Áo Đinh Đặc làm xong ba nghìn lần hít đất trong sự xung điện do “tay run” của bà Phùng Hợp, hắn nhận thấy mực nước trong phòng không hạ xuống mà còn tăng lên mười ly nữa.

- Bắt đầu tập gập bụng đi, vẫn ba nghìn cái.

Giọng nói của bà Phùng Hợp lại vang lên.

Áo Đinh Đặc lại nhanh chóng gập bụng với tư thế tiêu chuẩn.

Tập xong mực nước lại tăng lên, đã đến cổ hắn rồi.

- Bắt đầu tập đứng lên ngồi xuống, ba nghìn lần.

Áo Đinh Đặc lại đứng lên ngồi xuống.

Khi làm xong, hắn lại nhận ra nước vẫn không hạ xuống mà tiếp tục tăng lên, đã quá miệng hắn, rồi đến mũi. Hắn đành phải lấy chân đạp nước để người nổi lên.

Nhưng nước cứ tăng lên mãi, mặt nước sắp đến trần nhà rồi, đến khi nước ngập đầy phòng thì hắn dù có đạp nước cũng không thể nổi lên mặt nước được.

- Bà bà, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không muốn chết! Đừng dìm chết tôi, tôi không muốn chết, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!

Áo Đinh Đặc vừa đạp nước vừa cầu xin.

- Lòng dạ tôi hẹp hòi thế sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không dìm chết cậu đâu. Tiếp theo tập nín thở dưới nước. Nước sẽ chạm trần nhà nhưng chỉ duy trì trong ba mươi giây rồi sẽ hạ xuống trong ba mươi giây. Ba mươi giây này là thời gian cho cậu thở, hết là nước lại dâng lên. Bài tập này chỉ hai tiếng thôi, cố lên, anh bạn trẻ!

Bà Phùng Hợp nói.

Vậy là Áo Đinh Đặc bắt đầu tập nín thở dưới nước.

- Á!

Khi Áo Đinh Đặc vừa thò đầu lên mặt nước để thở, chưa hết ba mươi giây thì bị giật.

- Già rồi, tay lúc nào cũng run .

Bà Phùng Hợp giải thích một cách thiếu trách nhiệm.

Áo Đinh Đặc cứ chìm nổi trong nước, không ngừng nín thở rồi hít thở, đồng thời chốc chốc lại bị bà Phùng Hợp “tay run” phóng điện.

Hai tiếng sau, Áo Đinh Đặc lúc này đã mệt rã rời nhận, nhận thấy nước bắt đầu rút.

Hắn giờ toàn thân vô lực, nổi lềnh bềnh trên mặt nước như xác chết.

Ngoài xác chết ra thì người có kỹ thuật bơi rất giỏi cũng nổi được trên mặt nước, vốn dĩ Áo Đinh Đặc không biết nhưng hôm nay hắn đã tự lĩnh ngộ được.

Nước dần dần rút đi, cuối cùng Áo Đinh Đặc nằm trên mặt đất.

- Bài tập thể lực hôm nay kết thúc. Anh bạn trẻ, có phải cậu thấy phòng quá ướt không? Tôi sẽ khiến phòng nhanh chóng khô thôi.

Bà Phùng Hợp nói.

Tiếp đó Áo Đinh Đặc nằm trên đất bỗng nhận thấy phòng trở nên rất nóng, bong bóng cao su trên đỉnh đầu hắn thu vào trong, rồi xuất hiện bốn cái đèn công suất lớn bắt đầu thiêu đốt cả căn phòng.

Áo Đinh Đặc biết cách mà bà Phùng Hợp làm khô phòng rồi, đó là cho bốc hơi hết nước.

Nhiệt độ trong phòng khiến lưng Áo Đinh Đặc đẫm mồ hôi.

Hắn ngất đi.

Khi tỉnh lại thì Áo Đinh Đặc nhận thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng cao su.

Bên cạnh là một người mặc áo trắng đang tiêm cho hắn.

Cảnh tượng mơ hồ trước mặt dần trở nên rõ ràng, Áo Đinh Đặc nhìn ra người đang tiêm cho mình là trợ thủ của bà Phùng Hợp, Âu Dương Phụng.

Âu Dương Phụng đang cẩn thận tiêm cho Áo Đinh Đặc đáng thương. Phía sau cô là bốn hộ vệ tay cầm súng điện. Bốn người này thấy Áo Đinh Đặc tỉnh dậy thì nắm chặt súng chĩa về phía Áo Đinh Đặc. Chỉ cần hắn có hành động khác lạ là họ sẽ bắn ngay.

Áo Đinh Đặc cũng nhìn quanh một vòng căn phòng, hắn cũng nhìn thấy bốn hộ vệ kia. Nhưng điều khiến hắn không có dị động gì không phải bốn khẩu súng kia mà là cô bác sĩ Âu Dương Phụng vô hại đang tiêm thuốc cho hắn. Hắn biết nếu mình mà khiến cô ấy bị thương thì ác ma Lâm Phi sẽ khiến hắn thê thảm hơn nhiều.

- Áo Đinh Đặc, cậu tỉnh rồi. Đừng có chạy nữa! Mấy ngày nữa bà bà hết giận tôi sẽ xin bà ấy thả cậu.

Âu Dương Phụng nhìn Áo Đinh Đặc chỉ còn nửa cái mạng, nói.

- Chị dâu, tôi sai rồi. Trước kia tôi không biết chị là người của đại ca. Nếu biết thì có cho tôi lá gan to bằng trời tôi cũng tuyệt đối không dám tổn thương chị.

Áo Đinh Đặc nói.

- Chị dâu? Đại ca cậu không phải Lâm Phi đấy chứ?

Âu Dương Phụng ngạc nhiên.

- Là Lâm Phi, chị dâu. Chị đợi mấy hôm nữa Lâm Phi hết giận đi xin anh ta đi.

Áo Đinh Đặc nói.

- Tôi không phải chị dâu của cậu. Không được gọi tôi là chị dâu. Lâm Phi đáng ghét lại nói linh tinh với cậu.

Âu Dương Phụng đỏ mặt nói.

Tối hôm đó, khi Áo Đinh Đặc chuẩn bị đi ngủ.

Trong phòng bỗng có tiếng gào thét chém giết, đồng thời cũng có hình lập thể của hai nhóm người đang đánh nhau.

- Anh bạn trẻ, đây là bài hát ru ngủ, một chiến sĩ ưu tú bắt buộc phải có ý chí kiên cường, hiếu chiến. Sát khí của cậu quá ít, bắt đầu từ hôm nay mỗi tối tôi sẽ chiếu phim giết chóc cho cậu xem. Hãy tận hưởng đi, thời gian chiếu là ba mươi phút, mười lăm phút đầu cậu bắt buộc phải xem không chớp mắt. Nếu không nó sẽ phát đến tận sáng hôm sau.

Bà Phùng Hợp lại nói.

Tiếng chém giết không ngừng vang lên bên tai Áo Đinh Đặc, hắn chỉ đành mở mắt nhìn, nhìn những trận tàn sát sống động như thật đang diễn ra trước mắt.

- Giết, giết, giết!

Ba mươi phút sau, Áo Đinh Đặc chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, hắn thấy mình trở thành một trong những người vừa rồi, tham gia chiến đấu.

Sáng hôm sau, Áo Đinh Đặc nằm trong phòng như lợn chết rồi, hai mắt là hai quầng thâm đen sì, sắc mặt tiều tuỵ.

- Bà bà, kết quả kiểm tra thể chất của Áo Đinh Đặc đã có. Hôm qua cậu ta bị ngâm trong nước quá lâu, nếu hôm nay lại ngâm nữa thì dù có tiêm thuốc hồi phục thì trong thời gian ngắn cũng không thể hồi phục được. Hay là bỏ bài tập trong nước hôm nay đi.

Âu Dương Phụng nói với bà Phùng Hợp.

- Điều này hôm qua tôi đã nghĩ tới rồi. Hôm nay cậu ta không cần tập dưới nước, cô điều chỉnh áp lực trong phòng lên ba lần, hôm nay cho cậu ta tập dưới áp lực đó.

- Còn ngày mai tôi cũng đã nghĩ rồi. Sau khi kết thúc áp lực có thể kiểm tra xem cậu thiếu niên Áo Đinh Đặc này có thể luyện tập liên tục trong bao lâu. Kiểm tra tiềm lực của con người một chút. Tôi sẽ cho cậu ta tập luyện liên tục, chỉ cần dừng một chút là sẽ xung điện hoặc tạt nước cho tỉnh.

Nghe thế, Âu Dương Phụng chỉ biết thầm cầu nguyện cho Áo Đinh Đặc, cô cũng nghĩ, mấy ngày nữa sẽ tìm Lâm Phi bảo hắn xin bà bà thả Áo Đinh Đặc ra.

Tối hôm sau, trong nhà Lâm Phi, hắn bị hệ thống khống chế thực hiện xong bài tập yoga, nằm trong bồn tắm hồi phục thể lực, nghĩ tới Áo Đinh Đặc:

- Không biết tiểu đệ ra sao rồi?

Nghĩ vậy hắn mở cột thông tin tuỳ tùng ra.

Áo Đinh Đặc, độ trung thành: 60 (Lão đại, mau tới cứu tôi! Tôi không muốn chết! bà Phùng Hợp, tôi sai rồi, tôi không dám nữa! Tôi sai rồi! Bà đừng có run tay nữa! Chị dâu, chị nhất định phải tìm Lâm Phi nhanh lên. Muộn mấy ngày nữa là tôi thành thi thể nổi trên mặt nước thật đấy! Tôi muốn ngủ! Giờ mới biết ngủ được một giấc yên lành tuyệt vời đến thế nào!)

- Bà Phùng Hợp huấn luyện có hiệu quả thật, mới hai ngày mà đã tăng lên mười điểm.

Lâm Phi nhìn cột tuỳ tùng nghĩ.

Sáng hôm sau, vừa sáng sớm bà Phùng Hợp đã ngồi xe lăn vui vẻ đến phòng điều khiển bắt đầu ấn nút kích điện cho Áo Đinh Đặc dậy, đồng thời lệnh cho hắn tập chạy, đánh quyền không ngừng nghỉ.

Đánh đến tận mười một giờ đêm, Áo Đinh Đặc tập thể lực liên tục hơn mười tiếng đồng hồ cuối cùng đã ôn mê, mặc cho bà Phùng Hợp kích điện, tạt nước thế nào hắn cũng không tỉnh.

Tối hôm đó, Lâm Phi nhìn độ trung thành của Áo Đinh Đặc, bất ngờ khi thấy tăng lên đến tận 75 (Lâm Phi lão đại, tôi biết sai rồi. Anh nói gì tôi làm đấy, mau cho tôi rời khỏi căn phòng khủng bố này đi. Bà Phùng Hợp sẽ giết tôi mất. Tôi không muốn chết, tôi muốn ngủ, tôi mệt lắm, đừng kích điện nữa. Da tôi cháy hết rồi!)

Thấy kết quả này Lâm Phi khá hài lòng

Ngày thứ tư, bà Phùng Hợp không trực tiếp thô bạo gọi Áo Đinh Đặc dậy, bà ta chuẩn bị huấn luyện khả năng kháng độc cho Áo Đinh Đặc, thả vào phòng các loại côn trùng động vật như rắn, muỗi, bò cạp độc, dơi hút máu. Áo Đinh Đặc không ngừng kích sát, né tránh đám trùng độc. Mỗi lần bị cắn đến mức cơ thể tê dại, cảm giác như sắp chết thì mặt đất lại bắn ra một mũi kim có thuốc giải độc cắm vào người hắn. Nhưng lượng thuốc giải rất ít, chỉ đủ để cho Áo Đinh Đặc tỉnh lại.

Áo Đinh Đặc cứ giết được một con là bà Phùng Hợp lại thả thêm vài con vào trong phòng. Nửa ngày qua đi, cả căn phòng đã đầy độc trùng, sau trận hỗn chiến giữa Áo Đinh Đặc và bọn chúng, mặt đất đầy máu tanh đến buồn nôn.

Cùng với sự rèn luyện không ngừng của bà bà Phùng Hợp, thể chất Áo Đinh Đặc cũng không ngừng được nâng cao với tốc độ kinh người.

Hắn hiện giờ đã như con hung thú hoang dã, mỗi khúc cơ đều mang sức mạnh lớn lao.

Không chỉ thể lực mà sát ý của Áo Đinh Đặc cũng không ngừng nâng cao.

Ánh mắt hắn chốc chốc lại lộ sát khí lạnh lẽo khiến người khác không dám nhìn thẳng. Giờ mỗi khi luyện tập hắn đều lẩm bẩm “giết, giết, giết…”

Chỉ khi Âu Dương Phụng tiêm thuốc hồi phục hoặc kiểm tra thân thể cho hắn thì sát khí mới hoàn toàn biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play