Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Cảnh tượng này rất quen thuộc. Diệp Từ hơi siết vô lăng, bình tĩnh lái xe, nhưng trong lòng lại nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua. Dường như đời trước, cô và Bạch Mạch cũng từng ngồi trên xe nói chuyện thế này. Chỉ là lần đầu hai người cãi nhau đến nghiêng trời lệch đất. Cuối cùng, Bạch Mạch giận điên lên mở cửa xuống xe, còn mình ngang bướng về với Du Du Phi Vân.

Thời gian trôi qua, rất nhanh nghiệm chứng những điều Bạch Mạch nói với cô. Cô lái xe rất nhanh, Bạch Mạch liều mạng ngăn lại, cuối cùng…

Diệp Từ nhẹ nhàng thở ra một hơi, may quá, một lần nữa lại lặp lại chuyện cũ. Nên đời này cô sẽ nghe ý kiến của Bạch Mạch. Cho dù anh đưa ra ý kiến sao đi nữa cô sẽ suy nghĩ, không bướng, không cãi nhau với anh, càng không bất chấp tất cả nữa.

“Em thấy sao?”

Bạch Mạch móc ra một cái bánh kẹp thịt nhét vào miệng, vừa cắn vừa nhai, hình như anh rất đói.

“Thấy sao là sao?”

Diệp Từ nói theo bản năng, trong đầu thì rối mòng mòng. Cô thật sự không hiểu Bạch Mạch đang hỏi gì. Anh liếc nhìn Diệp Từ, chỉ thấy cô đang chăm chú lái xe, cũng không định nói dối gì mình, mới chậm rãi giải thích.

“Vì sao Lưu Niên muốn đến nhà em?”

Chuyện này à? Diệp Từ bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Quên mất! Cô đáng lẽ định hỏi Dịch Khinh Trần tại sao muốn đến nhà, cuối cùng thì… quên mất… Thật là, đáng ghét! Sao cô lại đãng trí quá vậy, quên mất vấn đề quan trọng này. Cho nên lúc Bạch Mạch hỏi, cô đành nói bậy.

“Anh ta quen Phá Lãng lâu rồi, nên biết nhà mình cũng không khó mấy. Chỉ là, sao anh ta lại đến nhà mình thì em không biết…”

Bạch Mạch nhướng mày, lẳng lặng nhìn Diệp Từ, khóe môi nhợt nhạt mỉm cười. Anh đưa tay xoa xoa đầu Diệp Từ, sau đó nói tiếp.

“Em cảm thấy Lưu Niên là người thế nào?”

Đây là người thứ hai hỏi mình cảm nghĩ ngoài Đàm Phá Lãng. Nếu Đàm Phá Lãng còn nhỏ nên trả lời bậy bạ cũng không sao. Nhưng Bạch Mạch thì khác, nếu anh hỏi Diệp Từ sẽ không nói năng không suy nghĩ. Cô không muốn nói dối anh, chỉ lẳng lặng nhìn phía sau một chiếc xe chậm chậm lái đi. Hiện giờ là giờ cao điểm, không thể tránh khỏi kẹt xe. Nhưng vì kẹt xe, cô mới có thời gian suy nghĩ kĩ điều anh hỏi.

“Em cảm thấy… em cảm thấy người này rất trẻ con”

Diệp Từ suy nghĩ một hồi lâu, đánh giá cực kì nghiêm túc.

“Quan tâm chuyện nhỏ nhặt, dục vọng chiếm hữu rất lớn, thích gì làm nấy, thuộc trường phái hành động. Phát hiện ra đồ vật mình thích thì chiếm bằng được, như một đứa bé vậy. Giống như anh ta không hề bình tĩnh lí trí gì cả, em không biết sao anh ta lớn lên thế nào nữa”

Cô nói xong, nhìn về phía Bạch Mạch, vẻ mặt phức tạp.

“Anh thấy đúng không? Người này chắc có EQ rất thấp, ít nhất EQ thấp hơn cả em. Người này có thể bình bình an an lớn lên mà không gây họa gì hết, có phải do may mắn không nhỉ?”

Bạch Mạch chớp chớp mắt, sau đó lại tiếp tục chớp chớp mắt, có chút không rõ.

“Em và anh đang nói cùng một người, Lưu Niên à?”

“Hửm?”

Diệp Từ nhìn Bạch Mạch, trên gương mặt hơi kì lạ.

“Cái gì mà nói cùng một người?”

Bạch Mạch tiếp tục nhướng mày.

“Ý của anh là, Lưu Niên mà em đang nói và Lưu Niên anh quen không phải cùng một người”

“Anh từng quen Lưu Niên?”

Diệp Từ cảm thấy mình đang lặp lại lời anh như một con vẹt.

“Anh quen Lưu Niên là người như thế nào?”

“Ít nhất anh biết Lưu Niên kia không phải tính tình trẻ con. Bình tĩnh, tự tin, kiềm chế, quyết tuyệt, lí trí, tàn nhẫn. Còn thật gian trá, làm người khôn ngoan. Người nào không quen biết là bỏ đá xuống giếng không nương tay. Tóm lại, tên kia là yêu nghiệt, sao trong miệng em lại thành đứa bé???”

Bạch Mạch cong cong khóe môi, cười cười hiểu rõ.

“Không nhận nhầm người đâu, Đàm Phá Lãng quen anh ta mà”

Diệp Từ cũng cảm thấy khó hiểu, có phải cô đánh giá sai rồi không. Kì thật Dịch Khinh Trần không phải Lưu Niên… khó hiểu quá đi. Cô càng lúc càng rối rắm, lo lắng bất an.

Bạch Mạch bỗng cười ha ha, cười đến nghiêng ngả, như thể mới nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất thế giới. Cười một lúc sau, anh cúi đầu ôm bụng đau, vươn tay lau lau nước mắt chỗ khóe mắt.

Diệp Từ càng không hiểu nhìn Bạch Mạch, cô vừa nói gì vậy? Cô bắt đầu nhớ xem mình đã nói gì, nhưng mà cô chưa nói gì hết mà. Cho dù có cũng không đến mức buồn cười vậy chứ? Sao anh cười kiểu đó?

Nhìn Diệp Từ hoang mang mơ hồ, Bạch Mạch nén cười, hít sâu mấy hơi để nén cười. Nhưng trên mặt vẫn chưa hết ý cười, anh tựa ghế ngồi, nhìn Diệp Từ nói rằng:

“Khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, thường thường sẽ khiến cô ấy say mê. Cảm thấy anh ta rất đàn ông, nên tìm rất nhiều chuyện lãng mạn, vừa bá đạo chiếm hữu, vừa có thể suy nghĩ chu toàn. Phụ nữ thích thậm chí có phần sùng bái một người như vậy, vì họ có thể dựa giẫm được người kia. Trên thực tế, mỗi người đàn ông khi yêu thật lòng tính cách sẽ trở nên trẻ con. Còn nếu như em vẫn cảm thấy anh ta chói mắt, không chạm đến được, thật xin lỗi… đó là vì anh ta không có yêu thương gì em.

Lần này đến lượt Diệp Từ chớp mắt, cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nhìn Bạch Mạch càng lúc càng mơ hồ.

“Anh nói là…”

“Anh chẳng nói gì cả”

Bạch Mạch hơi nhích người, ngồi thẳng thớm lại.

“Tiều Từ, em tự cảm giác được mà, đừng hỏi anh”

Diệp Từ nhíu nhíu mày, miệng lẩm bẩm vài câu không ai hiểu. Sau đó mới đáp lại.

“Anh cảm thấy Lưu Niên là người xấu à?”

Bạch Mạch cúi đầu một chút.

“Nói sao đây nhỉ, anh cảm thấy so ra thì tính cách của Lưu Niên rất bình thường. Không tốt đẹp như thánh nhân, cũng không phải người xấu xa lòng dạ đen tối. Giống như anh và em vậy, cũng có mặt tốt, mặt xấu… cũng chỉ là người thường thôi”

Diệp Từ mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám hỏi ra chuyện mình muốn biết nhất. Phía trước xe hơi chuyển bánh, cô cũng di chuyển một chút. Lẳng lặng nhìn đằng sau xe, cô yên lặng thở dài một hơi. Kì thật, cô muốn hỏi Bạch Mạch là… anh ấy có xứng đáng để em dành tình cảm hay không? Nhưng cô không hỏi được. Bạch Mạch nói đúng, cô tự hiểu mà, không cần hỏi anh. Chỉ là, chỉ là… đời trước khi đối diện với Du Du Phi Vân, cô không hỏi gì Bạch Mạch đã chủ động phản đối rồi, tại sao đời này lại như vậy?

(*** Cực phẩm như Du Du Phi Vân sao có thể so sánh với Lưu Niên hả bà chị.___.)

Cô cảm thấy dường như mình vẫn còn ám ảnh, vẫn sợ Lưu Niên sẽ thành một Du Du Phi Vân thứ hai. Bạch Mạch dường như có thể cảm giác được suy nghĩ của Diệp Từ. Anh nhìn sang gương mặt cô, một lúc lâu mới nói.

“Lưu Niên tuy yêu nghiệt, nhưng anh lại cảm thấy người này là một người có trách nhiệm. Cho dù có đôi lúc ham mê chơi, nhưng suy nghĩ rất chín chắn, là một đối tượng tốt”

Diệp Từ không nhìn Bạch Mạch nữa, chỉ lẳng lặng ngồi dó. Trong đầu nhớ về Lưu Niên, một cảnh lại một cảnh, giống như tua lại cảnh phim vậy. Một lúc sau, cô mới khẽ thở dài.

“Vâng”

Lúc đó, Bạch Mạch dựa vào ghế ngồi, mắt hơi nhắm như thể ngủ rồi. Kì thật trong lòng anh rất tỉnh táo, khẽ thở dài một hơi.

Con gái lớn đúng là không thể giữ trong nhà, nhớ lại năm đó con bé còn nhỏ suốt ngày đi theo mình, con bé chết tiết kia cuối cùng cũng lớn, có cuộc sống của mình, còn tìm một người đàn ông khác tới thay thế vị trí của mình nữa… Không biết vì sao, anh cảm thấy chua xót. Cảm thấy con gái mình nuôi lớn bị đoạt mất rồi. Anh khịt khịt mũi, Lưu Niên chết tiệt, đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện này…

Tết âm lịch qua đi, người chơi có rất nhiều đạo cụ có thuộc tính tốt. Nếu không phải nhờ hoạt động tết thưởng người chơi muốn tự mình chế tác cũng không dễ dàng như vậy. Mà nhờ những vật phẩm này, trong trò chơi hầu hết công hội bắt đầu đẩy phó bản. Có vật phẩm tốt, tiến độ đẩy nhanh rất nhiều. Toàn bộ đại lục cứ vậy sôi nổi hơn, rất nhiều công hội đã đẩy ngã được Boss trước đó không đẩy được.

Thiên Thiên Hướng Thượng hầu như suốt ngày ra ra vào vào phó bản, người của công hội càng lúc càng nhiều, bắt đầu mở rộng quy mô phát triển. Tuy rằng vẫn còn lâu mới đạt đến trình độ của siêu cấp công hội như Thịnh Thế. Chẳng là Thiên Thiên Hướng Thượng tuyển chọn người rất cẩn thận.

Thiên Thiên Hướng Thượng hầu như đều là tinh anh, tuy không đến mức một đấu mười, nhưng ba bốn người vẫn không thành vẫn đề. Mà điều khiến họ lo lắng nhất là trang bị không theo kịp, nên đoàn tinh anh của Thiên Thiên Hướng Thượng mỗi ngày đều mở rất nhiều phó bản, để đổi mới kiếm thêm trang bị, để đề cao sức chiến đấu trên diện rộng.

Diệp Từ trong đoạn thời gian này lăn lộn trong Sơn Mạch Cơ Lạp. Thêm một tuổi dường như may mắn càng tăng lên, có vài lần đến được Thần Miếu, bắt đầu quen đường đến. Sơn Mạch Cơ Lạp càng lúc càng nhớ đường, hiện tại cho dù có bị dịch chuyển ngẫu nhiên đi đâu nữa, cô vẫn có thể tìm đường trở lại Thần Miếu.

Chuôi cung vẫn ở trên tay Nữ Thần Tự Nhiên, mà vòng sáng bên ngoài vẫn cứ vậy. Diệp Từ không tìm được cách nào để đi vào, cũng không tìm được cách tắt đi vòng sáng này. Cuối cùng, cô đành trở lại Ngã Ba Đường tìm Natasha, nhưng cô ấy hình như không biết gì về chuyện này.

Còn may là Natasha gợi ý cho cô đi tìm những người đã từng tham gia chiến tranh hỏi thử. Bởi vì xuất chinh với Tinh Linh Vương có mang theo rất nhiều Tư Tế của Thần Miếu. Nếu có thể tìm được họ, chắc hỏi được nhiều chuyện hơn.

Diệp Từ suy nghĩ xong, nhớ ra NPC mà cô biết có tham gia chiến tranh trước kia chỉ có một. Đó là quỷ Thứ Phong. Ngoài ra hình như không còn ai khác. Vì vậy đành quay trở lại Đầm Lầy Tuyệt Vọng.

Nơi này vẫn là cấm địa của người chơi, Diệp Từ ỷ vào mình khá mạnh mới có thể vào được bên trong. Nơi nơi đều là quái vật cấp cao, vẫn là mảng đầm lầy có xác trôi nổi phía trên. Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt, khiến Diệp Từ khẽ rùng mình một cái.

Cô chậm rãi, lặng lẽ vòng qua mấy Vong Linh, mất một lúc mới xác định quái không phát hiện mình, mới dám đi về mộ của Thứ Phong. Cố gắng đến được mộ của Thứ Phong. Cái này nói thì đơn giản, nhưng làm mới khó. Ít nhất, khi Diệp Từ đến được mộ của Thứ Phong, sau lưng cô mồ hôi đầm đìa cả.

Vẫn là nơi cũ, vẫn là lén lút đi, ánh mắt của cô nhìn một con Vong Linh đang cách mình mười lăm mét. Cô chậm rãi luồn lách tránh khỏi Vong Linh, vừa lúc nó quay đầu nhìn lại cô. Diệp Từ sợ đến mức ngừng thở, không dám ho he gì hết. Tuy rằng cấp bậc hiện tại của cô cao hơn người chơi bình thường rất nhiều, nhưng đối diện với mấy con quái kia chẳng bằng con kiến. Nếu vị Vong Linh một trăm mấy cấp kia phát hiện, một trảo là cô được tiễn về thành hồi sinh luôn.

Vong Linh kia nhìn về phía Diệp Từ, ánh mắt lạnh lùng liếc qua liếc lại cảm thấy không có gì lạ mới bay bay đến một nơi xa. Diệp Từ khi này mới chậm rãi, nhẹ nhàng thở hắt ra. Cô vươn tay vuốt nhẹ bia mộ Thứ Phong.

Sau đó, một làn khói nhẹ bốc lên, từ từ hình thành một hình người. Đây là Thứ Phong.

Thân ảnh trong suốt của Thứ Phong lơ lững trong không khí, khẽ duỗi lưng sau đó hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói.

“Tôi có cảm giác được có người bạn cũ đang gọi nên tôi ra nhìn xem là ai đến”

Anh ta cúi đầu nhìn Diệp Từ, sau đó mỉm cười.

“Thì ra là ngươi, tộc nhân, đã lâu không gặp”

“Đúng vậy, lâu rồi không gặp, Thứ Phong”

Diệp Từ hành lễ với Thứ Phong, có thể thấy tâm trạng của ông ta rất tốt. Dùng một hình dung như vậy với một người anh hùng bi kịch có lẽ không thích hợp, nhưng hiện tại tâm trạng ông ta thật sự rất tốt.

Diệp Từ đang do dự, không biết có nên nói tình huống thật nói cho ông ta không, nhưng chưa nói dường như Thứ Phong đã nhận ra gì đó.

“Tộc nhân, có gì mà khó xử? Có gì muốn nói thì nói đi”

“Thứ Phong, bạn của ngài Tamra đã trở về quê nhà”

Diệp Từ suy nghĩ một lúc, đành dùng lời ôn hòa như vậy nói cho Thứ Phong. Thứ Phong hơi kinh ngạc, sau đó hiểu ý Diệp Từ. Trên mặt ông ta hiện một vẻ bi thương, sau đó định thần lại.

“Vậy thật tốt, chúng ta đều khát vọng trở về cố hương, cho dù là bằng cách nào… có thể trở về thật tốt…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play