Diệp Từ đang ngồi trên mái nhà hình tháp tại tầng thượng của tập đoàn Vinh Quang.

Bên cạnh cô là chiếp cúp á quân cô vừa mới nhận được từ giải đấu PVP – cô là cường giả đứng thứ hai game Vận Mệnh.

Cúi đầu nhìn chiếc cúp thủy tinh, Diệp Từ cảm thấy trong lòng thực trống rỗng.

Cô đưa tay vào túi áo khoác, nơi ấy có bao thuốc lá cô vừa mua.

Diệp Từ chưa bao giờ hút thuốc nhưng hôm nay cô đặc biệt muốn thử.

Ngậm điếu thuốc, lúng túng châm mồi lửa rồi hút sâu, ngay lập tức cô ho sặc sụa. Cô ngẩng đầu, quật cường nhìn bầu trời đêm, cố gắng nở một nụ cười.

“Bố mẹ, con đã làm được. Nhưng vì sao con không hạnh phúc?” Cô dùng những ngón tay thon dài của mình cầm chiếc cúp, sau đó đưa về phía bầu trời, nói với chất giọng khàn khàn: “Mọi người xem đi, con đã có nó, con mạnh mẽ, con đứng trên đỉnh cao nhưng sao con không hề vui vẻ!”

Thành phố về đêm nhộn nhịp, sáng trưng bởi những ánh đèn lấp lánh, không ai chú ý đến một con người nhỏ bé.

Diệp từ dùng tay che mặt, phát hiện gương mặt đã khô khốc từ bao giờ, không rơi nổi một giọt nước mắt, cô gào lên trong đau đớn: “Đây là hình phạt để trở nên mạnh mẽ hơn à? Nhất định phải từ bỏ tất cả mọi thứ sao?”

Rồi cô đột nhiên bật cười, tiếng cười vang mãi không dứt.

“Bỏ qua tất cả để mạnh mẽ hơn, điều đó chỉ kiến mọi người rời xa tôi. Bố tức giận, mẹ sống tha hương, không có bạn bè. Danh tiếng, sự nổi bật tôi hằng ao ước, tôi luôn cho rằng không ai hiểu tôi. Kì thực, người sai là tôi. “

“Giờ đây …”

Diệp Từ nhắm mắt lại, nhớ đến lúc bị ban tổ chức từ chối đơn đăng kí tham gia hoạt động chỉ vì cô không có đồng đội, không có bạn bè.

“Vận mệnh không yêu cầu một cá nhân mạnh mẽ, bởi vì một cường giả cũng không thể tách rời đoàn thể. Cô Diệp, chúng tôi xin lỗi, bản chất tinh túy của giải đấu vương giả là đội chiến, hiện tại không đoàn đội nào chấp nhận mời cô, chúng tôi chỉ có thể từ chối cô. ”

Không có đội nào nhận cô …

Làm sao họ chịu nhận cô cơ chứ!

Cô là nữ Pháp sư giỏi nhất, nhưng cũng là pháp sư tàn nhẫn nhất Vận Mệnh, cô thậm chí chưa từng giúp đỡ ai.

Không chỉ trong game, ngay cả ngoài đời cô cũng ích kỉ chẳng kém.

Cầm di dộng trong tay, nhìn danh bạ ít ỏi của mình. Cô giờ đây rất cô đơn, cô cần một người để trò chuyện, ai cũng được.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không còn sử dụng.”

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không còn sử dụng.”



Danh bạ vốn không có nhiều cái tên, mà hầu hết đều đã ngừng sử dụng. Rốt cuộc đã bao lâu rồi cô không còn liên lạc với mọi người?

Ngón tay dừng lại nơi dãy số cuối cùng, dãy số này cô từng vô cùng quen thuộc, cũng là chút ấm áp còn sót lại nơi đáy lòng. Anh, hẳn là vẫn còn đó đi. Do dự một lát, cô cũng ấn vào.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không còn người sử dụng.”

Thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên khiến Diệp Từ hoàn toàn mất đi khí lực, buồn cười quá. Cuộc đời này còn ai nhớ đến sự tồn tại của cô không? Nhìn cô có vẻ rất huy hoàng, kỳ thật đã sớm mục nát từ lâu.

Lắc lư đứng dậy, Diệp Từ ném di động đi: “Không sao! Là Diệp Từ tôi không cần các người. . .”

Lời còn chưa dứt, một cơn gió lớn thổi qua khiến Diệp Từ vốn đã đứng không vững liền ngã xuống. Cô thất kinh, theo bản năng đưa tay níu lấy vật gì đó, ngẩng đầu nhìn xem hóa ra là chiếc cúp cô cố gắng đạt được trong mấy năm nay.

Ngây người một lúc, hai mắt Diệp Từ dần ướt át.

Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi mi sao?

Cuộc sống của cô, còn có ý nghĩa không?

Buông tay thôi, buông tay thôi, nếu cứ sống như vậy thì có ích gì, khi cô chỉ còn cô đơn và hiu quạnh.

Diệp Từ nhìn cúp PVP lần cuối, rồi thả tay ra.

Bóng tối vô tận nháy mắt bao phủ cô, cứ như vốn dĩ cô chưa bao giờ tới.



Đau đầu vô cùng.

Nhưng do ánh mặt trời quá ấm áp khiến cô nhịn không được muốn ngủ tiếp một hồi.

Cô gái nằm trên giường khụt khịt mũi, cuộn tròn mình trong chăn, tiếp tục hưởng thụ hương vị ngọt ngào của mộng đẹp.

Mười giây đồng hồ sau, chiếc chăn trăng muốt trên giường bị xốc lên, cô gái nọ trừng mắt nhìn mọi thứ trong phòng, biểu tình chẳng khác gì gặp ma.

“Đây là thiên đường hay đang nằm mơ?” Cô thì thào tự hỏi, sau đó lại lắc đầu:“Người như mình sao có thể lên thiên đường…”

Cúi đầu, cô nhìn đôi bàn tay, nó tinh tế trắng nõn. Giấu tay vào trong chăn, đột nhiên nhéo mạnh vào đùi.

“A.” Đau đớn kéo đến khiến cô kêu to.

Là thật không phải mơ!

“Sao vậy? Sao vậy?” Cửa phòng bị đẩy ra, đi từ bên ngoài vào là một người đàn ông trung niên đang mang trên mình chiếc tạp dề, vẻ mặt sốt ruột, giọng điệu lo lắng, vội vàng hỏi: “Từ Từ bị sao thế? Có phải lại mở ngủ ngã xuống đất rồi không.”

Diệp Từ ngồi trên giường, mắt mở lớn nhìn người đàn ông, đến nửa ngày vẫn chưa phục hồi phục tinh thần.

“Không phải đụng đầu biến ngốc rồi chứ.” Diệp Nam Thiên giật mình, qươ tay trước mặt Diệp Từ.

“Bố.” Diệp Từ cầm tay bố, sau đó đứng lên ôm cổ Diệp Nam Thiên, mũi toan toan, nước mắt đã rơi.

Mặc kệ, cho dù là mơ, chỉ cần có thể lại nhìn thấy bố mẹ đã là hạnh phúc.

“Lẽ nào thật sự đụng vào đầu?” Diệp Nam Thiên kinh ngạc, từ khi con gái tròn mười lăm tuổi, con bé không thực hiện những hành vi tiếp xúc thân mật với mình nữa. Hôm nay bỗng dưng thay đổi khiến ông trở tay không kịp.

“Có thể lại nhìn thấy bố thật tốt.” Hai mắt Diệp Từ đẫm lệ, gắt gao ôm cổ bố, nói thật lòng.

“Nói bậy nói bạ, làm như bố chết đi sống lại không bằng.” Diệp Nam Thiên cười ha ha, vỗ vỗ lưng Diệp Từ, sau đó tách cô ra: “Bố đi nấu cơm, con tỉnh rồi thì nhanh xuống nhà.”

Nói xong lại sờ đầu Diệp Từ, mới ra khỏi phòng.

Lúc này Diệp Từ vẫn còn ngây người, hóa thành một bức tượng điêu khắc sống tuyệt đẹp, mắt chăm chăm vào chiếc đồng hồ điện tử trên tường.

07:37 phút ngày 20 tháng 8 năm 2050

Năm 2050?

Năm 2050!



Không biết ngây người bao lâu, cô mới nhảy dựng lên vọt tới bên bàn học, cầm gương, run sợ nhìn mặt mình.

Trong gương hiện ra gương mặt tươi trẻ, khoảng mười tám mười chín tuổi, hai má ửng hồng kèm theo một chút phúng phính. Đôi mắt bừng bừng khí thế, nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Đây là cô mười năm trước.

Diệp Từ dám khẳng định một trăm phần trăm. Bởi vì ở mi tâm của gương mặt này còn chưa có vết sẹo từ vụ tai nạn xe cộ của 10 năm sau.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Diệp Từ đặt gương xuống, kế đó mới nhìn xung quanh căn phòng, giường đôi được làm bằng trúc, giá sách và máy tính bàn đặt song song, poster tuyên truyền của Vận Mệnh được dán trên tường, góc tường để trống.

Cô về tới mười năm trước?

Cô về tới mười năm trước!

Diệp Từ vui mừng quá đỗi, sau đó lại là vô hạn cảm khái.

Ông trời đối với cô không tệ, cô luôn cho rằng kiếp này đành mang vô vàn hối hận mà chết. Lại tuyệt không ngờ rằng cô có cơ hội thay đổi tất cả.

Diệp Từ rốt cuộc ngồi không yên, cô đứng lên, chạy xuống lầu.

Diệp Nam Thiên đang dọn bữa sáng lên bàn, Tả Tiểu Lan ở cách đó không xa lau chùi đồ đạc, hai người nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Từ ngẩng đầu nhìn lên.

Diệp Từ mới chạy xuống phòng khách, đập vào mắt cô chính là hình ảnh gia đình ấm áp mà cô đã đánh mất từ lâu.

Cô mở to mắt nhìn kĩ, cổ họng giống như bị thứ gì đó ngăn chặn, nói không thành lời.

Cô từng tưởng tượng hàng chục hàng nghìn lần, nếu bố có thể sống lại, mẹ không hề rời đi, cô nhất định trở thành một đứa con ngoan ngoãn, không hề tùy hứng, không hề ích kỷ, không hề phản nghịch, phải nghe lời và nhu thuận.

Lại thực không ngờ, có một ngày cơ hội ấy sẽ đến.

Cắn môi một hồi lâu, nụ cười sáng lạn mới nở rộ, cô vui vẻ nói lớn: “Bố, mẹ, buổi sáng tốt lành!”

Tả Tiểu Lan ngồi trên sô pha nhìn Diệp Từ chạy lui chạy tới trong phòng bếp, dùng khuỷu tay huých Diệp Nam Thiên một cái, thì thầm: “Em bảo này, Từ Từ có vẻ kì lạ sao ấy? Mấy hôm nay con nó ngoan quá. Chẳng những cắt đứt quan hệ với đám bạn bè xấu, còn chủ động làm việc nhà, có phải là có chuyện gì rồi không!”

“Con gái hiểu chuyện, bà không thích à.” Diệp Nam Thiên cười tủm tỉm liếc vợ một cái, sau đó kéo Diệp Từ ngồi xuống.

Diệp Từ ngồi xong, không rõ bố kêu mình đến làm gì nhưng trông thấy ông rất vui vẻ. Cô cảm thấy cuộc sống như bây giờ chẳng khác gì thiên đường, cô rất hạnh phúc.

Diệp Nam Thiên thanh thanh cổ họng, “Từ Từ, con từng nói với bố, con muốn có một máy chơi game Vận Mệnh, bố đồng ý mua cho con, chỉ cần con đi thi đại học bố liền mua. Giờ bố thực hiện lời hứa, ngày mai con sẽ nhận được.”

Diệp Từ sửng sốt, hình ảnh trong đầu giống như thước phim cũ quay cuồng hồi lâu.

Đúng rồi, game Vận Mệnh.

Vận mệnh của cô do trò chơi này mà thay đổi.

Vận mệnh của gia đình cô cũng vì trò chơi này mà biến hóa.

Nếu toàn bộ lại bắt đầu lần nữa, lựa chọn của cô sẽ thế nào đây?

“Con nói cho bố con muốn máy cao cấp làm gì? Loại bình thường cũng có thể chơi, vì sao nhất định phải là máy 3d?”

Diệp Nam Thiên không biết những suy nghĩ trong đầu Diệp Từ, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Từ mỉm cười.

Năm đó, Diệp Từ muốn chơi game này cũng vì đánh cược với bạn bè mà thôi, tuy trong nhà không giàu có nhưng do ba mẹ cực thương cô nên mới bỏ ra khoảng 350 triệu để mua một vật phẩm xa xỉ như vậy.

Lúc ấy cô trả lời cha mẹ như thế nào? Cô nói cô muốn ở Vận Mệnh làm được‘nhất phi trùng thiên’.

Kết quả như thế nào? Cô làm được, là vì ‘nhất phi trùng thiên’, trong vòng mười năm cô mất đi tất cả, cha mẹ, bạn bè, hạnh phúc, thậm chí cả sinh mệnh. Hết thảy chẳng qua là vì cô ngu ngốc, cô kiêu ngạo tự cho mình là đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play