Diệp Từ nhìn Đạo Bảo Ca Bố Lâm một chút, sau đó ngồi xuống để thể lực hồi lại nhanh hơn.
Đạo Bảo Ca Bố Lâm xuất hiện ba mươi phút, trong ba mươi phút này nếu không có người chơi đánh, thì nó sẽ di chuyển liên tục trong một vùng nhỏ, cũng không rời đi ngay. Nhưng qua ba mươi phút đó nó sẽ hoàn toàn biến mất. Còn nếu người chơi công kích nó, thì nó sẽ bắt đầu chạy lung tung. Trên đường rải tiền đầy đất, thu hút càng lúc càng nhiều người đến truy bắt nó. Khiến người chơi phát hiện ra nó đầu tiên chịu rất nhiều áp lực.
Quái kiểu này không biết đánh trả, không có chút sát thương nào, còn rơi ra nhiều đồ ngon nữa. Nhưng nó đúng kiểu chân dài miên man, chạy trốn nhanh như điện. Hơn nữa, không bị dính kĩ năng debuff. Nếu là Mục Sư hay Pháp Sư chân ngắn gặp được nó ở bản đồ dã ngoại, chỉ sợ là có chạy thục mạng cũng đừng hòng chạm được vào góc áo của nó.
Mà hiện tại, Thần Tài còn chưa ai phát hiện cả. Cũng không biết là nó có lợi ích gì, nếu không chắc sẽ có n công hội tới rừng sâu núi thẳm để cố gắng tìm được nó không chừng. Mà Sơn Mạch Cơ Lạp có điểm đặc biệt riêng, ai đến đây cũng sẽ thành mù đường, nên cũng chẳng có ai tới đây để chịu ngược đãi. Vì Diệp Từ ở đây hai tháng rồi, nửa người chơi cô còn không gặp được. Nên cô không lo lắng trong lúc mình đuổi bắt Thần Tài sẽ có người thấy mà dành với cô.
Đời trước cô là Pháp Sư từng ăn đau khổ một đời vì nó rồi. Cô khi ấy là Pháp Sư chân ngắn, một mình chạy tới bản đồ cấp một trăm hai mươi thì gặp phải Thần Tài. Cô chạy theo nó gần một giờ, cuối cùng khô cạn thể lực mới đánh chết được nó. Tuy rằng trên đất rớt toàn đồ cấp cao, nhưng quá trình chạy theo đầy đau khổ vẫn khiến Diệp Từ nhịn không được chửi thầm trưởng phòng kế hoạch Vọng Giang Nam một hồi lâu.
Đời này thì khác rồi, Diệp Từ không cần phải chạy đến gãy chân như Pháp Sư nữa. Nhưng sợ Thần Tài máu dày quá, nên Diệp Từ vẫn tính là hồi thể lực đầy nấc đã rồi mới tiến hành công cuộc truy đuổi nó của mình. Một lát sau, Diệp Từ cuối cùng cũng hồi đầy thể lực. Cô đứng lên, phủi phủi bụi trên người mình, bắt đầu tính xem phải đánh như thế nào.
Cầm cung kéo căng, Diệp Từ hướng đến Đạo Bảo Ca Bố Lâm đang lấm la lấm lét trốn buông một tên. Tên kia thấy Diệp Từ như vậy, phẫn nộ hét lên với cô xong rồi quay đầu chạy biến. Diệp Từ cũng không dám chần chừ, bắt đầu chạy theo nó, vừa chạy vừa bắn liên tục Đạo Bảo Ca Bố Lâm. Nếu không phải tên của Thợ Săn bắn trúng xong sẽ biến mất, phỏng chừng bây giờ nó đã thành con nhím rồi.
Đạo Bảo Ca Bố Lâm là một quái không có IQ, nên đường đi của nó ngẫu nhiên chứ không tính toán gì cả. Chỉ cần nhìn thấy chỗ nào đẹp đẽ nhắm trốn được là nó chạy thẳng vào. Vì vậy trên đường hấp dẫn vài quái nhỏ là chuyện bình thường, người chơi chạy theo nó trong thời gian ngắn nhất phải kết liễu được quái hoặc né được chúng nếu không ăn mệt đừng hỏi. Bởi vậy đời trước, tình huống chạy theo Thần Tài xong bị quái nhỏ cắn chết là chuyện thường. Nên khi xuất hiện Thần Tài, người khóc người cười vừa yêu vừa hận quái này là do điều này mà ra.
May là Diệp Từ có Lão Lục, nên cô thả nó ra rồi chuyên tâm đuổi theo Đạo Bảo Ca Bố Lân thôi, Lão Lục đi sau phun mấy kĩ năng là mấy con quái nhỏ lởn vởn đều nằm sấp. Trong tình trạng như vậy, Diệp Từ cứ tập trung đuổi đuổi giết giết Thần Tài là được rồi, cả thế giới cứ để Lão Lục lo.
Tuy rằng đã lâu không gặp Thần Tài, Diệp Từ sau khi gặp lại nó thì ngoài trừ vừa yêu vừa hận cũng chỉ có vừa hận vừa yêu thôi. Cái tên chết tiệt chạy trốn không có đường lối rõ ràng gì cả, Diệp Từ chỉ có cắm đầu chạy như điên theo nó. Còn may đời này cô là Thợ Săn đó, chân cô dài hơn không ít rồi. Không đến mức chân ngắn như Pháp Sư vừa chạy vừa thở hồng hộc. Tuy rằng không thể đuổi vài bước đã giết được nó, nhưng chạy theo không có vấn đề gì. Cô bám rất sát, không hề mất dấu nó.
Đạo Bảo Ca Bố Lâm chạy liên tục không ngừng nghỉ nên trên đường chỉ có chạy và chạy mà thôi. Diệp Từ không có thời gian mở bản đồ xem mình chạy đến vùng nào rồi, cô chỉ có thể chạy theo nó đi một vòng Sơn Mạch Cơ Lạp vào rừng thiêng nước độc mà thôi.
Ánh sáng mặt trời xuyên suốt qua những phiến lá, rọi xuống đất thành những vệt sáng li ti. Trên mặt đất có rất nhiều lá cây rụng xuống, qua thời gian không có ánh nắng phủ một lớp dày trên đất khiến đất đai trở nên mềm mại hẳn đi. Khi dẫm đạp mà chạy, trên giày có có thể nghe thấy nước đọng dưới chân. Rừng rậm càng vào sâu vọng ra một không khí u hoài cổ kính, lá có mùi hương không gây khó chịu mấy. Còn thoảng ra hương vị rất riêng.
Đạo Bảo Ca Bố Lâm rải tiền không ngừng, rất nhiều đồng vàng trơi xuống, trên đất sáng lấp lánh điểm tô cho mặt đất tối tăm. Cũng nhờ những đồng vàng này, có đôi lúc cô không đuổi kịp nó vẫn dễ dàng theo dấu nó đến đây.
Không biết đã chạy bao lâu rồi, cuối cùng Diệp Từ nhìn thấy máu của Đạo Bảo Ca Bố Lâm chỉ còn vài giọt, cô thở hắt ra, tên nhanh chóng bắn liên tục ra. Cuối cùng, Đạo Bảo Ca hét lên một tiếng rồi ngã xuống, rơi túi bảo vật sau lưng trên đất, vẫn còn ánh sáng rực rỡ từ đó phát ra.
Diệp Từ đi đến trước mặt xác Thần Tài, cô xem xét một chút trạng thái của nó, xác nhận nó sẽ không có thêm skill đồng vu quy tận nào mới ngồi xuống bắt đầu vươn bàn tay đen đủi của mình vào túi đang phát sáng rực rỡ kia sờ thi.
Thật không hổ danh được xưng là Thần Tài, đồ vật rơi ra cực cao cấp. Không biết có phải cô là người đầu tiên giết được nó hay không, bảo vật hôm nay phong phú hơn những lần trước rất nhiều, nhiều hơn trong trí nhớ của cô rất nhiều.
Ngoài một số lượng lớn tiền vàng, Đạo Bảo Ca Bố Lâm còn rơi bốn trang bị. Mà trong đó, hết ba cái là trang bị Thợ Săn. Ba trang bị lần lượt là một nỏ cơ cấp 85, một túi tên màu tím và một cái bùa hộ mệnh.
Nỏ Rắn Độc Chi Nhạy:
Trang bị màu tím. Sức mạnh +298, Nhanh nhẹn +642, Thể lực +310. Tốc độ công kích +15%, tỉ lệ bạo kích +45%, Sát thương bạo kích +10%, tỉ lệ rơi trang bị tiền vàng +8%. Sau khi tấn công sẽ có thêm sát thương độc rắn, ba lần sẽ có bạo kích. Có thể kích hoạt kĩ năng "Cắn nuốt".
Yêu cầu cấp: 85. Chức nghiệp: Thợ Săn, Du Hiệp. Sau khi trang bị sẽ khóa.
Cắn nuốt: Lợi dụng sức mạnh của độc tạo thành vết thương trên mục tiêu, cắn nuốt giá trị sinh mệnh, tạo thành sát thương hắc ám trong diện tích 5 mét.
Túi Thiên Ưng Chi Thủy:
Trang bị màu tím. Nhanh nhẹn +120, thể lực +80. Tốc độ công kích +15%
Gây sát thương bạo kích lên mục tiêu có xác suất chuyển đổi sát thương thành máu của bản thân.
Bùa Hộ Mệnh Sức Chịu Đựng.
Trang bị màu tím. Thể lực +275, Tỉ lệ bạo kích tăng +30%, Sát thương bạo kích +5%, Tỉ lệ rơi đồng vàng, trang bị tăng 10%.
Thuộc tính cao đến nỗi, nhẫn của Mục Sư kia cũng rất tốt. Diệp Từ không dùng được cũng không sao, cô ném vào túi tính đưa cho Bạch Mạch, để danh phân cho người nào trong công hội thích hợp sử dụng. Nhìn ba loại trang bị Thợ Săn trước mặt, Diệp Từ bỗng nhiên có cảm giác chua xót muốn rơi lệ... quả là khổ tận cam lai!
Thật không dễ dàng mà...
Từ khi mở trò chơi đến giờ, cô đẩy ngã vô số Boss, sờ qua n thi thể boss. Nhưng đến tận bây giờ, cô sờ chưa bao giờ nổi một trang bị Thợ Săn, vậy mà ở đây rơi đến ba loại mình xài được. Diệp Từ có cảm giác mình đang nằm mơ!
Có phải như vầy là sau này cô thoát khỏi danh hiệu tay độc thần thánh hay không?
Tuy rằng nỏ sau cấp 85 mới dùng được cũng không sao. Diệp Từ có Kim Châm Lừa Gạt, nên cô không lo lắng sử dụng nó để dùng được. Sau đó, cô đeo lại ống tên của mình. Mang bùa hộ mệnh lên, rồi so sánh lại thuộc tính của mình trước và sau khi trang bị. Thuộc tính tăng một đoạn lớn, khiến cô lâu không xem lại thuộc tính của bản thân mà lòng đầy thổn thức. Từ sau cấp 60 cô không đổi mới trang bị trên người nữa, dễ thấy khi cô đánh quái dù có phong tao đến đâu sát thương không cao mấy. May mà Lão Lục rất hung hãn cũng thật mạnh mẽ, nếu không cô không luyện cấp nhanh như vậy.
Cô nhìn về phía Lão Lục đang nằm cuộn tròn trên đất, lúc này đổi xong vũ khí có thể bắt đầu bạo lực rồi. Trong lòng Diệp Từ vui sướng không thôi. ==
Đổi lại trang bị mới, Diệp Từ mới bắt đầu quan sát xung quanh xem thử mình đang ở đâu. Lúc nảy không để ý, bây giờ mới thấy lạ. Cô chưa từng đến đây nha... Cô lôi bản đồ ra xem xét, chỉ thấy chấm đỏ trên bản đồ. Đây là nơi chưa có trên bản đồ, nó ở một góc của bản đồ, ngày thường đều có núi non cong cong quẹo quẹo che dấu, nên Diệp Từ chưa bao giờ phát hiện ra nơi này.
Đây là chỗ nào vậy?
Diệp Từ nhìn xung quanh, chỉ thấy quang cảnh nơi đây rất kì lạ. Có nhiều kiến trúc kiên cố uy nghi đã đổ nát, cô đang ở một quảng trường nhỏ thì phải. Quảng trường có một vài tượng trang trí, nhưng đã qua rất lâu không được tu sửa nên không thể nhận ra điêu khắc gì nữa. Hiện tại chỉ có lá cây sớm ngả đen cùng rong rêu bám đầy trên đó.
Trước mặt cô, là một tòa kiến trúc thật lớn đổ nát. Nhìn như một phòng ở lớn vậy, hiện tại chỉ có vài cái cột cao hơn nửa người để chứng minh trước đây nơi này vàng son thế nào. Còn lại chỉ còn mấy gạch ngói rơi vỡ.
Diệp Từ đi đến nơi đổ nát đằng xa, chưa đi được vài bước, đã nghe hệ thống thông báo bên tai.
"Bạn phát hiện Tinh Linh Thần Miếu, kinh nghiệm + 35489"
Tinh Linh Thần Miếu? Diệp Từ hơi kinh ngạc, sau đó là cảm giác mừng như điên. Đây không phải là "Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu" hay sao!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT