Bên trong phòng nghiên cứu cao cấp của học viện nghiên cứu y học đệ nhất Học viện quân sự Bắc Đẩu, bà Phùng Hợp đang phấn khích nhìn các thông số thân thể gần đây của Áo Đinh Đặc. Các số liệu cho thấy thể lực của Áo Đinh Đặc đang không ngừng được nâng cao.
Từ khi Lâm Phi đưa Áo Đinh Đặc trở về, ngày nào bà Phùng Hợp cũng dậy rất sớm, Áo Đinh Đặc cũng bị động dậy sớm theo.
Bà Phùng Hợp đã tung hoành trong giới y học Thiên Long Liên Bang mấy chục năm nay, chỉ có bà ta đàn áp người khác chứ chưa từng có ai đàn áp nổi bà ta. Ngay các quan chức cấp cao trong liên bang cũng phải khách khí, nhưng Áo Đinh Đặc đã phá vỡ kỷ lục, hắn đã hoàn toàn giẫm nát tôn nghiêm của bà Phùng Hợp.
Với bà Phùng Hợp mà nói, bị Áo Đinh Đặc dùng côn kích điện đến ngất là việc sỉ nhục nhất từ khi sinh ra đến nay, là vết nhớ duy nhất trong cả cuộc đời bà.
Áo Đinh Đặc tháo chạy thành công, điều này khiến bà Phùng Hợp bắt đầu coi trọng đến công tác bảo vệ trong viện nghiên cứu.
Ngày hôm sau hôm Áo Đinh Đặc chạy thoát là bảo vệ cũ của học viện đều từ chức. Bà Phùng Hợp tăng lương đến haii mươi lần và thêm một điều trong điều kiện lựa chọn bảo vệ mới: ưu tiên chiến sĩ giải ngũ từng tham gia chiến tranh.
Có đủ tiền bạc thì con người có thể mạo hiểm, bà Phùng Hợp là ngôi sao sáng trong giới y học của liên bang, chỉ riêng tiền đầu tư hữu nghị của các hạm đội cho viện nghiên cứu cũng đã là con số trên trời.
Bà Phùng Hợp không cần lo về vấn đề tiền bạc, bà lại dùng một lượng tiền lớn thuê một nhóm các chiến sĩ liên bang không sợ chết vừa giải ngũ.
Bà cũng nâng cao các loại vũ khí cho bảo vệ lên một bậc, không phải côn điện nữa mà là súng bắn điện và súng gây mê hiệu quả cao.
Thuốc mê trong súng là do chính bà điều chế, ngay cự long biến dị nếu trúng một súng thì cũng phải ngủ mấy tiếng đồng hồ.
Loại đạn dược này pháp luật liên bang không cho phép dân thường dùng, nhưng cảnh sát của Bắc Đẩu Tinh không thể vào Học viện quân sự đệ nhất liên bang để kiểm tra. Dù bên quân đội có biết thì cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Vì thế số đạn mê tự cung tự cấp này được bà Phùng Hợp trang bị cho những bảo vệ mới thuê.
Bà Phùng Hợp ngồi bên cạnh bàn nghiên cứu nhìn số liệu thể lực của Áo Đinh Đặc mấy ngày nay, vừa phấn khích nhưng cũng thấy nghi hoặc.
Những thực nghiệm thể trước đây khi thí nghiệm với mức độ này, những kẻ không sợ chết thì khoảng ba ngày sau là không chịu nổi, tự sát. Những kẻ sợ chết thì cũng đến ba ngày là bắt đầu suy sụp phát điên.
Bà Phùng Hợp nghĩ cùng lắm Áo Đinh Đặc sống được bốn ngày, nhưng sinh mệnh lực của hắn lại như gián vậy, vẫn kiên trì được. Trạng thái tinh thần ngày nào cũng rất tốt, không hề phát điên.
Tại sao nhỉ? Bà Phùng Hợp nghĩ mãi chưa hiểu.
Bà Phùng Hợp không biết, trước khi Lâm Phi đưa Áo Đinh Đặc về hắn đã để lại cho Áo Đinh Đặc một hy vọng. Hắn nói một thời gian nữa sẽ đưa Áo Đinh Đặc rời khỏi viện nghiên cứu. Chính niềm hy vọng này đã khiến Áo Đinh Đặc rất sợ chết nhưng vẫn kiên trì được.
Con người khi đối mặt với sự thống khổ tận cùng, chỉ phát điên khi đã tuyệt vọng, giờ Áo Đinh Đặc đang có một tia hy vọng, chính tia hy vọng này đã giúp Áo Đinh Đặc không phát điên và mỗi ngày không ngừng tập luyện.
Đúng hôm qua, bác sĩ Âu Dương Phụng có gương mặt búp bê liên lạc với Lâm Phi, nói tình hình bi thảm gần đây của hắn, xin Lâm Phi đón hắn về, nếu không sớm muộn Áo Đinh Đặc sẽ chết trong tay bà Phùng Hợp mất.
Đương nhiên Lâm Phi nhìn cột thông tin tuỳ tùng, độ trung thành đã lên 78 (lão đại ơi, bao giờ cứu tôi ra khỏi đây? Chỉ cần lão đại thả tôi ra sau này tôi nghe lão đại hết! Bà Phùng Hợp đúng là đồ điên, còn là đồ điên thù dai!)
Lâm Phi thấy độ trung thành tăng nhanh như vậy, quả nhiên chỉ roi vọt mới có hiếu tử. Mấy ngày nữa khi bà Phùng Hợp bớt giận, khi độ trung thành của Áo Đinh Đặc lên đến 100 thì sẽ đến đón hắn.
Đương nhiên Lâm Phi chỉ đáp lại Âu Dương Phụng hai chữ “sắp rồi”.
Âu Dương Phụng khi tiếp xúc với Áo Đinh Đặc cũng ngầm nói lại việc Lâm Phi sắp đưa hắn rời khỏi đây rồi. Tin tức đó khiến Áo Đinh Đặc ngày nào cũng trông chờ, đợi hai chữ Lâm Phi buột miệng nói, không biết khi nào thì thực hiện. Nhưng hai chữ này khiến Áo Đinh Đặc có hy vọng để tiếp tục sống trong sự huấn luyện khủng bố kia.
Đến giờ nghỉ trưa Áo Đinh Đặc có thể nghỉ trong phòng ba mươi phút. Hắn ngồi trên giường, cửa phòng mở ra, một đội mười hai bảo vệ tay cầm súng kích điện bước vào, phía sau là Âu Dương Phụng bê một khay đồ ăn.
Add vừa như cự thú hoang dã, nhìn thấy bác sĩ Âu Dương Phụng xuất hiện thì sát ý trong mắt lập tức biến mất, giống như con sư tử bỗng chốc biến thành mèo con vậy.
Áo Đinh Đặc ngoan ngoãn cầm thìa ăn cơm mà Âu Dương Phụng đưa tới, còn chủ động đưa tay phải ra cho Âu Dương Phụng lấy máu.
Mười hai bảo vệ phía sau nhìn mà sững người, hôm nay họ mới đi làm, sáng nay họ đi cùng một bác sĩ khác đưa cơm sáng cho Áo Đinh Đặc thì ánh mắt hắn ta hiện khí tức vô cùng khủng bố khisn những chiến sĩ giải ngũ từ chiến tranh cũng thấy sợ hãi.
Bác sĩ ban sáng, đừng nói là lấy máu, ngay đưa cơm đến trước mặt Áo Đinh Đặc như cự thú đầy sát khí cũng toàn thân run rẩy.
Họ thấy rất lạ tại sao thú nhân này lại trở nên ôn thuận như vậy, họ rất tò mò về người bác sĩ gầy gò nhìn có vẻ như không có chút sức mạnh nào này.
Lẽ nào đây là tình yêu giữa người đẹp và quái vật? Họ đoán vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Áo Đinh Đặc như nhìn nữ vương thì họ lập tức loại bỏ suy đoán đó. Ánh mắt của Áo Đinh Đặc căn bản không hề có sự dịu dàng mà là sự sợ hãi, sợ cô bác sĩ nhỏ nhắn Âu Dương Phụng.
Lẽ nào người thực sự có sức sát thương lại chính là cô bác sĩ Âu Dương Phụng này? Những người bảo vệ kia không còn dám coi thường cô nữa.
Buổi sáng lên lớp, Lâm Phi dùng hơn một nghìn lần dị năng tập điều khiển người máy. Với sự luyện tập nhiều hơn mọi người gấp mấy chục lần, thao tác của hắn càng ngày càng thuần thục như hàng vân lưu thuỷ.
Tối, Lâm Phi trở về căn phòng như nhà tù của mình, đăng nhập Cơ Giáp Đế Quốc, hắn thấy có thư khiêu chiến từ Bách Thú Đế Quốc.
Người khiêu chiến: Diệt Sát, thuộc phòng cao cấp Bách Thú Đế Quốc.
Loại hình: Tử Sĩ, cận chiến.
Chiến tíchL 3200 thắng, 42 thua, 203 hoà.
Đọc bức thư khiêu chiến, Lâm Phi biết đến lúc thể hiện giá trị của mình rồi. Trưởng lão Tà Giáo như hắn lại phải đầu tư cho đội quân phản chính quyền đang không ngừng lớn mạnh của Ám Phi Hoa rồi.
Lâm Phi quyết định chấp nhận khiêu chiến và đưa ra thời gian là sáu giờ tối mai.
Hắn làm vậy là để Ám Phi Hoa có thời gian gom tiền đặt cho mình thắng.
Diệt Sát bên Bách Thú Đế Quốc cũng đồng ý thời gian do Thiên Hạ Đệ Nhị đặt ra, sáu giờ tối mai.
Sau khi thời gain quyết đấu được xác định, trên diễn đàn lập tức bùng nổ trận khẩu chiến mới giữa người chơi hai quốc gia.
Fan hâm mộ của Thiên Hạ Đệ Nhị mong chờ Chiến Thần trong tim mình tái xuất.
Người chơi Bách Thú Đế Quốc cũng mong chờ Diệt Sát sẽ chặn lại bước chân thắng liên tiếp của Thiên Hạ Đệ Nhị.
Họ bắt đầu đặt cược cho người mình ủng hộ.
Lâm Phi vào phòng luyện tập trong Cơ Giáp Đế Quốc để tập đâm thẳng với hơn một lần dị năng.
Sau khi kết thúc, hắn rời khỏi trò chơi rồi tập thể lực hàng ngày.
Hắn bắt đầu liên lạc với nữ ma đầu Ám Phi Hoa.
- Hoa Hoa à, tôi Lâm Phi đây. Thiên Hạ Đệ Nhị lại có tỉ thí rồi. Thời gian là sáu giờ tối mai. Cô tập hợp tiền, tối mai, trước khi thi đấu năm phút khi tỉ lệ đặt cược ổn định, tôi sẽ chọn cách giết đối thủ. Năm phút trước khi bắt đầu, đợi điện thoại của tôi.
Sau đó Lâm Phi nhìn đồng hồ, đến lúc đi ngủ rồi. Hắn nằm trên giường lấy quyển tâm đắc phẫu thuật bà Phùng Hợp tặng ra.
Từ khi trở về từ thế giới virus, Lâm Phi cứ đọc sách là buồn ngủ.
Có người trước khi ngủ thích đếm cừu, Lâm Phi không cần đếm cừu, hắn đọc sách là được.
Đọc được hai trang Lâm Phi cảm giác như lý luận phẫu thuật của mình đã được nâng cao, còn thực tiễn thế nào thì phải chờ cơ hội sau này thôi, dù sao thì giờ hắn cũng có chứng nhận hành nghề y rồi.
Lâm Phi cất quyển sách điện tử vừa xem được hai trang lên tủ đầu giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nếu bà Phùng Hợp biết cuốn tâm đắc phẫu thuật có thể gọi là bảo điển trong giới y học của mình lại bị Lâm Phi dùng làm đồ ru ngủ thì nhất định sẽ nổi điên. Nhưng việc này chỉ Lâm Phi biết, hắn không ngu gì lại nói với bà Phùng Hợp.
Sáng hôm sau, sau khi kết thúc huấn luyện lái người máy, các học viện lái trở về kho.
Các học viên đều nhỏ giọng bàn luận về cuộc tỉ thí tối nay, Lâm Phi cũng nhận ra sự mong chờ của họ.
- Chắc mọi người đều biết trận đấu của Thiên Hạ Đệ Nhị vào sáu giờ tối nay. Lần này không cần mọi người viết cảm tưởng nữa nhưng nhất định phải dụng tâm để xem. Anh ta là mục tiêu để mọi người phấn đấu. Được rồi, hết giờ.
Giáo quan Lưu Lệ nói với lớp.
Nghe thế, Lâm Phi nghĩ:
- Tiếc thế lần này không viết cảm tưởng nữa. Lần trước viết rất sảng khoái, đọc lời tán dương Thiên Hạ Đệ Nhị trước lớp càng sảng khoái hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT