Cho dù trò chơi có cảm giác thật thế nào đi nữa, so với bên ngoài rất khác nhau. Trong trò chơi, Lưu Niên từng tiếp xúc rất thân mật với Diệp Từ, nhưng trong hiện thực lần đầu tiên Lưu Niên dùng thân phận Dịch Khinh Trần tiếp xúc với cô. Vì vậy, thật kì lạ... rõ ràng như lần nắm tay đầu tiên với anh, lại khiến cô có cảm giác kinh tâm động phách. Cô cảm thấy trái tim của mình trầm tĩnh không hiểu sao nhảy lên vài cái, liên tục đập nhanh hơn. Diệp Từ nuốt nuốt nước miếng, để tai mình không nghe thấy trái tim đập kia nữa. Nhưng dường như có cố gắng thế này cô vẫn thật rõ ràng nhịp tim mình đập mạnh mẽ.
Thình thịch...
Cô hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, nhận lấy bát mà Dịch Khinh Trần đưa sang, lặng yên liếc nhìn gương mặt anh. Chỉ thấy anh thật bình tĩnh, như thể những chuyện mới xảy ra chưa từng phát sinh. Nhưng mà, thật ra chuyện chưa có gì cả, có lẽ do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Diệp Từ nghĩ như vậy, tâm trạng cũng bình ổn một chút. Cô hít sâu mấy hơi, liền bình tĩnh hơn, mãi đến khi rửa sạch chén bát cô mới khôi phục được tính cách bình thản không hề dao động.
Phòng bếp có ánh đèn ấm áp, ánh sáng rất nhu hòa, khiến toàn bộ không gian yên lặng trở nên gần gũi hơn. Diệp Từ vừa rửa chén vừa nhìn Dịch Khinh Trần đưa đồ cho mình, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà bếp.
Trời đã tối từ lâu, trong khu phố nhỏ nhà đã lên đèn. Bên cửa sổ có vài mảng xanh xanh, vài chiếc lá lay động trong gió khiến cảnh quan thêm phần dịu dàng.
Mấy đứa nhỏ trong khu phố ăn mặc trang phục mùa đông thật dày, trong tay cầm theo mấy cây pháo hoa nhỏ. Từng tiếng cười cứ vậy theo vào, như thể đây là khoảng khắc sung sướng nhất một ngày.
Cô nhìn đến ngẩn ngơ.
Cô nhớ trước kia cô cũng giống chúng, ăn cơm chiều xong là cầm pháo hoa ra ngoài chơi, cùng mọi người bắn pháo nô đùa. Sau đó nếu bị ba mẹ bắt được, là tha hồ nghe mắng một trận nên thân. Nhưng sau đó vẫn muốn chơi tiếp.
"Hồi nhỏ em cũng chơi pháo hoa?"
Giọng nói của Dịch Khinh Trần vang lên trong hoàn cảnh như vậy. Khiến cho người đang lâm vào quá khứ của mình chưa hồi thần được, cô xoay mặt nhìn anh, trên gương mặt vẫn hơi thẩn thờ. Dịch Khinh Trần nhìn Diệp Từ đang nhìn mình mà không mấy để tâm kia mỉm cười. Anh đưa tay dính đầy bọt chỉ chỉ mấy đứa nhỏ bên ngoài cửa sổ.
"Giống như mấy đứa ấy, hồi nhỏ em cũng vậy à?"
"Có, dĩ nhiên là có!"
Diệp Từ lúc này mới hồi thần, cô quay đầu nhìn mấy đứa trẻ trong xóm, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Có điều khi về nhà sẽ bị đánh một trận"
"Vì sao?"
Dịch Khinh Trần hơi kinh ngạc, sao đó như hiểu ra, phản ứng lại.
"Sợ em bị thương chăng?"
"Ừ, hồi nhỏ không nghĩ như vậy. Chỉ thấy ghét thôi, quản chặt như vậy làm gì. Sau đó lại trốn nhà chơi tiếp"
Diệp Từ nhớ đến mình hồi nhỏ nghịch ngợm mà nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu hỏi Dịch Khinh Trần:
"Còn anh? Có từng chơi không?"
"Có chứ, sao không"
Dịch Khinh Trần nhìn Diệp Từ. Gương mặt quyến rũ, giọng nói càng lúc càng nhu hòa. Đôi mắt anh dịu dàng như nước, mỉm cười nhìn cô, chuyên chú mà nghiêm túc.
"Chỉ là anh rất ít khi bị đánh"
"À? Vì anh là con trai nên ít bị đánh sao?"
Diệp Từ hơi ngẩng đầu, biểu tình ngạc nhiên. Nhìn biểu tình như vậy có phần đáng yêu.
"Không phải, vì anh sẽ chạy, mà mẹ chạy không lại anh. Ba thì nuông chiều anh, cảm thấy con trai thì trầy trụa chút cũng không sao"
Dịch Khinh Trần dường như nhớ lại thưở nhỏ, trên gương mặt càng lúc càng dịu dàng.
"Đúng rồi, hôm nay theo lịch là 28 tết rồi, anh không về ăn tết với gia đình sao?"
Nếu nhắc đến mẹ anh, Diệp Từ cứ vậy hỏi anh. Dịch Khinh Trần nhìn cô, đôi mắt hơi nhíu, cũng cười nhàn nhạt đáp lời.
"À ~"
Anh trả lời vậy, sau đó quay đầu nhìn bồn nước rửa thật cẩn thận.
"Ba mẹ của anh đi đến gặp thượng đế rồi. Tạm thời, anh không ăn tết với họ được"
Diệp Từ sững người đứng đó, vội vàng xin lỗi.
"Xin lỗi anh, tôi không cố ý, tôi thật sự không biết..."
"Không cần xin lỗi, khi đi họ rất hạnh phúc, là vì đi hưởng tuần trăng mật muộn nên mới gặp tai nạn xe"
Dịch Khinh Trần thản nhiên, chặn lại lời nói của cô.
"Tình cảm của hai người rất tốt, hồi còn sống thường nói về việc ai là người chết trước, sau đó dành là người chết sau"
"Vì sao?"
Diệp Từ không hiểu, tình cảm của cô khá lạnh nhạt, nên không hiểu người yêu nhau rốt cuộc suy nghĩ điều gì.
"Vì người còn sống mới là người đau khổ, người chết là chết không còn biết gì nữa. Chỉ để lại người sống chịu đựng đêm dài vô tận, nhớ nhung về người khuất mà thôi"
Dịch Khinh Trần nói đến đây hơi mỉm cười.
"Nhưng mà ông trời thật thương họ, đem cả hai đi cùng lúc, vậy không cần cô đơn, cũng không cần nhớ nhung. Thật tốt"
Diệp Từ lẳng lặng nghe, cô im lặng nhìn gương mặt tươi cười của Dịch Khinh Trần, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi đau lòng, thật nhẹ, thật nhẹ.
"Nhưng anh bị để lại..."
Có lẽ Diệp Từ không phát hiện ra, khi cô nói những lời này, còn mang theo một chút đồng cảm và nặng nề. Dịch Khinh Trần nhìn cô, gương mặt bình thản, khóe miệng khẽ cong cong, nhún vai.
"Kỳ thật, để lại cũng không phải không tốt"
Trong lúc anh nói vậy, Diệp Từ khẽ nhướng mày. Sau đó, anh lại nói tiếp,
"Nếu không bị để lại, anh đã không có cơ hội gặp em"
Diệp Từ hơi mấp máy môi, cô định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Cô rung rung môi một chút, cuối cùng đành quay mặt đi, cố gắng tập trung rửa sạch chén của mình. Cô nhớ đến đời trước của mình, cũng nhớ về đời trước của Lưu Niên. Vận Mệnh thật là kì diệu, đời trước cô và Lưu Niên chỉ gặp nhau một lần khi thi giải cá nhân của Vận Mệnh, chỉ là phân cao thấp. Khi đó cô ích kỉ, tự phụ mà vô tình, không ngờ sẽ có một lần được làm lại từ đầu. Cũng không nghĩ mình và Săn Thần Lưu Niên sẽ có quan hệ gì..
Chỉ là, Vận mệnh thật kì diệu, đem người ta tẩy trắng toàn bộ, làm lại từ đầu mọi thứ. Có đôi khi cô còn nghĩ, đời trước thật sự có tồn tại sao? Hay là một đời kia cũng chỉ là một giấc mộng dài của cô mà thôi?
Suy nghĩ một lúc lâu, cô thở dài một hơi. Giọng nói vừa đạm bạc vừa tự giễu.
"Gặp được tôi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, vì tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cả"
Dịch Khinh Trần không thèm nâng mi, anh vẫn chậm rãi rửa chén, sau đó tiếp lời.
"Thì sao đâu? Cho dù em là người tội ác tày trời thì sao nữa? Em vẫn là Diệp Từ là được rồi, những chuyện khác có quan trọng gì đâu"
Diệp Từ nghe thấy mấy lời này hơi ngẩn người, sau đó môi khẽ cong, giọng nói có mấy phần lương bạc.
"Mù quáng!"
Cô cười lạnh với Dịch Khinh Trần.
"Ngoài việc tôi tên là Diệp Từ thì anh còn biết gì về tôi nữa? Vậy mà còn nói mấy câu đó?"
"Vì sao phải biết chuyện khác?"
Dịch Khinh Trần nhướng mày.
"Vì sao không cần biết? Anh biết tính cách của tôi sao? Biết tôi tốt đẹp ra sao à? Anh lại biết rằng tôi xấu xa ư? Anh điều gì cũng không rõ, đã bảo là không cần biết, nếu không là mù quáng thì là gì"
Diệp Từ bình tĩnh lí trí bắt đầu vạch ra mấy điều hợp tình hợp lí cho Dịch Khinh Trần nghe.
"Vậy thì có liên quan gì đến việc anh thích em?"
Dịch Khinh Trần dĩ nhiên sẽ hỏi lại. Anh cũng không rõ lắm Diệp Từ suy nghĩ kiểu gì nữa, anh cảm thấy mấy chuyện này có gì quan trọng đâu. Nhưng khi anh thấy Diệp Từ đang không vui nhìn mình, đành khuất phục cúi đầu. Đành phải thuận theo cô.
"Được rồi, có quan hệ... Ừ, anh hiểu tính cách của Công Tử U, hiểu tính tình của Công Tử U, anh biết Công Tử U xấu xa, không phải đủ rồi à?"
"Đó là trò chơi! Trò chơi và hiện thực hoàn toàn khác nhau"
Diệp Từ cũng không biết vì sao mình như vậy, chỉ muốn phản kháng không chấp nhận Lưu Niên. Thuyết phục anh làm gì vậy? Kì thật cô cũng không biết, có thể là thuyết phục cô với anh không hợp, để anh có thể suy nghĩ thật kĩ mà bỏ đi? Cô cũng không biết đang muốn gì nữa.
"Đúng là bởi vì trò chơi, cho nên chỉ cần Công Từ U là Diệp Từ là được rồi"
Dịch Khinh Trần nhẹ nhàng lắc đầu, anh bình thản tạo thành thế đối lập với Diệp Từ, tiếp tục không nhanh không chậm nói tiếp.
"Vì bên trong trò chơi không ai biết ai là ai, càng không cần tính toán mà bộc lộ mình ra. Sẽ khiến mặt không tốt của mình phóng đại ra, sẽ càng thêm chân thật, càng có thể thấy rõ một người. Mà trong hiện thực vì có ràng buộc, mọi người không thể sống theo ý mình, cũng không chân thật gì cả. Đôi khi cũng chỉ là mặt nạ khoát lên mà thôi, tính cách gì đó cũng chỉ là biểu tượng thôi. Nếu đã như vậy, sao em còn để tâm đến làm gì?"
Diệp Từ cắn môi, ánh mắt liếc nhìn Dịch Khinh Trần vân đạm phong khinh, cuối cùng cô bực bội nói một từ.
"Ngu ngốc!"
Dịch Khinh Trần hơi hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười. Anh không nhịn được cười, như thể đang nghe một chuyện tiếu lâm. Âm thanh trầm thấp từ ngực anh cứ vang vang, dễ nghe không tả được. Diệp Từ cứ vậy nhìn anh, tự hỏi sao anh không giận.
Qua một lúc lâu, Dịch Khinh Trần mới ngừng cười. Mắt phượng khẽ cong, bên trong có một ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng. Anh đến gần Diệp Từ một chút, sau đó nhẹ nhàng dùng chất giọng mà chỉ hai người mới nghe được.
"Anh ngốc, bởi vì... anh yêu em"
"Đùng" một tiếng từ ngoài cửa sổ vang lên, sau đó, pháo hoa bên ngoài rực rỡ. Đẹp đẽ mà hào nhoáng. Bầu trời đủ màu sắc phản chiếu vào phòng bếp, khiến gương mặt mỗi người lóe thành màu sắc khác nhau. Diệp Từ nhìn gương mặt của Dịch Khinh Trần, trong lòng dường như bị ánh sáng ngoài kia hòa tan dần dần. Cô quay đầu nhìn cửa sổ, không hiểu sao cảm thấy tối nay, pháo hoa thật đẹp... thật đẹp.
Hai mươi chín tết, Dịch Khinh Trần rời khỏi thành phố này. Diệp Từ đứng với Đàm Phá Lãng trong sân bay, nhìn máy bay dần cất cánh. Diệp Từ ghé mắt vào nơi máy bay bay lên, từng máy bay một, không biết Dịch Khinh Trần đang ngồi trong máy bay nào.
"Chị Diệp Từ, chị cảm thấy anh Lưu Niên thế nào?"
Đàm Phá Lãng đứng cạnh Diệp Từ, tựa vào lan can nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, lẳng lặng hỏi.
"Sao là sao?"
Diệp Từ biết Đàm Phá Lãng đang muốn hỏi gì, nhưng lười trả lời nên hỏi ngược lại.
"Là, là... chị cảm thấy anh ấy là người thế nào? Có suy nghĩ sẽ phát triển ở ngoài đời không?"
Đàm Phá Lãng thấy chuyện này hơi rối, vội vàng nói. Diệp Từ nhìn thấy gương mặt rối rắm của Đàm Phá Lãng, thể hiện trong lòng đang chột dạ, cô bĩu môi.
"Dịch Khinh Trần cho cậu cái gì tốt, sao chị có cảm giác cậu với tú bà thanh lâu không khác gì mấy vậy"
Đàm Phá Lãng sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng. Lưu Niên cho cậu chỗ nào tốt rồi? Hình như là không có chỗ nào nha... nhưng mà, nhưng mà... cậu gãi gãi đầu, lắc đầu nguầy nguậy.
"Không có chỗ tốt gì, em chỉ cảm thấy chị với anh ấy rất hợp nhau. Hai người cạnh nhau môn đăng hộ đối, hơn nữa... hơn nữa anh Lưu Niên rất thích chị, nếu như chị cũng thích ảnh thì còn gì tốt hơn"
Diệp Từ trợn mắt nhìn Đàm Phá Lãng, sau đó xoay người đứng thẳng lưng, nhìn người bên ngoài đi đi lại lại, vừa đi vừa nói.
"Chị Diệp Từ, sao chị mắng em ngốc? Em tuy không đi thi trạng nguyên, nhưng chỉ số thông minh của em rất cao, em đâu có ngốc, em lại nói sai gì sao???"
"Chị bảo là Dịch Khinh Trần ngốc"
Diệp Từ khẽ cong môi, lộ ra một nét cười không rõ ràng.
"Em không phải hỏi chị nghĩ thế nào về anh ấy à? Chị nói cho em biết rồi đó, anh ấy là một người ngu ngốc"
"Hả?"
Đàm Phá Lãng càng lúc càng mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh của Diệp Từ mà cảm thấy hình như mình không hiểu tiếng Trung. Không thể nào!!! Anh Lưu Niên để lại ấn tượng ngu ngốc trong lòng chị Diệp Từ???Này....
Diệp Từ quay đầu nhìn Đàm Phá Lãng, gọi với lại.
"Mau đi nhanh không thì bảo, chị bỏ lại bây giờ!"
Nói xong, cô quay đầu đi về phía trước. Chỉ là, gương mặt vốn yên tĩnh đạm bạc kia gợn lên ý cười. Mà nụ cười kia càng lúc càng đầy, càng lúc càng sáng lạn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT