn cổ, cái gì nên có đều có, Phượng quốc trừ điềm quả nổi danh còn có rất nhiều hoa quả nhiệt đới, Bất Hối nhiều ngày đã nếm được một chút, hiện nay chọn chính mình thích bắt đầu ăn, Phượng Yêu cùng Nguyên Bích ngồi ở cạnh nàng, Bách Lý Hề cùng Lý Mộc Dương ngồi hai bên cạnh, Nam Cung Tuyệt chỉ có thể buồn bực ngồi đối diện Bất Hối, gắt gao trừng mắt Phượng Yêu cùng Bất Hối.

Nhiệt độ trên mặt hồ so với trên bờ vẫn còn đang mát mẻ chút, gió nhẹ lướt qua mặt, trong lòng thoải mái hết sức.

Đông. . . . . .

Thuyền của các nàng sắp tới giữa hồ, trên một chiếc thuyền hoa khác truyền ra thanh âm đàn cổ, cũng có thanh âm ngâm thơ làm câu đối. Trong thuyền hoa có rất nhiều thiên kim tiểu thư, những nam tử này đều vội vã biểu hiện, khoe khoang. Mặt khác, cũng có rất nhiều nữ tử phong trần, vài vị hảo hữu ngồi cùng một chỗ, đầu thuyền có vị cô nương đang đàn một tiểu khúc, khung cảnh thật xinh đẹp.

"Hừ, đàn này là cái gì, khó nghe muốn chết, quả thực là loại hành hạ." Nam Cung Tuyệt tâm tình không vui, lại không dám lấy Bất Hối giương oai, cũng chỉ có thể đem khí đến trên thân người khác.

Nhưng không đợi hắn xì, một đạo tiếng đàn khác vang lên, đạo tiếng đàn này vừa vang lên lập tức liền đem những cầm khúc trước cái này đều so ra kém hơn, ngay cả những người đang ngâm thơ cũng không ai nói, tất cả mọi người ngưng thần tĩnh khí nghe, trong lúc này trên mặt hồ chỉ còn lại một loại thanh âm.

Ước chừng qua một nén nhang, tiếng đàn du dương mới ngừng lại, Bất Hối tinh thông âm luật, cũng đã từng nghe Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam biểu diễn, tài nghệ các nàng cũng rất sâu nhưng hoàn toàn không thể so sánh với cầm này.

Bốp bốp. . . . . .

Tiếng đàn rơi xuống, trong thuyền hoa xuất hiện rất nhiều tiếng vỗ tay, nhao nhao khen tiếng đàn này chỉ có ở trên trời, đám người Bất Hối cũng nhìn ra ngoài, tiếng đàn là từ thuyền hoa lớn nhất trên hồ truyền ra, thời điểm các nàng đi xem chỉ nhìn đến một bóng lưng bạch y nữ tử, giống như đang thẹn thùng trốn vào trong khoang thuyền.

"Người này trình độ quả thật rất cao. . . . . . Nhưng trong tiếng đàn cũng có khuyết điểm, tuy rất êm tai, đàn cũng hết sức thuần thục, nhưng tình cảm còn chưa đủ, nếu thêm vào tình cảm, tin tưởng sẽ càng tiến thêm một bậc." Bách Lý Hề cũng tinh thông âm luật, nhịn không được bình phẩm một chút.

Nam Cung Tuyệt vừa nghe, sắc mặt lộ ra mỉm cười khinh thường: "Ngươi nói thật dễ nghe, có bản lĩnh đàn một thủ cho gia xem xét ngắm nghía, nhìn xem có phải người đàn tốt hay không."

Đồng thời, trong lòng đắc ý cười, xem đi, hắn thông minh như vậy, nếu Bách Lý Hề đánh đàn hắn liền khen thưởng mấy đồng tiền, đến lúc đó cho dù hắn đàn tốt cũng là kẻ mua vui cho hắn, nếu không dám đàn, như vậy có thể châm chọc hắn, cho nên lại vẻ mặt chờ đợi chờ Bách Lý Hề trả lời.

Phượng Yêu thấy thế, khinh bỉ trợn mắt nhìn hắn: "Tiếng đàn của Sư huynh đương nhiên so với kia dễ nghe hơn, nếu cùng tiểu thư hợp tấu, tin tưởng thiên hạ không ai có thể sánh bằng."

"Phượng Nhi cũng biết đánh đàn?" Nam Cung Tuyệt vừa nghe, lập tức quên tính kế của hắn, ngồi xỗm bên cạnh Bất Hối hỏi, bài hát lần trước của Bất Hối vẫn quanh quẩn bên tai hắn.

"Cái gì gọi là biết đàn, ngươi đây là đang coi thường tiểu thư." Phượng Yêu thấy Nam Cung Tuyệt một mực chèn ép Bách Lý Hề, trong lòng thập phần không thoải mái, mượn Bất Hối chèn ép trở về.

"Phượng Nhi ——"

". . . . . ."

Bất Hối trừng mắt Phượng Yêu một cái, thực tìm việc cho nàng, vị đại gia này lại phát ra loại bám người, nếu nàng hôm nay không đáp ứng lỗ tai sẽ phải chịu khổ.

Lý Mộc Dương nghe Phượng Yêu nói cũng là cảm thấy hết sức hứng thú, bởi vì hắn nghe được lời đồn là Bất Hối cái gì cũng không biết, nhưng nàng đã cho hắn rất nhiều kinh hỉ, không biết hôm nay còn có thể đạt được một lần kinh hỉ hay không, cho nên ôn nhu hỏi: "Công chúa và Bách Lý huynh có thể cho mọi người mở rộng tầm mắt."

Bách Lý Hề không nghĩ tới Nam Cung Tuyệt cư nhiên sẽ cho hắn một cơ hội như vậy, từ khi ở hoàng cung Chiến quốc bọn họ đúng là chưa từng có cơ hội hợp tấu, nhớ ngày đó ở trên núi Thanh Phong mỗi ngày đều khảy mấy khúc đàn.

Nghe Lý Mộc Dương cùng Bách Lý Hề nói, trong lòng Bất Hối cũng đấy lên hứng thú, gật đầu đáp, tiếp theo đứng dậy đi đến đàn cổ ngồi xuống.

Nhìn Bất Hối ngồi xuống, Nam Cung Tuyệt vẻ mặt đắc ý, trong thuyền hoa chỉ có một cây đàn cổ, cho nên chỉ có thể để một mình Bất Hối khảy đàn, nhưng không đợi hắn cười xong liền trợn tròn mắt, bởi vì Bất Hối đối với Bách Lý Hề nói: "Sư huynh, nơi này chỉ có một cây đàn cổ, chúng ta liền cùng dùng cái này đi."

Bách Lý Hề tất nhiên là cao hứng đứng dậy đi qua, ngồi xuống bên cạnh Bất Hối, hai người trao đổi ánh mắt liền biết muốn khảy khúc gì.

"Nham hiểm, ngươi tại sao lại ngồi ở bên người Phượng Nhi chúng ta ——" không đợi hắn nói xong, huyệt đạo của hắn đã bị Nguyên Bích điểm trúng, lần này rốt cục thanh tĩnh.

Đông. . . . . .

Bất Hối cùng Bách Lý Hề đồng khởi động thủ, ngón tay trắng nõn ở trên đàn cổ phát ra một âm thanh thanh thúy, hai người các nàng đã từng hợp tấu vô số lần, cho nên phối hợp không chê vào đâu được, trong thuyền hoa mọi người lập tức liền say mê trong tiếng đàn.

Nghe được tiếng đàn như vậy, tiếng đàn động lòng người vừa mới nghe được kia giống như là bã.

Trong thuyền hoa lớn nhất trên hồ, trong lòng Phượng Uyển Tuyết thập phần đắc ý, cầm kỹ của nàng ở trong Phượng Thành vô cùng nổi danh, ngay cả phụ hoàng cũng thường xuyên khen ngợi nàng, hôm nay lại càng phát huy ra siêu trường thủy bình, nghe tiếng vỗ tay bên ngoài thuyền hoa độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn.

Hiên Viên Thần nhìn Phượng Uyển Tuyết có chút đắc ý, trong lòng có chút phiền chán, bởi vì hôm qua hắn đột nhiên có việc rời đi, chỉ có thể đáp ứng Phượng Uyển Tuyết hôm nay bồi nàng đi du hồ, sáng sớm đã bị Phượng Uyển Tuyết tới tìm, mới vừa đến giữa hồ Phượng Uyển Tuyết liền vội vàng đàn một khúc.

Hắn cũng tinh thông âm luật, tuy cảm thấy Phượng Uyển Tuyết đàn không sai, nhưng vẫn thiếu một cái gì đó, cùng thủ khúc đã từng nghe kia căn bản không cách nào so sánh được.

Nhớ tám năm trước, hắn cùng Phụ Hoàng lần đầu tiên đến Phượng quốc, ở trên đường cảm thấy nhàm chán liền tự mình ra ngoài đi dạo một vòng, cũng là khi đó, hắn ở trên núi nghe được tiếng đàn đẹp nhất, nhưng năm đó hắn quá mức say mê trong tiếng đàn, thế cho nên khi hắn đuổi theo nơi đó đã không ai.

Mãi đến về sau, hắn đặc biệt thích đàn cổ, cũng thích nghe người khác đàn, tìm rất nhiều người tiến cung đánh đàn cho hắn, nhưng cũng không nghe được giai điệu tươi đẹp như thế, nhưng hắn vẫn không buông tay, một mực tìm kiếm người đánh đàn kia, hắn tin tưởng nhất định là một vị nữ tử mỹ lệ. Về sau trên phố đồn đãi, Thái Tử Hiên Viên Quốc rất yêu thích đàn cổ.

Bất Hối cũng là nghe được lời đồn này mới khắc khổ tu luyện cầm nghệ.

Phượng Uyển Tuyết cũng nghe được lời đồn này, nàng cố gắng học đánh đàn nhiều năm như vậy cũng là vì nguyên nhân này. Nàng cảm thấy, chỉ cần nàng vì hắn đàn một khúc, hắn nhất định sẽ yêu nàng, quả nhiên, nàng lần đầu tiên đánh đàn ở trước mặt Hiên Viên Thần đã có được tán thưởng của hắn, cũng là từ khi đó bắt đầu, thái độ Hiên Viên Thần đối với nàng liền không giống trước.

"Nếu Thái Tử thích, Uyển Tuyết sẽ vì ngươi khảy một thủ." Phượng Uyển Tuyết vẻ mặt chờ mong đến bên người Hiên Viên Thần, tự mình vì hắn rót một ly rượu, nhìn tuấn nhan hoàn mỹ của hắn, tâm đều đã say.

Đông. . . . . .

Ngay lúc Hiên Viên Thần muốn mở miệng cự tuyệt, trên mặt hồ lại vang lên một đạo tiếng đàn, mới vừa vang lên âm thanh đầu tiên, Hiên Viên Thần liền kích động đứng lên, vội vàng ra khoang thuyền tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.

Cơ hồ tiếng đàn thứ nhất của đối phương vừa mới hạ xuống, hắn liền tìm ra phương hướng truyền ra tiếng đàn, trên mặt lần đầu tiên lộ ra tươi cười, thủ khúc này, thanh âm này cùng hắn tám năm trước nghe được là một dạng.

"Thái Tử người làm sao vậy." Phượng Uyển Tuyết cũng vội vàng đuổi tới, đối với sự kích động của Hiên Viên Thần, trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm không tốt, khi nhìn đến Hiên Viên Thần cư nhiên nở nụ cười tâm triệt để trầm xuống.

Từ khi nàng quen biết Hiên Viên Thần, hắn cho tới bây giờ chưa từng cười, hôm nay lại vì một một đạo tiếng đàn mà lộ ra tươi cười, lại kích động như vậy, có thể thấy đối phương đối với hắn ảnh hưởng rất lớn.

Hiên Viên Thần không để ý nàng, vươn người nhảy lên, đạp nước trên mặt hồ hướng cái thuyền hoa kia bay vút mà đi, Phượng Uyển Tuyết cũng vội vàng kêu người chèo thuyền đem thuyền hoa tính toán qua đi.

Bất Hối cùng Bách Lý Hề đang khảy đàn, đột nhiên nhận thấy có cao thủ hướng đến thuyền hoa các nàng, lập tức dừng tay trở nên cảnh giác, Nam Cung Tuyệt, Lý Mộc Dương, Phượng Yêu, Nguyên Bích cũng đã đã nhận ra, còn tưởng rằng là thích khách, cho nên đồng thời xuất thủ.

Người ở trên thuyền hoa đều là cao thủ, hợp lực lại có thể nghĩ công lực có bao nhiêu cường, mũi chân Hiên Viên Thần vừa muốn bước vào thuyền hoa, thân thể nghiêng sang một bên, khó khăn né tránh công kích, nhưng khí đã tản ra, nếu không có lực khẳng định sẽ rơi vào trong nước, ngay vào thời khắc mấu chốt, một chưởng đánh tới nước, mượn lực này nhảy lên thuyền.

Đám người Bất Hối cũng tại lúc này đi ra ngoài, vừa thấy là Hiên Viên Thần, mày thâm sâu nhăn lại, quanh thân trở nên phòng bị, chẳng lẽ hắn biết các nàng ở trong này, vì chuyện ngày hôm qua mà đến?

Thuyền hoa trên hồ nước dập dờn lay động vài cái, Hiên Viên Thần cũng có chút sững sờ, hắn không nghĩ tới trong thuyền này lại là đám người Bất Hối.

Vừa rồi khi hắn tới bởi vì tránh né công kích, cho nên không nhìn được đánh đàn là người nào, hiện tại trong lòng suy đoán, chẳng lẽ ngưới vừa mới đánh đàn là Bất Hối?

"Không biết Hiên Viên thái tử đến là có chuyện gì? Chẳng lẽ là vì chuyện ngày hôm qua?" Đối mặt với Hiên Viên Thần Bất Hối cũng không có sắc mặt hoà nhã, lạnh lùng đối với hắn nói.

Hiên Viên Thần tuy mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng rất loạn, nếu như người đánh đàn thực là Bất Hối hắn nên làm sao? Người hắn vẫn tâm tâm niệm niệm cư nhiên là vị hôn thê mình ghét nhất? Còn có gì so với này kỳ quái hơn?

"Xin hỏi người vừa mới đánh đàn là ai?" Hắn không để ý đến vấn đề của Bất Hối, ánh mắt nóng bỏng nhìn Bất Hối hỏi, trong lòng ẩn ẩn hi vọng người kia là nàng, mà cũng khẳng định người kia là nàng. Tuy bên trong có ba vị nữ tử, nhưng hai người kia vừa thấy liền là hạ nhân, hạ nhân làm sao có thể tài hoa như vậy?

Nghe được vấn đề của hắn, Bất Hối mày nhíu lại, ánh mắt chờ mong của hắn nàng cũng đoán được phân nửa, nàng cũng không muốn bị vướng mắc.

Nghĩ tới đây, Bất Hối thu hồi phòng bị trên mặt, khóe miệng treo lên tia cười nhạt: "Hiên Viên thái tử thích thủ khúc kia của Sư Huynh sao? Thái tử thật có ánh mắt, kia là Sư Huynh tự mình sáng tác."

Xì!

Hiên Viên Thần vừa nghe, một búng máu thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Sư huynh?

Tự nghĩ ra?

Nghi hoặc nhìn thoáng qua Bách Lý Hề áo trắng phất phới đứng ở bên người Bất Hối, mặt đều đen, người hắn tâm tâm niệm niệm tám năm cư nhiên là nam nhân?

"Hiên Viên thái tử hẳn không nhìn trúng Tam hoàng tử chứ, Phượng Nhi đáng thương, ngươi vẫn nên theo ta đi đi." Nam Cung Tuyệt nhìn Hiên Viên Thần, sau đó vui sướng khi người gặp họa trêu chọc nói, trong lòng đều phải vui ngất trời, chuyện Hiên Viên Thần đoạn tụ chạy không thoát.

Khi Lý Mộc Dương nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Thần tất nhiên là hiểu ý tứ kia, bọn hắn ngu ngốc mới đem Bất Hối nói ra, vốn thủ khúc kia là Bách Lý Hề cùng Bất Hối đàn, nói là Bách Lý Hề cũng không phải là nói dối.

Lúc này Phượng Uyển Tuyết cũng đuổi tới, khi nhìn thấy đám người Bất Hối cũng là sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia ám mang, nếu Bất Hối dám đoạt Hiên Viên Thần đi, nàng nhất định sẽ giết nàng.

"Thì ra là Thất muội, tiếng đàn vừa rồi kia là Thất muội đàn à? Hoàng Tỷ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua khúc nhạc động lòng người như vậy." Phượng Uyển Tuyết thu hồi hận ý trong mắt, cũng chậm rãi đi lên thuyền hoa.

Nghe vậy, khóe miệng Lý Mộc Dương cũng nhẹ nhàng câu lên, đối với Phượng Uyển Tuyết nói: "Lục Công Chúa nói đùa, vừa rồi đánh đàn là Bách Lý huynh, không phải Hộ Quốc Công Chúa."

Sao?

Phượng Uyển Tuyết không phản ứng kịp, không thể tin nhìn Bách Lý Hề toàn thân áo trắng đứng ở đầu thuyền, thật sự là hắn đàn?

Nếu thật sự là hắn, nàng an tâm.

"Mấy vị không ngại chúng ta lưu lại chứ." Hiên Viên Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhìn Bất Hối, hy vọng có thể từ trên mặt của nàng nhìn ra manh mối, nhưng hiển nhiên hắn cái gì cũng không nhìn ra được.

"Nếu Hiên Viên thái tử không ngại, liền lưu lại đi." Bất Hối biết hôm nay Hiên Viên Thần nếu không nhận được đáp án chắc chắn, sẽ không rời đi, cho dù hôm nay rời đi, về sau cũng sẽ tìm nàng phiền toái.

Sắc mặt Phượng Uyển Tuyết càng thay đổi, tự nhiên biết mục đích của Hiên Viên Thần, xem ra thủ khúc kia đối với hắn không tầm thường.

Thuyền hoa ban đầu có chút trống trải, lại gia nhập hai người có vẻ hơi chen chúc, tám người ngồi ở một cái bàn dài im lặng không biết nên nói gì.

Sau cùng vẫn là Bất Hối mở miệng trước, đối với Bách Lý Hề cười nhạt nói: "Sư huynh vừa rồi thủ khúc kia còn chưa đàn xong, khó có được Hiên Viên thái tử cũng thích, liền tiếp tục đàn đi."

Bách Lý Hề đối với Bất Hối ôn nhu cười, hắn tất nhiên là biết ý tứ của Bất Hối, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh đàn cổ, giơ tay lên bắt đầu đàn.

Âm điệu sau khi xuất hiện cùng vừa rồi hoàn toàn giống nhau, sắc mặt Hiên Viên thần rốt cục hoàn toàn đen!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play