-Yo, Vũ Hạo. Ngươi chơi thật lớn a. Tiểu Đào cũng bị ngươi dọa đấy. Haizz, báo hại ta bị nàng dọa tối về cho ta một trận kìa.
Phi Linh nhớ tới Mã Tiểu Đào, không khỏi ai oán nói. Vương Đông nghe thế cười. Đáng đời ngươi. Vương Đông nghĩ.
Cười đùa đàm tiếu xong. Cả ba đều hướng ra ngoài. Hoắc Vũ Hạo có vẻ bị nhiều học viên khác vây quanh vì sự cố vừa xảy ra. Hoắc Vũ Hạo cũng giải thích về hồn hòn mười vạn năm là giả. Còn lại thì không nói gì nữa.
---------
Chiều tối, mặt trời gần xuống, hoàng hôn lấp ló. Tại một góc nào đó.
-Chuyện này… Thiếu chủ, ngươi có thể xem xét lại được không?
Một thanh niên mặc áo đen chùm đầu, giọng khàn khàn nói với một thiếu niên ngang tuổi Hoắc Vũ Hạo, với một bộ tóc màu vàng óng.
-Đây là Sử Lai Khắc. Phong hào đấu la ở đây nhưng là nhiều hơn ở Đế quốc chúng ta rất nhiều, hơn nữa nếu gâp chuyện ở đây thì sẽ mang không ít rắc rối cho công tước đại nhân.
-Thế nếu ở ngoài học viện.
Cậu thiếu niên tóc vàng nói.
-Nếu xa Sử Lai Khắc thì có thử nhưng vẫn mong thiếu chủ xem xét. Có nên báo cho đại thiếu không?
Thanh niên nói. Thiếu niên tóc vàng trầm ngâm. Người này là Đái Hoa Bân, một học viên lớp 2, thuộc gia viên phủ công tước bạch hổ ở Tinh La đế quốc. Đái Hoa Bân cùng Hoắc Vũ Hạo sự tình vô cùng gay gắt. Hoắc Vũ Hạo vốn xuất thân từ phủ công tước bạch hổ, nhưng lại cho là phế vật do võ hồn biến dị. Bị xem thường, mẫu thân mất. Hoắc Vũ Hạo thù hận đổ hết lên phủ công tước bạch hổ cùng người cha vô trách nhiệm của mình.
-Không cần. Chỉ là do ta nhất thời tức thôi. Ta sẽ tự mình xử lí theo cách của ta. Nếu vẫn không được, vì danh dự của phủ Bạch hổ công tước, ta sẽ tìm cơ hội dẫn hắn ra ngoài. Đến lúc đó, các ngươi sẽ phải xử lí hắn.
Đái Hoa Bân sau một lúc suy nghĩ nói.
---------
Đêm đến. Phi Linh quay về phòng của mình. Cậu đi hết sức rón rén, vì sợ đánh động đến Mã Tiểu Đào ở phòng bên, nàng biết mình trở về thì toi. Bước vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, thở phào một cái. Nhưng trên giường của cậu lại có một thân ảnh quyến rũ quen thuộc. Phi Linh hết hồn nhìn thấy Mã Tiểu Đào đang nằm trên giường mình. Nhìn lại mới thấy là nàng đã ngủ mất rồi. Phi Linh cười cười đi đến bên giường. Cầm chăn kéo lên đắp cho Mã Tiểu Đào.
-Haizz, nha đầu ngốc nhà ngươi.
Phi Linh nhìn khuôn mặt Mã Tiểu Đào đang ngủ, nhưng vẫn mê người thì thầm nói. A! Không phải muốn một quan hệ trong sáng thì ta làm luôn rồi. Phi Linh nghĩ.
-Há, cậu được mỹ nhân như vậy yêu mến. Làm sao không xúc tới luôn đi?
Eri Kousaki nói.
Ách, mình nói là cậu là đặc biệt mà. Về phần các nàng thì ta sẽ không chối bỏ. Tự thân năng lực của mình, ta sẽ dùng nó để bảo vệ các nàng, không để các nàng chịu tổn thương.
Phi Linh giọng như đinh đóng cột nói.
---------
Ngày hôm sau. Một buổi sáng như bao buổi sáng thường ngày khác.
Mã Tiểu Đào tỉnh dậy trên chiếc giường với chiếc chăn ấm.
-Ưm… sáng rồi sao?
Nàng rướn người dậy. Vẫn còn khá mơ ngủ. Quan sát xung quanh một chút.
-Phi Linh, ngươi sao lại vào phòng ta?
Thấy Phi Linh đang ngồi trên ghế mà ngủ như lần trước, Mã Tiểu Đào không khỏi quát to. Phi Linh nghe được động tĩnh như thế, từ trên ghế ngã nhào xuống.
-Sao, sao? Có chuyện gì?
Từ mặt đất bò lên. Phi Linh nhìn Mã Tiểu Đào hỏi.
-Ngươi, ngươi. Ta chưa cho phép ngươi vào phòng ta mà.
-Này, tiểu Đào. Ngươi nhưng là vào phòng của ta rồi ngủ quên đấy. Tại sao ta lại là người bị mắng.
Phi Linh nói.
-Ta vào phòng ngươi…
Mã Tiểu Đào nghe vậy, lục lại trí nhớ một chút. Rồi mặt đỏ đỏ bởi nhầm lẫn của mình.
-Ta không có cố ý. Tại ngươi về trễ quá thôi.
Mã Tiểu Đào kiếm cớ bào chữa cho lỗi của mình.
-Rồi rồi, lỗi của ta.
Nói xong, Phi Linh có định chạy ra ngoài. Nhằm tránh Mã Tiểu Đào nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
-Đứng lại, Phi Linh. Ta chưa xong với ngươi.
Thấy Phi Linh có ý định mờ ám. Mã tiểu Đào chợt nhớ ra chuyện ngày hôm qua nói. Phi Linh nghe Mã Tiểu Đào gọi lại, cả người cứng đơ.
-Nói cho ta nghe tất cả về ngươi.
Mã Tiểu tay khoanh trước ngực. Đôi ngọc phong cô cùng vĩ dại độ khoảng C-D cup chứ chẳng đùa, đập vào mắt Phi Linh, làm cậu xém xíu nữa chảy máu mũi.
-Ano, không nói có được không, tiểu Đào phu nhân?
Phi Linh vẻ mặt xin-tha-cho-tôi-đi nói.
-Ai là phu nhân của ngươi?
-Haizz, thua ngươi rồi.
Mã Tiểu Đào trừng mắt nhìn Phi Linh nói. Sau đó Phi Linh kể cho nàng nghe về Phi Linh sự tình. Sống ở một thế giới hiện đại không có bất kì sức mạnh kì diệu nào như ma pháp… Đến kế vị thần vị. Rồi trùng sinh sang dị giới, xuyên không qua thế giới của nàng. Mã Tiểu Đào nhìn Phi Linh có vẻ như không có nói dối, cũng lựa chọn tin cậu. Ngay cả Mục lão, người điều hành đại thụ cũng kinh ngạc trước câu chuyện của Phi Linh, cực hạn đấu la như ông, làm sao mà không biết có nhiều thế giới nhưng lại không biết sức mạnh của ông lại nhỏ nhoi. Tiện thể thì Phi Linh không hề kể về hồn hoàn mà cậu thu hoạch được trước đây. Chỉ là xuất thân chứ không hề liên quan gì đến tự thân thực lực cả. Ngay cả như thế, Mã Tiểu Đào vẫn đoán được Phi Linh vô cùng mạnh mới có phô trương thanh thế lúc trước.
Bỏ qua phần kể chuyện. Mã Tiểu Đào cũng không để ý lắm về chuyện quá khứ của Phi Linh nữa.
-Mà mà, ta ở đây thì sẽ vui vẻ ở đây. Ta chưa rời đi nơi này trong một thời gian dài. Trong khoảng thời gian này ta sẽ luôn bên ngươi, ngươi không cần lo lắng.
-Ai…ai lo lắng cho ngươi.
Mã Tiểu Đào đỏ mặt chối phất đi lời Phi Linh nói. Thấy không khí nghi trọng giảm bớt. Phi Linh cười phá lên. Mã Tiểu Đào cũng theo đó cười luôn.
Kế đến ngày kế tiếp đến. Cuộc thi thăng cấp hạch tâm lại được tiếp tục. Lần này Phi Linh cũng không tham gia làm gì cho mệt, nên cậu dự định lại vào Thập nhị cung săn bãi quái kiếm thêm kinh nghiệm. Đến tận giờ thì cấp của Phi Linh đạt 128, giới hạn kinh nghiệm ngày càng mở rộng cấp cũng khó lên. Nhưng chỉ là vấn đề thời gian. Điều này không quá quan trọng.
Có điều mà Phi Linh chưa để ý lắm, là trong thức hải của cậu, Băng đế ngủ yên có vẻ có chút phản ứng với khí tức mà Hoắc Vũ Hạo toát ra trước đó. Nhưng khí tức này hiện hữu không rõ ràng nên không không làm phiên Phi Linh.
Ngày thi kết thúc. Phi Linh được Mục lão gọi đến phòng trên tầng thượng để thảo luận một chút.
-Mục lão, ngài gọi ta sao?
Phi Linh bước lên tầng thượng. Thấy bàn họp có vẻ như đã được tập họp đủ người. Người chủ trì ở phía bàn vị trí Mục lão đang ngồi. Phi Linh đi đến trước bàn chào mọi người, cho lễ phép một tí. Rồi đến bên Mục lão hỏi thăm một chút.
-Ân, ta tìm ngươi muốn hỏi ý kiến ngươi một chút. Các vị ngươi này có lẽ bên phía hồn đạo chắc chưa được giới thiệu. Đây là Phi Linh, học viên mới nhập học gần đây. Tu vi hắn khá cao nên chắc được coi là mạnh nhất học viện đi. Hắn có chút quan hệ với Hoắc Vũ Hạo mà chúng ta đang bàn bạc.
Mục lão làm một tràng giới thiệu Phi Linh với những người bên hệ hồn đạo.
-Hả? Mục lão ngài có lầm không? Tên có quan hệ gì với Hoắc Vũ Hạo?
Một người với dáng người khá đáng yêu, đứng lên nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT