Dương Hiểu Phàm để Hạ Tử Yên nằm trong ngực mình. Tử Yên vùi đầu vào vòm ngực rộng lớn của anh. Cô cảm thấy ấm áp kì lạ. Nhưng rồi một lượt nóng nữa lại bao trùm lấy Tử Yên, cướp đi toàn bộ lí trí của cô. Cảm giác nóng lại lan tràn toàn thân, mà người Dương Hiểu Phàm lại mát lạnh như kem làm Hạ Tử Yên thoải mái vô cùng.
Cọ cọ vào người hắn để tìm chút thoải mái nhưng cô cũng chẳng ngờ nguy hiểm vẫn còn đang rình rập và đợi tôi phía trước. Thoát khỏi hố lửa này tôi lại rơi vào hố lửa lớn hơn. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cô lại quên mất Dương Hiểu Phàm cũng chẳng có đàng hoàng gì.
Anh nhìn biểu hiện của cô, khuôn mặt nóng bừng, làn da đỏ ửng thành một mảng rất lạ, dám chắc cô đã bị bỏ thuốc. Trong lòng anh thầm mắng tên Hàn Quân Dật là kẻ khốn kiếp nhưng nghĩ lại vẫn thấy may mắn bởi hắn chưa làm được điều gì hại đến cô.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cả người bị ánh đèn đường hắt vào trông rất xinh đẹp, một bộ dạng quyến rũ mà bây giờ anh mới phát hiện ra. Vẻ quyến rũ ấy ánh lên từng anh như kêu gọi người khác làm chuyện “xấu”. Đó không phải do cô hay sao? Trách sao được tên Hàn Quân Dật kia cũng muốn tranh giành. Có vẻ như con mèo nhỏ trong lòng đã rất khó chịu rồi, liên tục cọ cọ trông rất đáng yêu, anh hài lòng mỉm cười.
Lúc này, xe đã dừng trước biệt thự Dương gia. Dương Hiểu Phàm ôm cô vào trong phòng.
Cảm giác anh đang nhấc bổng mình lên, lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây. Hạ Tử Yên rất khó chịu, rất cần người trợ giúp, cảm giác nóng này như thiêu đốt toàn bộ lí trí cô khiến cô hít thở không thông. Không còn nghĩ được gì, cô chỉ biết bất lực để mình bị thuốc điều khiển.
Dương Hiểu Phàm để cô nằm trên giường mình. Xem ra tối nay anh phải ngủ ở phòng khách rồi.
" Nóng....quá.... "
"Tiểu Yên! Chờ anh một lát.. " Dương Hiểu Phàm xoay người đứng dậy định gọi cho Chu Đức Thành nhờ anh ta giúp thì một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay anh.
"Phàm..... Em....nóng!" Anh vừa quay lại thì thấy cô đang cởi áo mình ra. Yết hầu anh vô thức chuyển động lên xuống, phía dưới bắt đầu có phản ứng. Không! Anh không thể làm vậy? Tuyệt đối không được làm vậy với cô!
Lý trí là vậy nhưng cơ thể anh lại bắt đầu nóng lên.
"Tiểu Yên..... Em cố chịu một lát! " Dương Hiểu Phàm mặc lại chiếc áo cho cô. Anh đang rất cố gắng nếu như cô tiếp tục cởi anh sợ rằng mình sẽ không kiềm chế nổi mà ăn cô mất.
Hạ Tử Yên ý thức dần dần mơ hồ, toàn thân nóng ran. Cô nhướng người hôn lên đôi môi mát lạnh kia.
Dương Hiểu Phàm ngơ người vì sự chủ động của cô. Vốn đã không kiềm chế được mà cô lại chủ động hôn anh, Dương Hiểu Phàm đã hoàn toàn mất khống chế anh đè cô xuống giường giành lại thế chủ động.
Vùi đầu vào cổ Tử Yên, Dương Hiểu Phàm hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, tay không yên phận mà lần lượt cởi từng nút áo của cô. Bàn tay mò vào bên trong ôm sát lấy eo của cô.
"Ưm...." Cơ thể cô bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những hành động của anh.
Nghe được tiếng rên của cô, dục vọng trong Dương Hiểu Phàm lại không thể kiềm chế nổi. Anh xoa nắn hai nụ hoa trên ngực cô làm nó cương cứng lên.
"Khó chịu....quá...." Hạ Tử Yên cảm giác như có luồng điện thoại chạy vào cơ thể mình, nơi đó vô cùng khó chịu.
"Tiểu Yên..... Em nói xem.... Anh là ai?" Phía dưới của Dương Hiểu Phàm đã cương cứng, anh không thể chịu được nữa.
"Anh là...ai?"
"Tiểu Yên.... Nhớ kỹ.... Anh là Dương Hiểu Phàm! Người đàn ông duy nhất của em"
Sau đó anh cởi quần áo của mình ra, dùng vật nam tính đâm vào hoa huyệt của cô.
"Aaaaa.."
"Tiểu Yên....đừng sợ.... Anh sẽ dịu dàng! " Dương Hiểu Phàm nỉ non bên tai cô sau đó bắt đầu luật động thân dưới.
(Ta viết tới đây thôi! Còn phải giữ cho đầu óc trong sáng để ôn thi)
~~~~~*~~~~~
Bar Night
Lăng Thiên buồn bực ngồi trước quầy rượu, anh đã rất nhiều rượu mạnh Nhưng sao chẳng có tác dụng gì? Giống như uống nước lã vậy? Phiền não không biết tên này vẫn đi theo anh, không buông tha.
"Thiên.... Lâu rồi mới thấy anh tới đây? Vợ anh...giữ khá giỏi nhỉ? " Một cô gái đi tới chỗ Lăng Thiên. Cô ta là Mỹ Hoa.
"Là tôi không muốn tới! "
"Hôm nay.....anh ở lại đây chứ? " Cô ta ngồi xuống sát cạnh anh. Dùng ngực cọ vào người anh.
"Không hứng thú!" Ba chữ thốt ra từ miệng Lăng Thiên làm Mỹ Hoa cứng đờ. Trước kia anh đâu có như vậy? Sao bây giờ....
"Vậy..... Uống với em một ly.....mừng ngày chúng ta gặp lại! " Cô ta đưa ly rượu đến trước mắt anh rồi nở một nụ cười quyến rũ.
" Cô đừng dùng trò này để dụ tôi! Tôi không phải trẻ con!!" Anh hất ly rượu kia xuống đất. Thủy tinh văng tung tóe gây sự chú ý của mọi người.
"Cút! " Lăng Thiên gầm lên khiến cô ta hoảng sợ, vội vàng đứng dậy rời đi.
~~~~~~*~~~~~~
Lăng Thiên về nhà, dùng sức đẩy cửa phòng ra, người nào đó khiến anh giận một buổi tối mà giờ phút này lại nằm ở trên giường lớn ngủ ngon giấc, giống như chỉ có một mình anh chịu ảnh hưởng mà thôi. Hừ, anh không dễ chịu thì làm sao phải để cô thoải mái như vậy chứ?
Lăng Thiên dùng sức khóa cửa lại, vừa đi vừa cởi cà vạt, quần áo ném xuống đất.
Hạ Tử Di ngủ không sâu giấc bị tiếng đóng cửa mạnh làm thức tỉnh, cố gắng xoa xoa đôi mắt buồn ngủ lờ mờ, hình dáng một người cao lớn đang ngồi ở bên giường, mặt u ám nhìn cô.
Tại sao có mùi rượu nồng như vậy? Anh ta trễ như thế mới về chính là đi uống rượu sao? Cặp lông mày thanh tú của cô nhíu lại.
"Anh đi tắm có được không?" Sau khi cô mang thai, đối với mùi rượu và thuốc lá đặc biệt nhạy cảm, anh cũng chưa bao giờ ở nhà hút thuốc lá, nhưng mà hôm nay mùi rượu trên người anh làm cô cực kỳ khó chịu.
"Thế nào? Khó chịu?" Anh cố ý đến gần cô.
"Anh đừng như vậy, tôi không chịu nổi!" Hạ Tử Di một tay đẩy lồng ngực của anh, một tay che mũi lại.
"Không chịu nổi rượu mùi rượu hay là mùi đàn bà trên người tôi?"
21h 17"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT